Bạn đang đọc Bình Tĩnh Tiểu Thư – Chương 18
Vạn Tuế phát hiện một cái vấn đề thực nghiêm trọng, từ thứ hai đến
thứ năm, hắn chưa thấy qua Đạm Dung. Nàng không trở về nhà sao? Cũng
không phải.
Thảm trải sàn ở cửa kia mỗi ngày đều bị lệch chút ít, buổi sáng giờ
tý* đổi giày hắn cũng có thấy đôi giày màu trắng kem kia của nàng đặt ở
trên ngăn tủ. Dấu hiệu cho thấy, nàng buổi tối có trở về.
giờ tý*: từ 23h đến 01h
Chính là, hắn thật sự bốn ngày rồi chưa thấy mặt nàng, cho dù hai
người ở cùng dưới một mái hiên. Nàng tựa như vô hình, làm cho người ta
không phát hiện đến tồn tại của nàng.
Là ngữ khí hắn nói chuyện tối chủ nhật đó quá nặng, nàng tức giận,
cho nên mượn cớ tránh đi? Vì thế tâm Vạn Tuế lại ẩn ẩn có chút bất an.
Buổi tối cuối tuần, hắn vừa tắm rửa xong đi vào phòng khách mở tivi,
trong tay đang cầm văn kiện, ánh mắt lại càng không ngừng nhìn vào đồng
hồ treo tường phía trên tivi.
Chín giờ, hắn có chút không kiên nhẫn, vào phòng bếp pha chén mật hoa cúc, tự nói chính mình không phải cố ý chờ nàng trở lại, chính là rất
nhàm chán.
Mười giờ, uống hai chén mật hoa cúc, hắn cảm thấy không thể lại uống
thêm nữa, nếu không buổi tối phải ôm toilet. Hơn nữa thứ này ngọt, trước khi ngủ không nên uống nhiều.
Lại sau đó, TV báo thời gian mười một giờ hai mươi phút. Làm cái quỷ
gì? Trễ như vậy còn không trở lại! Trách không được buổi tối không thấy
qua, chỉ vì hắn hơn mười một giờ liền ngủ.
Không đợi ! Hắn có chút buồn bực tắt tivi cùng đèn trong phòng, khi
đi đến cửa phòng lại nhịn không được đem đèn led mở ra. Đi thay áo ngủ
ra, hắn không chết tâm đi ra ngoài một chuyến, ngoài ý muốn phát hiện
kia đèn led trong phòng đã tắt, mà theo cửa phòng có chút ánh sáng loe
lói ra bên ngoài.
Muốn đi gõ cửa hay không? Sau khi gõ cửa phải nói cái gì? Vạn Tuế do
dự đứng ở chỗ cửa ra vào, đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa, hắn
nhanh chóng lắc mình đến sau tường.
Tiếng bước chân tiến vào phòng tắm, còn cùng với vài tiếng ho khan.
Cảm mạo còn không có tốt! Vạn Tuế ở cửa bên cạnh nghe nghóng, tường
bên kia truyền đến tiếng nước chảy, nội tâm mâu thuẫn giãy dụa.
Không thể không thừa nhận, hắn thật sự quan tâm nữ nhân này, hơn nữa trình độ quan tâm so với hắn nghĩ đến còn xa hơn nhiều. Nhưng là hắn
không nghĩ muốn biểu hiện rõ ràng, bọn họ chính là chỉ quen biết hời
hợt.
Tiếng nước dừng lại, nàng tẩy xong rồi. Dưới tình thế cấp bách, hắn
vội vàng mở đèn phòng khách, chạy vào phòng bếp rót chén nước sôi, nhanh chóng chạy đi ra.
Đạm Dung mặc quần áo lau khô đầu, đang dùng máy sấy tóc, thói quen
bước ra phòng tắm tính quẹo trái, tay mới đưa ra nắm lấy nắm cửa, thanh
âm bác sĩ Vạn ở phía sau vang lên.
“Cô mỗi ngày đều về trễ như vậy?”
Đạm Dung xoay người, thấy bác sĩ Vạn tay cầm cốc nước đứng ở gần đó.
