Bình Tĩnh Làm Phi [Full]

Chương 17: Bẩm Hoàng Thượng, Lệ Phi Nương Nương


Bạn đang đọc Bình Tĩnh Làm Phi [Full] – Chương 17: Bẩm Hoàng Thượng, Lệ Phi Nương Nương

Chương 16.2 : Bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương

Bảy tháng mùa hạ, hoa sen nở rộ, cảnh vật trong hoa viên tuyệt mỹ, đáng tiếc đối với Du Phức Nghi mà nói, sáu năm này đều xem phong cảnh giống nhau, dù có mỹ hơn nữa cũng khó khiến nàng hứng thú.

Hồ trong Ngự Hoa Viên cũng không lớn lắm, thuyền không thể quay đầu, thuyền hoa bằng ba chiếc thuyền nhỏ cộng lại.

Đầu thuyền đuôi thuyền thân thuyền đều khắc hình rồng, mắt rồng là hồng bảo thạch, xa xa nhìn lại giống như long thần bị tẩu hỏa nhập ma, cũng không biết thợ thủ công nào nghĩ ra được chủ ý này.

Trừ hai lão thái giám đang chèo thuyền, thì chỉ có Tư Mã Duệ cùng Du Phức Nghi.

Cung nữ hầu hạ, một người cũng không có, vì hắn nói đám cung nữ cùng thị vệ đi chung sẽ rất chật, nên để bọn hắn đi phía sau.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết trên internet của kiếp trước, ở Ngự Hoa Viên tỉ lệ phát sinh sự cố cao nhất, cho nên mỗi khi Du Phức Nghi tới nơi này đều đem theo một đống người.

Để tránh bị trúng chiêu, lúc này chỉ có Tư Mã Duệ cùng nàng, thực sự không có cảm giác an toàn.

Cũng may nàng nàng có kỹ thuật lặn, nếu thật sự có chuyện xảy ra, nàng trực tiếp nhảy hồ chạy trốn là được.

Nghĩ lại, thì lại cảm thấy không thỏa đáng, nếu nàng tự nhảy xuống hồ chạy trốn, còn Tư Mã Duệ lại bị thích khách chém chết.

Thái hậu nhất định sẽ trị nàng tội chết, rồi nâng đỡ Tư Mã Diễm lên ngôi vị, còn nàng thì buông rèm chấp chính, này có khác gì làm giá y cho người? Đành đưa tay thọc thọc hắn, dò hỏi:

– Hoàng thượng có biết bơi?


– Bơi lội?

Sắc mặt Tư Mã Duệ trở lên khó coi:

– Lúc trẫm còn nhỏ thấy tiên hoàng bơi lội nhìn rất thích, lén lút trốn khỏi đám hạ nhân bên người tự mình nhảy vào hồ, xém chút nữa chết chìm, cũng may có một cung nữ thô sử nhìn thấy, lớn tiếng kêu cứu dẫn người tới, trẫm mới nhặt được cái mạng, từ đó về sau, thái hậu không cho trẫm xuống hồ, đến nổi trẫm đã từng tuổi này, còn không biết bơi.

Nói xong vẻ mặt có chút hồ nghi nhìn Du Phức Nghi:

– Ngươi hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ ngươi biết?

Tiểu thư khuê các sao có thể biết bơi lội? Du Phức Nghi phủ nhận nói:

-Hoàng thượng nói cái gì vậy, thần thiếp là nữ nhi yếu đuối, sao có thể biết bơi lội, một chuyện thô lỗ như vậy, nếu biết còn không phải là muốn chọc tức phụ thân đến nổi muốn đội mồ bò ra ngoài sao?

Vẻ mặt Tư Mã Duệ thất vọng mếu máo:

– Còn muốn để ngươi dạy trẫm đâu, thì ra ngươi cũng không biết, hại trẫm cao hứng một hồi.

Thái hậu hạ lệnh không cho hắn ra hồ bơi lội, nếu nàng nhảy ra dạy hắn, chẳng phải là đánh vào mặt thái hậu sao?

May mà mình phủ nhận, nếu không sẽ bị hắn hại chết? Du Phức Nghi thở phì phì xoay đầu đi chỗ khác, phe phẩy quạt tròn, đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh, không thèm quan tâm đến hắn.

Hoa sen được trồng có quy luật, ở giữa để nước chảy di chuyển thuyền, hai bên trồng đầy hoa sen tươi tốt.

Một ngọn gió nhè nhẹ thổi qua đem hương sen nhàn nhạt bay vào chóp mũi, bốn phía bình lặng yên tĩnh không một tiếng động.

Từ lúc ngọ thiện xong vẫn chưa ngủ trưa, nên Du Phức Nghi cảm thấy buồn ngủ.

Bàn tay chống trên thành thuyền khắc hình rồng, đầu dựa vào, nhắm mắt định ngủ một chút, ai ngờ vừa mới mơ mơ màng màng, liền nghe một tiếng hét lớn:

– Người nào? Hoàng thượng đang du thuyền, mau tránh ra!

