Bình Tĩnh Làm Phi - Hoàn

Chương 100: Dâng Sổ Con


Bạn đang đọc Bình Tĩnh Làm Phi – Hoàn – Chương 100: Dâng Sổ Con

Chương
77: Dâng sổ con

 Chuyện Vương hoàng hậu hoài thai
công chúa, Du Phức Nghi có thể nhìn thái độ của thái y mà suy đoán.

Những người khác cũng có thể, chẳng qua thế sự không có gì tuyệt đối, không đến
dưa chín cuống rụng, ai cũng không dám ngắt lời.

Cho nên đều án binh bất động, hiện giờ kết quả đã ra, liền có người ngồi không
yên.

Du Phức Nghi còn nghĩ bên nhảy ra trước tiên sẽ là Tần gia mẫu gia của thái
hậu, như thế nào cũng không ngờ sẽ là phụ thân của hoàng hậu là Lễ Bộ Vương
thượng thư.

Yến tiệc đầy tháng của tam công chúa vừa qua, Vương thượng thư dâng tấu chương
lên, nói là thái hậu tuổi tác cao, nên bảo dưỡng tuổi thọ.

Tư Mã Duệ lại chậm chạp không chỉ định dưỡng mẫu cho đại hoàng tử, ép thái hậu
tự mình giáo dưỡng, này đúng là bất hiếu.

Thỉnh hoàng thượng mau chóng vì đại hoàng tử định ra dưỡng mẫu, để tránh thái
hậu lao tâm tốn sức vân vân và mây mây.

Bị chụp cái mũ bất hiếu, Tư Mã Duệ nổi trận lôi đình, nhưng mà đối phương là
quốc trượng, lời nói cũng không phải là bắn tên không trúng đích.

Hắn không làm gì được nhạc phụ này, sau khi hạ
triều liền chạy tới chổ Du Phức Nghi đập đồ đạc cho hả giận.

Thấy hắn đá một cái ghế bành một cái ghế con gấm
tử, lại muốn đi xách kháng trác trên giường La Hán, trên kháng trác bày bộ
chung trà mà nàng thích nhất, liền mở miệng nói:

– Dù sao đồ đạc ở chỗ thần thiếp đều là hoàng
thượng ban cho, người muốn đập thì đập, thần thiếp cũng không đau lòng, nhưng
nếu kinh hách đến tiểu công chúa trong bụng thần thiếp…

Tư Mã Duệ lập tức rút tay về, bước nhanh đến
trước mặt Du Phức Nghi, vuốt nàng bụng, cười làm lành nói:


– Ngoan nha, có dọa không? Đều do phụ hoàng
không tốt, phụ hoàng xúc động, lần sau nhất định không dám nữa.

Kể từ đó, hỏa khí phai nhạt, tiếp nhận tách trà
từ tay Thính Phong, nhấp một ngụm, hỏi Du Phức Nghi:

– Nàng nói xem quốc trượng nghĩ như vậy, là muốn
để đại hoàng tử được dưỡng dưới danh nghĩa của hoàng hậu? Dù gì chọn lựa dưỡng
mẫu cho đại hoàng tử, trên dưới hậu cung, không ai có tư cách hơn hoàng hậu.

Dựa vào thái độ mấy ngày gần đây của Vương hoàng
hậu, không có ý đối kháng với mình, nếu không sẽ không lướt qua Tần tài nhân,
mà đem cung vụ giao cho Triệu tài nhân xử lý.

Bất quá cuối cùng là như thế nào, nàng cũng không dám kết luận, vì thế đứng dậy
nói:

– Ở chỗ này đoán tới đoán lui cũng vô dụng, thử một chút liền biết.

Quay đầu phân phó Thính Phong:

– Đem y phục do Hiền phi làm cho tam công chúa, mang tới đây.

Lấy lý do đến đưa đồ cho tam công chúa, Du Phức Nghi ngồi kiệu đi tới Khôn Ninh
Cung.

Tháng bảy mùa hè nóng bức, Du Phức Nghi sợ nóng, lăn lộn ra một đầu đầy mồ hôi,
Vương hoàng hậu thấy, lập tức trách nói:

– Nóng như vậy, ngươi lại dám ra bên ngoài, không sợ bị cảm nắng?

Nói xong, vội vàng phân phó người lấy khăn, dâng nước ô mai giải nhiệt.

Du Phức Nghi lau mồ hôi, uống một chén nước ô mai, lúc này mới tiến vào trong
phòng nhìn tam công chúa, thấy nàng đang ngủ hương, liền nhẹ nhàng lui ra, cười
nói với Vương hoàng hậu:

– Tam công chúa thật đúng là hài tử ngoan, hoàng hậu nương nương người thật có
phúc khí!


Vương hoàng hậu năm nay ba mươi, ở cổ đại thành hôn sớm, rất nhiều người ba mươi tuổi đã làm tổ mẫu.

Nhiều năm chưa hoài thai, nguyên bản không còn
hy vọng, không ngờ trai già đẻ ngọc, đương nhiên sẽ xem tam công chúa như châu
như bảo.

Nghe Du Phức Nghi nói, ý cười che giấu không
được, mặt mày cong thành một vòng:

– Chưa từng gặp hài tử nào như vậy, chẳng những
lúc sinh nàng không chịu tội, thường ngày trừ ăn uống tiêu tiểu, cũng ít khóc,
thực sự rất ngoan.

– Đó là do nương nương có phúc khí.

