Bình Tĩnh Làm Phi [Full]

Chương 82: Ai Kêu Ngươi Cho Bọn Họ Uống


Bạn đang đọc Bình Tĩnh Làm Phi [Full] – Chương 82: Ai Kêu Ngươi Cho Bọn Họ Uống

Du Phức Nghi khẳng định sẽ không nổi tư tâm, nhưng nếu Nhan bảo lâm đã có ý niệm này, thì nàng ta sẽ không dễ dàng dừng tay.

Lúc mang thai ăn cái gì phun cái đó, tuy phản ứng kịch liệt, nhưng giằng co sau một tháng, dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Du Phức Nghi cũng có một chút sức lực, vừa lúc xuân về hoa nở, Tư Mã Duệ rảnh rỗi mang nàng đi Ngự Hoa Viên tản bộ.

Ai ngờ mới đi được hai vòng, định đi vòng thứ ba, thì ” ngẫu nhiên gặp được” Nhan bảo lâm trang điểm như Hồ Điệp.

Sau khi phúc thân hành lễ, Nhan bảo lâm cười nói:

– Hôm nay không nóng không lạnh, hoa trong Ngự Hoa Viên đều khai chuyển, thần thiếp muốn đến đây đi dạo, không ngờ lại gặp hoàng thượng cùng Đức phi nương nương ở chỗ này, thật là trùng hợp.

Tư Mã Duệ nhíu mi suy nghĩ một lát, chợt nhớ ta chỉ tay vào Nhan Bảo Lâm, nói:

– Trẫm nghĩ ra rồi, ngươi là Nhan bảo lâm người làm làn váy cho Đức phi.

– Hoàng thượng trí nhớ thật tốt, đúng là thần thiếp.

Nhan Bảo Lâm cười dịu dàng gật đầu, lại ân cần nói:

– Hoàng thượng cùng Đức phi nương nương có mệt mỏi không? Vào trong Vạn Xuân đình nghỉ chân một chút đi, thần thiếp chuẩn bị rượu hoa quế tự nhưỡng cùng tự làm một chút điểm tâm, nếu hoàng thượng cùng Đức phi nương nương không chê, nghĩ chân dùng thử.

Chuẩn bị thật chu toàn, hiển nhiên là dự mưu đã lâu. Du Phức Nghi cười không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Tư Mã Duệ, Tư Mã Duệ cũng không biết đang nghĩ cái gì, lại gật đầu nói:


– Được.

Sau khi bào Vạn Xuân đình, cung nữ theo hầu bên người Du Phức Nghi đều bận việc, đầu tiên phải buông màn chắn phong, tiếp theo là lau bàn ghế, sau đó trải khăn lót đệm, thậm chí dưới chân cũng có đệm.

Thu thập xong liền có hai tiểu thái giám mang nhiều hộp đồ ăn đến, bày cháo nước trà…

Chừng ba bốn mươi loại, chén này chén kia, đĩa này đĩa nọ đầy hết bàn.

Nhan bảo lâm chưa bao giờ có được loại đãi ngộ như thế này, ngẩn người một lát mới phục hồi tinh thần, thần sắc cực kỳ hâm mộ, trong miệng lại thẹn thùng nói:

– Thì ra nương nương đã chuẩn bị thức ăn đầy đủ, thần thiếp thật đường đột.

Sau đó chuyển giọng, cảm thấy may mắn nói:

– Cũng may nương nương chưa chuẩn bị rượu, đã lưu cho thần thiếp một con đường sống.

Nói xong đưa mắt nhìn cung nữ đứng phía sau, cung nữ này vội bước lên, đem bình rượu ôm trong tay đặt lên bàn đá.

Nhan Bảo Lâm nhìn Tư Mã Duệ, kiêu ngạo khoe khoang nói:

– Năm ngoái tháng chín tuyển tú, được Quý phi nương nương, Thục phi nương nương cùng Đức phi nương nương coi trọng, được lưu dụng. Sau khi vào ở Trọng Hoa Cung, thần thiếp thấy chỗ đó có hoa quế rất nhiều lại không có người ngắt, cảm thấy quá đáng tiếc, liền hái ủ thành rượu hoa quế.


Khoe khoang xong lại ngẩng đầu lên, tròng mắt lưu chuyển liếc nhìn Tư Mã Duệ một cái, giả mù sa mưa khiêm tốn nói:

– Hôm nay là lần đầu khai đàn, không biết có hợp khẩu vị của hoàng thượng hay không.

Nói xong, liền động thủ bắt đầu mở nắp bình rượu.

Du Phức Nghi giựt giựt khóe miệng, lộ ra ý cười thanh đạm không mang độ ấm, sau đó nghiêng đầu nhướng mày nhìn Cốc Vũ.

Cốc Vũ hiểu ý, liền tiến lên, cười hì hì nói:

– Bảo lâm tiểu chủ người chính là múa rìu qua mắt thợ, hậu cung có nhiều nương nương tiểu chủ, nếu bàn về công phu ủ rượu ai có thể so với Đức phi nương nương? Này rượu hoa quế nha, hằng năm Đức phi nương nương đều nhưỡng(= ủ), dùng chính cây hoa quế ở Trường Xuân Cung. Trường Xuân Cung có hoa quế đại thụ tiểu chủ có biết không? Hai hoa quế đại thụ kia đã có trăm năm lịch sử, thân cây hai người ôm không hết, cũng không phải mấy cây hoa quế ở Trọng Hoa Cung mới hai ba năm trước nhổ trồng là có thể so sánh. Còn nữa, Đức phi nương nương ủ rượu dùng thủy, lại không phải là nước giếng hay là nước suối, mà là dùng tuyết thủy(=sương) trên cây hoa quế.

