Bạn đang đọc Bình Tĩnh Tiểu Thư – Chương 37
Vạn Quý Phi nói: Tìm một nam nhân vĩ đại làm cho lão ca ăn phải dấm chua, như vậy hắn chắc chắn sẽ bùng nổ.
Nam nhân vĩ đại? Là chỉ vị trước mắt này sao?
“Cô đêm nay đã muốn nhìn trộm tôi rất nhiều lần, làm sao vậy? Là trên mặt tôi có cái gì hay là do hôm nay tôi rất suất?” Hoắc Duẫn Đình chạm
nhẹ lên mặt mình, khi nói chuyện vẫn thủy chung giữ nụ cười ôn nhu, cặp
mắt sau thấu kính kia mang theo một chút trêu tức, ẩn ẩn lóe lên tia
sáng.
Đạm Dung nhíu mày, “Hoắc tổng quả thật rất tuấn tú.” Nói xong ly bưng trà xanh trước mặt lên uống một ngụm nho nhỏ. Bản vẽ đã bàn bạc xong
chỉ cần sửa chữa một chút, cơ bản có thể nói là ổn định rồi. Cơm cũng ăn xong cũng nên tan cuộc, chợt nhớ tới lời nói của Vạn Quý Phi, nàng
không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Bỏ qua ngũ quan xuất sắc một bên mà nói, riêng là phần ôn nhu kia lại không làm mất đi sự hài hước, Hoắc Duẫn Đình thật là một nam nhân thực
hấp dẫn. Luận bề ngoài, luận gia thế, vị trước mắt này không thể nghi
ngờ chính là nam nhân vĩ đại trong miệng Vạn Quý Phi.[TNN: nên chị ấy chạy trời không khỏi nắng]
Nguyên lai bên người nàng căn bản không thiếu nam nhân vĩ đại, chính
là cho dù là thế thì nam nhân này cùng nàng có quan hệ gì đâu? Nàng muốn là cái nam nhân kia, thế nhưng miệng ngậm chặt như con trai, nếu không
phải thế, dồn hắn vào tình thế bắt buộc mới chịu mở miệng, kia nàng có
phải vất vả như thế không chứ?
Xuy! Ngươi như thế nào thật sự nghiêm túc đối với chủ ý của nha đầu Vạn Quý Phi kia? Ngươi thật sự là càng ngày càng ngốc.
“Cám ơn ca ngợi của cô, tôi đây an tâm. Nhìn cô ăn ít như vậy, tôi
còn tưởng rằng mị lực chính mình giảm mạnh, khiến cho cô ngán.” Hoắc
Duẫn Đình lấy tay gõ nhẹ trên trán, đôi mắt lóe lên, con ngươi sâu không thấy đáy, bên môi hiện lên một chút tươi cười như có như không giống
như giễu cợt.
“Hoắc tổng ngươi đối với chính mình cũng sẽ có lúc không tự tin như
vậy sao?” Không biết vì sao, nàng luôn cho rằng người này không đơn
giản.
Tiếp xúc qua với nhiều loại hình hộ khách khác nhau có người có vẻ
đơn thuần, biểu tình vui giận trực tiếp bày ra ở trên khuôn mặt, như bác sĩ Vạn.
Có người sâu không lường được, ngươi không dễ dàng nhìn thấu hắn, như Hoắc Duẫn Đình. Mặt ngoài ôn nhu vô hại có lẽ chính là giả, cũng có thể coi là mặt nạ, tươi cười của hắn, không giống như từ tâm ý đi ra. Nàng
từ hắn trên người ngửi được mùi cùng chính mình giống nhau —- lạnh lùng, bất đồng là nàng là chỉ có lớp vỏ mỏng, mà hắn lại dùng mặt nạ che
giấu, thật sự kín đáo.
” Tự tin của tôi dùng trên người cô giống như không có tác dụng.” Hắn cầm tách trà trong tay như có chút suy nghĩ, mắt dừng ở trên người
nàng.
Đạm Dung hé miệng cười gượng, cúi đầu không nhìn hắn.
Có phải hay không hiện tại nam nhân đều lưu hành trò chơi mập mờ?
Nàng thực sợ chính mình lại phạm sai lầm, nghĩ đến hắn đối với nàng có ý tứ. Tự động đem những lời này vứt ra sau đầu, nàng lấy mấy cây tăm trên bàn xé gói giấy, một cây bẻ gẫy thành mấy đoạn ngắn.
