Đọc truyện Bình Yên Bên Anh – Chương 15: Đêm mê say 18+
Những ngày sau, Nhi lao đầu vào đóng phim và làm việc, rảnh chút là cô điện thoại cho bác sĩ hỏi thăm tình hình của mẹ. Cô cũng nhờ chị ba thỉnh thoảng ghé xem mẹ cô. Riêng Thanh Phong đi công tác tận bên Mỹ nên cũng không làm phiền đến Nhi. Thấm thoát đã hai tuần trôi qua, dì Năm tiến triển tốt hơn, bắt đầu có ý thức, thì nguồn tiền 1 tỷ cũng hết. Bệnh viện yêu cầu Nhi chuyển thêm tiền, mẹ cô khỏe hẳn sẽ chuyển lên tuyến trên ngay lập tức. Lúc này, Nhi mới nhớ ra món nợ ân tình của bà Yến. Nhi cúp điện thoại của bệnh viện, tâm trạng nặng nề. Đêm nay phải giải quyết cho xong, hoặc là không còn cơ hội nào nữa. Nhi quyết định gọi số điện thoại trên tấm danh thiếp mà bà Yến đưa cô.
– Alo, bác ạ, con, Tinh Nhi đây, con quyết định rồi…
Nhi cúp máy, nấu mì ăn, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm chút ít. Tự ngắm mình trong gương, cô cười mà nước mắt lại rơi. Đưa tay quẹt nước mắt, Nhi tự nói với mình “khóc gì chứ, mẹ nuôi mình khôn lớn không tiếc công lao, giờ mình tiếc tấm màng vô dụng ấy bỏ mặc mẹ à. Hứ, đứa nào bất hiếu vậy, nhất định không phải Tinh Nhi, ngôi sao nhỏ của mẹ. Nếu sau này, thằng nào đánh giá con bằng tấm màng sinh học ấy, con sẽ đạp hắn mấy đạp, vì cơ bản, hắn không đáng xách dép cho con gái của mẹ nữa mà. Suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì thua con xa lắm. Đúng vậy, mình có làm gì sai trái đâu mà buồn. Tinh Nhi không khóc, ngôi sao nhỏ vui vẻ lên.” Nhi tự động viên mình, kêu xe tới khách sạn.
Khiêm và Minh đang dự buổi tiệc chiêu đãi đối tác ở khách sạn năm sao trong thành phố. Minh nhận được điện thoại từ bà Yến:
– Dạ, con nghe!
– Minh, con lập tức thực hiện kế hoạch ngay đi. 10 giờ là con bé có mặt ở phòng xxx đó.
– Gấp vậy mẹ, con đâu có sẵn thuốc ở đây.
– Không bất ngờ thì với tính đa nghi của anh hai con, con nghĩ nó trúng kế không? Mẹ kêu Lực mang tới rồi, con xuống sảnh lấy đi. Đời trai của anh hai, nó có làm đàn ông không, trông cả vào con đấy.
– Nhưng mà….mẹ….mẹ….
Bà Yến cúp máy, không cho Minh từ chối. Anh biết tính của mẹ, nên cũng không gọi lại. Minh nhìn Khiêm, trong đầu hàng vạn câu hỏi “liệu anh đã quên được người cũ, anh có tình cảm cô bé kia như thế nào, anh hai, dù em có làm gì, em chỉ mong anh hạnh phúc.” Minh đi xuống quầy lễ tân, cầm lọ thuốc không màu của Lực đưa, rồi lại đi lên tầng sảnh tiệc. Anh đổ hết chất lỏng vào ly quicky, cầm tới đưa cho Khiêm
– Anh hai! Lâu rồi anh em mình chưa uống chung với nhau, nhân dịp này, cạn nhé!