Du Phức Nghi phụ họa, lại cười nói:

– Ngày đó thần thiếp còn nói với Diêu Hoàng cô
cô, đến mượn người vài món y phục cũ, để lây dính chút phúc khí, tương lai sinh
nở cũng có thể thuận lợi.

Vương hoàng hậu thập phần sảng khoái đáp:

– Này có là cái gì, lát nữa ta sai người thu
thập một bao vải đưa sang cho ngươi.

Du Phức Nghi nói lời cảm tạ, lại nói đông nói
tây, sau đó mới quay lại chủ đề chính:

– Nghe nói quốc trượng dâng sổ con, thúc giục
hoàng thượng vì đại hoàng tử lựa chọn dưỡng mẫu.

Vương hoàng hậu vân đạm phong khinh nói:

– Phụ thân là Lễ Bộ Thượng Thư, lẽ ra không nên
đoạt việc của Tông Nhân Phủ, nhưng hắn còn là quốc trượng, hoàng thượng có chổ
nào không thỏa đáng, người khác không dám nói, này còn không phải nhạc phụ nên
đứng ra can gián sao?


– Cũng phải.

Du Phức Nghi gật gật đầu, đếm trên đầu ngón tay
điểm tới điểm đi, sau đó đỡ trán làm bộ đau đầu:

– Kỳ thật việc này cũng không thể trách hoàng
thượng, tỷ muội trong cung cũng không nhiều lắm, đừng nói là hoàng thượng, dù
là thần thiếp tính nửa ngày, cũng không tìm ra người thích hợp làm dưỡng mẫu…
Thật sự không được, nương nương người nhận đi.

Vương hoàng hậu vội vàng xua tay:

– Đừng nói như vậy, chỉ có tam công chúa đã
khiến cho Khôn Ninh Cung muốn đội đế lên đầu, nếu có thêm hoàng tử, không biết
phải đội cái gì? Ta là ngàn vạn lần không thể nhận.

Du Phức Nghi có được đáp án, liền không lặp lại
vấn đề này nữa.

“Ai da” một tiếng, cười nói:

– Chuyện chọn dưỡng mẫu, giao cho hoàng thượng
lo liệu là được, chúng ta chỉ là nữ nhân, Lo cái này làm gì?

Vương hoàng hậu cười nói:

– Tỷ muội chúng ta chỉ nói vài câu nhàn thoại mà
thôi, có cái gì mà vội vàng? Nói đến nhàn thoại, ta nhớ tới một chuyện.

 

Du Phức Nghi nghiêng đầu, giả bộ cảm thấy hứng
thú:

– Nguyện nghe kỹ càng.

Vương hoàng hậu liếc nàng một cái, nói lời có
thâm ý:

– Trước đó vài ngày lúc ta triệu kiến mẫu thân,
nghe nàng nói phụ thân chuẩn bị dâng hai tấu chương cho hoàng thượng, đáng tiếc
mẫu thân không biết chữ, không biết nội dung tấu chương.

Nếu Vương hoàng hậu không định ký danh đại hoàng
tử, nếu vậy Vương thượng thư dâng sổ con, mục đích chính là chặt đứt ý niệm của
Tần gia.


Rốt cuộc Tần gia trừ thái hậu, trong cung chỉ
còn một quân cờ là Tần tài nhân, mà quân cờ này phân vị lại thấp, còn là thứ
xuất, thật khó gánh nổi chức dưỡng mẫu của đại hoàng tử.

Tuy nói có thể như Thường hiền phi nâng lên phân
vị, nhưng Thường hiền phi là dưỡng mẫu của nhị hoàng tử có ngoại gia toàn bộ đã
tử tuyệt.

Triều thần sợ bị liên lụy, trốn còn không kịp,
đương nhiên sẽ không có ai dám dị nghị, nhưng Tần tài nhân có ngoại gia quyền
thế ngập trời lại không giống vậy.

Không cần nói người khác, chỉ nói Vương gia sẽ
không ngồi yên mà không nhìn đến.

Phần sổ con này xem như Vương hoàng hậu cùng
Vương gia tặng lễ vật quy phục. Thật không ngờ còn dâng đến hai tấu chương…

Kỳ thật nghĩ lại cũng không khó lý giải cách làm
của gia tộc Vương thị, Vương hoàng hậu đã ở tuổi này, khả năng sinh hoàng tử
rất ít.

Nếu bồi dưỡng đại hoàng tử, thứ nhất đại hoàng
tử tư chất kham ưu( khó dạy), thứ hai Tư Mã Duệ còn tráng niên, mà mình thì
tiêu phòng độc sủng.

Nếu hắn muốn lập nhi tử của sủng phi làm thái
tử, với bản lĩnh của Vương gia, cũng không thay đổi được quyết định của hắn.

Đến lúc đó chẳng những nghiệp lớn không thành,
còn mắc tội với hoàng đế tương lai cùng thái hậu.

Quả thực là trộm gà không thành còn mất nắm gạo,
chi bằng trực tiếp ủng hộ lập Tư Mã Diễm, còn có thể vớt danh công thần.

Nội dung sổ con, không cần nghĩ cũng biết, nhất
định là bức Tư Mã Duệ lập thái tử.

Quốc trượng dâng sổ con, không liên quan đến Du
gia, nếu thành, thì nàng sẽ đắc ý, nếu bại, bị trách phạt cũng là gia tộc Vương
thị.

Du Phức Nghi hoàn toàn không có lý do để ngăn
cản, liền chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó cười nói:

– Vất vả quốc trượng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.