Tình huống này nhàm chán như vậy, kỳ thật có thể nói lời tạm biệt rồi đi về nhà. Nhưng là nhớ tới lời dặn dò của Vạn Quý Phi trước đó, nếu
muốn chọc người – nào – đó tức giận phải cùng nam nhân ra ngoài thì
không thể trở về sớm.
Nếu Hoắc Duẫn Đình cũng chưa nói phải đi, vậy lại ngồi một lát đi dù
sao nàng cũng không muốn trở về sớm như vậy, phải đối mặt với hắn.
Thấy Đạm Dung không nói lời nào, Hoắc Duẫn Đình mắt nhìn chằm chằm
đỉnh đầu của nàng. Nàng là nghe không ra ám chỉ của hắn, hay là cố ý bỏ
qua?
Người này không giống nữ sinh khác, như thế nào cũng không phản ứng. Là nàng tâm tĩnh như nước hay là hoa sớm có chủ?
Nữ sinh yên lặng không phải không tiếp xúc qua, nhưng giống nàng lạnh nhạt chẳng hề để ý như vậy, vẫn là lần đầu. Cũng không phải là đối với
nàng có hảo cảm đặc biệt, chính là ở trước mặt nàng, hắn giống như không cần lại giả vờ giả vịt, không cần lại lo lắng cái nhìn nàng đối chính
mình, tựa như cho dù ở trước mặt nàng cởi sạch sẽ, nàng cũng sẽ bình
tĩnh uống trà thưởng thức. Hắn thế nhưng, cũng có vẻ hưởng thụ cuộc sống ở chung như vậy. [TNN: đời anh sẽ khổ…dài dài ^O^ Thất Thất là mẹ kế]
“Đúng rồi, như thế nào lần này không thấy vị bác sĩ hộ hoa sứ giả kia?” Lời nói ra, hắn có vẻ rất thoải mái.
Đạm Dung dừng lại động tác trong tay, mới phát hiện hành vi nhàm chán của nàng đã muốn thăng cấp, đem bẻ gãy cây tăm rồi chỉnh tề sắp thành
một hàng. Tiện tay đem hàng tăm đánh tan, ngẩng đầu nhìn lên, người ngồi đối diện còn đang nhìn nàng tựa hồ đang chờ đợi đáp án.
“Hắn không là hộ hoa sứ giả của tôi, chính là bằng hữu thôi.”
“A? Chính là bằng hữu sao? Rất có lòng nha, mỗi lần đều đưa cô đi bạn chuyện với hộ khách sao, hữu nghị như thế bây giờ rất ít.”
Đạm Dung không nghĩ đi đoán hắn nói lời này là có dụng ý gì, bọn họ
còn chưa tới mức quen thân có thể chia sẻ tâm sự như vậy. Thói quen tính sờ túi lấy ra điện thoại nhìn xem, mới nhớ lại buổi chiều cùng Vạn Quý
Phi trò chuyện một hồi sau đó căn bản không mua di động. Không biết hiện tại mấy giờ rồi, nàng trái phải nhìn xung quanh, không phát hiện quán
cơm Tây này có treo đồng hồ.
“Nghĩ muốn cái gì?” Hoắc Duẫn Đình hiểu lầm nàng có yêu cầu, lập tức giơ tay lên muốn gọi phục vụ lại đây.
“Không, tôi muốn biết hiện tại là khi nào.” Đạm Dung vội vàng xua
tay. Cơm ăn xong mất một khoảng thời gian, người bên trong quán cũng đã
đi từ bao giờ hết rồi, nàng nghĩ hiện tại nên trở về.
“Nguyên lai trừ bỏ công tác, ngươi thấy tôi thực buồn chán ngay cả
nói chuyện phiếm cũng không chịu.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, một bộ dáng
thực thất vọng.
“A không phải, tôi là sợ đem Hoắc tổng ngươi trở nên buồn đến chết
mất bởi vì tôi không am hiểu cùng người trò chuyện.” Nàng cố ý làm bộ
như thực kinh ngạc, Hoắc Duẫn Đình “Xích” một tiếng bật cười.
“Nói chuyện với cô rất thú vị, tôi càng ngày càng thưởng thức cô.”
