Đọc truyện Bình Tĩnh Anh Có Thể – Chương 41: Một Ngụm Hai Viên Ba Quả Chanh tại website TruyenChu.Vip
Không ai nghĩ rằng, từ lúc mới thành lập nhóm chat, Cố Hi chưa từng nói một câu lại đột nhiên mở lời.
Mọi người cảm thấy Cố Hi rất chu đáo, đều biết họ không thể không làm nên mới nói như vậy.
Thật sự là điều bất ngờ, lịch trình của Cố Hi rất dày đặc, đa phần thời gian đều bận rộn.
Vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt bao nhiêu lời hỏi thăm đều ùa đến.
Vinh Kinh nhìn trong nhóm chat, không đồng ý lắm nhìn câu: “Cậu vừa mới hết…không nghỉ ngơi thêm à?”
Nhập gia tùy tục, những điều quan trọng thì giấu đi.
Cố Hi luôn cảm thấy thoải mái khi ở chung với Vinh Kinh.
Bởi vì nhờ những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể này, có thể cảm giác được sự tôn trọng không thành lời.
Ngay cả khi Vinh Kinh không có tất cả những điều kiện bên ngoài như hiện tại, omega vẫn có thể bị anh hấp dẫn.
Cố Hi trả lời mấy tin nhắn quan tâm đó, so với sự nóng nảy bất an trong nội tâm, vẻ mặt của cậu lại nhẹ nhàng như nước: “Tôi không phải lọ hoa, không yếu đuối đến thế.”
Trước đây, đã làm việc liên tục mấy chục tiếng không nghỉ ngơi cũng không có chuyện gì, nhớ đến buổi tối hôm ấy, đã đi theo Vinh Kinh vào Tạ Lệ Nhĩ.
A, tuyệt đối không thể để Vinh Kinh biết, nếu không thì không biết giấu mặt mũi vào đâu.
Vinh Kinh không biết nên trả lời thế nào, cậu tquar thực không yếu đuối, nhưng nếu cậu vẫn cứ ngang bướng như vậy, nếu không áp chế thì thôi, một khi đã quyết thì sẽ ngoan cố đến cùng.
Dựa theo những miêu tả bên trong nguyên tác, vai thụ chính là tự ép mình trường thành, tự mình chịu đủ loại đau khổ.
Tuy là chỉ mới thân thiết mấy ngày, nhưng vì người ta khó khăn nên mới lưu lại nhà mình, không đến mức thành bạn thân.
Vinh Kinh cảm thấy không thích hợp hỏi thêm.
Ngược lại là ở đoàn phim Hoàng quyền thấy được ảnh của Thích Ánh, chính là bạn trai cũ mà Vinh Kinh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Anh lướt quá mấy dòng tin nhắn, ngoại trừ thời điểm gặp mặt bên ngoài, Thích Ánh cũng không nói gì khác.
Nhớ lúc Thích Ánh và nguyên chủ từng qua lại với nha, có nói qua rằng muốn vừa vào nghề là diễn vai chính, hắn đẹp như vậy làm sao có thể diễn vai phụ, nếu không thì chia tay để tìm kim chủ khác.
Tuy rằng không biết Thích Ánh đến để phỏng vấn vào vai diễn nào, nhưng vai chính đều đã định xong, còn lại đều là vai phụ, Thích Ánh làm sao mà có thể để mình chịu khổ?
Nhưng bản thân hoàng quyền cũng nổi tiếng, Thích Ánh tìm đến nơi có danh tiếng thì cũng không khó hiểu.
Lúc đó nhớ đến mấy lời kia, cho dù hắn yêu tiên thế nào Vinh Kinh sẽ không bao giờ cho hắn thêm một cơ hội.
Có thể là trùng hợp thôi.
Vinh Kinh định giả vờ rằng mình khồn biết, xem như để người yêu cữu coi như mình đã chết, Tất nhiên anh càng hi vọng đối phương chết tâm với mình.
Mời vừa rời khỏi nhóm chat, hai thông báo tin nhắn liên tiếp hiện lên, một cái là Kỷ Quýnh Giới.
Cái còn lại là: Ngô Phất Dục, không add tôi nhất định giết cậu!
Chậc, vừa nhắc là cả hai đều đến.
Cái tin nhắn của Ngô Phất Dục để làm cho có tính uy hiếp, đã thêm mấy dấu chấm than liề để chứng minh tính chân thực của hắn.
Nhưng độ nguy hiểm của Ngô Phất Dục tương đối thấp, bản tính cái tên này mặc dù tàn nhẫn, nhưng nếu không chọc đến thì không vấn đề gì.