– Được! Cạn
Khiêm không mảy may nghi ngờ, cụng ly với Minh, đưa lên miệng uống cạn sạch. Minh nhìn yết hầu anh hai giật lên xuống theo từng ngụm rượu, anh thở dài ray rứt, nhưng nhanh chóng nhoẻn miệng cười. Cả hai cùng giơ ly đã cạn 100% lên lắc lắc, cười thật sảng khoái. Hai anh em ngồi xuống ghế sofa tâm sự, đang nói chuyện vui vẻ, Minh dường như đã say, giọng nói lè nhè. Khiêm đứng lên tính dìu Minh, cười em tửu lượng yếu, thì bản thân anh cũng say xẩm, cổ họng khô nóng, rất khó chịu, anh lại ngồi phịch xuống, cởi áo vest quăng qua một bên, kéo cà vạt lỏng ra. Mặt anh phừng phừng đỏ, một loại cảm giác vừa nóng, vừa bí bách. Máu cơ thể dồn xuống hạ thân, làm “người anh em ” bắt đầu không ngủ yên. Khiêm không hiểu mình bị gì, có bao giờ anh say mà “người anh em” thức như vậy đâu. Minh nhìn anh hai, lay lay Khiêm
– Anh cũng say rồi, hay mình ngủ ở đây một đêm, mai về. Chúng ta đều say, không ai được lái xe.
– Ừ, cũng được. Sao tự nhiên anh mệt quá.
– Vậy anh ngồi đây, em ra book phòng.
Lát sau, Minh cầm thẻ phòng, đỡ Khiêm vô thang máy. Trán Khiêm bắt đầu rịn mồ hôi, phần thân dưới nóng bỏng, cương cứng. Khiêm cố gồng người, đè nén cảm giác muốn bứt phá của của hạ thân.
Nhi một mình trong phòng khách sạn, cô mở tủ lạnh, lấy bia ra uống, dù chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Nhi vẫn hồi hộp, căng thẳng. Cô cứ tu bia ừng ực, thoáng chốc đã xử hết 4 lon. Đầu bắt choáng váng, nghiêng ngã. Đi quyến rũ đàn ông, Nhi chưa từng và cũng không nghĩ sẽ làm. Vì cứu mẹ, và trả món nợ ân tình của chính mình, cô chỉ có thể cắn răng làm vậy. Nhi phải tìm cho mình cảm giác say say, ít nhất ngày mai tỉnh lại sẽ không cảm thấy quá khó khăn, xấu hổ đến mức muốn chết.
Có tiếng “lạch cạch” mở cửa, cả người Nhi căng cứng, trốn vào tủ đồ, chờ đèn tắt ( ám hiệu), cô mới ra. Khiêm nặng nề bước vô phòng, tay áo kéo lên tới khủy tay, nút cổ phanh ra tận 3 nút, lộ ra vòm ngực săn chắc, trắng mịn. Anh ngồi phịch lên ghế sofa, ngã lưng dưỡng thần. Phần hạ thân càng ngày càng căng, đau nhức. Đại não sản sinh loại ham muốn kì lạ. Chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, nhưng lúc này, Khiêm hiểu mình bị gì, và mình muốn gì. Anh nhìn xung quanh bằng đôi mắt mờ đục, miệng khô đắng. Khiêm mở tủ lạnh lấy nước uống, uống sạch hai chai suối mà anh vẫn phừng phừng, tim đập nhanh hơn.
Khiêm cởi hẳn áo sơ mi, đi vô phòng tắm. Dưới vòi hoa sen lạnh lẽo, cơ thể hàn nhiệt của anh nóng bừng, đỏ ửng. Cây gậy ngốc dậy thẳng đứng trêu ngươi. Anh cầm lấy nó vuốt ve lên xuống tự xử. Ác là càng làm càng ham muốn nhiều hơn, nó vẫn giương cao ngạo nghễ, không chịu phóng thích. Khiêm quấn khăn đi ra ngoài, mặc kệ “nó”. Anh nằm phịch lên giường, “ngủ là xong, “mày” tự thức thì tự ngủ”. Do tủ đồ kín bưng, chỉ có thể thấy chút ánh sáng qua khe sát đáy tủ, nên cơ bản, Nhi không thấy được ai đang vô phòng. Tim cô đập nhanh hơn, hồi hộp lắng nghe từng tiếng động trong phòng. Bỗng đèn trong phòng phụt tắt, mùi tinh dầu oải hương cùng pheromones lan tỏa nồng đậm, tiếng đàn Piano bài Serande vang lên nhẹ nhàng, du dương. Khiêm vẫn nằm im, cơ thể đang khó chịu, nên anh chẳng thèm quan tâm đèn đóm làm gì. Khách sạn năm sao mà, cúp điện chút tự có lại thôi.