Hắn ôm ngực lưng dựa vào ghế, khóe mắt cười cong cong, làm như quả thật rất cao hứng.
“Cô thật sự cùng vị bác sĩ kia không quan hệ sao? Như vậy nếu tôi theo đuổi cô, cô sẽ đáp ứng không?”
Đạm Dung sửng sốt.”Hoắc tổng nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao?”
“Trực tiếp sao? Tôi nghĩ nam nữ hiện đại đều nên như vậy. Vậy cô
tưởng tôi như thế nào? Yên lặng bảo hộ cô, rõ ràng yêu đến chết cũng
không nói ra, sau đó chờ ngày nào đó ngươi bị nam nhân khác giành lấy,
lại ảm đạm rơi lệ?”
Đạm Dung 囧 vì sao hắn nói rất giống với hình tượng của bác sĩ Vạn như vậy? Nam nhân này nói chuyện khí thế quá mạnh mẽ, phía trước còn tưởng
rằng hắn là một người dịu dàng. [TNN: dịu dàng với người kia thôi >
“Cám ơn ưu ái của anh.”
“Đó là lời cự tuyệt sao?”
“Hoắc tổng ngươi là vì thích ta, mới nói muốn theo đuổi ta? Ngươi quả thật chính mình không là vì vui sao?”
Nàng cũng hỏi trực tiếp, Hoắc Duẫn Đình cảm thấy một tia buồn cười, bình tĩnh chậm rãi nói: “Bị nhìn ra rồi.”
Xem đi đây là nam nhân, nói cái gì làm cái gì cũng không sợ người ta bị oanh tạc, hành vi này không có trách nhiệm nha.
Hai người lẳng lặng ngồi một hồi, Hoắc Duẫn Đình lại chọn nói chuyện
về đề tài thiết kế. Đạm Dung hiển nhiên phục hồi tinh thần rất nhiều,
nói ra cho hắn nhiều đề nghị. Thời gian nhanh chóng trôi qua, trên bàn
dần dần xuất hiện rất nhiều bình cà phê.
“Nói thật, tôi thấy tay cô lúc vẽ bản đồ cảm thấy thực thần kỳ, họa
rất đẹp. Kỳ thật tôi mới trước đây thực thích hội họa, từng có giấc mộng sau khi lớn lên làm hoạ sĩ, đáng tiếc cuối cùng không thể không buông
tha.” Miệng hắn tuy rằng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng vẻ mặt có vài phần
thổn thức.
“Vì sao phải buông tha?”
“Trong nhà việc buôn bán, hy vọng tôi theo.”
“À.” Nàng là vì cha mẹ ly hôn sau đó cảm xúc không được phát tiết,
cho nên mới gửi gắm tình cảm cho hội họa. Khi đó căn bản không nghĩ đến
quá xa, đến khi lên trung học mới phát hiện chính mình trừ có thể họa
lung tung này nọ còn có năng khiếu, vì thế ghi danh vào học viện mỹ
thuật.
“Tầng trưng bày đồ cổ là hứng thú duy nhất của tôi ngoài việc kinh
doanh, bởi vì lúc trước, tôi rất thích những đồ vật xinh đẹp này.”
“Ừm?”
“Tôi trước đây học quốc hoạ.” ( tranh Trung Quốc?)
“Ồ.” Rất hiếm, hiện tại người trẻ tuổi còn yêu nghệ thuật này.
Đạm Dung đang trầm tư, thanh âm của hắn êm tai tiếp tục truyền
đến.”Cha tôi không thích tôi theo hướng này, nói sẽ mê muội mất cả ý
chí. Cho nên lần này khi trang hoàng tầng trưng bày, tôi cũng thừa dịp
bọn họ không ở nhà mới bắt tay vào làm. Thực ngốc đi?”
Nguyên lai mỗi người sau lưng đều có việc bất đắc dĩ. Điều kiện gia
đình ưu việt như thế sẽ được an bài mọi chuyện tốt. Mà cuộc sống của
nàng là đánh bậy đánh bạ. Đạm Dung nhợt nhạt cười, quyết định không phát biểu hay bình luận gì, làm tốt vai trò người nghe đi.