Lúc bình thường thì còn chút công tư, nằm trong năm tra công kia thì tương đối bình thường.
Nhưng tên kia thì không giống vậy, Vinh Kinh vừa nghĩ đến trong nguyên tác, người này đã nhốt Cố Hi 36 ngày, không biết trong 36 ngày này Cố Hi đã trải qua chuyện gì.
Chỉ biết sau kho ra ngoài, thần trí cậu ta không rõ ràng, ăn nói lung tung, lại không thể nhận ra người, lại còn nói Kỷ Quýnh Giới chính là thần.
E rằng vào lúc ấy, Cố Hi đã phát điên rồi.
Bởi vì nạn nhân không muốn kháng cáo, và vì toàn gia đình họ Kỷ cố gắng bảo vệ Kỷ Quýnh Giới.
Vỗn dĩ Kỷ Quýnh Giới phạm trọng tội, cưới cùng chỉ xử hai năm mà còn là án treo.
Thế mới tức điên, ngược lại Vinh Kinh cũng tức điên lên được.
Ở đoạn sau của nguyên tác, mấy tên tra công liên tiếp diễn màn ngược luyến tình thâm cùng sống cùng chết.
Sau nhiều lầ còn chưa khiến người kia động tâm, cuối cùng còn sắp xếp em trai của Cố Hi đi ám sát Kỷ Quýnh Giới, cuối cùng bị đối phương phát hiện sớm một bước.
Em trai của Cố Hi bị giết trước mặt cậu, ý thức của Cố Hi đã khôi phục, điên cuồng vùng vẫy phản công, nhưng bởi vì đã bị tiêm thuốc an thần nên không thể phản kháng.
Tiếp theo chính là hệ thống an bài của tiểu thuyết bàn tay vàng này, Kỷ Quýnh Giới đã h**p Cố Hi đang lúc nửa tỉnh nửa mê.
Sau đó là hàng vạn chữ miêu tả.
#hôm đó,oàn bộ giường chiếu điểm đầy hồng mai,
Nở rộ như hoa hồng, vừa chói lọi liền thối nát.
Cố Hi dương như đã chết, đôi mắt xám xịt, cuối cùng một chút ánh sáng ảm đảm đã mở đi rồi bị dập tắt.
Ngày hôm sau, khi cậu tỉnh lại lần nữa, ánh mắt trở nên mê hoạch và xinh đẹp, tựa như đã thay đổi.#
Trên kia chính là lời nguyên văn trong nguyên tác.
Vinh không chịu nổi chính là đoạn này.
Anh quả thực không thể tưởng tượng, làm chỗ nào cũng có máu, quá mức kinh khủng.
Chị hai Vinh ghia tại sao lại đề cử muốn cuốn tiểu thuyết máu chó như vậy cho Vinh Kinh, chị hai lại bận ở đoàn phim, cũng chỉ mới xem đoạn mở đầu, không biết nó lại điên khùng như vậy.
Đơn gian là nhìn thấy em trai mình sống vô dục vô cầu như lão tăng khổ hạnh, nên mới tìm ra cuốn truyện có nội dung về sáu loại giới tính, để cho kích thích một chút.
Với lại chỉ là tiểu thuyết, cần gì logic.
Còn nói một câu, đọc mà cần logic thì làm sao mà thoải mái được, toàn thịt với thịt thì làm sao mà kích thích được.
Nếu Vinh Kinh biết anh sẽ xuyên sách, thì cho dù có ghét đi chăng nữa cũng sẽ bắt ép mình xem xong.
Bây giờ nhìn lại, Kỷ Quýnh Giới thực sự đem lời nói của Ngô Hàm Thích làm thánh chỉ, hắn rõ ràng không thích alpha, những sẽ vì niềm vui của Ngô Hàm Thích mà tạo quan hệ.
Vinh Kinh không muốn bận tâm thêm mấy tên biến thái nữa, nhưung không thêm hắn thì sao biết hướng đi của biến thái.
Quên luôn lời mới của Ngô Phất Dục, đồng ý kết bạn với Kỷ Quýnh Giới.
Sau khi đồng ý,Vinh Kinh đi xem thử bạn bè của đối phương, bạn bè của Kỷ Quýnh Giới vô cùng yên tĩnh, đa phần là đăng mấy câu chuyện đời sống sinh hoạt hàng ngày của ba đời hào môn, mấy loại tính cách phong lưu nhà giàu này đặc biệt làm cho tiểu O rung động.
