Đọc truyện Bình Yên Ấy Là Anh – Chương 48
Chờ đợi rồi cuối cùng đứa con thân yêu của tôi cũng chào đời. hôm đó tôi thấy nhâm nhẩm đau bụng.
– ông già… ông già…
– anh đây…
Ông ấy quay sang tôi, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
– em đau bụng…
Ông ấy nghe vậy thì bật dậy như tôm…
– gì nữa…
– ướt ướt dưới này rồi.
– ôi… sắp sinh rồi
Ông ấy với cái điện thoại, vừa bấm vừa leo xuống khỏi giường.
– vợ anh sắp sinh rồi mang xe cấp cứu sang đây, nhanh nhanh lên
Ông ấy sốt sắng
– em nằm im, anh đi thay quần áo cái rồi vào ngay.
Ông ấy khẩn trương, sau đó chuẩn bị đồ đạc cho cả hai mẹ con, chờ xe đến.
– Mình đi sang đó cũng gần mà bày đặt gọi câp cứu.
– em đừng lo mấy chuyện đó, lo đẻ con khỏe mạnh cho tôi được rồi.
Ông ấy thu dọn nhà cửa rất nhanh, xe đến cùng tôi đi ra khỏi nhà.
Cũng ko lâu sau khi vào viện, tôi được đưa vào phòng. Nhìn tôi cũng với mấy bà vừa đi vừa lom khom vì đau mà ông ấy xót xa…
– em… nếu đau quá thì mổ cũng được.
– ko cần, để đẻ thử xem có đẻ được ko?
Hí…
Tôi cười.
– có bà nào đi đẻ mà cười như bà không?
– chưa đến lúc cơn đau nó lên…
Tôi lại nhăn mặt…
– nếu ko chịu được, bảo nhé… hai mẹ con vẫn là quan trọng, đẻ hay mổ cũng ko sao mà.
– ông già…
– dạ
– ông già nhất trong đây, và cũng lắm mồm nhất đấy.
Hí hí
Ông ấy nhéo má tôi, nắm tay tôi, cho đến lúc tôi được đưa vào trong, tất nhiên ông ấy là bác sĩ nên được vào mà…
Tôi cố gắng thở mạnh, dặn ra cái thằng chống gậy cho ông ấy, bế nó trong tay, ông ấy nhìn tôi cười hạnh phúc. Không ngừng thơm lấy thơm để hai mẹ con tôi.
– em giỏi lắm…
Tôi cười
– con giống ai?
– tất nhiên là phải giống bố rồi.
– đưa em xem.
ông ấy bế con đặt lên bụng tôi…
– này… có cái thằng tranh vợ của tôi rồi…
Tôi cười hạnh phúc…sau khi được đưa ra giường tôi kệ cho hai bố con nó trông nhau, nằm ngủ một mạch không biết trời đất là gì… hihi… bao nhiêu đêm tôi ko tài nào ngủ ngon được, giờ tranh thủ.
Đến khi tôi mở mắt người đầu tiên tôi nhìn thấy không phải ông ấy… mà là…
– con tỉnh rồi hả? có thấy đau nữa không con.?
Tôi nhìn bà nội thằng bé xúc động.
– Thằng Vinh nó không cho mẹ đến, nhưng mẹ cứ đến, hai đứa tự trông nhau làm sao được.
Cháu mẹ mà mẹ không thương còn thương ai?
Bà Nội thằng bé xúc động
– con… con..
Tôi ấp úng
– mẹ biết lâu rồi, từ ngày thằng Vinh nó ít về là mẹ đoán ra ngay, nó cũng nói với mẹ rồi nhưng nó sợ con khó xử nên không dám nói.
– con gái sinh đẻ phải có mẹ bên cạnh, lo mẹ khổ là còn bị mẹ mắng cho thêm.
Tôi khóc….
Mẹ cũng khóc…
– Vinh nó bế thằng bé đi tắm xong đi tiêm rồi, con đói không, dậy xúc miệng mẹ lấy cháo ăn nhé.