Hắn mặc áo ngủ, dưới chân là dép lê dùng trong nhà, nói thật, hắn loại hình bình dân trong nhà này Đạm Dung là lần đầu tiên nhìn thấy, bình
thường ở nhà hắn đều mặc thật sự chỉnh tề. Bất quá ngay cả như vậy, bác
sĩ Vạn vẫn rất tuấn tú như cũ. [TNN: chiêu 2 – nhất cự ly, nhì tốc độ]
“Nói chuyện nha.” Thấy nàng đứng ngốc một chỗ không nói lời nào, Vạn
Tuế có chút buồn bực. Hắn cầm cái chén giống cái ngốc tử ở trong này
đứng 5 phút, thật vất vả canh đến lúc nàng đi ra, thế nhưng nàng lại
không phát hiện sự tồn tại của hắn, hắn hận tới nỗi nghiến răng nghiến
lợi.
Bị thúc dục, Đạm Dung mới buồn bực trả lời: “Lúc tăng ca đều không
sai biệt lắm.” Tuần trước sư huynh đưa cho nàng dự án phòng tân hôn kia
vốn đã định tốt phương án, ai ngờ qua chủ nhật, nữ chủ nhân kia đem
thiết kế toàn bộ phòng ở phủ định hết thảy.
Bởi vì công nhân đã chuẩn bị mọi thứ, tiến hành thi công, cho nên
nàng đành phải nhanh chóng sửa chữa bản thiết kế. Nhưng nữ nhân này thực soi mói, cơ hồ buổi tối mỗi ngày đều đến ép buộc, bàn bạc lại sửa, sửa
xong lại bàn, nàng rất nhanh sẽ bị nỗi điên. May mắn, hôm nay rốt cục
cũng hoàn thành.
“Sắp hết năm còn nhiều việc như vậy?” Vạn Tuế nhất thời đối với Xà Thái Quân bất mãn tăng thêm vài phần.
“Khách hàng chuẩn bị phòng trong hai tháng kết hôn.”
“Kịp sao?”
“Chính là trang hoàng một cái phòng xép cũ.” Bác sĩ Vạn vì sao đột
nhiên đối với công tác của nàng quan tâm như vậy? Đạm Dung rất muốn
nhanh một chút nghỉ ngơi, chỉ vì nàng cảm thấy đầu có chút đau, hai ngày này áp lực quá lớn.
“Cảm mạo đỡ sao?” Vạn Tuế không có ý định dừng lại, tiếp tục nói sang vấn đề khác.
“Đã tốt lắm.” Khi nói chuyện nàng ho khan thêm vài tiếng.
“Còn không có rõ ràng đi. Cô luôn trở về trễ như vậy, tôi cũng không giúp cô nấu dược được.”
“Cám ơn anh, bất quá không cần phiền toái.” Nghiêng đầu bộ dạng nhảy dựng đau đớn, Đạm Dung nhíu mi.
“Cô làm sao vậy?” Một động tác nho nhỏ, Vạn Tuế cũng nhận thấy được dị thường của nàng.
“Không có việc gì.” Đạm Dung khoát tay, ” Bác sĩ Vạn, nếu không có
việc gì tôi nghĩ trước nghỉ ngơi. Ngủ ngon.” Nói xong không để ý tới
phản ứng của Vạn Tuế, vội vàng đẩy cửa vào phòng.
Bị quăng ở ngoài cửa Vạn Tuế vẫn chưa vì thái độ không lễ phép của
nàng mà mất hứng, hắn phiền não lo lắng, là vẻ mặt của nàng vừa rồi
trắng bệch, vô cùng thống khổ.
Chẳng lẽ là dì cả* đến đây? Ánh mắt lưu luyến ở phương hướng phòng
khách đến mười giây, hắn mang theo tâm tình không yên trở về phòng.
Sau khi Đạm Dung nghe được tiếng bước chân rời đi, rốt cục chậm rãi
thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt bác sĩ Vạn hỉ nộ thất thường, nàng cảm thấy
chính mình tránh được nên tránh là tốt nhất. Không nghĩ nhận hảo ý của
hắn, cũng không muốn phải chịu sức công phá cảm xúc của hắn. Nàng thầm
nghĩ năm mới qua nhanh một chút, tìm một chỗ để chuyển đi ra ngoài.