Chỉ có Ngô Hàm Thích là bạn chung, Ngô Hàm Thích rõ ràng quá lười xem mấy đứa hậu bối này diễn sâu, không quá khen, Vinh Kinh Kinh cũng không nhìn thấy bình luận của người khác.
Chỉ có một động thái thu hút sự chú ý của Vinh Kinh.
Nó được đăng lên vào mấy ngày trước, Bức ảnh chụp vào ngày mưa, chiếp hộp màu xanh Tiffany bị ném bên cạnh thù rác, nước bắn tung tóe, trên mặt đất ướt nhẹp là một con bíp bê kích cỡ ¼ người thật cực kì tinh xỏa, đã bị đập tan nát.
Nếu nhìn kĩ, quần áo của con búp bê này giống như trang phục diễn của Cố Hi, người nhỏ cũng rất giống.
Cố Hi là người nhận được quà cũng rất tôn trọng người hâm mộ, nếu đập nát như vậy, là Cố Hi làm hay người tặng quà làm.
Phía trên bức hành bị đập nát còn có dòng trạng thái: Có nát cũng đẹp đến say lòng người.
Cái câu này kết hợp nguyên văn, đọc mà sởn tóc gáy.
Vừa nói về búp bê, vừa nói về người.
Khiến người cảm thấy khó chịu, như thể Cố Hi không phải người sống mà chỉ là một vật phẩm.
Nhớ tới trong nguyên tác, sau khi Ngô Hàm Thích cứu Cố Hi thoát khỏi vòng xoáy tự sát, Cố Hi vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình.
Kỷ Quýnh Giới liền xuất hiện trên phim trường với con búp bê bằng ngọc và thực hiện màn bắn pháo hoa để tỏ tình.
Vào thời điểm đó, Cố Hi đã bị đánh gục bởi sự kiện dẫm đạp ở trung tâm mua sắm.
Là đạo diễn Lưu Vũ kiên trì khích lệ Cố Hi cố gắng, nên Cố Hi mới phấn chấn trở lại, vì người nhà mà nỗ lực, cố quên tất cả lời nhục mạ, cậu không còn tâm tình để nói chuyện yêu đương.
Nhân vật chính thụ này chính là người tậm tâm với sự nghiệp của mình, đối với tất cả alpha như là gió thu cuốn lá vàng.
Nói khó nghe chính là: Các người cút hết đi!
Cố Hi sau khi xem xong màn trình diễn pháo hoa, cậu trả lại con búp bê và gọi điện báo cảnh sát.
Báo rằng sau mười giờ còn có người tự ý đốt pháo hoa mà không có sự chấp thuận.
Kỷ Quýnh Giới bị đưa vào cục cảnh sát giác dục một tốc, người nhà họ Kỷ vẫn bảo lãnh hắn, sau đó liền chuốc thuốc mê Cố Hi đưa cậu về biệt thự.
Mí mắt bên phải của Vinh Kinh nháy một cái, mắt trái giật là có tiền mắt phải giật là có tai họa.
Tên này đã biến thái triệt để, không thể cứu vãn.
Vốn không định tặng đồng hồ đeo tay, nhưng Vinh Kinh lại cảm thấy vẫn phải đưa, trước tiên thử môt chút.
Lập tức hỏi tiểu bách khoa Chu Hưởng: Có câu nói rằng, apha không thể tùy tiện tặng đồng hồ đeo tay cho omega à?
Chu Hưởng: Vậy phải xem là quan hệ gì, vợ chông hay là tình nhân đã trao đổi qua.
Trong thế giới này A – O tặng đồng hồ cho nhau có nghĩa là tình nhân.
Nếu không thể,m thì đổi sang thứ khác.
Khó khăn lắm mới nuôi được bắp cải vừa béo vừa trắng này, tâm lý thoạt nhìn thì rất khỏe mạnh, chưa nhìn thấy cậu rơi vào tình thế nguy hiểm gì, nhưng hiện tại lại không thể làm gì.
Tiếp tục nói chuyện.
Vinh Kinh: là bạn bè bình thường.
Chu Hưởng: Ồ, tỏ tình à.
Vinh Kinh: Không.
Chu Hưởng: phó tổng và lão tổng đều rất quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu.
Phó tổng và lão tổng luôn nói lo lắng, chính là Tạ Lăng luôn lo về em mình thích A –A, và Tạ Chiêm Hoành, thì luôn đưa mỹ nhân hạng nhất đến tận giường.
Vinh Kinh bó tay toàn tập, nói lời thật lòng: Cái này vì lo lặng cho an nguy của người bạn, nên muốn trặng để có thể định vị được.