– dạ…
Tôi cố ngồi dậy mà khó nên mẹ đỡ tôi…
– đừng lo… không có cha mẹ nào mà không thương con, để thư thư mẹ sang nói với ông bà… giấu mãi sao được, họ cũng mong con về lắm chứ nửa năm nay không về rồi.
– dạ
Hai bố con nó bế nhau đi vào, nhìn ông ấy bế con chuyện nghiệp lắm, miệng hớn hở nịnh con.
– cậu này lì giống mẹ, tiêm mà không khóc.
– ra bà bế nào… để bố cho mẹ ăn.
Mẹ đón thằng bé, nó ngủ khì trong tay bà.
– ối dồi, thằng khỉ con… sao lại giống nhau thế chứ.
– giống nhất ở cái cần giống…
Ông ấy cười nhìn tôi gian tà… tôi lườm yêu rồi cười.
Mẹ trông tôi một ngày, chiều hôm sau ra về, nhưng tối hôm đó thì điều bất ngờ nhất xảy ra với tôi.
– nào em ăn đi.
– em no rồi mà.
– ăn tí mà no à… há mồm ra. Ăn đi mới có sữa cho con ti.
– em no rồi
Chúng tôi noi qua nói lại chuyện ăn hay không ăn.
– phải ăn nhiều vào con, như thế mới nhanh đầy dạ con được.
Cả hai vợ chồng chúng tôi giật mình quay lại.
Là mẹ tôi đứng đó và… và bố tôi. ông ấy đứng sau, ánh mắt có phần nghiêm khắc những cũng có phần xúc động khi thấy tôi thảm hại thế này.
– mẹ… bố
– con… con… chào bố mẹ
Ông ấy ấp úng chào theo.
Mẹ tôi bước lại, nước mắt lưng chòng nhìn tôi.
– mẹ nhà mày, chửa đẻ mà không chịu nói với bố mẹ một tiếng.
– mẹ…
Tôi khóc
– đẻ ra mày đau hết cả người… khổ cả một đời… con mới cái.
– mẹ… con xin lỗi.. là tại con
Ông ấy nhận lỗi.
– mẹ… con…
Tôi nức nở, mẹ tôi cũng khóc
– thôi, bà đừng thế… con nó mới sinh xong.
– vâng, tôi cũng xin lỗi ông bà, vì tôi biết mà không nói với ông bà.
Bố tôi vẫn đứng im, ông chú nhanh tay bề thằng con đưa cho ông, chỉ có nó mới có thể cứu được chúng tôi.
– đây, ông bế cháu đi ạ.
Bố tôi đón thằng bé con được thu gọn trong cái tã nhỏ trông như cái kén.
– ôi… ông bế thằng chó nào…
Bố tôi quý trẻ con lắm. ông ngắm nó một hồi rồi thơm má nó…
– này… có phải nó giống tôi không bà?
Ông ấy cười hạnh phúc.
– vâng, lúc mới đẻ còn giống nữa cơ nhưng giờ cháu tóp lại chút chút rồi ạ.
Ông già nịnh nịnh bố vợ.
Mọi người biết ý, cũng gật đầu như ai…
– sau này lớn lên, ông sẽ mua cho thật nhiều đồ chơi… nhớ phải ở với ông… ông sẽ cho đi chơi thật là nhiều…
Bố tôi bế nó, nói chuyện vơi nó mà quên cả việc trách móc chúng tôi… đúng là không ai yêu con bằng cha mẹ các bạn ạ. Cho dù bên ngoài chúng ta có sai thế nào đi nữa thì người duy nhất trên đời này có thể tha thứ cho chúng ta vô điều kiện chính là cha mẹ.
Thấm thoát thằng nhãi con của tôi cũng biết nẫy… giờ tôi biết cái hay của việc lấy chồng gần nhà đó là rất nhiều người trông con cho, có khi còn tranh nhau trông ấy chứ.
