Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 39


Đọc truyện Bình Yên Ấy Là Anh – Chương 39

Đúng là tôi chỉ nghĩ đến đây vì nghĩ Hải có vấn đề nhưng không ngờ gặp em ở đây rồi. Tôi vừa vui vừa buồn… tâm tình thật ra cũng là rất hỗn độn. cho đến khi em đuổi chúng tôi ra về, cả đêm đó dù trong người khá mệt tôi vẫn không tài nào ngủ được.

Một lần nữa tôi bị em xua đuổi… tôi giận cái sự cố chấp của em… tôi giận cái câu nói của em khiến tôi tổn thương vô cùng… thế nào là không cần tôi nữa… được rồi… nếu không cần thì tôi đi.

Tôi quay trở về nhà với một mớ hỗn độn trong người… tôi khó chịu, cồn cào khi mỗi đêm uống rượu tôi nhớ tới em… tôi thèm mùi của em hơn bất cứ cô gái nào khác… tại sao vậy nhỉ… chúng tôi từng một thời hoà hợp đam mê… em chính là người con gái làm tôi cảm thấy … tôi… đúng là đàn ông đích thực.

Tôi dò hỏi khắp nơi về tình hình của em… hoá ra em đã ly hôn với chồng rồi, nhưng cái lạ đó là người đứng lên làm thủ tục ly hôn lại là bố chồng em. Lâu rồi tôi cũng không dám gặp anh ấy.. nhưng thay vì nỗi buồn của nhà người ta, tôi lại thấy mình vui đến lạ.

Nhưng cũng vì thế mà tôi thương em… tôi ko nghĩ bố chồng em lại là người đối xử tệ với em như vậy, chắc chắn là có uẩn khúc gì mà họ không thể nói ra thôi.

Chúng tôi… cả hai con người đều tự do… liệu rằng có thể nào… em chấp nhận

– mấy chú giúp anh một chuyện

– gì đấy anh

– anh phải đi vắng một thời gian.

– vậy ạ? Anh đi đâu.

– …

– anh lên tộc đón chị ta về à? chị ta có mối mới rồi không cần anh đâu. đời thiếu gì đàn bà mà anh phải thế.

– chú nói buồn cười… đàn bà thì nhiều nhưng đàn bà mình yêu chỉ có một.

– ổng cũng yêu cả mớ đấy thôi

– cùng đàn ông với nhau mà chú nghĩ đơn giản quá… thế chú cứ xa vợ tháng thôi xem chú có hơn sếp tí nào không?

– nhưng chi ta đối xử với sếp như vậy là không tôn trọng.

– ôi… sếp đối với người ta còn kinh hơn… thôi… là sếp sai… cho sếp lên đấy hoà giải đi… đây đúng là ý trời rồi.

– moẹ… giờ chỉ đi cưa lại thôi mà không cưa được thì đừng có mà về.

– đừng có coi thường… sếp nhà mình hơi bị lắm mưu nhiều kế đấy.

– mày đừng có tưởng bở… chị bình không phải dạng vừa đâu. sếp một thời nổi tiếng sợ vợ đấy…

Tôi ngồi nhìn chúng nó bàn tán… đấu tranh cả tháng trời tôi quyết định bỏ lại tất cả để lên đây…gửi lại công ty cho mấy thằng em… trước khi đi, Hải không đồng tình với tôi nhưng Hiệp thì ok… có lẽ nó hiểu tôi nhất… mấy anh em công ty tiễn tôi đi và mong tôi thắng lợi trở về… cuối cùng thì 2 tháng giời vẫn trở về tay không thế này đây…

giờ mà vác cái mặt về thì chúng nó sẽ cười tôi chết mất.

đời tôi bao nhiêu khó khăn đều trải qua được rồi vậy mà chỉ có 1 cô gái cũng không tài nào cưa nổi.

Trông mẹ mấy hôm trong viện tôi quyết định về công ty. Đúng như tôi dự tính. thấy tôi, cả bọn xúm lại.

– chào sếp, chào sếp, sếp về lâu chưa?

– anh về hôm sau mẹ nhập viện

– vậy chị ấy có về với anh không?

– có.

– chị ấy đâu?

– về rồi.

– về đâu?

Tôi nhìn chúng nó ái ngại. ko dám trả lời

– hai tháng giời đã được cái nào chưa mà mặt mũi sếp như mất sổ gạo thế kia.

