Bạn đang đọc Bình Tĩnh Tiểu Thư – Chương 33
Giữa trưa, bầu trời một khoảng không xanh lam trải rộng, ánh mặt
trời chói chang rọi chiếu xuống bên dưới, rơi vào mái nhà kiểu dáng cổ
xưa, lại rơi xuống ngõ nhỏ trên phố hẹp. Đầu đường ấm áp, không gió,
ngẫu nhiên bắt gặp tốp ba tốp năm tiểu hài tử dàn hàng đùa giỡn.
Vạn gia ngôi nhà cổ xưa kéo dài từ đầu đến cuối đường, phố xá sầm uất như cũ, xung quanh là cư dân lâu năm, người nơi đây vẫn giữ lại hơi thở độc đáo chất phác khi xưa. Vạn Tuế dẫn Đạm Dung chạy ra phố lớn ngõ nhỏ trong lúc đó, nghênh diện các lão nhân gia, còn có thể thân mật gọi hắn một tiếng ” bác sĩ tiểu Vạn “, sau đó tự động móc túi tiền cấp hồng
bao.
Đạm Dung năm nay thật sự là hưởng phúc từ hào quang của bác sĩ Vạn,
vừa mới ở Vạn gia đã thu được ba cái hồng bao lớn, đi ra ngoài một chút
cũng lấy được không ít, bộ dạng nam nhân tuấn tú quả thực tốt, già trẻ
không tha. [TNN:^^”]
Vạn Tuế cùng một lão láng giềng nhiệt tình tán gẫu vài câu, thật vất
vả đối phương rốt cục cũng thả người, hắn mới xoay người, liền thấy nữ
nhân này hé miệng cười gian xảo. Vừa rồi từ trong nhà đi ra, không đúng
chính xác mà nói, là từ khi bắt đầu ăn cơm, trên mặt nàng mạt tươi cười
này liền không biến mất.
“Cô rốt cuộc là cười cái gì?” Tuy rằng nàng như vậy thật dễ nhìn,
nhưng bị người ta cười dài lại nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng làm
sao mà chịu cho được.
Đạm Dung ánh mắt thoáng nhìn trên người hắn, độ cong khóe miệng lại mở rộng vài phần, hai cái răng khểnh lộ ra rõ ràng.
“Không có gì.” Nàng cảm thấy cao hứng cho nên liền cười nha.
Vạn Tuế trừng mắt nhìn nàng, muốn từ trên gương mặt này nhìn ra một
chút dấu vết gì để lại, thế nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn phía trước, căn
bản không để ý tới hắn.
Hôm nay bởi vì nàng muốn xuất môn, có lẽ cũng vì đón lễ cho nên thay
đổi một thân hồng. Áo lông màu đỏ sậm, váy dài tới đầu gối, bộ lễ phục
trên người làm cho nàng thoạt nhìn không đến mức quá gầy, váy áo màu
trắng trên người tăng thêm vài phần hoạt bát.
Hiếm thấy bộ dáng nàng giống như tiểu cô nương, Vạn Tuế bình tĩnh
nhìn nàng, màu đỏ khiến cho nàng tương đối có tinh thần, sắc mặt cũng
hồng hào nhiều, hồng nhạt hai bên má đặc biệt làm cho người ta yêu
thương.
“Tôi phát hiện cô có vẻ thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Khụ… Đẹp hơn nhiều.”
“Phốc! Có thể được vạn tuế gia khen ngợi, tôi thật vinh hạnh.”
“…”
Vậy nàng vừa rồi cười đến vui vẻ đến như vậy, liền là vì tên của hắn? Vạn Tuế dương dương tự đắc, cúi đầu giả bộ tức giận với nói nàng: “Cô
cũng da ngứa sao?”
Đạm Dung nhún nhún vai, không nhìn thấy hắn đe dọa, nhẹ nhàng đi tới phía trước.
Ra đến đầu ngõ, đột nhiên hai tiếng nổ “bùm bùm” ở bên chân kêu to,
sợ tới mức nàng nhảy dựng, đụng vào người theo sát ở phía sau.
