Bình Tĩnh Làm Phi [Full]

Chương 87: Lấy Máu Nhận Thân


Bạn đang đọc Bình Tĩnh Làm Phi [Full] – Chương 87: Lấy Máu Nhận Thân

Chương 67: Lấy máu nhận thân

Thời gian trôi qua, Du Phức Nghi mang thai đã ba tháng, cũng không thể lười nhác, liền khôi phục như cũ mỗi ngày thỉnh an.

Ai ngờ vừa mới ngày đầu, đã được xem tuồng Phúc Ninh đại trưởng công chúa tiến cung khóc lóc kể lể.

Vương hoàng hậu thầm mắng đen đủi, thái hậu luôn đối phó với nàng, hoàng thượng thiên vị Bảo Ninh hầu.

Lúc này nàng chạy tới tìm mình, chẳng phải mình sẽ biến thành bánh có nhân, mà còn là nhân thịt?

Hoàng thượng cùng thái hậu, nàng không dám đối phó, cho nên chỉ có thể ba phải, vì tránh bùn bẩn không muốn bị liên lụy.

Nàng đuổi các phi tần khác hồi cung, chỉ lưu lại Trịnh quý phi, An thục phi, Du Phức Nghi cùng Lâm chiêu nghi.

Lúc này mới sai người dẫn Phúc Ninh đại trưởng công chúa tiến vào.

Nghe nàng trả đũa trần từ, Vương hoàng hậu nhíu mày nói:

– Không phải đã nói nhị biểu muội bị bệnh không còn sao, làm sao lại biến thành Bảo Ninh hầu phu nhân?

Phúc Ninh đại trưởng công chúa xấu hổ cười nói:

– Bị bệnh dịch, bệnh rất lợi hại, bệnh nặng hơn người, cho nên mới đem nàng chuyển tới Thông Châu đến Từ Tâm Am, vốn tưởng rằng nàng sẽ chết, không ngờ lại qua khỏi.


Giải thích xong lại oán hận nói:

– Cũng không biết Triệu Chấn làm như thế nào mà biết được chuyện này, lại chạy tới Từ Tâm Am đoạt người, ban đêm bái đường thành thân, hôm nay ta muốn đòi người, hắn lại không thừa nhận, nói cái gì mà phu nhân của hắn xuất thân từ nông gia…Thỉnh hoàng hậu nương nương hạ chỉ gọi Bảo Ninh hầu phu nhân tiến cung, có phải là vị thứ nữ kia của ta hay không, vừa nhìn liền biết.

Không đợi Vương hoàng hậu mở miệng, Trịnh quý phi tức giận nói:

– Nếu đúng thì thế nào? Nhị muội cùng Bảo Ninh hầu có hôn ước, Bảo Ninh hầu tiếp nàng đi bái đường thành thân, có gì sai? Nếu nhị muội bệnh chết, Bảo Ninh hầu thú người khác, cũng là tình lý bên trong, ai có thể nói hắn không phải?

Phúc Ninh đại trưởng công chúa hừ một tiếng, khinh thường nói:

– Cho dù có hôn ước, thì nàng cũng là tiểu thư của phủ công chúa, không phải là cái gì nông nữ bần hàn không danh không tộc, muốn thành thân cũng phải làm theo quy củ, ai lại không minh không bạch xông vào trong phủ, còn ra thể thống gì?

Du Phức Nghi vừa nghe xong suýt chút nữa cười ra tiếng, vội lấy khăn lụa che miệng, Lâm chiêu nghi là biểu muội của Triệu Chấn, nghe vậy “Hừ” nói:

– Tam thư lục lễ, biểu ca ta có chổ nào không ấn theo quy củ? Nhưng thật ra phủ công chúa thật biết quy củ, thứ nữ bị bệnh không thể thú toàn lễ, thì nên thông tri Bảo Ninh hầu phủ một tiếng, Bảo Ninh hầu phủ cũng không phải không thông tình đạt lý, đương nhiên sẽ dời hôn kỳ, thế nhưng lại một mặt dối gạt, rồi tới ngày thành thân, lại đưa đích muội thay thứ tỷ bái đường…… Này cũng thế, Bảo Ninh hầu phủ xuất thân nhà binh, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà so đo, chỉ cần đưa người qua là được rồi, ai ngờ lại nháo ra chuyện xấu, rõ ràng thứ nữ đã khỏi bệnh, lại tuyên bố với người ngoài là bị bệnh không còn…Này làm gì kết thân, rõ ràng là kết thù. Biểu ca ta rộng lượng không truy cứu, hiện tại kết thân với người khác, trưởng công chúa lại đánh tới cửa, nói vị tân biểu tẩu của ta là thứ nữ của người…Trên đời này làm gì có chuyện không có đạo lý như thế, lại còn có người có thể ăn nói không đạo lý như vậy, khiến ta thật sự mở rộng tầm mắt!