Cốc Vũ ngừng một chút, nhìn thấy tay Nhan Bảo Lâm cầm bình rượu cứng lại, trong lòng cười trộm, mới tiếp tục nói:

– Đức phi nương nương còn nói, hoa quế hương khí tuy nồng đậm, nhưng ủ rượu lại không dễ ngon miệng, cho nên cần phải đem bình rượu chôn ở dưới tàng cây hoa quế, đợi lên men cỡ ba bốn năm, là có thể có được rượu hoa quế tinh khiết và thơm ngọt.

Tung hô xong, lại đắc ý cười nói:

– Tháng trước sinh thần của nô tỳ, nương nương thưởng rượu hoa quế, là lúc hoài thai tam điện hạ nhưỡng ra.

Hiện giờ Tư Mã Diễm đã sáu tuổi, nhưỡng lúc hoài dựng hắn, tính toán một chút, đến nay đã gần bảy năm.


Một cung nữ bình thường, cũng không phải chưởng sự, lại có thể uống rượu hoa quế ủ bảy năm, còn mình lại cầm rượu mới dưỡng một năm tới chiêu đãi hoàng thượng, vậy còn không phải là múa rìu qua mắt thợ?

Sắc mặt Nhan bảo lâm rất khó coi, nỗ lực một lúc lâu, hít sâu vài hơi, mới có thể tươi cười nói:

– Thần thiếp mới sơ học ủ rượu, còn thiếu sót rất nhiều, khiến nương nương chê cười rồi.

Không đợi Du Phức Nghi mở miệng, Tư Mã Duệ lay cánh tay của Du Phức Nghi, bĩu môi nói:

– Sinh thần của Cốc Vũ còn có rượu hoa quế, sinh thần của trẫm lại không có, chẳng lẽ ngay cả Cốc Vũ mà trẫm cũng không bằng?

Du Phức Nghi nghe hắn nói mà buồn cười:

– Sinh thần của Cốc Vũ, chỉ có cung nhân trong Trường Xuân Cung ăn mừng với nàng, này nọ cũng chỉ có hai ba bàn, lại không có mấy người có thể uống rượu, một vò rượu hoa quế là đủ rồi. Mà vạn thọ của hoàng thượng, trên triều cùng thêm hậu cung, ước chừng mấy trăm bàn, cho dù năm ấy thần thiếp mới vào cung nhưỡng một khối hoa quế, chỉ sợ cũng không đủ, thần thiếp nào dám mở miệng?

– Ai kêu ngươi cho bọn họ uống?

Tư Mã Duệ trừng mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

– Mình ngươi mừng thọ trẫm, một vò là đủ rồi.

Du Phức Nghi cũng không từ chối, dù sao rượu hoa quế rất nhiều, cho hắn một vò thì sao? Vì thế cười đáp:

– Năm nay vạn thọ, nhất định để người uống rượu hoa quế.

– Hừ, xem như ngươi thức thời.


Từ khi có thai, Du Phức Nghi so với bình thường thì dễ nói chuyện hơn nhiều, phát hiện ra bí mật này, hơn một tháng nay Tư Mã Duệ chiếm được không ít ưu việt.

Vì sợ quên, còn bắt Triệu Hữu Phúc học theo cung nhân ở Trường Xuân Cung, mang giấy cùng than, thay hắn ghi chép lại.

Lúc này vừa chiếm được chỗ tốt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Hữu Phúc, thấy hắn đang cầm than múa than thành văn, liền vừa lòng gật đầu.

Liếc mắt nhìn Nhan bảo lâm, thấy sắc mặt nàng xanh trắng, thân thể run rẩy như làn gió giống tiểu bạch hoa.

Trong lòng cảm thấy chán ghét, vì thế tức giận nói:

– Ngươi muốn học Đông thi bắt chước Tây Thi, cũng phải nghe ngóng hỏi thăm một chút, chọn cái dễ dàng dễ làm, trước khi Đức phi vào cung, chính là thế gia quý nữ điển phạm, cầm kỳ thi họa, trù nghệ thi từ ca phú pha trà ủ rượu mọi thứ tinh thông, dù nữ hồng kém một chút, là vì tú hoa hại mắt, nàng không thích làm, bất quá cũng không kém…

Sờ qua bên hông lấy hà bao tú nửa câu thơ tuyết ủ phân xanh tùng lắc lắc, đắc ý dào dạt nói:

– Đây, cái hà bao này chính là nàng tú.

Đắc ý xong, nghĩ đến bữa tiệc đêm giao thừa Du Phức Nghi xuyên làn váy quang hoa lưu chuyển, lại nói với Nhan bảo lâm:

– Về sau đừng lăn lộn này đó, tay nghề nữ hồng của ngươi không tồi, nhàn rỗi không có việc gì làm thì làm xiêm y hài vớ cho Đức phi là được. Được rồi, đừng đứng ở chỗ này, lui ra đi.

Nhàn rỗi không có việc gì làm thì làm xiêm y hài vớ cho Đức phi, như thế chẳng phải nàng cũng giống như Thường mỹ nhân hoa tàn ít bướm chỉ có thể vì Du Phức Nghi làm xiêm y?

Nhan bảo lâm không cam lòng cắn cắn môi, tay nắm chặt lại buông ra, sau một lúc lâu, mới cười phúc thân:

– Thần thiếp cáo lui.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.