Cái này gọi là không phải là vui quá hóa buồn chứ? Đạm Dung vỗ vỗ
ngực, nhìn trước mắt bốc lên khói trắng, mũi ngửi được mùi thuốc nồng
đậm, có thể nói hồn kinh sợ chưa trở lại.
“Làm sao vậy? Có bị thương hay không, như thế nào ?” Vạn Tuế nhanh
chóng chạy tới bên cạnh nàng, cao thấp kiểm tra một vòng, vẻ mặt cực vì
khẩn trương.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn, hôm qua mới mua giày da trên mặt bị đốt có
điểm đen, vừa rồi pháo trúc kia liền phát ra ở bên chân của nàng.
“Không có việc gì.” Nàng lắc đầu, mặc dù không bị thương, bất quá
thiếu chút nữa vì bất ngờ không kịp phòng mà bị tiếng vang dọa khiếp sợ, trái tim cơ hồ nhảy ra ngoài.
Nhìn nàng trên mặt còn mang theo hoảng sợ, Vạn Tuế thân thủ đem nàng
ôm lại, lại ngẩng đầu nhóm tiểu thí hài phía trước đang đùa pháo, bình
tĩnh trách cứ: “Các ngươi như thể nào ở đây nghịch pháo, vạn nhất trúng
người ta thì sao? Rất nguy hiểm!”
Đại bộ phận tiểu thí hài đều là đứa nhỏ của người dân gần đây, đối
với bác sĩ nhà họ Vạn tương đối quen thuộc, hắn nổi danh nghiêm túc,
bình thường xem bệnh nhìn mặt qua thôi cũng thấy sợ, bởi vậy bị giáo
huấn chỉ nhìn mặt nhau vài lần, cũng không dám bác bỏ.
Đạm Dung không đành lòng thấy bọn họ thất vọng, giật nhẹ ống tay áo
của hắn, nhỏ giọng nói: “Là tôi không thấy rõ liền chạy đến, đừng trách
trách bọn chúng.”
“Có thể nào không nói? Tuy rằng nói năm mới đốt pháo mới có không
khí, nhưng bọn hắn đùa như vậy, vạn nhất khiến cho hoả hoạn hoặc ngộ
thương người đi đường, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.” Chỉ cần
vừa nghĩ đến nàng vừa rồi thiếu chút nữa bị thương, cơn tức Vạn Tuế càng trào lên mãnh liệt.
Lúc này trong nhóm thí hài có một nam hài mặc áo ba lỗ không cam
lòng, ngang bướng lớn tiếng phản bác: ” Tỷ tỷ người ta đều nói không có
việc gì, ngươi còn hung như vậy làm chi!”
“Không biết hối cải!” Vạn Tuế lạnh lùng phun ra một câu, khuôn mặt không chút biểu tình, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
“Biểu ca, ngươi đừng phá nữa, cẩn thận bác sĩ tiểu Vạn kê cho ngươi
uống trà đắng.” Một nam hài khác trong góc tuổi nhỏ hơn, mặc áo sơmi ô
vuông lôi kéo cánh tay nam hài áo ba lỗ, miệng hơi mân, một bộ dáng sắp
khóc tới nơi.
“Hừ! Ta mới không sợ!” Nam hài dùng sức bỏ ra cánh tay của biểu đệ,
ngẩng đầu lên nhìn Vạn Tuế, trong mắt hiện ra tia khiêu khích.
“Không phải là muốn anh hùng theo đuổi mỹ nhân sao, cho nên mới tìm chúng ta khai đao? Ta phi!”[TNN:^^~ nhóc con…]
“Ngươi nói cái gì?” Ngọn lửa vô danh vừa lặng yên lại nổi lên, thế
nhưng bị một cái tiểu thí hài kiêu ngạo vu tội như vậy, Vạn Tuế cả khuôn mặt đều đen.