Bữa cơm hôm đó cả hai nhà chúng tôi ăn với nhau, thằng bé con được chia nhau bế. tôi làm nhiệm vụ nấu cơm. Đến khi cả nhà đã ngồi hết vào chỗ tối mới bưng nốt đồ ăn ra.
– bà xã, Châu Anh xong chưa ra ăn đi nào?
– vâng…
Tôi đi ra, ngồi vào ghế, ông ấy đưa tay xoa đùi tôi tình cảm lắm.
– Bảo Anh, lấy bát cơm lên đi con.
Bảo Anh bê bát cơm lên mà mùi cơm khiến tôi khó chịu. tôi ôm miệng… cả nhà nhìn tôi…
– này… hai đứa lại có à?
– dạ… được 6 tuần rồi mẹ ạ
Ông ấy hớn hở.
– thằng bé còn bé mà… sao không để nó lớn thêm
– con bảo anh ý nhưng mà anh ý cứ…
– Thì đẻ được thì đẻ 1 thế chứ sao?
– nhưng con nó bé…
Mẹ tôi nhìn thằng bé xót xa
– thôi bà ạ, thằng Vinh cũng có tuổi, để sớm cũng được, nghỉ sớm.. ko sao đâu bà.
Mẹ đã nói vậy còn ai dám nói vào thêm.
Bố tôi nhìn nó xoa má.
– được, từ tối nay sang ngủ với ông, nhà nó cho ra rìa rồi nhá.
Tất cả chúng tôi nhìn nhau cười. cuối cùng bố mẹ tôi cũng đón thằng bé sang đó.
– em lo lắm…
– lo cái gì?
– lo bố mẹ ngủ quên không để ý nó.
– anh tin bố mẹ, vì đã cho anh cô vợ tuyệt vời thế này còn gì.
Ông ấy sát lại
– ôi sướng quá… thế là hết cái thằng tranh vợ của ta…
Tôi nhéo eo ông ấy.
– á… đau…
– thì chả thế
– vợ suốt ngày chỉ thương con thôi, chả nhìn nhõ gì đến chồng. một tháng giời tôi mới được 1 cái đấy cô có thấy phát điên phát rồ không?
– một cái còn thế này này…
– hì hì… có khi cho người ta nhiều lại không bị ý… để lâu nó khỏe mà… mà cái giống lâu không đượclàm hay ra con zai tiếp lắm… hí hí
Ông ấy rúc ngực tôi. ngậm lấy cái đầu ti có sữa thích thú.
– thằng em cho bố mượn tí nhớ… bố nhớ lắm rồi.
Đúng là dạo này tôi cứ bận con cái mà quên ông ấy, nhiều khi thấy ông ấy nhìn hai mẹ con mà thương lắm… tôi nghiệp ghê.
Giờ ông ấy tha hồ chiếm dụng tôi, tôi nhắm mắt lại ôm ông ấy vào lòng.
– lâu lắm rồi mới được tự do thế này.
Ông ấy treo lên rồi đưa vào, nhẹ nhàng xoa bụng và ngực cho tôi, rồi cũng xoay tôi lại làm vài lần như thế… ông ấy có vẻ hưng phấn lắm… chúng tôi yêu nhau rất nồng nàn, không khác gì vợ chồng son… đúng là đàn ông dù có nhiều tuổi thì trong vòng tay của người phụ nữ họ yêu thương vẫn là đứa trẻ to đầu.
Ông ấy đan tay vào tay tôi, hôn tôi và vẫn nhẹ nhàng đi ra vào, tự nhiên nhớ ra lại thì thầm
– từ mai cho thằng kia ngủ với ông ngoại luôn nhé.. về đây chỉ có tranh giành vợ của người ta.
Tôi cười khúc khích.
– con còn bé mà
– bé gì… nói thêm câu nữa nó thanh niên đó.
