Đọc truyện Bình Yên Bên Anh – Chương 1: Ngôi sao nhỏ
Vừa về đến nhà, Nhi đã nghe tiếng bà Tám oang oang.
– Giờ mày tính sao, tính xù hả? Đã không tiền còn bày đặt cho con đi học. Con gái mày đẹp, mày bán trinh nó đi là đủ tiền trả nợ, có khi dư được ít làm vốn. Lủi đầu vô mấy con chữ, tương lai sáng đâu không thấy, thấy mày nợ ngập đầu, mà con mày cứ nhởn nhơ đến trường kìa. Đợi tới lúc thằng Bảy búa nó điên lên, nó chém mất xác thì con gái mày cũng làm đĩ cho nó thôi.
– Chị Tám! Tui thiếu tiền chị, tui vẫn cố gắng buôn bán, đóng lời đủ. Chị đừng nói con nhỏ vậy, tội nghiệp nó.
– Tao là tao thương mày, tao mới nói. Mày nghĩ sao mày nợ 3 năm, đóng lời riết không trả gốc, tiền đẻ tiền chứ mày. Tao thấy con nhỏ ngon cơm, tao tính giới thiệu mối ngon cho nó, chứ mày để quả bom trong nhà, mốt nó cho không thằng khác, bom nổ nhục cả xóm, phí của hôn.
– Dì Tám! Mẹ con mượn tiền dì, vẫn đóng đủ lời, sao dì cứ nặng nhẹ mẹ con hoài vậy? Mẹ con con bỏ xứ đi, dì mất luôn tiền.
– Ờ! Giỏi đi thử coi. Bây coi phim riết bị lậm hả. Ở quê mình còn làm ra tiền, lên xứ người chết rủ xương cũng không ai ngó đâu con. Bớt mơ mộng đi. Nghe dì Tám một lần là con đổi đời rồi.
– Dì Tám còn nói nữa, đừng trách sao con hỗn.
– Mày làm gì tao, mày thử coi.
– Thôi, tui xin hai người. Chị Tám à, để tui đi bán thêm, rồi trả gốc lẫn lãi cho chị. Nhi, con không được hỗn, vô nhà, mau!
Nhi vùng vằng vô nhà, mượn bà ta ba triệu, trả hoài không hết. Bà Tám tính chửi thêm, nhưng nghĩ lại nó nói cũng đúng, mẹ con nó mượn nhưng đóng đủ không thiếu tháng nào. Mình ép quá, nó bỏ xứ đi là mất toi mỗi tháng 600 ngàn. Bà nhìn bà Năm, xí một hơi dài rồi cắp giỏ đi về.
– Nhớ đó, tháng sau trả gốc lẫn lãi là 1 triệu tui trừ dần cho. Theo người ta là cộng dồn. Lãi mẹ đẻ lãi con, tui là tui thương Năm nên tui trừ dần cho mau hết, chứ vô nhà Năm xa xôi, tui ngán tận cổ rồi. Tui dìa, khi nào đổi ý, cứ gọi điện cho tui.
Bà Năm lủi thủi vô nhà, ngồi phịch xuống ghế, ngó xa xăm. Sạp cá của bà gom góp vừa đủ trả lãi, không mua nổi cho con nhỏ bộ đồ mới, giờ phải trả thêm tiền gốc, bà biết làm sao đây?
– Má! Sao má không nói dì tiền lời má đóng trong 3 năm, hơn tiền gốc rồi.
– Nhi! Mình mượn tiền của họ, trả lãi là dĩ nhiên. Đâu phải vì mình nghèo mà nói ngang được. Họ làm nghề cho vay có luật riêng, mình chấp nhận thì mượn, họ đâu có ép.
– Con thấy má cực quá, 3 triệu trả hoài không hết. Hay là má lên Sài Gòn đi má, lên đó con vừa đi học, vừa đi làm nuôi má được mà.
– Khờ quá! Mồ mả ông bà ở đây. Má đi sao đặng. Con cứ lo học cho xong, thỉnh thoảng về thăm là má vui rồi, ham làm rồi sinh bệnh không ai hay là khổ.
– Nhưng tiền của dì Tám, má tính sao?
– Ờ, thì má lấy thêm cá bán là có thêm tiền đóng tiền gốc rồi. Má thấy vậy cũng hay, không bao lâu là má hết nợ, khỏe ru.
