Bạn đang đọc Bình Tĩnh Làm Phi [Full] – Chương 93: Phụ Thân Bán Nhi Tử Đi…bán Nhi Tử Đi
Chương 71.2: Phụ thân bán nhi tử đi…Bán nhi tử đi
Ngự trù chuẩn bị rất nhanh, chỉ một lát đã đem canh trứng gà lên,
nhưng Du Phức Nghi vừa nhìn thấy liền nhíu mày.
Canh trứng gà này nấu rất thành thật, chẳng những không tăng thêm một giọt
nước, mà ngay cả lòng trắng trứng cũng lọc ra, chỉ đem lòng đỏ trứng chưng ra
một chén nhỏ.
Hàm lượng protein rất cao, không giống loại canh trứng gà mà nàng ăn ở hiện
đại, canh như vậy mà đút cho tiểu hài tử, nếu ăn nhiều sẽ không tốt cho hệ tiêu
hóa, còn nếu ăn ít sẽ cảm thấy đói, không phải là lựa chọn tốt.
Nàng lại phân phó Thính Phong:
– Gọi Xuân Hoa tới đây, ta chỉ nàng cách nấu canh trứng.
Xuân hoa trù nghệ rất tốt, là chưởng quản bếp núp của Trường Xuân Cung, nghe
nói Du Phức Nghi muốn dạy nàng nấu canh trứng, liền biết lúc nãy nàng làm canh
không vừa ý Đức phi, vì thế vừa vào đông thứ gian, liền quỳ xuống đất thỉnh
tội:
– Nô tỳ ngu dốt…
– Đứng lên đi, cũng không phải ngươi làm không tốt, chỉ là ngươi làm canh trứng
gà người trưởng thành ăn thì tốt, nhưng tiểu hài
tử ăn sẽ không dễ tiêu hoá, bổn cung dạy ngươi một cách làm khác, ngươi hãy
nghe kĩ.
Du Phức Nghi nâng nâng tay, ý bảo Xuân Hoa đứng
dậy, sau đó kỹ càng tỉ mỉ giải thích cách làm canh trứng gà ở hiện đại.
Chính là trứng gà đánh tan thêm nước sôi để
nguội, quấy đều múc bỏ bọt trắng, rồi bỏ vào lồng hấp chưng một lúc, rồi múc ra
nồi thêm chút nước tương, dấm, dầu mè, hành thái nhỏ….
Không cần kỹ thuật cao siêu gì, dù là người
không am hiểu trù nghệ nghe xong, cũng có thể làm được, huống chi là Xuân Hoa,
nàng liền muốn cáo lui, Tư Mã Duệ đột nhiên há mồm nói:
– Chưng cho trẫm một chén.
Cũng không thể để chủ nhân ăn còn khách nhân
nhìn, lại bổ sung nói:
– Cho Du ái khanh một chén.
Lúc trước Cynthia tiến cung, Tư Mã Diễm không
thể nhìn thấy, lúc này nghe tin nàng lại tiến cung, nhất định hắn sẽ tìm cơ hội
lại đây, vì thế Du Phức Nghi cũng mở miệng nói:
– Chưng cho tam hoàng tử một chén.
– Hừ, chỉ nghĩ cho nhi tử không màng đến khuê
nữ, thật là mẫu thân ” tốt”.
Tư Mã Duệ liếc Du Phức Nghi một cái, rồi
nói với Xuân Hoa nói:
– Cho nương nương của các ngươi một chén.
Chỉ là một chén canh trứng gà, có phải thứ gì tốt. Du Phức Nghi quả thực vô
ngữ, trả lời một cách mỉa mai:
– Có muốn đưa qua cho nhị hoàng tử mà hoàng thượng thương yêu nhất một chén
không?
Thấy mắt hắn sáng lên, chuẩn bị gật đầu, nàng liền lắc đầu nói:
– Đáng tiếc nha, dù đưa qua An thục phi cũng không dám để nhị hoàng tử dùng,
tuy mấy cái trứng gà không đáng bao nhiêu, nhưng gà mái cũng rất vất vả mới đẻ
ra trứng, không nên phí phạm của trời.
Du Phức Nghi không phải bắn tên mà không trúng đích, mỗi câu nói đều có điểm
tử, Tư Mã Duệ bị nói cho á khẩu không trả lời được, không dám phát hỏa với Du Phức
Nghi, vì thế lấy Xuân Hoa ra xì hơi:
– Còn thất thần làm cái gì, mau lăn xuống nấu canh trứng đi, nếu để Du đại gia
đói, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi.
– Dạ.
Xuân hoa sợ Du Phức Nghi, nhưng không sợ Tư Mã Duệ, phàm là người nào làm việc
ở Trường Xuân Cung, ai mà không biết tính tình của Tư Mã Duệ?
Mỗi ngày đều nói bóc da chu di cửu tộc người khác, nhưng có ai bị đâu? Nàng
phúc thân hành lễ, rồi lui ra ngoài.
Du Thiệu Nghi ngồi bên cạnh nhìn mà thấy mắc cười, lại không dám cười lớn, miễn
cho hoàng thượng thẹn quá thành giận, nhịn cười muốn sái quai hàm.
Đúng lúc này, Tư Mã Diễm chạy vào, vừa chạy vừa ồn ào:
– Dương muội muội đâu? Dương muội muội đâu?
Tư Mã Duệ thấy hố rác đến liền há mồm mắng:
– Hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì? Đường đường là hoàng tử, lại học theo tiểu
hài đồng đầu đường xó chợ, mê chơi trốn học, ngươi thật có tiền đồ!