Chu Hưởng: Nếu omega biết được cậu tặng loại quà này, sẽ nghĩ thế nào?
Vinh Kinh có dự cảm xấu: Không muốn biết.
Chu Hưởng vô tình gõ mấy chữ: làm phiền, biến thái, vô sỉ…alpha đi chết đi!
Chu Hưởng: [ đập đầu chó.jpg]
Vinh Kinh: [ rút lui.
jpg]
Tạ Lăng bên này phát hiện Chu Hưởng mở hội quân nhân đào ngũ thì toàn bộ xung quanh đều như sông băng ở Bắc cực.
Liếc mặt nhìn Chu Hưởng thỉnh thoảng nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hình của em trai, khí lạnh từ băng lãnh chuyển thành núi tuyết cực địa.
Cho dù Chu Hưởng không quay đầu lại, cũng đoán đuọc tâm lý phức tạp của thủ trưởng.
Từ khi tản băng tan chảy sau mười năm với tiểu thiếu gia, ông chủ ngày càng trở nên nhân văn hơn, không còn giống như Tạ đại thiếu gia trước đây phải ép mình trở thành hoàn hảo nữa.
Chu Hưởng là người thành tinh, lập tức mở chat voice ra, chỉ ghi âm lời nhận xét đầy sát khí của sếp trong cuộc họp, Vinh Kinh nghe giọng nói thì phát hiện giọng của Tạ Lăng có chút khàn.
Vinh Kinh: Cổ họng của anh cả bị sao vậy?
Chu Hưởng rơm rớm nước mắt, tiểu thiếu gia cua bọn họ từ đâu đếnm làm sao cứ như áo bông nhỏ hiểu người vậy.
Chu Hưởng: Có thể là ăn mặc hơi phong phanh nên bị viêm họng.
Vinh KinhL Buổi tối nhắc anh cả tan ca đúng giờ, mời bác sĩ gia đình đến kê một ít thuốc chữa trị.
Tôi cũng sẽ về nhà chính nấu canh lê, không biết anh cả có uống không.
Tạ Lăng lại nhìn về phía quân nhân đào ngũ Chu Hưởng, Chu Hưởng dục vọng muốn sống rất mạnh, đưa nội dung trong điện thoại tới.
Mấy người trong ngành tham dự cuốc hop tưởng tin tức gì quan trọng, đều tò mò nhìn sang.
Tạ Lăng nhìn thấy em trai quan tâm, ánh mắt hơi nhu hòa, ra hiệu Chu Hưởng làm tốt lắm, sau đó đáp lại Vinh Kinh: Uống.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tạ Lăng mở block Tạ Chiêm Hoành liền gọi điện, Tạ Lăng không hề nghĩ ngợi cúp máy.
Cho đến khi gọi lần thứ ba, Tạ Lăng mới nghe máy, so với chuyện gián tiếp hại chết mẹ đẻ mình của mẹ con Tạ Kỷ Thịnh, hắn kỳ thực hận Tạ Chiêm Hoành, chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của người cha.
Tạ Lăng: “Chuyện gì?”
Cho đến khi nghe đến âm thanh lo lắng của người nữ đầu dây bên kia, tay cầm điện thoại của Tạ Lăng cứng ngắc, một lúc sau mới sắp xếp được câu từ: “Mày…lặp lại lần nữa!”
*
Sau khi nói chuyện xong với Chu Hưởng, Vinh Kinh rơi vào suy nghĩ.
Vinh Kinh có chút chột dạ khi muốn mua máy định vị ở đây.
Cố Hi nghĩ đêm nay muốn làm đại sự, lại chột dạ gấp đôi.
Hai người đồng thường liếc đối phương một cái, có lẽ không ngờ đến có thể bắt gặp mắt nha, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
“Tôi có thứ cần mua.”
“À được, tôi cũng đi.”
Cả hai đều cảm thấy cuộc nói chuyện rất tự nhiên.
Vinh Kinh: Chắc cậu ta không phát hiện mình nhìn lén.
Cố Hi: Chắc cậu ta không phát hiện mình nhìn lén.
Vinh Kinh chọn một trung tâm mua sắm, gần trung tâm mua sắm có tòa nhà kính.
Ở chính giữa có chiếc Muli (nó là một hãng điện tử, ô tô) thu nhỏ, rất đơn gian, bị cắn nửa.
Công ty này gọi là Muli, chuyên cung cấp điện thoại di động cao, máy vi tính, và các sản phẩn điện tử nổi tiếng.
Trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, sản phẩm công nghệ cao nhất thuộc về Phái Sâm, hào quang tỏa bốn phía.