“Tôi nói cái gì? Đã nói có nam sinh thích nữ sinh! Nam sinh thích nữ
sinh, mặt xấu hổ … xấu hổ, nam sinh thích nữ sinh a a a…” Nam hài lập
lại câu nói vài lần, ngón trỏ phải càng không ngừng thổi phồng hai má,
vừa nói vừa thè lưỡi nhăn mặt, vừa lui lại phía sau.
Một đám tiểu thí hài phát hiện Vạn Tuế thần sắc không đúng, vội vàng
chạy trốn trong chớp mắt ngã tư đường rộng rãi chỉ còn lại hai đại nhân.
Vạn Tuế nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai lỗ tai ”Ong ong ông” rung
động. Hắn biết chính mình tức giận thực nhàm chán, vốn không nên cùng
thí hài này chấp nhặt, nhưng là ở trước mặt nàng bị vạch trần tâm sự,
mặt mũi hắn không chịu được.
Đạm Dung chuyển tròng mắt đen lúng liếng làm bộ như không có việc gì
nhìn trái nhìn phải, muốn cười nhưng lại sợ hắn thẹn quá thành giận. Hắn một cái đại nhân, thế nhưng cùng tiểu hài tử bực bội, tính cách thật sự là trẻ con.
Ngẩng đầu thấy hắn vẫn là mặt không biểu tình, nàng thay đổi sắc mặt, nhịn không được khuyên bảo: “Kỳ thật… tiểu hài tử nói hươu nói vượn .”
Nói xong lại cảm thấy không ổn, hắn —- quả thật là thích nàng nha, nàng
có thể cảm nhận được.
Vạn Tuế trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, không nói lời nào thẳng quẹo vào một ngõ nhỏ khác, tính đi tắt về nhà.
Đạm Dung nhìn không thấy bóng người ở góc đường, nhíu mày. Người này
thật sự vui buồn thất thường, tùy tiện bị nói vài câu liền đổi sắc mặt,
thế nhưng bỏ lại nàng. Nàng cũng ngang ngược đứng đó, đứng bất động, để
cho hắn đi một mình đi.
Vạn Tuế đã đi xa, phát hiện phía sau có người theo không kịp, đành
phải quay lại. Trước ngõ nhỏ, tiểu nha đầu kia thế nhưng còn đứng tại
chỗ, hắn mất hứng nói: “Cô như thế nào không đi?”
Nhìn mặt hắn thối như thế, Đạm Dung tâm tình tốt đẹp cũng biến mất
hầu như không còn, ngữ khí nói chuyện cũng trở nên lãnh đạm.”Tôi ở trong này ngắm phong cảnh.”
“Nơi này có cái gì đẹp mắt? Mau trở về.” Hắn không kiên nhẫn thúc giục.
“Anh có thể đi trước.” Đạm Dung đơn giản quay người qua một bên,
không thèm nhìn tới hắn. Mơ hồ đã biết hành vi này là nũng, tức giận,
liền như tình lữ ngẫu nhiên tranh cãi ầm ĩ, nhưng là bọn họ cũng không
phải là tình lữ a.
Rốt cục nhìn ra dị thường, Vạn Tuế đến gần nàng, hạ thắt lưng đối mặt cùng nàng.
“Đùa giỡn cái gì, tính tình hệt như đứa nhỏ?” Hai má phồng lên, vừa
rồi còn rất tốt, cười đến ánh mắt đều cong lên, như thế nào hiện tại đột nhiên liền trở mặt không thèm nhìn mình?
Hắn nhéo nhéo mặt của nàng, nàng nhăn mặt nhăn mũi tránh đi bàn tay
to kia. Nàng không phải con chó nhỏ, không có khả năng hắn thích sẽ sờ
sờ mặt, không thích liền tránh ra.
Từ khi bắt đầu phát hiện ra tâm ý của hắn, nàng phát hiện chính mình
trở nên càng ngày càng không giống nàng khi trước bình tĩnh, lãnh đạm
nữa. Chẳng lẽ thích một người, sẽ là nửa khổ nửa ngọt, cảm xúc biến ảo
thất thường như vậy?
