Bạn đang đọc Bình Tĩnh Làm Phi [Full] – Chương 80: Hoài Thai
Chương 62: Hoài thai
Hai tháng nay quỳ thủy chưa đến, Thính Phong, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn luôn hầu hạ bên người Du Phức Nghi đều biết.
Chỉ là trước giờ Du Phức Nghi đến quỳ thủy không chuẩn, có chu kỳ bốn hoặc năm mươi thiên một lần, cho nên không có ai lộ ra, miễn làm trò cười cho trên dưới hậu cung vì nói dối quân tình.
Bọn họ vẫn luôn quan tâm chú ý, lúc này thấy nàng ghê tởm phun thức ăn, trong lòng bọn họ tự có suy diễn, trong lúc nhất thời mỗi người đều vui vẻ ra mặt.
Du Phức Nghi nhìn các nàng cười có chút mê mang, nhíu mày suy tư một lúc lâu, trong lòng cả kinh, là hoài dựng? Không thể, lúc trước còn có quỳ thủy……
Không đúng, đó là chuyện trước khi ăn tết, tháng này còn chưa tới.
Tuy nàng cũng muốn có khuê nữ đáng yêu như Cynthia, nhưng sinh nở có nguy hiểm, còn có khả năng sẽ sinh hạ nhi tử.
Như thế nào cũng là kinh hách nhiều hơn kinh hỉ, còn tên trời đánh Tư Mã Duệ đang khẩn trương lo lắng nghĩ nàng bị trúng độc.
Đôi đũa thọc vào yết hầu của nàng thúc giục phun ra, Du Phức Nghi đoạt lấy đôi đũa, dở khóc dở cười nói:
– Không phải bị trúng độc, có thể là có thai…
– Thật sự?
Tư Mã Duệ hét lớn một tiếng, Du Phức Nghi chấn kinh run rẩy một chút, hắn vội vàng trấn an vỗ vỗ lưng nàng.
Sau đó hưng phấn từ trên mặt đất nhảy một cái cao ba thước, đã vậy còn nhảy mười mấy cái, vừa nhảy vừa cười ha ha nói:
– Tiểu khuê nữ của trẫm tới rồi, thật tốt quá, bảo bối tiểu khuê nữ của trẫm tới…
Tống ngự y vội vả chạy tới nhìn thấy cảnh tượng nhảy nhót mà kinh ngạc đến lảo đảo, dẫm vào chân Triệu Hữu Phúc đang đi theo sau, Triệu Hữu Phúc bị đau “á” một cái.
Tư Mã Duệ lạnh giọng mắng:
– Gào cái gì? Chấn kinh Đức phi cùng tiểu công chúa trong bụng nàng, các ngươi có mấy cái đầu?
Du Phức Nghi trợn trắng mắt, so với người lúc nãy như sư tử hống mà nói, thì Triệu Hữu Phúc kêu như tiếng muỗi.
Nếu thật sự khiến nàng bị chấn kinh tên đầu sỏ gây tội cũng là ngươi, liên quan gì đến Triệu Hữu Phúc?
Triệu Hữu Phúc cùng Tống ngự y bị hắn rống một tiếng sợ run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội:
– Thần / nô tài có tội, thỉnh hoàng thượng thứ tội.
– Ít nói nhảm đi, mau lại đây bắt mạch cho Đức phi.
Tư Mã Duệ tức giận nâng nâng tay, sau đó lấy khăn lụa đặt lên cổ tay của Du Phức Nghi.
Tống ngự y tiến lên phía trước, đặt ngón tay lên khăn lụa.
Sau một lúc lâu, đột nhiên hắn tươi cười sáng lạn, chắp tay nói:
– Chúc mừng hoàng thượng chúc mừng hoàng thượng, nương nương có thai đã hơn một tháng.
– Hơn một tháng?
Tin tức được chứng thực, Tư Mã Duệ cao hứng một lúc lâu, lúc này chỉ số thông minh mới trở lại, sau đó liền mắng:
– Tháng giêng, trẫm thấy nàng tham ăn thích ngủ phạm vào lười biếng liền suy đoán là có thai, kết quả một đám người các ngươi đều nói không có, lúc này lại nói với trẫm là nàng có thai hơn một tháng…Ngay cả trẫm cũng không bằng, thật là một đám lang băm!
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tống ngự y bị mắng, đã sớm thành thói quen, cười khen nịnh nói:
– Lúc trước mới được ít ngày, đừng nói là vi thần, cho dù là thiên kim nhất khoa thánh thủ Vương ngự y tự xuất mã, không cũng không khám ra được? Cũng chỉ có hoàng thượng anh minh thần võ, tuệ nhãn như đuốc, mới có thể nhìn ra.
– Y thuật không ra sao, chỉ giỏi vỗ mông ngựa.
Tư Mã Duệ bị khen nịnh toàn thân thoải mái, cười mắng Tống ngự y một câu, lại truy vấn nói:
– Chính là công chúa?