Nhãn hiệu nước ngoài như Muli, giá cao chót vót, lại không được hoanh ngênh lắm.
Mặc dù mạng lưới và hệ thống định vị tinh tiến hơn, nhưng Vinh Kinh không muốn chọn Phái Sâm, mặc dù giá thì rẻ, nhưng tại sao phải dâng tiền cho Ngô thị.
Hơn nữa Muli và Tạ thị có hợp tác thương mại, không có gì phải do dự.
Quan trọng hơn, loại hệ thống định vị này tương tự như chức năng “tìm điện thoại” trong điện thoại di động.
Chỉ cần đăng nhập thông tin thậth ở chế độ công khai mới có thẻ mở ra liên kết thiết bị.
Nhìn chung những công ty lớn như vây mới đảm bảo quyền riêng tư cho khách hàng và thông tin định vị sẽ không bị lộ ra ngoài.
Nhưng anh chưa quên rằng đây là thế giới mà cuốn tiểu tuyết phát triển, nếu như Phái Sâm dám đảm bảo, thì trong Ngô gia không ai muốn làm người.
Hai người mang theo các loại tâm sự đi từ bãi đấu xe dưới hầm đến lúc đi thang máy đến lầu một của trung tâm thương mại.
Trên đường đi, không ít những nam thanh niên trẻ tuổi đi về phía quá trà sữa, Vinh Kinh nhìn nhãn hiệu có chút ấn tượng, hình như đây là quán mà trên mạng nói mới nổi tiếng gần đây.
Vinh Kinh để ý ánh mắt Cố Hi thỉnh thoảng liế nhìn, chắc chắn rất muốn uống.
Nhưng Cố Hi chú trọng hình tượng, muốn uống cũng sẽ nhịn.
Thật ra Cố Hi quá gầy, ôm một chút đều thấy nhẹ, lâu lâu uống một lần cũng không sao.
Cố Hi: “Cậu muốn mua gì?”
Vinh Kinh: “Muốn đến Muli xem chút.”
Cố Hi thật ra không thích chỗ đông người, ngoại trừ thói quen nghề nghiệp sợ bị nhân ra.
Hơn nữa là trong lúc đọc tâm, trong đầu liền ùa vào mấy suy nghĩ của mọi người xung quanh, nhiều người như thế thì quả là thảm họa.
Nhưng chỉ cần Vinh Kinh ở gần đay, có khó chịu thì không phải không chịu được.
[không biết cậu ta có nhận không, mặc dù xác suất không lớn lắm.]
Cố Hi nhanh chóng phân biệt được cái nào là Vinh Kinh.
Cậu ta muốn mua quà tăng?
Tặng ai?
Hai người đi hét một đoạn đường ra khỏi trung tâm mua sắm, nhìn thoáng qua có thể thấy quảng cáo đồ uống ở tòa nhà đối diện.
ở bên trong là mặt Cố Hi đang hướng ra biển, cùng nhiều người đang vui vẻ mở ra bình nước, nước trong bình phun ra ngoài, đổ vào giữa không trung, sau đó là vẻ đẹp của Cố Hi lộ ra.
Một nhóm cô gái nhỏ hưng phấn nhìn chằm chằm vào bình quảng cáo, la hét, thỉnh thoảng còn nghe được các cô miệng gọi tên Cố Hi.
Lúc Vinh Kinh hai người đi qua, bỗng nhiên có người nhìn chằm chằm Cố Hi đang võ trang đầy đủ mà chỉ chỉ, mấy người cũng chen lấn xô đẩy.
Cố Hi bước nhanh hơn, bỗng nhiên một bàn tay ôm sau gáy cậu, đầu ngón tay chạm qua sau gáy, bị người khác phái áp sát như vậy đụng vào, Cố Hi nổi da gà, nhưng không động đậy, để Vinh Kinh nắm bả vai cậu.
Trong mắt người ngoài, rõ ràng là một alpha đang tức giận khi omega của mình bị nhìn chằm chằm, loại dục vọng chiếm hữu này của alpha không hề hiếm thấy.
Mấy cố gái nhỏ đó biết mình đã nhận lầm người, sao Cố Hi có thể xuất hiện ở đây mà còn bị alpha như vậy đối xử.
Cho đến khi đám người người kia đi rồi, Vinh Kinh mới định buông cậu ra, thì bị một cánh tay mềm mại không xương giữ khủy tay anh lại.
Giọng nói trầm thấp của Cố Hi truyền đén: “Cứ đề nguyên vậy đi.”