Phúc Ninh đại trưởng công chúa ngang ngược vô lý nói:

– Nàng chính là thứ nữ của ta, thỉnh hoàng hậu nương nương gọi nàng tiến cung, ta muốn cùng nàng lấy máu nhận thân.

An Thục Phi “Phốc” một tiếng cười nói:

– Một người là đích mẫu, một người là thứ nữ, lấy máu nhận thân? Đây là tính lấy máu gì nhận thân gì?


Phúc Ninh đại trường công chúa vội sửa lời nói:

– Tuyên phò mã tiến cung lấy máu nhận thân.

Sắc mặt Trịnh quý phi xanh mét, lạnh lùng nói:

– Bị mất mặt còn chưa đủ sao? Lại còn không biết suy nghĩ.

– Ngươi nói cái gì?

Phúc Ninh đại trưởng công chúa trừng mắt nhìn Trịnh quý phi há miệng mắng:

– Ngươi hiện giờ thì tốt rồi, nên mặc kệ Trùng Nương sống hay chết, có người tỷ tỷ giống như ngươi sao? Ngươi đã không quản nàng sống chết, thì đừng ở chỗ này lắm mồm, ta nhất định phải đòi công đạo cho nàng, nếu không thanh danh của Trùng Nương sẽ hỏng mất, sao có thể gả cho người trong sạch?

– Trùng Nương hỏng thanh danh, còn có thể trách ai, còn không phải là người làm hại?

Trịnh quý phi đột nhiên đứng lên, ném xuống một câu:

– Người thích làm gì thì làm!

Sau đó nghênh ngang rời đi.


Du Phức Nghi khẽ thở dài, Trịnh quý phi nói một câu cũng không sai, đáng lẽ Tư Mã Duệ ra mặt giải hoà chuyện xấu bên trong đã bị che lấp.

Thụy Mẫn quận chúa còn nhờ họa được phúc được thanh danh tốt, nếu muốn chọn tiểu tế xuất sắc như Triệu Chấn cũng không phải là việc gì khó.

Ai ngờ Phúc Ninh đại trưởng công chúa còn không chịu xong, lại tiếp tục làm ầm ĩ, mặc kệ ai cũng có thể nhìn ra manh mối.

Phàm là gia thế không có trở ngại, ai còn dám thú Thụy Mẫn quận chúa, chẳng lẽ không sợ bị người mắng sau lưng là ngu ngốc?

– Nhìn đi, nhìn đi, đây là khuê nữ tốt do ta giáo dưỡng.

Phúc Ninh đại trưởng công chúa nghiến răng nghiến lợi chỉ vào bóng dáng của Trịnh quý phi, sau đó quay đầu lấy khăn che mắt, giả khóc nói:

– Hoàng hậu nương nương, Triệu Chấn chính là đánh vào mặt mũi hoàng thất, người phải làm chủ cho ta cùng Trùng Nương, nếu không ta cùng Trùng Nương sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.

Vương hoàng hậu bất đắc dĩ nói:

– Ta cũng muốn làm chủ cho người, nhưng lại hữu tâm vô lực. Người cũng biết, Triệu Chấn là công thần hậu duệ, lại có Thịnh Đức đế lưu lại di huấn, đừng nói là ta, cho dù là hoàng thượng, cũng hết cách với hắn.

Phúc Ninh đại trưởng công chúa kéo khăn xuống, trừng mắt nói:

– Đâu phải bắt người làm gì hắn, chỉ cần người hạ chỉ triệu phu nhân của hắn tiến cung, để nàng cùng phò mã lấy máu nhận thân, chẳng lẽ cũng không được?

Lâm chiêu nghi một cái tát chụp lên bàn, không kiên nhẫn nói:

– Đại trưởng công chúa lúc trẻ tuổi cũng là người nói năng rất có khí phách, sao lúc thượng tuổi(= lớn tuổi) lại hồ đồ như vậy? Nếu lấy máu nhận thân chứng minh tân biểu tẩu chính nhị tiểu thư của phủ người thì như thế nào? Lúc trước Trịnh quý phi từng nói, Trịnh nhị tiểu thư cùng biểu ca của ta có hôn ước, Thụy Mẫn quận chúa đã thay nàng bái đường, nàng chính là danh chính ngôn thuận Bảo Ninh hầu phu nhân, cho dù là hoàng hậu nương nương, cũng không nói được cái gì.


