Binh Vương Triệu Đông

Chương 2


Bạn đang đọc Binh Vương Triệu Đông – Chương 2


Tôn mập tiến lên lấy lòng: “Mạnh tiểu thư tan tầm?”
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt quyến rũ, cô dịu dàng nói: “Phiền Tôn đội trưởng, để cho người ta đưa thùng nước cho nhà tôi.


Tôn mập ân cần nói: “Tôi đến đây, dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì.


Mạnh Kiều khoát tay một cái: “Nào dám làm phiền đại giá của ngài? Bảo Tiểu Triệu đến đây.


Nụ cười quyến rũ kia, câu đi vô số linh hồn nhỏ bé.

Mọi người than thở, người bảo vệ họ Triệu không ít, nhưng cho dù ai cũng biết, Tiểu Triệu trong miệng Mạnh Kiều chỉ có thể là Triệu Đông.

Hầu như mỗi ngày đều đưa nước đến Cửu Đống, giống như đã trở thành công việc hàng ngày của Triệu Đông.

Tôn mập tức giận cắn răng nói: “Có nghe thấy không? Còn không mau đi!”
Ngoài miệng không nói, trong lòng lại suy nghĩ một ngày nào đó tìm cớ đuổi anh đi.

Triệu Đông sao có thể nhìn thấu tâm tư của đối phương, nhưng trước mắt anh cần tiền gấp.

Mẹ phẫu thật đã làm xong, hơn 50 vạn chi phí phẫu thuật, còn chưa tính đến giai đoạn an dưỡng cùng hồi phục chức năng.

Đế Uyển nơi này lương tháng 5000, nói nhiều không nhiều lắm, nói ít cũng không ít, nhưng thật sự muốn mất cái bát cơm này, lấy gì đi lấp thiếu hụt bệnh viện?
Có đôi khi, anh buồn phiền mình vô dụng, tham gia quân đội 5 năm, một thân bản lĩnh ngược lại không nhỏ, đáng tiếc nơi cần dùng đến không nhiều lắm.

Hiện giờ mẹ bệnh nặng, ngược lại không lấy ra được một xu, ngẫm lại liền buồn cười.


Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy điện thoại trong phòng trực vang lên.

Tôn mập nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi, cả người đều linh lợi: “Tô tiểu thư, cô có căn dặn gì?”
Những người khác cũng nghiêng tai nghe.

Đế Uyển có một bảng nữ thần, Tô Phỉ đứng đầu bảng xếp hạng, mặc dù như thế, cũng không ai dám theo đuổi cô.

Hôm nay Tô nữ thần sẽ cùng Đại thiếu gia Nguỵ gia đính hôn, cả Thiên Châu giống như không ai không biết.

Mà Đại thiếu gia Nguỵ gia, đó là nhân vật độc ác nổi danh Thiên Châu, cái loại hắc bạch đều có quan hệ này.

Dám chạm vào người phụ nữ của anh ta, trừ khi ngại mệnh quá dài!
Giọng nói của Tô Phỉ từ đầu dây bên kia truyền đến: “Bảo Triệu Đông đưa cho tôi một thùng nước.


“Tô tiểu thư… cô đang nói cái gì vậy?”
Tôn mập có chút khó hiểu, sao mẹ nó lại là Triệu Đông!
“Còn muốn tôi lặp lại một lần nữa?”
Giọng nói của Tô Phỉ lạnh thấu xương, thật sự là không muốn nhắc tới cái tên kia nữa.

Tôn mập lau mồ hôi: “Vâng vâng vâng, nghe rõ rồi…”
“Hai mươi thùng, hiện tại đưa tới đây!”
Nói xong, Tô Phỉ không kiên nhẫn cúp điện thoại.

Cả người Tôn mập đều sửng sốt, hai mươi thùng?
Anh ta có chút hả hê phân nói: “Triệu Đông, Cửu Đống không vội, trước tiên đem nước đưa qua toà Ngũ Đống cho Tô tiểu thư, nhớ kỹ, là hai mươi thùng!”
Mọi người sửng sốt, bọn họ không nghe thấy nội dung điện thoại, còn tưởng rằng Tôn mập đang mượn cơ hội trả thù.

Triệu Đông lại giống như hiểu được chuyện gì xảy ra, có lẽ là Tô Phỉ muốn chỉnh mình!
Mẹ nó, cũng không biết người phụ nữ này tính toán cái gì?

Triệu Đông gõ cửa, phía sau cửa lộ ra một khuôn mặt lạnh như băng.

Tô Phỉ chợt nhích sang bên cạnh, giống như không biết anh: “Đưa lên tầng ba!”
Mẹ kiếp, tầng 3?
Tuy rằng Triệu Đông khó chịu, nhưng cũng không có cách khác.

Mặc kệ anh vì mục đích gì mà làm bảo vệ này, nếu cầm tiền lương của Đế Uyển, phục vụ nghiệp chủ chính là nghĩa vụ của anh.