Tống ngự y giựt giựt khóe miệng, cúi đầu trả lời:
– Hiện nay khám không ra, đợi bốn năm tháng sau mới có thể biết được.
Tư Mã Duệ có chút nhụt chí, tức giận phất phất tay:
– Mau khai phương dược an thai, sau đó cút đi đi.
Trời kêu ai người nấy dạ, Du Phức Nghi cũng chỉ có thể nhận mệnh, phục hồi tinh thần lại nghe Tư Mã Duệ nói, vội ngăn cản nói:
– Trong dược có ba phần độc, nếu mạch tượng bình thường, cần gì phải dùng dược dưỡng thai?
Tống ngự y gật đầu nói:
– Nương nương nói rất đúng, nương nương thân cốt khoẻ mạnh, có dùng hay không dùng dược dưỡng thai cũng không có gì khác biệt.
Dám bác bỏ mặt mũi của mình! Tư Mã Duệ trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói:
– Vậy lưu ngươi lại còn có tác dụng gì? Mau cút đi!
– Thần cáo lui.
Tống ngự y hành lễ, vuốt râu, cười ha hả đi ra ngoài.
Du Phức Nghi nói:
– Hoàng thượng người không thể có thái độ tốt với ngự y một chút sao? Cẩn thận chọc giận bọn họ, bọn họ âm thầm hạ độc dược giết chết người.
– Trẫm đối với bọn họ còn chưa tốt?
Tư Mã Duệ đột nhiên cất cao giọng, sau đó vung tay áo, cao ngạo nói:
– Trẫm không có giống như tiên đế, hở một cái là ” trị không hết trẫm tru di cửu tộc các ngươi”, trẫm đâu có vậy, còn muốn trẫm làm sao nữa? Nói này đó không liên quan làm cái gì?
Tư Mã Duệ ảo não vỗ đầu, tự nâng đỡ Du Phức Nghi đến kháng sàng, đỡ nàng dựa vào nệm, vẻ mặt quan tâm hỏi:
– Trừ ghê tởm muốn phun ra thì còn có nơi nào không thoải mái không?
– Chỉ thấy thức ăn mặn là ghê tởm thôi, cái khác thì không sao.
Tống ngự y cũng không nói dối, thân thể của nàng so với các phi tần yếu đuối mong manh thì mạnh hơn nhiều.
Nếu không vừa luyện quyền lại vừa tập yoga, chỉ sợ đã giống Trịnh Quý Phi bị sinh non, sao còn có thể đợi đến lúc này?
Tư Mã Duệ nghe xong liền khẩn trương, đi qua đi lại mấy vòng, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Thấy thức ăn mặn liền ghê tởm, chỉ có thể ăn chay, nếu vậy tiểu khuê nữ của trẫm không phải sẽ xanh xao vàng vọt? Này biết làm như thế nào cho phải? Biết làm như thế nào cho phải?
Du Phức Nghi bật cười nói:
– Ghê tởm cũng phải ăn, cùng lắm thì ăn xong rồi lại phun ra, tốt xấu gì cũng từng vào dạ dày, có thể lưu lại chút này nọ.
Tư Mã Duệ bò lên kháng sàng, đến bên cạnh Du Phức Nghi, ở trên mặt nàng “Bẹp” một cái, sau đó kéo nàng vào trong lòng, xoa đầu nàng, than thở nói:
– Thật là vất vả cho nàng.
Tin tức Du Phức Nghi mang thai lần nữa, giống như có cánh, nhanh chóng truyền bá khắp hậu cung.
Phản ứng của mọi người không giống nhau, có vài người cảm thấy chả sao cả, dù sao nàng cũng đã có tam hoàng tử, sinh thêm một hoàng tử nữa thì sao?
Có vài người cảm thấy tìm được hy vọng ánh rạng đông, thí dụ như Vương hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng với Lâm chiêu nghi.
Sinh nở giống như đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan, nếu Du Phức Nghi một thi hai mệnh, Vương hoàng hậu dựa vào quốc mẫu được tôn sùng, hoàng thượng có cảm tình với nàng, phụ thân có địa vị dưới một người trên vạn người, đem Tam hoàng tử cướp đến tay, còn có cái gì phải u sầu?
Có vài người hối hận không kịp, thí dụ như thái hậu, Tần quý nhân, nếu Du Phức Nghi có thể sớm hoài dựng hoặc là Phúc tần chết trễ một chút, có thể đoạt được tam hoàng tử, so với đoạt đại hoàng tử thì cường hơn rất nhiều.
Những người này nghĩ gì Du Phức Nghi không biết, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Đánh chủ ý lên người Tư Mã Diễm có mấy đội nhân mã, miễn bàn đến chuyện nàng một tháng hơn hai mươi ngày thị tẩm.
Người muốn dồn nàng vào chỗ chết không ít đâu, chỉ là ngày xưa có nàng trấn trụ, người khác không tìm được cơ hội.