Tư Mã Diễm đảo đôi mắt nhìn thấy Cynthia đang ngồi trên giường La Hán tay cầm
lão hổ, đợi Tư Mã Duệ mắng xong, liền tức giận nói:
– Là ai dám bịa đặt nói nhi thần trốn học, phụ hoàng nói cho nhi thần biết, nhi
thần sẽ đích thân tìm hắn lý luận!
Chẳng lẽ không phải trốn học? Tư Mã Duệ chột dạ, ngoài mạnh trong yếu mắng:
– Chẳng lẽ không phải?
– Đương nhiên không phải!
Tư Mã Diễm nói như chém đinh chặt sắt,
– Thẩm tế tửu cáo bệnh, nhi thần không phải lên khóa, sao lại nói là trốn học?
– …
Sợ hắn truy vấn người nào bịa đặt, Tư Mã Duệ vội nói sang chuyện khác:
– Không phải ngươi ồn ào muốn xem dương muội muội sao? Dương muội muội ở chỗ
này, lại đây chơi cùng nàng đi.
Tư Mã Diễm còn đang ngo ngoe rục rịch, nghe vậy lập tức quên chuyện mới vừa
rồi, tung ta tung tăng ngồi lên giường La Hán, cầm lấy búp bê vải ở bên cạnh
lắc lắc trước mặt Cynthia, Cynthia bị hấp dẫn lực chú ý, đem lão hổ ném qua một
bên, bò về phía Tư Mã Diễm.
Hai đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ vô cùng, đến lúc canh trứng gà bưng lên, mới chịu ngừng
lại.
Tư Mã Diễm cùng Du Thiệu Nghi ăn rất từ tốn, hoàn mỹ thể hiện lễ nghi hoàng gia
cùng thế gia.
Cynthia thì bỏ qua, dù gì vẫn là tiểu oa oa, khó tránh ăn ngấu nghiến, nhưng Tư
Mã Duệ ngồi bên cạnh nàng giống như khất cái đói bụng mấy ngày lại càng giống
như chó hoang ăn ngốn nga ngốn nghiến.
Một chén canh trứng gà liền thấy đáy, Tư Mã Duệ chưa đã thèm liếm liếm môi, ánh
mắt lấp lánh nhìn chén canh trước mặt Du Phức Nghi:
– Ái phi bày ra thức ăn, đều ăn rất ngon.
Du Phức Nghi đem chén canh trước mặt đẩy về phía hắn rồi nói:
– Vừa rồi mới dùng điểm tâm, lúc này thần thiếp không
đói bụng, thỉnh cầu hoàng thượng thay thần thiếp dùng chén canh này.
Tư Mã Duệ nhấp nhấp môi, gian nan lắc đầu nói:
– Nàng không đói bụng, khuê nữ của ta đói bụng,
nàng dùng đi.
Nói xong liền chộp bàn tay trái không nắm thìa,
vẻ mặt chân thành nói:
– Nương đứa nhỏ, nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ
đến gia của Chu địa chủ làm việc, được bạc sẽ mua mấy con gà mái về, như vậy
mỗi ngày nàng đều có trứng gà để ăn.
Du Phức Nghi chớp chớp mắt, vẻ mặt cảm động nắm
lại tay hắn:
– Phụ thân đứa nhỏ, Chu địa chủ danh hiệu Chu
Bái Bì, đến gia của hắn làm việc, không chết cũng bị lột da, ta thà không ăn
trứng gà, cũng không thể để ngươi đi chịu cái khổ này…
( Yul:Chu Bái Bì là một tên cường hào ác bá dưới
ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà
gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên
nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở
đây còn có nghĩa là lột da.)
Tư Mã Diễm kinh ngạc “Bang” một tiếng,
thìa rớt vào trong chén, sau đó liền hiểu phụ hoàng của hắn lại động kinh, vì
thế tặc cười một tiếng, chạy lại ôm lấy đùi của Tư Mã Duệ, giả khóc nói:
– Phụ thân, người hãy bán nhi tử mà đổi lấy mấy
con gà mái về đẻ trứng cho nương cùng muội muội trong bụng nương ăn đi, phụ
thân a, dù sao nhi tử cũng không thể khiến phụ thân vui thích, đem bán nhi tử đi,
nhi tử cũng không cần cả ngày khiến phụ thân chướng mắt, phụ thân a, bán nhi tử
đi, bán nhi tử đi…
Tuy Du Thiệu Nghi vào nam ra bắc còn đến Tây
Dương đi bộ một vòng, cũng không thể nào tưởng tượng được trong cung từ hoàng
đế, sủng phi, đến hoàng tử vì ăn mà diễn khổ tình.
Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó
sợ thiên hạ chưa đủ loạn liền cắm một chân:
– Đừng khóc nữa, hay là đem chất nữ Cynthia của
các ngươi bán đi, dù sao cũng chỉ là cái bồi tiền hóa(=ngoại lai), đem nàng đổi
lấy mấy con gà mái đem về cho muội muội bồi bổ thân mình.
(Yul: bệnh động kinh lây truyền qua đường hô
hấp)
– …
Quả nhiên không nên phối hợp động kinh với Tư Mã
Duệ, Tư Mã Diễm cùng Du Thiệu Nghi cũng bay vào, quả thực không thể vãn hồi,
nàng vội thu liễm thần sắc, nghiêm trang nói:
– Ngồi xuống dùng canh trứng gà đi, để nguội thì
không thể ăn.