Vinh Kinh vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi bước vào cửa hàng và được tiếp đón như tinh nhân.
Trong một khoảnh khắc, anh giống như bị…mắc kẹt trước hành động lơ đãng của Cố Hi.
Nghĩ đến chị hai từng nói với anh, lơ đãng chính là vết trí mạng nhất.
Đặc biệt là người không biết mình có mị lực, nếu gặp được thfi tự cầu phúc đi.
Vinh Kinh niệm kinh: Cậu ta là đàn ôn, là đàn ông.
Câu nói này chính là bùa chú.
Vinh Kinh cảm giác mình như được uống thuốc thanh tâm vậy.
Chỉ là cảm giác được uống thôi.
Hai người đi dạo một vòng, sau đó Cố Hi đều không nghe được suy nghĩ của Vinh Kinh, kì thực cậu muốn mua quà cho ai.
Là nam hay nữ?
Tầng một bày bán các sản phẩm điện tử phổng thông, nhân viên rất nhiệt ình giưới nhiệu họ lên tầng hai.
Tầng hai đa số là các alpha đang đi mua sắm, hầu như không có cặp đôi nào đi qua.
Khi vóc người và khí chất ngời ngời của Vinh Kinh cùng Cố Hi xuất hiệt, rất nhiều A chú ý đến họ, thậm chí còn có alpha cường trái bật ngón cái về phía Vinh Kinh: Người anh em, thật mạnh mẽ!
Dám đưa o đến chỗ thế này, không sợ bị đánh chết sao?
Lúc đầu Vinh Kinh còn không rõ vì sao.
Sau đó nhân viên giới thiệu mới phát hiện tầng hai là khu bán đồ trang sức, chỉ là khác với trang sức bình thường chính là đồ trang sức nơi này đều có thể báo cảnh sát và có thiết bị định vị.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình giới thiệu món nào phổ biến nhất, và món nào là hàng tốt nhất.
Từ nhẫn đến vòng cổ, vòng tay, trâm cài, đủ thức.
Kể từ khi Cố Hi đi theo, lại không nghe được suy nghĩ.
Có thể do người xung quanh quá đông, rất khó mà nghe được tới Vinh Kinh.
Đối với năng lực đọc tâm vô bổ này, cậu không còn cách nào khác, cần mày làm gì, lúc quan trọng đều không dùng được.
Trực tiếp hỏi Vinh Kinh phía trước: “Tặng tôi à?”
Hỏi xong, cũng không cần phải thấp thỏm như vậy.
Đột nhiên nghe câu hỏi thản nhiên như vậy, giọng điệu lạnh lùng, như thể sau đó có thể truyền tới mốt nhát dao.
Nếu thật sự anh dám tặng món quà này, thì bây giờ Cố Hi có thể giữ gìn sau mấy ngày có thể bật vô âm tín.
Vinh Kinh đã nhận ra anh mắt hàm nghĩa của Alpha đó, lập tức phủ nhận.
Chủ sợ phủ nhận chậm quá thì bị hiểu lầm: “Không, tò mò nên mới đến mua thôi.”
Thấy Cố Hi không biểu hiện gì, anh mới thả lỏng.
Lại nhìn vào biển quảng cáo khác bên cạnh quầy trưng bày, với slogan: Yêu trong lòng, nâng trong tay.
Dịch nghĩa là anh muốn nắm giữ em trong lòng bàn tay, như đồ vật trong tay vậy.
Rất phù hợp với tuyệt đại đa số ý nghĩ xấu xa của alpha, nhưng đối với omega mà nói là một đao trí mạng.
Đừng nói tới Cố Hi, omega bình thường sẽ nổ tung, không thấy alpha đều lén lút đến nơi này sao.
Loại quà tặng này là đang giám sát nhau, gặp phải quá nhiều chuyện không hay như Cố thì không thể nào tặng những loại quà quá cao cấp mang theo ác ý được.
Vinh Kinh, rốt cục cậu đến đây là gì?
[Nếu lúc đó, cậu ta không đập vào mình đã là may, coi như là nhẹ nhàng, Ai cho cậu cái dũng cảm này vậy.
Lương Tịnh Như sao?] ( Lương Tịnh Như hát bài Dũng khí ấy quý zị.)
Cố Hi chịu đựng tiếng tim đập ôn àom, phần lớn là ý nghĩ hèn mọn của đám khách hàng alpha kia.
Khiến cho người cảm thấy bực mình, nhưng Cố Hi không muốn rời đi, vất vả lắm mới chạy đến bên Vinh Kinh được.
Lương Tịnh Như…là ai.