Du Phức Nghi trượt tay, cái trán đụng vào thành thuyền, “Phanh” một tiếng, nàng ôm đầu đứng dậy

Chẳng lẽ sợ cái gì thì cái đó tới, thật sự có thích khách? Cuống quít quay đầu hỏi:

– Chuyện gì?

Một lão thái giám khom người trả lời:
– Bẩm nương nương, phía trước có một chiếc thuyền đi tới, nô tài không nhìn rõ ràng, còn tưởng là cung nữ thô sử dọn dẹp hồ sen, nên kêu các nàng né ra, nhưng nhìn kỹ một chút lại không giống đám cung nữ, nhìn giống… Lệ phi nương nương…


– Lệ phi?

Tư Mã Duệ nhíu mày, không vui nói:

– Thân thể nàng không tốt, lại bị hộc máu, không ngoan ngoãn nằm trên giường tĩnh dưỡng, chạy đến nơi này làm cái gì?

Du Phức Nghi cũng kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất.

Lệ Phi lại múa kiếm trên thuyền, này thật đúng là không tìm đường chết là không chịu được.

Lăn lộn như vậy, không cần đám phi tần bị Trịnh quý phi xui khiến làm nàng tức chết, chính nàng cũng tự giết mình.

Lệ Phi trừ một lần sai người đến cung mình đoạt người, ngày thường hay tranh cãi, thì cũng không làm chuyện gì quá phận với mình.

Cứ trơ mắt nhìn nàng ở trước mặt mình mà hương tiêu ngọc vẫn, Du Phức Nghi có chút không đành lòng, nói với Tư Mã Duệ:

– Hoàng thượng mau kêu Lệ phi muội muội dừng lại đi, thân thể nàng còn suy yếu, thuyền nhỏ lắc lưu không ổn định, sao chịu được nàng nhảy múa, nếu không cẩn thận làm lật thuyền, thì biết làm thế nào?

Tư Mã Duệ không muốn nhìn thấy nàng, nhưng đã từng ở bên nhau chơi đùa một thời gian, vẫn là theo ý tứ của Du Phức Nghi, hét lớn:

– Đừng nhảy, thân thể ngươi nhược như vậy, múa cũng không đẹp được, giống như sợi mì run rẩy, mau trở về dưỡng thân thể, chờ thân thể dưỡng tốt rồi lại nhảy cho trẫm xem cũng không muộn.

– Dưỡng tốt?

Lệ phi nhếch môi, cười chua xót:

– Thân thể ta thế nào ta tự biết, cũng chỉ sống được vài ngày mà thôi, đã như thế, chi bằng hiện tại dứt khoát lưu loát chấm dứt, cũng ít chịu khổ sở.

Thấy nàng nói xong, đưa mắt nhìn mình, Du Phức Nghi cũng mở miệng khuyên nàng một câu:


– Muội muội thường ngày là người lanh lẹ hoạt bát, chỉ là ốm đau nhẹ, muội muội không nên để vào mắt mới đúng, sao có thể dễ dàng bị áp đảo như vậy? Hãy thả tâm, tĩnh dưỡng thật tốt, đừng tự tìm đường chết, nếu không ngay cả thần tiên cũng khó cứu.

– Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc, hôm nay tỷ tỷ được thánh sủng, ai biết sau này có rơi vào hoàn cảnh giống ta? Đừng tưởng rằng có hoàng tử sẽ không bị giống ta, chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có đạo lý ngày ngày phòng cướp, ở trong cung, nếu thật sự có người đem mạng ra đánh cược làm hại người, thì có phòng bị như thế nào cũng không được.

Lệ phi không nhìn Du Phức Nghi nữa, ngược lại ngơ ngác nhìn Tư Mã Duệ, cười lạnh nói:

– Sớm biết có ngày hôm nay, thì ngày ấy lúc sinh thần của Phúc Ninh trưởng công chúa, có đánh gãy chân ta, cũng tuyệt đối không bước ra khỏi cửa nữa bước, như vậy, phụ thân ta sẽ làm chủ gả ta đến nhà nào võ tướng, nhà nào đích tử, lúc này giờ mùi canh ba, ta hoặc là ở trước mặt bà bà lập quy củ, hoặc là ở trong phòng nghị sự nghe nha hoàn bà tử bẩm báo, hoặc là trêu đùa với hài tử vừa đầy tháng…Ta hối a, ta rất hối hận a….

Lệ phi hét lớn, rồi nhảy vào trong hồ.

Tư Mã Duệ đứng bật dậy, hướng hai lão thái giám hét lớn:

– Cứu người, mau xuống nước cứu người!

Hai lão thái giám đã là chuyên gia chèo thuyền, đương nhiên biết bơi lội, lập tức nhảy xuống, bơi đến chổ Lệ phi.

Thuyền theo phía sau nghe được động tĩnh, nhanh chóng đuổi tới, thấy thế cũng sôi nổi nhảy xuống.

Rốt cuộc nhiều người nhiều lực, không bao lâu đã cứu được Lệ phi.

Tên thị vệ ôm nàng sắc mặt không được tốt, sau khi đưa người lên bờ, mới đến cạnh thuyền nhỏ, ôm quyền bẩm báo:

– Bẩm hoàng thượng, Lệ phi nương nương qua đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.