Hai người nói từ chuyện công tác chuyển tới hội họa, Hoắc Duẫn Đình
rõ ràng so với lúc trước chân thành hơn rất nhiều, Đạm Dung từ trên mặt
hắn nhìn ra ánh sáng chói rọi không đồng dạng như trước, cà phê uống một tách rồi lại thêm một ly trà sữa.
Bất tri bất giác đêm dài trôi qua, khi Hoắc Duẫn Đình đưa Đạm Dung
quay về gia uyển trên đường không còn bao nhiêu người đi. Hắn vòng đầu
xe đi đến bên kia giúp nàng mở cửa xe, rất có phong độ thân sĩ.
“Cám ơn cô đêm nay cùng với tôi nói chuyện phiếm, cùng nói chuyện với cô thực nhẹ nhàng, không có áp lực.” Bất tri bất giác liền đem chuyện
dưới đáy lòng không muốn người biết kia cũng nói hết cho nàng.
“Hoắc tổng quá khách khí, tôi tin tưởng sẽ có rất nhiều người nguyện ý nghe anh nói chuyện.”
“Bằng hữu có thể rất nhiều, nhưng tri kỷ khó cầu. Đương nhiên, có lẽ
là do tôi tình nguyện nói ra? Kỳ thật cô đã không kiên nhẫn cả đêm? Vì
hộ khách nói nhiều như vậy, có thể bỏ qua hay không?”
“Phốc!” Đạm Dung nhịn không được cười ra tiếng, thật đúng là bị hắn
nói trúng tâm sự.”Kỳ thật, anh nghĩ về tôi tệ đến như vậy sao.”
“Thật cao hứng rốt cục có thể khiến cô cười. Có thể có được nụ cười
của hồng nhan, tôi đêm nay cuối cùng không lãng phí nước miếng .”
“Hoắc tổng rất có tiềm năng nói đùa.” Đạm Dung lẳng lặng nhìn hắn,
vứt bỏ thân phận, địa vị, hắn kỳ thật cũng chỉ là người bình thường,
cũng không phải như trong tưởng tượng cao không thể với.
“Tôi chân thành như vậy, lại bị cô nói thành…” Hắn nhìn lên bầu trời
đêm, bày ra vẻ đẹp đường cong của chiếc cằm, khóe miệng thản nhiên mỉm
cười.
Hai người đứng ở trong không gian tối đen, bốn phía chỉ còn lại thanh âm động cơ ô tô chưa tắt, trên con đường ngọn đèn của đầu xe ngưng tụ
phía trước, ai cũng không có ý rời đi trước.
Hơn nữa ngày, Hoắc Duẫn Đình mới giật mình thấy chính mình thế nhưng
có điểm lưu luyến không rời, vì thế thanh thanh yết hầu nói: “Tốt lắm,
toi đi đây, rảnh sẽ tìm cô nói chuyện phiếm, cô sẽ không cự tuyệt đi?”
“Có rảnh trong lời nói hẳn là sẽ không.”
“Điện thoại của cô khi nào thì có thể thông?”
“Tôi chuẩn bị tốt sẽ cho anh biết tin.” Dù sao bản vẽ sửa chữa xong còn phải đưa cho hắn, tìm hắn là tất nhiên .
“Ừ.” Hoắc Duẫn Đình cúi đầu chân đá đá tảng đá bên cạnh, vẫn có điểm
lưu luyến. Đã rất lâu rất lâu, không cùng người nói chuyện thoải mái như vậy.
Thấy hắn chậm chạp không đi, Đạm Dung đành phải chỉ chỉ phía sau.”Kia… Hoắc tổng, tôi đi về trước.”
“A, được.” Hoắc Duẫn Đình ngốc nghếch sững sờ trả lời, nhìn nàng cười vẫy tay, xoay người. Sau khi đi mấy thước xa , hắn lại nhịn không được
kêu: “Đạm Dung.”
Nàng quay đầu: “Ừm?”
Hoắc Duẫn Đình nhìn nàng một lát, sau đó cười cười.
“Không có việc gì. Hy vọng lần sau gặp mặt, cô đừng lại xưng hô xa lạ Hoắc tổng như vậy, mà hãy kêu tên của tôi.”
Đạm Dung nghiêng đầu lo lắng vài giây, cũng nhe răng cười, gật gật đầu.”Tốt.”
Nói xong lại cùng hắn vẫy tay nói lời tạm biệt, liền trực tiếp tiến vào tiểu khu, không lại quay đầu.
C