Là đối tượng cậu ta muốn tặng quà?
Người như thế nào mới có thể được Vinh Kinh nhọc lòng tốn công tốn sức mà chọn quà vậy, rất muốn hỏi Vinh Kinh về người kia.
Các alpha khác mà tặng quà thì còn làm người ta cảm thấy phản cảm và ngột ngạt, nhưng nếu là Vinh Kinh thì…!
Thì có lẽ là ý nghĩa khác, giống như lo lắng cho đối phương.
Cố Hi nghĩ vừa rồi xuống xe, dù là trên quảng trường thì giới tính nào cũng nhìn chằm chằm vào Vinh Kinh, chỉ là Vinh Kinh không quan tâm đến ánh mắt của người khác như thể anh đã quen với việc bị chú ý.
Cố Hi quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cao ốc đối diện đang chiếu quảng cáo đồ trang sức mà cậu quay.
Cậu mới không thèm để ý, trước khi làm đại diện phát ngôn.
Bên quảng cáo đưa cho cậu một món trang sức quý, để cậu đeo đi tuyên truyền.
Cậu có rất nhiều trang sức, hơn nữa đều là trang sức thuần túy không có chức năng định vị, đặc biệt thích hợp cho omega.
Cố Hi kiên quyết không để mội người nhìn ra hắn đang nuốt một quả chanh xuống.
Nhưng mà, người kia thật hạnh phúc.
Cố Hi thầm hâm mộ.
Vinh Kinh: “Tôi không biết nhiều về những thứ này, cậu xem giúp tôi một chút?”
Cố Hi cố gắng nuốt mạnh quả chanh không đúng lúc kia xuống, thu lại tâm trạng và giúp Vinh Kinh chọn lựa.
Mắt thẩm mỹ của Cố Hi trước giờ không kém, hỏi: “Muốn tặng cho đối tượng như thế nào, tuổi tác, giới tính, phong cách thời trang, muốn mua vòng tay, dây chuyền hay là nhẫn?”
“Chừng hai mươi tuổi, cậu ta..tính cách tốt, mặc quần áo tương đối thoải mái.” Còn những thứ khác mà nói ra nữa thì chẳng khác nào bại lộ.
Ánh mắt Vinh Kinh bỗng nhiêng ngưng lại nhìn Cố Hi chuyên tâm lựa, cổ hơi cúi xuống, trắng nõn như cổ thiên nga, da thịt làm cho người khác không thể dời mắt.
Vinh Kinh cảm thấy gene alpha trong cơ thể anh bắt đầu ảnh hưởng đến thẩm mỹ của anh, buộc mình phải nhìn chỗ khác: “….dây chuyền đi.”
Cố Hi mím môi, nuôi quả chanh thứ hai xuống.
Dây chuyền có đủ loại, từ dây chuyền bạc 925 đến bạch kim.
Dây da đến dây thừng thông thường.
Đi dạo vài vòng, chọn trúng được một sản phẩm mới: “Dù là giới tính nào đều thích hợp, tương đối thoải mái, không sợ lỗi thời.”
Cố Hi chọn một chiếc dây chuyền da, hoa văn thánh giá tinh xảo, nạm ruby.
Ở giữa viên ruby chình là một nút lệnh, có thể báo cảnh sát, phần hoa văn trạm chổ thánh giá nổi lên, có thể khởi động máy, bắt đầu định vị.
Càng nhìn cang giống đồ trang sức thông thường, đáp ứng được nhu cầu của Vinh Kinh, vừa bí mật vừa an toàn.
Đến lúc thanh toán mới biết dây chuyền nhìn đơn giản như vậy nhưng được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng.
Nhà thiết kế này từng là nhà thiết kế chính của Xie, gần đây đã chuyển sang các dòng hàng xa xỉ ở châu Âu, trở thành giám đốc thiết kế của hãng.
Hắn đã gây bão trong tuần lễ thời trang, và là một bậc thầy nổi tiếng trong ngành công nghiệp thời trang.
Nó quý là ở nhà thiết kế, quý ở bạch kim mạ bạc, không nghe nhầm đâu, chính là người bình thường không thể nào hiểu được bạch kim mà mạ bạc là thế nào.
Ở giữa khảm ruby cũng là thật, vì có nút ấn bí mật, cần tay nghề phải khéo léo, thêm một ít chức năng nên giá cả mới tăng như vậy.
Hăn nữa là bản limite, nó chú ý đến sự tao nhã.
Vinh Kinh vừa nghe đến sản phẩm rất hiếm và sớm sẽ hạ giá, liền quyết định mua luôn, cái này mới xứng đáng với Cố Hi.