Đem chén nước sôi vừa rót uống vào, trong tay cầm túi nước ấm chờm
vào đầu. Cố nén cảm giác muốn phun hết ra ngoài, đợi cho nước sôi nguội, cơn đau đầu từ từ giảm xuống. Chỉ cần ngủ một giấc, ngày mai liền không có việc gì .
Gần đây mọi chuyện có chút không hay ho, cảm mạo còn không có giảm,
đau nửa đầu lại vô đây giúp vui, này có phải thân thể đang kháng nghị
hay không? Xem ra về sau nên nghỉ ngơi nhiều.
Nàng bò lên giường, tiến vào trong chăn vẫn bảo trì tình trạng cuốn tròn lại, dung chăn che phủ khe hở ở lưng, nhắm mắt lại.
Mệt mỏi hơn nữa lại đau nửa đầu, làm cho nàng nửa ngủ nửa tỉnh . Ngày hôm sau rất sớm liền tỉnh lại, bác sĩ Vạn bên ngoài đi qua đi lại nàng
đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Tiếng bước chân dừng ở bên ngoài phòng nàng, vì thế nàng có chút kỳ
quái. Bất quá rất nhanh hắn liền rời đi, kia đại khái đi vào toilet cách vách đi.
Đạm Dung không có muốn nghĩ thêm gì nữa, mơ mơ màng màng đi vào giấc
ngủ, đến khi tỉnh lại nhìn xem di động đã hơn mười một giờ. Đầu đã không còn quá đau, bất quá cả người vẫn vô lực. Nàng lười đi làm, vì thế gọi
điện thoại xin phép sư huynh.
Lại một hồi rời giường, bụng vui mừng kêu, nàng quyết định muốn trước giải quyết cơn đói, miễn cho ốm đau, họa vô đơn chí. Rửa mặt chải đầu
xong, thay đổi quần áo ra đến khi đang mang hài, thang máy bên cạnh
chuyên dụng “Đinh” một tiếng mở cửa ra.
“Cô ở nhà?” Vạn Tuế từ thang máy đi ra, thấy Đạm Dung thật ngoài ý muốn. Hôm nay thứ bảy, nàng không phải phải đi làm sao?
“Tôi xin phép nghỉ.” Đạm Dung xoay người mang hài, đứng thẳng dậy vén lọn tóc.
“Có việc?” Làm cho một người công tác cuồng nghỉ phép, chắc hẳn là việc lớn gấp gáp đi.
“Đau đầu.” Bác sĩ Vạn gần đây vấn đề có vẻ nhiều, nàng không thể không nói thêm hai câu.
“Đau đầu? Đêm qua bắt đầu?” Nguyên lai tối hôm qua nàng vẻ mặt đau
khổ là vì đau đầu, hắn còn hiểu lầm. Thấy nàng khẽ gật đầu, Vạn Tuế thật muốn tặng nàng một từ “phục”. Đau cả đêm, thế nhưng cũng không nói với
hắn.
“Đau đầu còn ra đi ngoài?”
“Tôi đi ra ngoài mua thức ăn, hơn nữa, hiện tại không đau.” Đạm Dung
không muốn cùng hắn lại lộn xộn, khom người mang dép lê liền mở cửa đi
ra.
“Bên ngoài đồ ăn đều có rất nhiều bột ngọt.” Hắn kỳ thật muốn biểu
đạt, tôi có thể làm cho cô, nhưng vẫn còn nhịn xuống chưa nói.
Đạm Dung thở dài, bác sĩ Vạn thời điểm nào mà trở nên nói không ngừng như thế?
“Thói quen là tốt rồi, tôi đi ra ngoài trước.”
Vạn Tuế nhìn nàng rời đi, ảo não đem giầy đặt vào tủ, chỉ dùng hai giây để lo lắng, lập tức xoay người nhấn thang máy.
Đạm Dung khi đi ra thang máy vào sảnh mới phát hiện bên ngoài rất
lạnh, ngày hôm qua nghe Tam Kiếm nói, hôm nay là ngày đầu đông, nhiệt độ không khí thấp nhất, sớm biết thế nàng đã mang theo bao tay.
Nàng đem hai tay gần bên miệng hà hơi, lại đội mũ áo lông lên, kiên trì lao ra hoa viên tiểu khu.