Huống chi nghiệp chủ này lại là Tô Phỉ, đêm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không thể phủi mông một cái mà đi?
Hơn nữa, gặp chuyện liền sợ cũng không phải phong cách của anh.

Triệu Đông mỗi lần vác hai thùng nước trên vai, cho dù không mệt, cũng nóng ra một thân mồ hôi.

Quả thật Đế Uyển là biệt thự độc lập, bên trong mỗi biệt thự đều có thang máy riêng, nhưng anh căn bản không hỏi, với tính cách ghê gớm của người phụ nữ này, đoán là hỏi cũng vô ích.

Tô Phỉ đứng trên ban công tầng ba, mắt thấy Triệu Đông ra vào, mồ hôi cũng dần dần ướt đẫm quần áo của anh, cuối cùng có một chút khoái cảm trả thù.


Làm cho cô có chút bất ngờ, vóc người Triệu Đông rất cường tráng, không giống như những bảo vệ khác, nhất là cơ bụng tám múi trên bụng, rất thu hút người khác.

Triệu Đông lau mồ hôi nói: “Xong rồi.


Tô Phỉ nói với khuôn mặt không chút thay đổi: “Đổ nước vào bồn tắm.


Triệu Đông sửng sốt, loại nước đóng thùng này đều là suối khoáng núi lửa, một thùng hơn hai trăm tệ, hơn hai mươi thùng này đổ xuống chính là 4000 tệ.

Tắm với loại nước này?
Cô chỉnh anh không sao, đừng làm khó ví của mình!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nghĩ tôi không có tiền sao?”
Tô Phỉ lấy ví ra, lấy ra một số tiền, nhìn cũng không thèm nhìn ném xuống đất.

Triệu Đông không nhịn được hỏi: “Tô Phỉ, đầu cô có bệnh sao?”
“Tôi không bệnh! Chính là cho anh biết cuộc sống của người giàu là gì, anh mệt chết một tháng, cũng chỉ là vì số tiền này sao?”
“Còn chưa đủ để tôi tắm một lần! Thế nào, có phải cảm thấy mình vô cùng vô dụng hay không? Rất uất ức?”
Tô Phỉ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của mình và cố gắng tìm lấy một chút tức giận bị sỉ nhục.

“Tôi cảm thấy cô rất ấu trĩ.


Triệu Đông không nói nhiều, đem hai mươi thùng nước trực tiếp đổ vào.

Tô Phỉ tức giận đến nghiến răng, luôn cảm thấy mình tụ lực một quyền, đánh vào bông.

Triệu Đông quay người muốn đi: “Tiền không cần đưa cho tôi, đến lúc đó tính vào phí bảo an là được.


Tô Phỉ quát lớn: “Đứng lại!”
Triệu Đông bất đắc dĩ hỏi: “Cô còn muốn thế nào nữa?”
Tô Phỉ nói thêm: “Đưa thêm 20 thùng nữa!”

Triệu Đông nhíu mày: “Giả vờ không đươc nữa.


Tô Phỉ đi tới, mở bồn tắm ra, 4000 tệ trong nháy mắt đã đổ rồi.

Cô đắc ý nói: “Bây giờ có thể chuẩn bị rồi!”
Triệu Đông thở dài: “Mẹ nó cô thật đúng là có bệnh, bệnh còn không nhẹ!”
Tô Phỉ nổi giận đùng đùng: “Triệu Đông, anh dám mắng tôi sao? Tin tôi khiếu nại anh hay không?”
“Tùy cô!”
Triệu Đông nhìn chằm chằm ánh mắt của cô tiếp tục hỏi: “Nếu cô muốn trả thù tôi, có rất nhiều cách, lãng phí tiền là bản lĩnh gì? Cô có biết 4000 tệ ở vùng núi nghèo cô có thể làm bao nhiêu chuyện?”
Tô Phỉ bị anh nhìn trong lòng run lên, cảm giác áy náy vừa mới dâng lên lại bị cô hung hăng bóp nghẹt!
Đạo đức giả!
Dối trá!
Cô đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Được, vậy tôi không lãng phí tiền, anh từ đây nhảy xuống cho tôi!”
Đừng nhìn nơi này là tầng ba, từ tầng cao của biệt thự tính ra, đã tương đương với tầng năm bình thường.

Nếu thật sự từ đây nhảy xuống, cho dù ngã không chết cũng sẽ tàn phế!
Trong lòng Triệu Đông có chút buồn chán: “Thật sự, chỉ cần tôi nhảy xuống, cô liền không tìm tôi gây phiền toái sao?”
Tô Phỉ khoanh tay và nói: “Đúng vậy! Miễn là anh nhảy xuống, chúng ta liền thanh toán xong!”
Trong giọng nói của cô tràn đầy khiêu khích, giống như muốn vạch trần mặt nạ dối trá của Triệu Đông.

Triệu Đông không nói hai lời, quay người, bước nhỏ, một tay chống ban công nhảy xuống.

Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, thế cho nên một hồi lâu Tô Phỉ cũng chưa lấy lại tinh thần.

Anh… Anh thực sự nhảy rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.