Nhi nhìn má, gương mặt già nua khắc khổ không khỏi đau lòng. Cô càng dặn lòng phải làm giàu, làm giàu bằng mọi giá. Hai mẹ con vô nhà ăn cơm, dì Năm cười nói rất vui vẻ vì sắp hết nợ, Nhi biết, ẩn sâu bên trong là trăn trở, lo âu.
Hôm sau, cô trở lên thành phố. Nhi học Sân khấu điện ảnh, vì chỉ có ngành đó là làm giàu nhanh nhất. Sáng, Nhi đi học. Tối thì cô tham gia vũ đoàn múa minh họa cho ca sĩ. Thời buổi giờ, ca sĩ cũng không cần nhiều đến vũ đoàn, nên cô cũng ít việc. Cô chạy sô thêm làm nghề vỗ tay thuê. Mấy ca sĩ khi hát ở tụ điểm, luôn có đội ngũ vỗ tay thuê, cò mồi khán giả vỗ tay theo. Ba năm trước, hồi mới lên, mấy nghề này thịnh hành lắm, Nhi chạy sô liên tục, giờ mấy web nhạc free nhan nhản, ca sĩ họ cũng ít ca ở tụ điểm hơn. Nhi làm thêm cascadeur, rồi diễn vai quần chúng, lấy kinh nghiệm. Phần là Nhi có thêm thu nhập, gửi tiền về phụ mẹ trả nợ. Làm cascadeur, Nhi phải học võ, nên cô học thêm Karate, phục vụ công việc, vừa phòng thân.
Đang trên đường từ chỗ học võ về nhà trọ, Nhi thấy một nhóm người đang trêu ghẹo một cô gái, cô gái chống đối, nhóm thanh niên kia càng hăng máu, một tên tát hai cái vô mặt cô gái rướm máu, mấy tên khác đứng xung quanh cười man rợ. Nhi biết sắp có chuyện không hay, cô trốn vô một góc, ngó xung quanh, kiếm khúc cây, rồi đeo khẩu trang la lên ” công an, công an”. Cứ tưởng bọn chúng sợ bỏ chạy, không ngờ tên đầu đàn chỉ ngó xung quanh rồi cười khẩy, mấy tên còn lại cười còn man rợ hơn, chúng đi về hướng phát ra tiếng ra, tóm lấy Nhi. Biết kế không thành, Nhi thủ chắc cây trong tay, cố nhớ mấy thế võ đã học, đây là lúc cần đến nó.
Một tên tiến gần cô, nhanh chóng Nhi đứng lên, dùng cây tấn công hắn. Mấy tên còn lại thấy biến, cũng xông tới vây quanh Nhi. Nhi cố trấn tĩnh, bằng vài chiêu sơ đẳng, thêm khúc cây nên cũng bảo vệ được mình. Nhi vừa đánh, vừa lùi về phía cô gái kia, tên đại ca thấy Nhi, nhếch mép nhìn đàn em, bọn chúng ngưng tấn công, khinh khỉnh nhường con mồi cho đại ca vờn. Tên đại ca lắc lắc cái đầu, bẻ tay rôm rốp, chỉ vài chiêu đã nắm gọn được Nhi, hắn ép cô vô cột điện, nhìn cô điên dại. Vừa tính đưa tay mở khẩu trang của Nhi, đã bị cô nhanh chóng lên gối ngay hạ bộ của hắn, hắn khụy xuống đau đớn. Nhi vội bỏ chạy, không quên nắm tay cô gái kia kéo theo. Chạy ra tới đường lớn, rồi ngoằn nghèo qua mấy hẻm nhỏ, cuối cùng cũng về được chỗ trọ. Vô phòng, Nhi tựa cửa thở phì phò, vừa tháo khẩu trang thảy qua một bên, cô ho ra một búng máu. Cô gái được Nhi cứu hoảng hốt, chạy lại đỡ Nhi.
– Em có sao không, em gái? Chị đưa em đi bệnh viện.
– Em, em không sao, hồi nãy bị đạp trúng bụng, hơi đau xíu thôi. Nghỉ chút khỏe.