Bảo an tiểu khu ở cửa vào đều mặc áo khoác ngoài thật dày, thấy nàng
đi qua còn giơ tay chào. Mỗi lần gặp được loại tình huống này, Đạm Dung
đều không khỏi một trận chột dạ. Nàng cũng không phải nghiệp chủ*, vì
sao phải nhận cái lễ lớn của người khác như vậy?
nghiệp chủ*: vị trí của a Tuế ý [ aiz…z…ta cũng chẳng biết thay bằng từ gì]
Ra đến quảng trường bên ngoài tiểu khu, gió bắc thổi mạnh đến, nàng
ôm lấy quần áo. Quán ăn nhỏ gần đây có vài cái, đi qua hai nhà, được
rồi, khẩu vị hôm trước cảm thấy bình thường, đi thử qua một quán khác mỳ vằn thắn trong này cũng ngon.
Thời điểm nàng quyết định quẹo phải, mũ đột nhiên bị người kéo ra.
Đạm Dung đột nhiên quay đầu, bác sĩ Vạn đang đứng ở nàng phía sau.
“Khụ… Cô tính đi ăn cái gì?” Trên mặt hắn có một chút xấu hổ, mắt còn chưa chịu nhìn nàng.
Đạm Dung vuốt cằm, không rõ làm sao hắn có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
“Khụ… Tôi giữa trưa cũng lười nấu cơm.” Vạn Tuế che miệng lại ra ho khan vài tiếng, cũng ngốc nghếch giải thích.
Đạm Dung kinh hoảng* ghé mắt nhìn qua, khuôn mặt không có gì sai biệt lắm, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Nàng không biết chính mình vì sao cười, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn bác sĩ Vạn như vậy, nàng liền cảm thấy hắn như vậy mới giống người bình thường.
kinh hoảng*: kinh ngạc cùng hoảng hốt
Hai người một trước một sau đi đến quán điểm tâm, tới cửa liền thấy
cửa hàng nho nhỏ bên trong đã chật ních người. Thời tiết thật lạnh,
nhưng cho dù là ai cũng không chịu được cơn đói, tình nguyện mạo hiểm
gió lạnh cũng muốn chạy ra bên ngoài.
Thật vất vả đợi cho có người tính tiền, trên mặt Vạn Tuế đã không còn có thể kiên nhẫn lâu. Đạm Dung rất muốn nói với hắn, nếu không nghĩ chờ có thể đi về trước, bất quá thấy hắn mặt thối, nàng cũng không ngốc mà
nói nhiều. Dù sao, cũng không phải nàng mời hắn đến.
Sau khi ngồi xuống, phục vụ đưa lên nước sôi cùng tờ giấy ghi, Đạm
Dung muốn ăn điểm tâm sau đó đem mảnh giấy đưa cho Vạn Tuế, hắn tiếp
nhận sau mới dừng lại động tác lấy khăn tay lau mặt bàn. Trên giấy viết
rậm rạp, hắn nhìn qua, mỳ vằn thắn, cánh gà, xíu mại… Tất cả đều là điểm tâm sáng.
“Giữa trưa ăn cái này có thể ăn no bụng sao?”
“Không phải đều là đồ ăn?” Đạm Dung tò mò nhìn hắn.
Vạn Tuế thoáng nhìn trên người nàng, tiếp tục nghiên cứu menu cơm.
Thấy hắn cầm bút máy trên giấy quanh co đã lâu cũng chưa quyết định,
Đạm Dung quả muốn nói với hắn ‘được rồi không có no’, chỉ vì nàng đã đói đến nỗi ngực muốn dán vào lưng.
“Bác sĩ Vạn không muốn ăn gì sao? Ra cửa quẹo trái có cửa hàng.”
Vạn Tuế bị lời nàng vừa nói, không thể không chọn lung tung mấy thứ.
Phục vụ cầm đi menu, Đạm Dung đang cầm cốc nước sưởi ấm, ánh mắt vẫn
nhìn trái phải xung quanh. Phát hiện, Vạn Tuế hé miệng cười cười, đột
nhiên mở miệng: “Nguyên lai đói bụng sẽ làm cô trở nên không bình tĩnh.”