Nói xong không có hảo ý liếc Phúc Ninh đại trưởng công chúa một cái, nhướng mày nói:

– Nói ra câu này có chút mạo phạm, nhìn người vô cùng lo lắng muốn nhận lại Trịnh nhị tiểu thư như vậy, hay là định tiếp tục ra chủ ý là nàng “bị bệnh không còn”, để cho Thụy Mẫn quận chúa gả vào Bảo Ninh hầu phủ làm tục huyền?

(Yul: tục huyền nghĩa là người vợ mất người chồng đi thêm bước nữa=lấy vợ khác.)

Không đợi Phúc Ninh đại trưởng công chúa tức giận, nàng lại cười lạnh nói:

– Người không hiểu biểu ca ta, cho nên mới có ý nghĩ như vậy, nếu người hiểu biểu ca ta, tuyệt đối sẽ không dám có ý tưởng như thế, bởi vì dựa theo tính tình của biểu ca, nếu người thật sự để Thụy Mẫn quận chúa gả cho hắn làm tục huyền, chỉ sợ đằng trước kiệu hoa mới ra cửa, phía sau báo tang liền tới cửa. Nếu không tin lời ta nói, người cứ thử xem.

Đã nháo đến trình độ này, xé rách mặt mũi, Phúc Ninh đại trưởng công chúa có ngốc, cũng không tính làm ra chủ ý này, cho nên lập tức mắng:

– Ngươi ít nói bậy đi, Trùng Nương là quý nhân tôn quý, Triệu Chấn cũng xứng?

Lâm chiêu nghi bĩu môi, tuy không cãi lại, nhưng ý vị trào phúng tăng lên mười phần.

Bị Nhúc Ninh đại trưởng công chúa dong dài nói hoài không thôi, lại có Lâm chiêu nghi ở một bên châm chọc mỉa mai, Vương hoàng hậu cũng coi như hiểu rõ.

“Hiện tại Bảo Ninh hầu phu nhân chính là Trịnh nhị tiểu thư, chẳng qua Triệu Chấn cắn chặt lý do mà Phúc Ninh đại trưởng công chúa tuyên bố với người ngoài là Trịnh nhị tiểu thư bị bệnh không còn, tuyệt đối không thừa nhận tân phu nhân chính là Trịnh nhị tiểu thư, vì thế liền an bài cho nàng có thân phận nông gia cũng chuẩn bị thiếp canh hôn thư, chuẩn bị chu toàn như vậy, trừ phi cùng Phúc Ninh phò mã lấy máu nhận thân, nếu không thật sự không có cách nào bóc trần sự thật. Bất quá chuyện lấy máu nhận thân, chỉ sợ khó làm, cho dù hoàng thượng ra mặt, nếu Triệu Chấn không chịu, chẳng lẽ còn có thể trị tội hắn? Nếu làm ầm ĩ, chẳng may hắn lại giống khi còn bé bị hoàng thượng cùng trường kết phường khi dễ, chạy về phủ đem bài vị thúc bá đại gia bị chết trận sa trường bày dọn trên Kim Loan Điện, hoàng thượng cũng bị mất mặt mũi, ai dám chọc hắn?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng từ trước đến giờ Vương hoàng hậu vẫn luôn diễn xuất hiền lương thục đức, không tính đắc tội Phúc Ninh đại trưởng công chúa, liền kéo dài thời gian:

– Đại trưởng công chúa hãy yên tâm, nếu ta không biết thì thôi, nếu đã biết, tất nhiên sẽ xen vào, chẳng qua chuyện này liên lụy sâu rộng, tình thế lại phức tạp, rốt cuộc nên xử trí như thế nào, phải hỏi ý tứ của hoàng thượng, mới có thể ra chủ ý.

– Được, ta đi về trước, nhưng hoàng hậu nhất định phải cho ta một cái công đạo.

Trong lòng Phúc Ninh đại trưởng công chúa biết rõ Vương hoàng hậu đang kéo dài, nhưng không thể dựa vào Tư Mã Duệ cùng thái hậu, chỉ có thể trông cậy vào nàng, cùng lắm thì qua mấy ngày nữa nàng lại tiến cung thúc giục.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.