Đọc truyện Bình Yên Bên Anh – Chương 33: Trả giá
Khoảng 3 giờ sáng, nhóm Huyền Long đã tới được nơi Khiêm đang bị nhốt, nhờ định vị đồng hồ anh đeo. Đó là đồng hồ thông minh, đo nhiệt độ và nhịp tim của người dùng, và độ nghiêng. Khi người đeo gặp tai nạn, đồng hồ sẽ tự gửi tin SOS lẫn định vị về một số điện thoại được gài sẵn. Minh và Lực nhanh chóng hạ hai tên canh cửa, phá cửa vô cứu Khiêm. Lúc này, anh rất yếu, máu từ vùng bụng thấm ướt ra áo sơ mi. Minh nhìn anh mình mà đau lòng, anh ấy yêu Nhi thật, nhưng không vì vậy mà dễ dàng tha cho Nguyệt, cô ấy sẽ không được yên thân.
Khiêm được đưa vô bệnh viện cấp cứu, tạm thời khắc chế dục tính dược tình, nhưng không chắc được bao lâu. Chính vì dục tính phát tác, nên Khiêm đã phải tự cắt vào bụng mình, mượn đau để dập hỏa. Gần sáng, anh tỉnh lại, thay bộ đồ sạch sẽ, quay lại nơi giam giữ. Anh muốn cho Nguyệt một bài học. Minh biết tính anh mình, nên chỉ còn cách âm thầm đưa Nhi đến, hi vọng sẽ xoa dịu được Khiêm.
Tám giờ sáng, Nguyệt quay lại căn căn biệt thự, thấy vẫn còn hai người canh nên thở phào. Cô yên tâm đi vô trong, mà không nhận ra lính canh đã bị đổi. Khiêm đang đứng xoay lưng, ngó ra cửa sổ, hai tay đút túi quần, thân hình thẳng tắp, quần áo sạch sẽ, đồng bộ một màu đen u ám. Nguyệt thoáng chấn động, thụt lùi tính quay ra thì đã muộn. Một nhóm người từ ngoài ùa vào, chắn cửa không cho cô ra. Khiêm xoay người, chậm rãi đi tới trước mặt Nguyệt, nắm chặt cằm của cô, dùng lực khá mạnh khiến cô đau đến nhăn mặt, nhưng nét mặt cô rất quật cường. Anh liếc mắt, quét một vòng xung quanh, mọi người gật đầu rồi lui ra ngoài đóng cửa, trong phòng lúc này chỉ còn có hai người. Gương mặt anh vô cảm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào gương mặt mang đường nét yêu thương. Khiêm cúi người, đặt lên môi Nguyệt nụ hôn cuồng dã, khuấy đảo miệng của cô, trút lên đó sự cuồng nộ, giận dữ. Tay anh dứt khoát xé toạc áo sơ mi Nguyệt đang mặc, lộ ra đôi gò bồng vun đầy sau lớp áo lót hồng nhạt….
– Em hạ thuốc tôi. Đến lúc phải giải thuốc rồi…. Em sẽ hiểu vì sao Nhi yêu tôi…..
Khiêm đẩy Nguyệt xuống nền nhà lạnh lẽo, tay dứt khoát kéo luôn quần jeans của Nguyệt ra. Nguyệt trừng mắt nhìn anh, ngồi thụt lùi về phía sau. Gương mặt Khiêm đanh ác, anh khẽ nhếch môi, quăng quần jeans qua một bên, chầm chậm tiến về phía Nguyệt với đôi mắt sắc bén của chim ưng đang rình săn mồi. Không khí xung quanh đông lạnh, đặc quánh mà người Nguyệt bắt đầu toát mồ hôi hột. Khi cô lùi sát tường, quắc mắt nhìn Khiêm, đột nhiên Nguyệt phá lên cười, tràng cười hoang dại.
– Anh có thể chà đạp tôi, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà sợ anh. Trừ khi tôi chết, không là tôi sẽ tiếp tục hành cho tới khi anh giao ra thuốc giải.
Khiêm híp mắt, nhìn lên camera, rồi lại nhìn xuống Nguyệt. Trong khi anh vẫn quần áo chỉnh tề thì Nguyệt gần như trần trụi, thứ che thân cô bây giờ chỉ là bộ đồ nhỏ. Đứng từ trên cao nhìn xuống bằng cái nhìn khinh bỉ, ánh mắt đen láy một màu u ám, đột nhiên, Khiêm đưa tay phải lên búng “tách”, đèn trong phòng vụt tắt, camera cũng ngưng hoạt động. Khiêm ngồi xổm một chân trước mặt Nguyệt, nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn anh:
– Nguyệt Nhi! Tôi sẽ không đụng vào em, cơ bản em không xứng. Em cũng giống ba em, bản chất tham lam, độc ác và ích kỉ. Tôi có thể xử em ngay bây giờ, nhưng….em hãy cảm ơn vì gương mặt em đang có. Đừng vấy bẩn nét mặt tôi yêu thương bằng tâm hồn ngu muội của mình. Nếu không, tôi sẵn sàng làm cho nó “bẩn” như chính con người em vậy.
– Ác quỉ như anh thì yêu thương ai mà nói. Thật nực cười….hahahaha
– Đúng, và không có con quỉ nào ác hơn tôi đâu. Đừng cố xâm phạm vào giới hạn cuối cùng tôi dành cho gương mặt này.
Khiêm rút trong túi ra một ống chất lỏng màu xanh lam, một tay anh bóp gò má của Nguyệt, ép cô há miệng, tay kia trút toàn bộ dung dịch màu lam vào thẳng trong cuống họng của cô. Nguyệt lắc lư, nhưng vẫn phải nuốt xuống. Khiêm gật gù, phát ra tiếng cười trầm thấp, đứng lên, quăng lọ không ra sau, phủi phủi tay, đút túi quần, nghiêng nghiêng nhìn Nguyệt đang đỏ mặt, cố ói ra thứ thuốc ấy, nhưng chỉ vô dụng mà thôi. Khiêm xoay người bước ra ngoài, cửa nhà lập tức đóng lại. Anh dặn thuộc hạ:
– Canh chừng cẩn thận. Khi nào Trịnh tổng lên thì im lặng rút lui.
– Dạ! Chúng tôi hiểu.
Chất dục tình trong người Khiêm lại phát tác, cơ thể phản ứng khiến anh khó chịu, đúng là gậy ông đập lưng ông. Năm xưa anh dùng nó trừng trị Gia Huy, giờ chính anh mắc phải. Tên Thiên Vũ này chẳng nể tình gì cả, hễ ai có tiền là hắn bán thuốc. Con bà nó, tôi về tới thành phố, tôi xử cậu đầu tiên.
Khiêm về tới Sacom Tuyền Lâm, đi nhanh vô phòng, khóa cửa. Anh phải vô xối nước lạnh ngay. Nước lạnh dường như vô tác dụng, cơ thể Khiêm nóng phừng, gương mặt đỏ cấy, khúc gậy th*t cương cứng biểu tình. Anh đi ra bồn rửa mặt, dùng lưỡi lam cạo râu, tiếp tục gạch thêm một đường dưới rốn, trên đường nhân ngư, có thế mới hơi dịu đi. Khiêm mệt mỏi, ngồi trên thành bồn tắm, dựa vào tường. Nước từ vòi sen vẫn chảy ướt người anh, máu vẫn thấm ra đỏ cả một khoảng.