Nhi ôm bụng đứng lên vô nhà vệ sinh. Lát sau, cô cầm khăn ra lau chỗ máu vừa phun, nhìn cô gái lạ nhoẻn miệng cười
– Chị ngồi đi, xíu em lấy đồ cho chị thay. Em làm cascadeur mà, chuyện vừa rồi như cơm bữa, em quen rồi, không sao đâu. Mà chị tên gì, để em dễ gọi.
– Chị tên Thanh Mỹ. Còn em?
– Em tên Tinh Nhi, em 21 tuổi. Hihi
– Vậy là nhỏ hơn chị 10 tuổi lận đó.
– Hả! Chị hơn 30, vậy mà em cứ tưởng chị chừng 25 tuổi à. Chị đẹp và trẻ quá chừng.
– Con bé này!!!!
Nhi lau xong chỗ máu, lại tủ vải lấy ra bộ đồ đưa cho Mỹ. Mỹ vô nhà tắm thay đồ. Ngoài đây, Nhi mở tủ thấy còn đúng hai gói mì, cô nấu nước nấu mì, đập thêm quả trứng gà cho khách. Trong lúc chờ mì nở, cô ngồi xem lại tài liệu ở trường. Mỹ đi ra thì Nhi đã ngủ gục trên bàn. Cô phì cười, lại lay Nhi dậy.
– Nhi à! Dậy đi em, mì nở hết rồi.
Nhi mơ màng, đang ở quê với má, cô chu mỏ nũng nịu.
– Còn sớm mà má, cho con ngủ xíu nữa đi.
– Trời, con bé này, kêu chị trẻ mà giờ cho lên làm má luôn.
Nhi nghe Mỹ nói mới giật mình, đập vào mắt cô là gương mặt trẻ trung xinh đẹp, không phải gương mặt của mẹ, Nhi ái ngại, cười hề hề.
– Xin lỗi chị, em ngủ xấu tính quá.
– không, em ngủ đáng yêu lắm. Nói nhỏ nè, em mà thấy chị ngủ là ói không kịp hốt đó. Hahaha
– hahaha
Hai chị em cùng cười, họ ngồi ăn mì rất vui vẻ, Nhi nhường cho Mỹ tô có trứng, cô ăn mì không.
– Em ăn trứng đi, em vừa bị thương mà.
– Em đang giảm cân, mà mua rồi không ăn sợ hư, chị ăn giùm em là mừng quá trời.
– Tướng như con nhái còn đòi giảm cân. Tính làm diễn viên người mẫu hả.
– hihi. Chị làm nghề xem bói sao hay thế. Em tính làm diễn viên thật đó.
– Thiệt vậy hả?
– Dạ!
– Vậy ráng ăn nhiều vô mới có sức làm diễn viên. Nghề đó cự và bạc lắm nha em.
– Em biết mà, nghề bạc tỷ lẫn bạc bẽo. Mà kệ, phấn đấu làm giàu, trả hết nợ, cho má em cuộc sống sung túc hơn. Chỉ có nghề này giàu nhanh nhất, nếu không được, mình tính cái khác. Hihi. Mà chị làm nghề gì?
– À, chị làm nhân viên kinh doanh.
– Công ty chị bán gì? Nếu được, khi nào em đi làm, em nhờ mấy anh chị trong đoàn ủng hộ chị.
– Kinh doanh bất động sản.
– Hí hí, vậy để em kiếm diễn viên nổi tiếng mua, rồi chị chia hoa hồng cho em.
– Ừa, có lý đó.
– Chị em mình nhất trí nha.
– Ok em.
Họ ăn xong mì, rồi cùng nằm ngủ. Vì trời cũng tối, sợ nhóm kia vẫn đang lùng sục nên Mỹ đành phải ngủ lại. Ở chung cô bé này cũng vui, thực tế và đáng yêu. Không sống ảo như giới trẻ hiện giờ. Ngọc Nhi, chị tin, em sẽ đạt được ước mơ của mình.
Nửa đêm, Nhi lên cơn sốt. Mỹ hoảng hốt lay cô, lay hoài Nhi không tỉnh, Mỹ vội lấy điện thoại của Nhi, bấm số điện cho ai đó. 30p sau, có người gõ cửa căn phòng trọ của Nhi. Mỹ ra mở cửa, một thanh niên dáng người dong dõng cao, ngũ quan thanh tú bước vào nhìn Mỹ.
– Em đưa cô gái này đi bệnh viện giúp chị, hình như cô ấy bị thương khá nặng, đang mê sản.