Nhi nhè nhẹ bước tới chân giường, tự cởi đồ của mình, trèo lên giường, áp xuống môi anh nụ hôn vụng dại. Khiêm mở mắt, trong bóng tối không thấy rõ mặt đối phương, chỉ biết là đang có người làm anh thấy dễ chịu. Ngay tức khắc, nụ hôn nóng bỏng của anh đáp lại, anh tách môi cô, lưỡi bá đạo luồn vào trong, khuấy đảo khoang miệng. Khiêm nhanh chóng chồm dậy, xoay người nằm lên trên, Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị Khiêm ép chặt xuống, một tay ôm lấy eo cô, làm hai thân thể dính chặt vào nhau, tay kia, di chuyển trên người Nhi, mang theo tràn ngập dục vọng, Nhi cắn răng nằm đơ như cây cơ. Khiêm nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, khinh bạc nhất, vì nghĩ Nhi là calling girl do Minh gọi tới. “Mỡ dọn lên sẵn, mèo phải ăn thôi”. Anh quì gối trên giường, tụt khăn quấn ngang hông, vứt sang một bên. Cô gái này thật kì lạ, đã khiêu khích anh, giờ nằm như khúc gỗ. Cô có biết mình sắp làm gì hay không?
Khiêm tách chân cô ra, đưa phần dục vọng nóng bỏng không chút do dự, mạnh mẽ tiến vào. Cơ thể Nhi căng cứng, cô không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn. Dù đang trong cơn đê mê, Khiêm vẫn biết mình vừa xé rách điều gì, anh ngạc nhiên cố nhìn cô gái dưới thân, tay anh chạm vào gương mặt nhẵn mịn, nơi khóe mắt ươn ướt, “cô ấy khóc”. Trong anh dâng lên nổi thương cảm, anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của Nhi, qua chóp mũi cao thẳng, dừng lại nơi cánh môi e ấp. Nhẹ nhàng ngậm lấy môi của cô, quấn lấy lưỡi sạch sẽ của cô, Khiêm khuấy đảo khoang miệng, như muốn hút tất cả mật ngọt cho mình. Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn, xoa xoa nơi đẫy đà, làm hai núm nhỏ màu hồng dựng đứng, tiếng anh khàn đục, trầm thấp bên tai ” ngoan! Thả lỏng người, sẽ không đau”. Rồi anh tiếp tục hôn gò má, trượt nhẹ nhàng xuống cổ, qua vai, ngậm vào nhũ hoa, nhẹ nhàng mút, tay xoa nắn bên còn lại. Cứ ngỡ lần đầu tiên cho người xa lạ, Nhi sẽ đau đớn, thống khổ. Nhưng sao người ấy lại nhẹ nhàng, trân trọng cô, họ như hai người yêu đang dìu nhau đến thăng hoa. Nhi bắt đầu tê dại, cảm giác tê ngứa ở ngực làm cô thích thú, quên rằng anh vẫn đang ở trong cô. Khi cô bé của Nhi bắt đầu ẩm ướt, Khiêm nhẹ nhàng ra vào, miệng và tay anh vẫn mơn trớn nơi đẫy đà làm Nhi vừa bị kích thích, vừa đau rát. Cảm giác lạ lẫm đan xen, cô không gồng nữa, mà buông xuôi theo cảm xúc, chỉ gắng kiềm nén tiếng rên khoái lạc. Khi cậu nhỏ chạm vào nơi sâu thẳm, điểm G của phụ nữ, cô bé co bóp mãnh liệt, chất nhờn chảy ra nhớp nháp, làm Khiêm kích thích tột độ, anh nhấp nhấp nhanh và mạnh hơn, tốc độ nhanh dần đều. Đến khi chạm vào điểm cực hạn, cô bé co lại nhỏ nhất, siết chặt lấy Khiêm, đưa cả hai cùng thăng hoa, Khiêm rùng mình, phóng thích tinh túy vào trong hoa nguyệt của Nhi. Anh đổ sập, nằm hẳn lên người cô, bàn tay vẫn tham lam xoa nắn ngực của cô, anh vùi mặt vào lõm cổ của Nhi, phả hơi thở nóng rực ngứa ngáy, mùi lanvender nồng đậm xộc vào mũi. Nhi hít hà, nghi ngờ nhìn người đàn ông, nhưng lại nhanh chóng gạt đi ” làm sao có thể là anh ấy được, mình đúng là lậm ngôn tình.” Sau khi gục xuống một lúc, Khiêm lật người, nằm ngửa ra giường, với tay lấy khăn quấn người khi nãy, ngồi dậy lau hạ thể cho cô. Nhi bất ngờ với hành động của anh, thẹn thùng giật lấy khăn tự lau. Khóe môi Khiêm cong lên, anh bước xuống giường, mò mẫm điện thoại mở đèn pin, anh xoay người tính soi cho Nhi thấy đường lau, nhưng cô vội vàng quay lưng, che mặt
– Chúng ta đừng thấy nhau là tốt nhất.
