Bình Tĩnh Anh Có Thể

Chương 33: Tên Cặn Bã Kia Muốn Làm Gì


Đọc truyện Bình Tĩnh Anh Có Thể – Chương 33: Tên Cặn Bã Kia Muốn Làm Gì tại website TruyenChu.Vip


Đứa nhỏ không bị bắt đi, anh ta lại tiến vào tòa nhà Tạ thị.

Sau đó, hắn liền gặp được cha mẹ trong truyền thuyết
Người đàn ông cao gầy đó tên là Khâu Hạng, hắn theo tiểu tử đẹp trai kia đến tầng cao nhất, khi đi ngang liền nghe người đi qua gọi tên nhóc: Tiểu thiếu gia, lúc đó hắn mới biết ra là tiểu thiếu gia, lai lịch không hề nhỏ, đúng là người có tiền nói chuyện có gang có thép.

Họ đến văn phòng phó tổng, trời đã xế chiều, nắng chiếu chói chang qua những tòa nhà phía xa.

Người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ, ăn mặc tỉ mỉ, dáng dấp như đao, ánh mắt như xẹt qua sương mù dày đặc, lạnh lùng đến đáng sợ.

Người đàn ông đang vùi đầu vào tập tài liệu, trời sinh đã mang theo vẻ xa cách.

Thằng nhó kia vừa mở miệng liền muốn đầu tư, đang nằm nhoài trước bàn làm việc, nói chuyện với người đàn ông kia một cách thản nhiên.

Nói về một đống chuyện không quan trọng, nhưng người đàn ông bận rộn vẫn không ngừng lại, trên tay vẫn còn đang duyệt tài liệu không hề chậm chễ, thậm chí còn tranh thủ liếc mắt vào máy tính theo dõi giá cả thị trường chứng khoán, bộ dáng trăm công nghìn việc này khiến người khác không dám quấy rầy hắn.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nghe thằng nhóc kia kể lại việc làm sao đụng phải Khâu Hạng ở dưới lầu, sau đó nói về kế hoạch như được gặp quý nhân trời ban vậy.

Vấn đề là tên nhóc này còn chưa thèm xem kỹ kế hoạch của hắn.

Mà cứ tự biên tự diễn, tổng giám đốc Tạ thỉnh thoảng gật đầu xem như đáp lại, tuy rằng không biểu hiện ra mặt, nhưng xem ra tâm tình rất thoải mái.

Cuối cùng, tên nhóc này nói muốn đầu tư đồng thời chỉ sang hắn.

Khoan đã, nói chuyện đầu tư mà nói như đi chợ vậy à.

Tổng giám đốc tạ làm sao mà thèm để ý đến mình! Xem như có là anh em đi thì người ta cũng là doanh nhân.

Nhóc con, đầu tiên để tôi nói với cậu phương hướng phát triển của công ty mình, sau đó cậu nói rõ ràng lại cho Tạ tổng được không?
Bây giờ Khâu Hạng rất hối hận, tại sao đầu óc của mình lại điên tới mức liền đi theo tên nhóc này?
Không không không, chủ yếu vì không ngờ tiểu thiếu gia nhà họ Tạ lại qua loa thế này.

Cuối cùng Tạ Lăng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Khâu Hạng đang ngồi nghiêm chỉnh.

Hắn không nhịn được sửa lại đầu tóc quần áo, cố gắng để đối phương có ấn tượng tốt về mình, tâm trạng ngày càng thấp thỏm.

Nếu như có theo dõi tin kinh tế và tài chính, thì sẽ biết rằng người đang ngồi ở văn phòng tầng cao nhất chính là người điều hành tập đoàn nhà họ Tạ.

Chủ tịch Tạ gia là Tạ lão gia, cũng chính là ông nội của Tạ Lăng hiện tại vẫn đang dưỡng bệnh nhiều năm ở viện điều dưỡng, luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, nghe nói đều là dựa vào thuốc men tốn hàng đống tiền mới miễn cưỡng duy trì tính mạng.