Thanh Phong nhìn Nhi, sờ vào gương mặt tái nhợt, đầy mồ hôi của cô, anh cũng phải giật mình vì Nhi nóng như lửa. Nhanh chóng, anh bồng cô đi nhanh ra chiếc BMW, phóng xe đến bệnh viện.
Nhi mơ cô đi trên sa mạc khô cằn, đột nhiên, Nhi thấy ốc đảo xanh tươi, mang hương thơm của bạc hà thật thoải mái. Giữa ốc đảo là ao nước nước trong vắt, cô vùi mình trong nước, hít hà hương thơm ngày càng gần ngay mũi. Thật dễ chịu, cô nắm lấy cành cây đang sà xuống sau lưng cô, hít hà. “Cây gì thơm quá, thơm quá đi”. Phong cau mày bực bội vì cô gái này không biết có giả vờ không mà cứ ôm chầm lấy anh hửi hửi, nhưng chị hai nhờ phải làm thôi. Vô tới bệnh viện, Nhi được đẩy vô phòng cấp cứu, sau khi thăm khám, bác sĩ thông báo
– Xin hỏi người nhà bệnh nhân
– À, tôi. Tôi là bạn cô ấy.
– Bệnh nhân bị chấn thương phần mềm, dẫn đến xuất huyết trong, phải phẫu thuật. Khi bệnh nhân bị thương, người nhà nên đưa đến bệnh viện liền. Để lâu như vậy rất nguy hiểm.
– Sao? Lâu là bao lâu? Có cứu được không?
– Theo lượng máu đọng trong ổ bụng, ít nhất cũng 5 giờ. Để lâu hơn 15p nữa, máu tràn vô cơ quan khác là bác sĩ bó tay.
Vị bác sĩ nhìn Phong, xem xét cũng là dân đàng hoàng, sang chảnh, có thể biến thái đến nổi đánh bạn gái ra thế kia không? Có thể cô bé sợ hắn nên không đi bệnh viện. Mình phải tìm cách giữ chân hắn để báo công an, nếu không, chắc sẽ có án mạng.
Thanh Phong bực mình vì tự nhiên rước cục nợ, anh tính giao lại cho bác sĩ, mình ra đóng viện phí rồi ra về. Nhưng chưa kịp nói thì Thanh Mỹ đã vô tới nơi. Chị cầm tay bác sĩ khẩn thiết:
– Con bé là em tôi, trên đường đi học về bị nhóm cướp hành hung mà không dám nói với gia đình, nên chúng tôi…mong anh thông cảm, cố gắng cứu em ấy.
Kèm theo cái nắm tay là phong bì khá nặng, vị bác sĩ trầm ngâm, rồi trả lại cho Mỹ.
– Cứu người là trách nhiệm của chúng tôi. Chị cầm cái này bồi bổ cho em chị. Vì ngoài vết thương, cô bé bị suy kiệt cũng khá nặng, không đủ đề kháng gây sốt.
– Dạ, cảm ơn bác sĩ.
Vị bác sĩ nhìn Mỹ, rồi nhìn Phong lắc đầu ngán ngẫm, quau trở vô phòng. Bên ngoài, Mỹ chưa kịp lên tiếng kêu Phong đi về, Phong đã nói trước
– Em về! Chị liệu về nhà trước trời sáng, đừng để mẹ làm bia đỡ đạn hoài.
– Ừ, chị biết rồi. Em về trước đi. Con bé là ân nhân của chị. Khi nào biết em ấy an toàn, chị sẽ về.
– Chị! Chị chống đối ba vì người dưng?
– Người dưng ấy vì cứu chị của em, nên ra nông nổi đó. Còn ba, ba muốn dồn chị vào đường chết.
– Chị đừng nói bậy.
– Em nhắn với ba, lần sau nên mướn giang hồ chuyên nghiệp chút. Vì lần sau, vệ sĩ của chị là Huyền Long
– Chị nghĩ không có thế lực của ba, chị có thể thuê được Huyền Long sao? Với lại, họ chỉ chuyên lấy thông tin bằng công nghệ tối tân, không có làm vệ sĩ.
– Em quên là chị quen Gia Khiêm?!!!!
Phong nhìn xoáy vào chị mình, để xem lời chị nói tin được bao nhiêu phần trăm. Rồi lừ mắt, ra về.