– ông đừng có mà… ông dùng trước rồi phải nhường con.
– Sau này 23-24 nó lấy vợ nó dùng cả đời. đừng lo.
Ông ấy cúi xuống hôn không cho tôi nói. kéo chân tôi rồi làm mạnh hơn, tôi nhắm mắt lại hưởng thụ đam mê mà tôi bỏ quên… thích thú hòa theo ông ấy…
– cứ đà này ta làm tập nữa vợ nhỉ?
– đạp chết.
Tôi cười, túm tóc ông ấy… ông ấy hạnh phúc mà rúc vào ngực tôi… ôi… tôi vui quá.
Tôi giờ còn không thể tin mình lại có được hạnh phúc lớn lao như vậy.
Sáu tháng sau, khi cái bụng tôi đã to tướng, đi lại cũng có vẻ rất khó khăn, tôi nhận được thông báo từ luật sư của Ba Nhân về việc chia tài sản cho tôi.
Tôi ngồi im nhìn cái Email dài thườn thượt trong điện thoại.
– bà xã, có chuyện gì vậy?
– là ba….
– ba?
Ông ấy nghe như không hiểu.
– ba Nhân cho người thông báo chia tài sản cho em.
– vậy sao? Cái đó tùy em giải quyết, nó không thuộc thẩm quyền của tôi.
Ông ấy ngồi im mắt dán vào máy tính, không biết có tập trung được không?
– ông già…
– em nói đi.
– mình vào đó chơi vài hôm được không?
Ông ấy ngẩng lên nhìn tôi có vẻ không hiểu.
– là em muốn vào đó, thăm ba vì ba tốt với em quá, nếu như không có ba… chắc không có em bây giờ.
Tôi ngồi im, nghĩ đến 1 năm làm vợ Nhân, làm con dâu trong đó mà thấy mình ứa nước mắt, hạnh phúc ít mà đắng cay thì nhiều. ông ấy tiến lại giữ vai tôi.
– chuyện qua rồi mà em.
Tôi gật đầu mà nước mắt vẫn rơi.
– là em muốn vào đó cảm ơn ba nhưng cũng muốn trả lại số tiền ba đã cho. Vì không còn là con dâu ba, nên cũng không muốn nhận của ba cái gì hết.
Ông ấy gật đầu
– em nghĩ đúng đó. nhưng giờ bụng dạ này đi được không?
– muốn ông đi cùng ý. Ông vào chào ba đi, dù sao thì…
– thì cũng là anh em đúng không?
Ông ấy cười.
– hay dù sao cũng hốt mất cô con dâu yêu quý của ông ấy.
Ông ấy nhéo má trêu tôi, ôm tôi vào lòng.
– dù sao thì chuyện cũng qua rồi, giờ em là vợ tôi, hãy cứ ngẩng cao đầu mà nhìn vào họ, chúng ta đến với nhau khii chúng ta không có gì… nên chúng ta có quyền yêu nhau.
Tôi nhìn ông ấy xúc động, ôm lấy ông ấy. rõ là ông ấy khác Nhân. Xin lỗi cả hai người tuy người ta nói mọi sự so sánh đều không công bằng nhưng là con người không tài nào tránh được những so sánh hơn thua… cho dù nó chẳng có hại đến ai nếu như mình giữ nó trong lòng.
Đúng…. Ông già của tôi bao dung lắm… tôi nhớ hồi bên Nhân, Nhân còn không muốn cho tôi về vì sợ gặp ông ấy, vậy mà giờ ông ấy lại vui vẻ cho tôi gặp lại Nhân. Ngay lúc này tôi tưởng tượng nếu như hai người họ gặp nhau tôi ko biết họ sẽ nghĩ gì?
Vì cũng đã lâu từ ngày tôi nói với Nhân tôi quay về với ông ấy Nhân không còn liên lạc với tôi nữa. có lẽ những gì tôi làm, những gì tôi nói đã thức tỉnh Nhân rất nhiều điều.