Khiêm chấn động khi nghe giọng nói quen thuộc, rồi lại nhếch môi cười, tay xoa xoa mi tâm “em trai tôi, món quà này quá tuyệt vời”. Khiêm vui vẻ nghe lời, soi đường vô phòng tắm, không mở đèn.
Bên ngoài, bầu trời sao sáng lấp lánh, cách đó không xa, đèn đường nối thành một dải, dường như kéo dài vô tận, Nhi cuộn người nằm trên giường. Rồi cô dùng mền quấn người, mò mẫm đi về phía cửa sổ, kéo màn. Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên làn da trắng nõn của Nhi, khiến thân thể cô như tỏa sáng bởi ánh trăng bàng bạc, thanh cao thuần khiết, mái tóc dài rủ xuống che khuất bộ ngực như ẩn như hiện, Nhi nghiêng đầu, thẫn thờ nhìn xuống mặt hồ lạnh lẽo lấp lánh ánh nước, đôi mắt vô hồn, chực trào lệ.
Khiêm bước ra, nhìn chằm chằm bóng lưng trần nhẵn mịn của cô, nhìn đến ngây ngẩn. Anh có cảm giác vừa phạm phải trọng tội, phá vỡ sự trong sáng ngây thơ của cô, cô gái anh yêu. Mà sao anh lại vui sướng vì là người đàn ông đầu tiên khai phá cô. Hai cảm giác đối nghịch đan xen, Khiêm thở dài, qua ánh sáng ít ỏi của vầng trăng, anh lặng lẽ đi đến sau lưng cô, đặt hai tay lên bả vai gầy guộc của Nhi. Cô giật thót, vội vã kéo màn, gian phòng chìm trong bóng tối. Khiêm vỗ vỗ vai cô, rồi đi lại giường nằm tựa đầu giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Nhi hiểu ý, đi lại nằm xuống, xoay mặt ngược hướng với anh, kéo mền che chắn cơ thể, nhắm mắt. Khiêm cũng nằm xuống, nhắm mắt ngủ, kết thúc một đêm mê say.
Cảm thấy người bên cạnh đã ngủ an tĩnh, Nhi rón rén xuống giường, mặc lại quần áo, và ra về. Cô rất muốn xem tận mặt người đầu tiên đời mình, nhưng rồi lại thôi. Chỉ là trả nợ ân tình, không nên cho mình cơ hội day dưa. Mình không phải hạng gái đó. Nhi dứt khoát cầm giỏ xách đi ra khỏi khách sạn, đồng hồ chỉ hơn 4 giờ sáng.
Nhi về phòng trọ, tắm táp rửa mặt, cố xua đi hình ảnh ám dục, không hiểu sao tim cô lại thấy xao xuyến, và cô lại nhớ về Khiêm. Nhi hất nước lên mặt, không thèm lau khô, cứ để vậy nằm ngủ.
Chợp mắt không được bao lâu, mới 7 giờ sáng thì bệnh viện gọi lên:
– Alo! Chị Nhi phải không?
– Vâng! Em Nhi nghe ạ.
– Mẹ chị tỉnh lại từ đêm qua, hôm nay có thể chuyển viện được rồi. Chị thu xếp viện phí, về đưa bác lên thành phố, càng nhanh, càng tốt nhé.
– Dạ, em cảm ơn chị, em sẽ xuống liền.
Nhi cúp máy, vội vã quơ mấy bộ đồ, rồi bắt grap ra bến xe. Xe grap vừa chạy ra đầu hẻm, đã bị một chiếc BMW chắn ngang, không cho Nhi đi.