– không biết được cái nào chưa nhưng cũng công nhận chị Bình mát tay, nhìn sếp nở ra trông thấy, bụng có múi rồi ý chúng mày ạ.

– kiểu này 1 đêm chắc làm 5-7 cái quá.

– 5-7 cái mà nhăn nhó thế kia.

– chắc lại cãi nhau…

– đíu có chuyện vừa lành đã cãi nhau… phải về với nhau… dính lấy nhau chứ

– mẹ chúng mày… mệt quá…

– thôi… sếp khai ra… được cái nào chưa?

Tôi lắc đầu… chúng nó nhìn tôi tủm tỉm.

– đấy… tao đã bảo chị ấy không phải dạng vừa đâu mà.

– thôi được rồi, vậy giờ sếp tính sao.

– chúng mày mang hết báo cáo ra đây anh xem nào? Tính cái đó đi.

– em gửi mail cho anh rồi còn gì?

– giờ mang ra cho anh đọc lại.

– lúc ở trên đấy là đầu óc chỉ nghĩ đến cách tán gái thôi, không ngờ bị gái cho đi tàu bay rồi giờ mới nhớ đến công việc và anh em đấy.

– thôi chúng mày ơi… mẹ tao nằm viện … tao còn phải chịu kia kìa…

– thế sếp bảo … mẹ anh nằm viện.. về trông mẹ anh đi…

– thế thì ăn vả…

– ăn vả cái gì… phải tao… tao bảo mà không nghe…tao vật ra phịch cho mấy cái, mẹ…. nghe ngay.

– sếp mình đíu dê thế đâu, già mẹ rồi.

– già xương gà vẫn nhai, nhìn thế kia mà bảo yếu.

– sếp, mấy phút…

– thôi chúng mày im đi

Tôi thở dài.

– chúng màu đừng có bầy trò nữa… không yêu em này thì yêu em khác. Lo mẹ gì… đời không thiếu đàn bà đâu. nó không thích đây đéo cần.

Hải đứng chống tay vào nách.


– tao bảo rồi,. chúng mày lo thân chúng mày đi, vào làm nhanh lên.

cả lũ tản mát hết. tôi ngồi giữa bàn làm việc… đúng là lúc này rất tâm trạng. chờ kết quả chỗ bệnh viện xét nghiệm lại xem mẹ tôi bị sao. nếu bà ấy bị ung thư thì… quả thật là một điều kinh khủng.

từ hôm đó tôi cũng ko quay lên đó nữa. tôi nhớ em, nhưng tôi tôn trọng quyết định của em. Có lẽ yêu một người không nhất thiết được ở bên người đó, mà chỉ cần nhìn người đó được hạnh phúc đúngkhông. Câu đó nghe sến lắm nhưng giờ thì nó tạm đúng vào lúc này… tôi ko thể bỏ mẹ tôi mà đi được, còn em không thể vượt qua được gia đình vì tôi, chứng tỏ trong thâm tâm em, tôi ko còn là gì quan trọng nữa.

chúng tôi cứ sống xa nhau cả tháng trời. không liên lạc.

– sếp, hôm nay công việc tạm tam rồi, sếp qua nhà em chơi.

– nhà chú có chuyện gì?

– à.. ông bố vợ có cho bình rượu ngon, mời mấy anh em đến nếm thử

– được rồi,

Tôi gật đầu, tôi uống rượu quen rồi, tối nào ít cũng phải có 1-2 ly mới chịu được. chắc ko đến nỗi nát lắm đúng không.

tối đến, tôi chở Hải đến nhà Hiệp. mấy đứa đã có mặt ở đấy rồi.

– sếp… vào đây, sao về muộn thế. bọn em chờ mãi.

– qua đón Hải đi cùng cho vui.

– ôi dào, đón làm gì, nó tự đi được

Tôi đi vào bên trong. mấy cô gái đang dọn bàn.

– sếp ngồi đây, ngồi đây.

Tôi ngồi xuống cái ghế Hiệp vừa kéo.

– mọi người ngồi đi.

Sau khi bàn đã dọn xong, mấy cô gái ngồi vào bàn.

– hôm nay cảm ơn sếp, cảm ơn mọi người đến nhà em chơi. À. tiện đây xin giới thiệu lại. đây là anh Vinh, sếp anh, đây là

– Thôi… thôi, biết nhau rồi. vào chủ đề chính.

mấy thằng con trai nhao nhao

– à… giới thiệu với các anh, đây là Tuyết vợ em.