“Đừng náo loạn, chúng ta trở về đi.” Vạn Tuế ngữ khí có chút dịu đi,
vỗ vỗ đầu nàng, thả nắm quyền ra, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, một ngón
lại một ngón lần lượt bung ra, hơi dùng lực, mạnh mẽ kéo nàng hướng trở
lại nhà cũ.
Đạm Dung cúi đầu nhìn tay mình ở trong lòng bàn tay hắn, thu lại lơ lửng ở giữa không trung, thật không nỡ.
Tay cũng đã nắm, ôm cũng ôm qua, đối phương hứa hẹn cái gì cũng chưa
nói, chỉ làm chút hành vi ái muội không rõ, như vậy làm người ta không
yên tâm.
Nàng chưa từng trải qua luyến ái [yêu đương], nhưng là hiểu được quy tắc trong đó, không xác định quan hệ mà có thể vừa kéo vừa ôm như vậy sao?
Không phải chỉ một câu thích? Có khó bao nhiêu? Chẳng lẽ thích thượng nàng, lại khó với mở miệng như vậy, không thể làm rõ chuyện? Hắn rốt
cuộc đang lo lắng cái gì? Hoặc là hắn thầm nghĩ muốn chơi đùa mà thôi?
Nghĩ nghĩ, nàng yên lặng dùng sức thoát, rút tay về.
Trên tay đột nhiên trống không, Vạn Tuế sửng sốt, quay đầu đi chỉ nhìn đến đỉnh đầu của nàng.
“Cô rốt cuộc làm sao vậy?” Trong lời nói đã nghe ra phiền chán.
Đạm Dung vẫn như cũ trầm mặc, cũng chỉ một mặt cúi đầu, cắn chặt môi. Biết đã biết bộ dạng này chỉ chọc hắn tức giận, nhưng nàng cho tới bây
giờ cũng không phải là người nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Về phương diện nào đó, nàng là một người kiêu ngạo bởi vì cuộc đời
của nàng trừ bỏ hai chữ kiêu ngạo, những cái khác đều không có. Khóe mắt hơi nóng, nàng trong nháy mắt cố tỏ ra cứng rắn, không nghĩ yếu thế vào lúc này.
Vạn Tuế xưa nay không có thói quen nói lời ngọt, trước kia khi kết giao bạn gái, bất luận là hắn nói gì thì nghe nấy.
Công tác bận rộn, hắn chỉ gặp mặt vài lần, tùy hắn định đoạt. Cứ thế
sau đó, bạn gái hắn oán giận, hắn cũng chỉ trách đối phương không biết
thông cảm, cảm thấy nữ nhân rất phiền toái, vì thế liền mặc kệ các nàng.
Cho nên lúc này Đạm Dung quật cường không nói lời nào, một cỗ cảm xúc phản kháng từ đáy lòng nảy sinh, hắn không thể bình tĩnh suy xét xem
rốt cuộc là ai khiêu khích trước, chỉ nghĩ là nữ hài tử cố tình gây sự
như vậy thực không đáng yêu.
Hơn nữa trong tiềm thức, hai người quan hệ gì cũng không phải, hắn càng không tất yếu dỗ dành nàng cao hứng.
“Cô thích đứng liền tiếp tục đứng đó đi.” Vạn Tuế lạnh lùng bỏ lại lời này, bước nhanh về phía trước.
Đạm Dung cắn cắn môi, thực không nghĩ lại cứ tiếp tục như thế, thích
hay không thích cũng nên có đáp án rõ ràng. Nàng lớn tiếng kêu: ” Bác sĩ Vạn!”
Ngõ nhỏ ánh mặt trời chiếu không tới, bên trong ngôi nhà hai lầu mơ
hồ truyền ra tiếng động lớn pha lẫn tạp âm, cơ hồ muốn đem lời của nàng
che giấu. Nhưng Vạn Tuế lại nghe được, hắn dừng lại, đầu quay lại, đợi
một lát, thanh âm của nàng hơi run run, gằn từng tiếng truyền vào bên
tai.
“Anh rốt cuộc, có phải thích tôi hay không?”