Đọc truyện Bình Yên Ấy Là Anh – Chương 55: Part 6: Mẹ là của ai?
Hôm nay bà nội đi vắng châu Anh, bảo Anh đi học cả. bố phải về sớm để trông em đỡ mẹ. Xoay sở 3 đứa trẻ con mệt quá. Bố không tài nào chịu được. Mới nịnh thằng Tôm thằng Tít sang nhà chơi với ông.
Ông thấy bố đi suốt nên tạo điều kiện để con gần bố lại dắt cháu sang giả. Bố méo mặt. Chả nhẽ lại bảo với bố vợ là – ông trông cháu cho con để con hành con ông 1 tí thì ngại.
Suy tính một hồi bố mới nghĩ ra cách. Thập thò thấy vợ dắt con đi ra, bố lăn ra ghế.
– ui za…
Bố kêu.
– ông xã. Làm sao thế.
– anh đau bụng.
– vào nhà vệ sinh đi.
– ko buồn.
– lúc nãy cũng ăn món em ăn. Mà em có sao đâu.
– hay anh bị trúng gió rồi, hay là bị đau gan.
– hôm nọ đi khám có sao đâu. Nghĩ vớ vẩn.
– hay là hôm nay quát tháo bọn này nhiều nên vậy.
– con mình mà. Em ở nhà trông cả ngày có sao đâu. Ông có trông tí mà kêu, lại còn đòi đẻ cho lắm vào.
Bố tủm tỉm ôm mẹ.
– nhưng mà anh đau thật.
– nằm xuống em xem nào.
Bố nằm im nhìn mẹ sờ bụng mình. Một lúc lại rên rỉ.
– thôi lên phòng nằm đi. Trông chôm chôm để em đi gửi 2 thằng kia.
Mẹ dắt hai thằng sang nhà ông. Nghe nói con rể bệnh nên ông chạy sang, mang theo một chai thuốc. Ông nói với bố ông mới học được chiêu bấm huyệt trị bệnh vô cùng hiệu quả. Đích thân thầy lang sẽ chữa bệnh cho thầy thuốc. Bố cười khổ. Giờ thì phải nằm mà chịu trận.
Ông nhéo cái bụng khiến bố nhăn mặt vì đâu, hết bụng lại đến bấm huyệt bàn chân. Bố đau mà ko dám kêu một tiếng nào. Ánh mắt nhìn mẹ cầu cứu. Mẹ xót bố bước lại nói.
– thôi bố ạ. Để con theo dõi rồi cho anh ấy uống thuốc.
– làm gì mà phải dùng thuốc, bố bấm cho một lúc nữa là khỏi.
Bố vùng dậy xua tay.
– con khỏi rồi bố ạ. Khỏi hẳn rồi.
Mẹ tủm tỉm nhìn bố.
– nhà con cũng đỡ rồi. Bố về nghỉ đi ạ.
– vâng, bố nghỉ đi ạ. Tiện trông cháu hộ con. Mai khỏi con sang đón.
Ông định đi nhưng quay lại mắng.
– anh chị hay lắm nhá. Đi cả ngày, có lúc gần con cứ đuổi sang ông. Ko có ông thì anh chị nhờ ai.
– thì có bố mới được nhờ chứ ạ.
Mẹ cười đỡ đạn cho bố. Ông đi khuất, mẹ bế chôm Chôm lên giừơng cho ti ngủ. Bố lủi thủi nằm xuống nép đầu vào lưng mẹ thủ thỉ, dỗi hờn.
– Bố ác ơi là ác, bấm đau thế thì chết con nhà ng ta.
Mẹ phì cuời.
– đáng đời cái tội lười trông con.
– thì có hôm được gần vợ mà chúng nó cứ xí hết.
Bố thò tay qua sờ trộm ti, con Chôm Chôm giật ra.
– này… Vợ của tôi đấy, mấy anh chị chỉ mượn thôi.
Bố cãi nhau với đứa chưa biết nói.
– mày cũng cai sữa nhanh lên giả bố đi, chiếm của bố lâu quá rồi.
Con Chôm Chôm ko cho sờ, nó kéo áo. Hai bên giao chiến.
– thôi, để im cho con ngủ rồi chốc làm gì thì làm.
– thật nhá.
Bố nằm im… Chờ Chôm chôm ngủ say thì kéo chăn quanh người nó. Rồi kéo vợ lại.
– khổ lắm cơ. Như ăn vụng.
– đẻ nữa ko?.
– thôi….
Bố nói dài. Mẹ cuời xoa đầu bố. Bố thích thú ôm lấy bộ ngực tròn. Mút mát thích thú.
– cái bình này phải là bình sữa thạch Sanh. À… Bình sữa của vợ anh… Ko bao giờ cạn. Làm xong hai cái bình này no đến sáng ý nhỉ. Thích ghê.
Bố thích thú kéo mẹ xuống cái ổ chuột. Rồi lại tiếp tục công cuộc sản xuất chuột con.
Trong lúc Hưng phấn nhất. Bố quên cả việc có đứa vừa chiếm vợ của mình. Mà mơ màng thì thầm vào tại mẹ.
– hay mình đẻ nữa đi em….