– anh biết vợ chú rồi

– còn đây là loan vợ Tùng

– đây là Tâm, em vợ của em. Năm nay 27 còn đang bận đi làm nên chưa có gia đình.

Tôi gật đầu cười với 3 cô gái lịch sự lắm, rồi đưa chén rượu lên.

– nào… thế chúng ta chạm lý,mừng ngày gặp nhau.

Tôi cụm ly với mọi người mà không để ý mấy đứa này có ý định bán tôi. đến khi rượu cũng đã đến tầm. chúng mới cho tôi dừng cuộc.

– sếp… muộn rồi, sếp về đi.

– uh

Tôi đi ra xe thì hiệp chạy theo

– em nhờ sếp tí.

– chả là cô em vợ đi cùng đường về nhà sếp nên sếp cho em gửi được không?

– được

Tôi gật đầu rồi vào xe, cô gái đó cũng lên xe, thẹn thùng nhìn tôi. tôi lái đi

– anh Vinh. Nhà anh ở chỗ nào vậy ạ?

Tôi vẫn lái xe, nhưng tôi nhớ không nhầm lúc nãy Hiệp nói cô này 27 thì phải. Bình của tôi còn gọi tôi là chú kìa. Tôi cười nhẹ.

– anh ở ngoại Thành cơ. Cách đây 20 chục cây.

– vậy ạ.

– em đi đến đâu cứ chỉ chốc anh đưa tới, ko cần phải đỗ giữa đườnglàm gì.

– vâng, em cảm ơn anh.

Tôi cứ nhìn về phía trước mà không để ý cô gái

– anh Vinh, hồi nãy anh Hiệp có nói bên chỗ mình tuyển nhân viên phải không ạ.

– đúng.

– em xin làm được không?

– em học gì ra.

– em học quản trị ạ

– thế thì được, làm phòng kinh doanh với Hải đấy. Mai qua phỏng vấn.

– ai phỏng vấn em ạ?

– em cứ đến phòng nhân sự họ sẽ làm.

– không phải anh phỏng vấn ạ.

– không

Tôi trả lời thản nhiên, tôi chưa nhìn cô gái đó.

– thế bao giờ em đến được.

– mai đi.

– vâng, cảm ơn anh

Hôm sau cô ta đến công ty rồi được nhận vào làm. Tôi ko quá bận tâm đến nhân viên mới. do vậy, giao lại việc này cho Hải.


cốc cốc cốc

– vào đi

Tôi dán mắt lên màn hình máy tính

– chào sếp, em đưa café ạ.

– cảm ơn.

Cô gái đưa café hình như chưa có ý định rời đi mà cứ đứng đó nhìn tôi.

Tôi ngẩng lên

– ơ… chào em… sao nay đưa café vậy

– dạ… chị Nguyệt nhờ em mang vào.

– cảm ơn em. vậy xong việc rồi.

Tôi lại cúi xuống, cô ấy đi ra.

chiều hôm đó tôi tan làm

– sếp… sếp…

– gì vậy?

– xe em bị hỏng, sếp cho em đi nhờ được không?

Tôi nhìn cô ấy rồi chần chừ

– được

Cô gái leo lên xe tôi, vẫn cười ngại như lần đầu tôi gặp. tôi vào xe lái đi.

– hôm nay anh chỉ đưa em đến ngã 3 phía trước, em đi tam taxi về nhé.

– anh đi đâu ạ?

Tôi nhìn cô ta, chưa có ai dám hỏi tôi như thế ngoài em.

– dạ… em xin lỗi

– ko sao

– nghe nói bác gái bị bệnh, có phải anh vào thăm bác không?

giờ tôi có cả thám tử điều tra nhất cử nhất động hay sao ý.

– uh.

– vậy tiện thì cho em vào thăm bác được không? Em muốn hỏi thăm sức khoẻ bác.

– không cần đâu

– không sao mà, cứ coi như em là nhân viên qua thăm bác. Cũng là cảm ơn anh đã giúp đỡ em thời gian qua.

Cô ta nói vậy tôi đành gật đầu. tôi đưa cô ta đến cửa phòng, tôi chỉ cô ta đi vào phòng.mẹ tôi đang đi dạo ngoài cửa, thấy bóng dáng người con gái đi sau lưng tôi thì vui vẻ bước lại.

– Vinh, con đến đó à?

– vâng.

Bà đi vào trong phòng, nhìn xung quanh.

– con BÌnh đâu?mẹ vừa thấy con Bình đi vào mà

Tôi đứng im nhìn bà ngơ ngác.