Hiện nay nàng đang mang thai chính là lực bất tòng tâm, không thể lo trước lo sau chu toàn, chưa kể còn chuyện sinh nở như sinh tử, có rất nhiều sơ hở cơ hội để lợi dụng, làm sao có thể đề cao cảnh giác?
Trong hậu cung mỗi người đều có kỹ thuật diễn cấp siêu sao, lúc Du Phức Nghi đi Khôn Ninh Cung thỉnh an, không thể nhìn thấy manh mối gì từ vẻ mặt của bọn họ.
Người nào cũng tươi cười thiện ý, một bộ dạng thay nàng cao hứng.
Vương hoàng hậu dỗi nói:
– Qua mấy tháng nữa ta phải sinh nở, còn định để ngươi cùng Quý phi muội muội, Thục phi muội muội thay ta xử lý mấy tháng cung vụ, không để ngươi lười nhác, ai ngờ ngươi lại có thai.
Du Phức Nghi ngượng ngùng cười nói:
– Lúc trước thay nương nương xử lý cung vụ, tần thiếp chỉ là góp mặt cho đủ số, phần lớn đều là Quý phi tỷ tỷ cùng Thục phi tỷ tỷ làm, có hai người các nàng là đủ rồi, có hay không có thần thiếp cũng thế, lúc này có thể thay nương nương tiết kiệm một phần tạ lễ, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?
– Lười biếng thì cứ lười biếng đi, còn làm bộ thay ta suy nghĩ, cái miệng của ngươi nha thật khiến người khác không có biện pháp.
Vương hoàng hậu đỡ trán, ngay sau đó cười nói:
– Nói đến lễ vật, ta còn chưa nói lời cảm tạ với ngươi đâu, nhờ phúc của ngươi, mà chúng ta được nhiều đồ vật từ Pháp quốc như vậy, đồ vật này khiến ta rất yêu thích.
Mọi người được lễ vật vội mở miệng phụ họa. Du Phức Nghi cười nói:
– Không phải đồ vật gì đáng giá, chỉ mới lạ một chút, nếu được các vị tỷ muội thích, cũng coi như chúng nó có tạo hóa.
Đang vui vẻ hòa thuận, đột nhiên Trương tiệp dư nhìn về phía Du Phức Nghi đang ôm tách trà trong tay, âm dương quái khí nói:
– Ha, ngày xưa Đức phi nương nương tới thỉnh an, luôn ôm tách trà không buông tay, có khi một tách không đủ uống, còn muốn Diêu hoàng cô cô rót tách thứ hai, hôm nay ngay cả chạm cũng không thèm chạm vào, là đề phòng hoàng hậu nương nương, sợ nàng hạ độc trong trà?
– Trà có thể thanh tỉnh nâng cao tinh thần, nhưng thai phụ không nên dùng, cho nên ta mới không chạm vào, nếu không xảy ra chuyện gì, tội danh chẳng phải sẽ rơi xuống đầu hoàng hậu nương nương?
Du Phức Nghi ngẩng đầu nhìn về phía Trương tiệp dư, cũng không lưu chút tình cảm, chanh chua “Xì” nói:
– Tiệp dư muội muội chưa từng hoài thai, cho nên không biết cũng phải, chỉ là lần sau nói chuyện đừng thiếu suy nghĩ như thế, ta là người dễ nói chuyện, sẽ không để trong lòng, nếu đổi lại người khác, còn tưởng rằng ngươi định châm ngòi, chưa chắc không so đo với ngươi.
Một năm không được hai ba lần thị tẩm, sao có thể hoài dựng? Bị chọc đến chỗ đau, sắc mặt Trương tiệp dư xanh mét, môi run run, cũng không nói được lời nào phản bác Du Phức Nghi, bị nghẹn suýt ngất xỉu.
Thái y cũng nói nên lưu ý, nhưng không nói là không nên dùng, Vương hoàng hậu thỉnh thoảng mới uống trà, nào có nghiêm trọng như thế?
Nhưng Du Phức Nghi nói cũng có đạo lý, mọi người thể chất khác nhau, tuy ngóng trông nàng một thi hai mệnh để nhân cơ hội đem tam hoàng tử dưỡng dưới gối.
Nhưng cũng chỉ muốn chút tiện nghi mà thôi, nếu thật sự đặt cược bản thân, thì chỉ lỗ không lời.
Cho nên nàng cười phụ họa nói:
– Đúng vậy, Đức phi muội muội mới mang thai, phải thật cẩn thận lưu tâm.
Vẻ mặt Vương hoàng hậu nghiêm túc nói:
– Hôm nay ta mới nghe tin muội muội hoài dựng, nếu sớm biết, sẽ không để ngươi tới thỉnh an. Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày mai không được tới, an tĩnh dưỡng thai qua ba tháng đi.
Du Phức Nghi đứng dậy, hành lễ nói:
– Tạ hoàng hậu nương nương ưu ái, thần thiếp tuân chỉ.