Vinh Kinh còn không thèm nhìn giá, cứ như thể người yêu thích là mua, Cố Hi trầm mặc quay đi chỗ khác.
Quả chanh thứ ba nuốt xuống ma không bị trở ngại.
Ngực như một tảng đá đè lền, trên đường trở về Cố Hi còn trầm mặc hơn hồi nãy.
Vinh Kinh nghĩ rằng cậu vẫn chưa hoàn hồn trước ám ảnh của Kỷ Quýnh Giới, đặt túi quà phía sau, nói rằng minh đi một lát, để họ đên bên đường đợi anh.
Thỉnh thoảng Cố Hi liếc nhìn về phía túi quà.
Thoạt nhìn, đóng gói thật không sáng tạo.
Tiếp theo, haha, bạch kim mạ bạch, thiết kế phản trí tuệ quá.
Lần thứ ba, nhìn bình thường như vậy, lại còn tự tin đến mức thực sự có người mua nó.
Lần thứ tư, Cố Hi mở trang web của Muli.
Tim đến danh mục bán hàng limited, cái dây da thánh giá này ở trên mạng đã hết hàng, bản limied này có dòng sản phẩm riêng, chỉ có năm cái trên thế giới.
Tuy nhiên cũng nhận đặt hàng, sau một tháng sẽ giao.
Một tháng thì một tháng,.
Cậu cũng không có định đeo ra ngoài, lỡ bị Vinh Kinh nhìn thấy hiểu lầm thì làm sao.
Cố Hi đầu tiên nhìn số dư ngân hàng của mình, mở máy tính của điện thoại lên, tính toán trả phí tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Sau đó lại tính toán ssau khi bán căn nhà cho vay và trả nợ thì còn bao nhiêu.
Tính một chút thì còn lại một ít.
Không sao, chỉ có 50.000 tệ thôi, bản công tử có tiền, mua.
Sau khi xác nhận thanh toán, và đặt cọc trước 2000., Cố Hi không nhìn đến giá trị số dư không đáng kể nữa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không quan tâm đến người khác, cậu chỉ đơn giản cảm thấy dây chuyền này thích hợp với y phục hàng ngày của mình.
Không đố kỵ chút nào, không hề.
Chu Du lái xe vào lề đường, hai người cùng chờ Vinh Kinh.
Cố Hi nhìn thấy Vinh Kinh đang nhìn Vinh Kinh bước ra khỏi trung tâm thương mại, tay cầm một cốc trà sữa.
Ánh chiều tà chiếu trên người anh, nguyên bản phố xá náo nhiệt ồn ào làm cho người ta cảm thấy nóng nảy phập phồng.
Thời điểm nhìn thấy Vinh Kinh xuất hiện, dường như là một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.
Cố Hi không nhịn được nở nụ cười, âm thanh nhu hòa trong con mắt cậu lưu chuyển.
Đúng lúc này, Cố Hi nhìn thấy Vinh Kinh đi thẳng về phía trước, không để ý đến tâm biển cảnh cáo, còn đem cả bảng cấm lưu thông nhấc lên, đi về phía ống cống không có nắp đậy.
Nắp cống bị dời đến đằng kia, đội thi công lại không ở đây.
Anh vừa nhấc nó mà không nhìn thấy biển cảnh cáo sao, sao vẫn tự nhiên đi về phía trước?
Vinh Kinh giống như không phát hiện ra nguy hiểm phía trước, mắt Cố Hi thấy không ổn.
Muốn mở cửa kính xe ngăn cản Vinh Kinh, nhưng vì đề bảo vệ sự riêng tư, tất cả cửa sổ xe đều đóng.
Dưới tình thế cấp bách, Cố Hi không thấy kính chiếu hậu, lập tực mở cửa, đụng vào xe điện phía sau đi tơi, toàn bộ cánh tay bị đụngvào.
Cậu nhin đau đớn, nhìn thấy Vinh Kinh chỉ còn một bữa nữa thôi là rơi xuống ống nước ngầm, hô: “Vinh Kinh ——”
Ở trong mắt Vinh Kinh, anh nhìn thấy chính là bồn hoa rơi ở ven đường.
Loại chậu hoa này là hoa lan hồ điệp thường có thể thể nhìn thấy trên bãi cỏ, Vinh Kinh đỡ nó lên và tiếp tục qua đường.
Bên tai anh chỉ nghe tiếng người, dường như không có gì thay đổi, cũng không nghe tiếng la của Cố Hi.
Một chân đạp hụt, thân thể rơi thẳng xuống..