– cháu chào bác ạ

– chào cháu.

– con Bình đâu?

– dạ… ai cơ ạ?

– Bình đi rồi mẹ, chắc mẹ nhìn nhầm cô ấy với bạn này.

– thế hả?

mẹ tôi ngồi xuống, có chút thất vọng. tôi để cô gái ấy nói chuyện với mẹ một lúc rồi gọi taxi cho cô ta về. đến lúc cô ta đi khuất, tôi ngồi xuống cùng mẹ

– mẹ… sao lại thích Bình như vậy?

mẹ tôi thở dài.

– con bé sống tốt, ngày đầu mẹ gặp nó, chỉ có nó là phụ mẹ còn con Duyên cứ bám lấy anh, lúc quen rồi con bé mới thật thà kể là lúc ấy nó còn tưởng mẹ chỉ là giúp việc nhà anh.

Tôi cười.

– nhìn nó yêu thương mấy đứa con anh mẹ thấy nó hợp làm vợ anh. Mà mẹ hỏi ướm nó bao nhiêu lần nó vẫn vô tư từ chối, nó đâu có thương anh vì tiền.

– ông Huy khó tính như thế mà nó dám cãi lại để yêu anh chứng tỏ nó yêu anh nhiều lắm mà. anh là con mẹ, anh sai… mẹ không đánh không chửi được nữa. nhưng giờ con bé nó bỏ anh mẹ không trách, cả đời mẹ vẫn coi nó là con dâu mẹ. anh có ưng cô kia về mẹ không phản đối nhưng mẹ vẫn coii nó là con mẹ, anh muốn làm gì kệ anh.

Tôi ngồi im thở dài… đúng là người ta không cần tôi nữa rồi, nhưng tôi cũng ko cần thêm ai nữa đâu mẹ đừng lo.

mấy hôm sau, tôi cũng đang chuẩn bị về nhà thì cô gái ấy lại bước tới.

– sếp.. sếp… sếp lại cho em đi nhờ được không?

– có chuyện gì?

– hôm nay anh Hiệp đi vắng, em lại đi nhờ xe anh ấy.

– thôi được rồi, em lên đi


Tôi đưa cô ta đi được một quãng.

– sếp, em từ ngày vào đây cũng chưa biết nhà sếp ở đâu. chúng ta gần nhà nhau như vậy. hay sếp cho em biết nhà đi

– gì cơ?

Tôi giật mình.

– dù sao cũng chiều rồi, bác lại ốm, ai ở nhà nấu cơm cho sếp với mấy bé ăn.

– tôi lo được.

– dù sao em cũng không bận gì, sép cứ cho em qua thăm nhà chút đi được không?

– được không ạ?

Tôi nhìn cô ta, dù sao cũng là em vợ Hiệp… thôi được rồi

– nhà tôi có 2 đứa nhỏ thôi.

– vâng… là hai đứa trong ảnh của sếp đấy ạ?

– uh

– giống anh và xinh gái quá.

Tôi cười. khen con mình thì ai chả vui.

Tôi để xe ngoài cửa, mở cửa cho Tâm vào nhà.

– con chào bố

– Châu Anh đâu?

– châu Anh đi tập Gym rồi

– uh

– chào cô đi con

bảo Anh nhìn cô ta nghi ngờ.

– cháu chào cô

– con gái xinh quá, chào cháu.

– chào cô

Bảo Anh lườm tôi rồi đi lên.

– Bảo anh không nấu cơm cho bố à?

– con bận

Nó hậm hực đi lên phòng

– để em làm cho, con bé còn bé mà anh.

– thôi cảm ơn em, ko phiền em được

– khoongsao đâu anh. Em quen rồi mà, chuyện của phụ nữ

Tâm cười, tôi ái ngại

– bếp đâu anh

Tôi chỉ. Tâm đi vào bếp, mở tủ lạnh

– có cá, hay em nấu canh chua nhé.

– thôi không cần, để anh làm cũng được

– anh cứ nghỉ đi, em làm nhanh.

Tôi ái ngại lên phòng thay đồ nhanh rồi xuống. tôi đi vào trong bếp một cách lịch sự, chả nhẽ lại để cô ta đứng đó một mình. bóng dáng người con gái mặc díp đen đứng trong bếp, tôi cứ ngỡ em đang ở đây, từ rất lâu rồi, cô gái của tôi… tôi nhớ trước đây, một lần chúng tôi đi công chuyện về, mẹ đi vắng, Châu Anh và Bảo Anh đi học. lúc ấy cô ấy vì lo tôi đã uống nhiều rượu mà cặm cụi pha nước chanh cho tôi, cuối cùng… tôi vừa được uống nước chanh, vừa được ăn thịt trong bếp. cảm giác làm chuyện ấy cùng cô ấy trong bếp rất vui… giờ…. Thì lâu lắm tôi ko làm chuyện ấy rồi.

– anh thay đồ xong rồi đấy ạ?

Tôi giật mình tỉnh mộng

– à… ừ.

– anh cứ đi ra bên ngoài đi ạ. Em sắp xong rồi.

– ko cần đâu, cần gì anh phụ cho.

– Không cần mà

vừa nói câu, cô ấy bê bát nước nỡ tay đổ vào người mình

– ôi.. anh xin lỗi, em có sao không?

– em không sao

– em ướt hết rồi.

– để anh lấy khăn

Tôi đi ra với cái khăn cho cô ấy lau.

– chờ anh chút anh lên bảo Châu anh cho em mượn cái áo nhé.

– không sao đâu anh, em không sao.

Cô ấy lau cái khăn lên ngực rồi lên cổ. tôi là đàn ông mà… chả nhẽ không nhìn mông nhìn ngực thì ko phải đàn ông, cô ấy lấy tay mở cổ áo rộng hơn, hở ra… chút chút, tôi định quay đi thì…

– bố… bố làm gì thế?

tiếng châu Anh làm tôi giật mình

– Châu Anh về rồi đấy hả con?

Tôi bước lại phía nó ngay.

– cô ta là ai?

Con bé nhìn tôi, nghiêm khắc

– à… con chào cô tâm đi, cô ấy là nhân viên của bố.

– nhân viên mà bố và cô ta….

– không… bố …không

Châu Anh giận dỗi quay đi.

– châu Anh, nghe bố nói.

– một cô Bình đủ nghe bố nói rồi, con không tin bố nữa.

Nó tủi thân

– Châu Anh, không phải thế.


– bố muốn làm gì thì bố làm.

– châu Anh… con lớn rồi, phải nghe rõ chứ.

– bố thích ai cũng được, ai cũng được, nhưng đừng có mang về đây.

Con bé đi lên phòng, tôi đi theo.

– bố nói không phải thế mà.

– kệ bố

Nó đóng cửa

– châu Anh… con phải cho bố có người chăm sóc chứ. con có ở với bố cả đời được không?

Nó mở cửa nhìn tôi.

– không, con chỉ là, không muốn bố đưa ai về đây nữa. bố nhớ chưa?

– tai sao con vô lý như thế.

– con sẽ đuổi cô ta giống như mấy lần trước. bố … con không đùa.

– con làm thế là sai.

– con ko nói con làm thế là đúng. Chào bố. bố để con yên

Nó đóng cửa cái rầm.

– châu Anh…

Nó không trả lời.

Tôi mệt mỏi với cái vẻ cứng đầu của nó… nó giống em hơn cả tôi nghĩ, cả tính cách hay cách nói chuyện ngang tàng cũng giống dù ko phải ruột thịt gì.

Thôi được rồi… tôi gõ cửa phòng nó lần nữa.

– châu Anh, con nghe bố nói đây. giờ nếu không phải là cô này mà là cô Bình con có đồng ý không?

– châu Anh

– không… cô nào cũng không, bố để con yên.

– bố con đồng ý.

bảo Anh mở cửa, nó nói to. Châu Anh đi ra quát nó

– mày có đi vào không? Ai mày cũng đồng ý hết. tao không cần có mẹ, tao ko cầu xin ai hết, tao ko có mẹ tao cũng không chết được đâu.

Nó quay vào đóng cửa. tôi và Bảo Anh nhìn nhau

– chị ấy vẫn còn giận chuyện hôm cô Bình cưới, chị ấy bị nhốt trong phòng, tại bố cả đấy.

Bảo Anh cũng giận tôi rồi. tôi đi xuống thì Tâm cũng nấu cơm xong, còn đang nghe bố con chúng tôi cãi nhau. Tôi ái ngại gọi taxi cho Tâm về.

đến tối, hai đứa trẻ bướng bỉnh cũng không chịu xuống ăn cơm, chúng thi gan với tôi

– châu Anh, Bảo Anh, xuống ăn với bố đi.

– bố ăn đi, con không đói.

– tao bảo chúng mày có xuống không?

Tôi điên tiết quát lên. Chúng sợ nên cũng mò xuống nhưng bữa cơm diễn ra trong im lặng.

– châu Anh, con làm ơn bỏ cái bộ mặt đó đi giùm bố, 2 chục tuổi đến nơi rồi.

– bố thì sao? 40 chục rồi mà còn,…

– con im ngay. Bao giờ con có gia đình con mới hiểu.

– vâng

Chúng cúi xuống ăn nhanh rồi bỏ lên phòng.

– hai đứa xuống dọn ngay cho bố

– bố đi mà dọn tác phẩm của cô người yêu bố, con không ăn, con không dọn

Tôi bực lên gạt hết bát đĩa trên bàn xuống đất vỡ tan, hai đứa con gái sợ hãi chạy xuống.

– chúng mày tạo phản hết cả rồi, đẻ chúng mày, nuôi chúng mày mà chúng mày dám nói thế sao?

– bố… con xin lỗi

Tôi giơ tay định tát cho mỗi đứa một cái, nhưng Châu Anh ánh mắt nó cương quyết. tôi nhớ cái hồi em cũng quyết tâm để yêu tôi, dù bị bố đánh cũng nhất định không từ bỏ, giờ tôi làm bố rồi, hoá ra tôi cũng như bố em, muốn mọi thứ theo trật tự của mình.

cả đêm tôi không ngủ được. tôi ngồi đó nhìn lên cái giường của tôi, mấy năm nó vẫn không thay đổi vẫn tâm hình em cười nụ cười hiền hậu lắm… tôi chợt thấy lòng mình xót xa, tôi mới dùng cái giường này có một lần, đúng như lời hứa chỉ mình em được nằm lên đó. nhưng giờ… biết đến bao giờ đây. Hay tôi sang phòng khác. Tôi mua đồ khác, tôi sống cuộc đời khác mà quên đi… nhưng cũng cố bao nhiêu lần rồi.

tôi uống thêm ly rượu rồi nằm xuống. ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, tôi thấy em đang chạy, em ngã xuống núi rồi, tôi đứng trên cố gắng gọi em, nhưng em không trả lời, tôi khóc… tôi đi qua đi lại… cuối cùng vì quá đau lòng mà nhảy xuống… tôi giật mình tỉnh giấc.

tôi thấy lòng mình hồi hộp lắm.

tôi cầm điện thoại lên, nhắn tin vào số điện thoại đó, bấm rồi xoá…bấm rồi xoá mấy lần mới dám gửi đi.

– Nhím… em ngủ chưa?

Tôi cứ vào màn hình điện thoại đếm thời gian. chờ trả lời.. mãi sau không thấy hồi âm mới nghĩ ra, em đến nói chuyện với tôi còn không muốn huống hồ nhắn tin. vả lại giờ muộn lắm rồi.

Mãi sau mới có tiếng điện thoại, tôi vội vàng mở ra và mừng rỡ.

– có chuyện gì?

– không có gì? Chỉ là muốn hỏi em khoẻ không?.

– khoẻ

– trên đó nắng không?

– đang mùa mưa.

– mưa nhiều lắm à?

– …

– em ở đó cẩn thận.

– ….

– em….

– gì vậy?

– à… không? Em ngủ đi.

Tôi muốn nói nhiều lắm nhưng tắt máy… chằn chọc cả đêm nghĩ về em, về gia đình… về chính bản thân.

Sáng tỉnh giấc tôi đi sớm, tôi giận hai đứa nhóc con này, giờ chúng nó lớn rồi, muốn tạo phản, ko ai ủng hộ tôi hết. đang ngồi ăn bát phở thì ti vi đưa tin sạt lở đất, còn ở Lai Châu nữa chứ. tự nhiên tay chân tôi bủn rủn hết cả… tôi gọi điện thoại cho em mà em ko bắt máy… tôi lo… thật sự rất lo… đi đường mà không tài nào tập trung được… tôi nhớ hồi em lấy chồng… mấy ngày liền tôi ko ăn ko ngủ, chỉ uống rượu và uống rượu.. nhưng rồi cuối cùng cũng vì cái suy nghĩ rằng tôi phải sống để thấy em hạnh phúc… khiến tôi có mặt ở đây… mà giờ em có sao… thì tôi… sống để làm gì?

Tôi quay xe đi lên đó, bỏ lại tất cả bộn bề… lần này… nhất định… ko thắng không về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.