Còn Tạ Lăng là người thừa kế thứ nhất được ông nội chọn, trực tiếp bỏ qua cả con trai mình, để điều hành tập đoàn.

Đây là một người rất quyết đoán, Tạ thị có được ngày hôm nay đều dựa vào một tay của ông.

Còn Tạ Chiêm Hoành trong ấn tượng của mọi người chính là tình sử không thể kể hết, ai cũng biết ông chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa của Tạ thị nên mọi việc không đến tay ông.

Vì vậy, tuy chức vụ của Tạ Lăng là phó tổng giám đốc, nhưng trên thực tế là người đứng đầu Tạ thị.

Hình như tôi đã ăn vạ hơi lố thì phải?
Tạ Lăng lại đánh giá Khâu Hạng một lần nữa, em mình vừa mới chạy xuống lầu, đã lập tức tìm cách đối phó Thịnh Đằng, còn tiện tay nhặt được một công ty nhỏ chuẩn bị phá sản, nó vẫn còn là đứa trẻ to xác mà thôi.

Tạ Lăng nhớ đến khi mình còn trẻ cũng vậy, muốn cái gì là phải lập tức làm liền.

Nhưng Tạ Lăng vẫn rất hài lòng, dù sao lần này Vinh Kinh không phải vì không thể đóng phim mà buồn rầu và không có chí tiến thủ nữa, rất tự giác bắt đầu học kinh doanh.

Mặc dù toàn bộ quá trình đều ngột ngạt, nhưung nếu đã muốn học, thì sẽ cổ vũ.

Tạ Lăng trò chuyện với Khâu Hạng một lúc, Vinh Kinh tiếp tục làm em trai bình hoa di động.

Tạ Lăng liếc nhìn cậu em trai đang giả vờ ngoan nogaanx, mỗi lần làm chuyện xấu thì đều giả vờ.

Tạ Lăng suy xét thì Vinh Kinh cũng là người đáng thương, hai triệu thì không xem là nhiều lắm.

Nhưng hắn đã nói tiền không phải tự dưng mà có, muốn đầu tư thì có thể, nhưng phải xem xét xem có giá trị căn bản để đầu tư hay không.

Nếu chỉ là bãi phế phẩm, thì hắn không đưa tiền cho em mình.

Những hạng mục hắn chọn cho Vinh Kinh đều có tiềm lực, nhưng nếu xử trí theo cảm tính thì thì Tạ thị không tồn tại đến bây giờ.

Đối với năm triệu mà Vinh Kinh đề cập, Tạ Lăng xem như chưa nghe qua.

Hai triệu đã mua được 60% cổ phẩn của công ty này, dựa theo trình độ quản lý công ty của người này, ước chừng không thể nào cần nhiều như vậy.

Tạ Lăng yêu cầu Chu Hưởng làm định giá công ty, xác định tình trạng tài chính và nội dung công việc cụ thể, chờ thẩm định thật ký rồi tiến tới ký hợp đồng.

Vinh Kinh còn muốn nói thêm nhưng Tạ Lăng đã liếc mắt nhìn anh.

Vinh Kinh lậm tức im miệng, anh biết Tạ Lăng đã quá nhân từ với mình rồi.

Điều mà Vinh Kinh lo lắng lúc này chính là thời gian, anh biết thiên đạo không đối xử tốt với mình, làm hợp đồng ít nhất phải mất vài ngày.

Mà trong mấy ngày này có thể xảy ra rất nhiều biến cố.

Nhưng với tình huống hiện tại bây giờ đã gọi là quá tốt, Vinh Kinh nhìn Khâu Hạng, giống như nhìn thấy một con dê béo, có thể nhìn mà không thể ăn.

Nhìn có chút tham lam, còn có chút thận trọng.

Trong nguyên tác.

Tạ thị bị rơi xuống một đường, rồi bị trong ngoài liên hợp mà nuốt chửng, anh có chút chột dạ là chuyện bình thường.

Ngô thị không quá xem trọng hạng mục này, cho nên trong tiểu thuyết chỉ đầu tư 800 ngàn cho Khâu Hạng.

Ngô Hàm Thích là người nhìn xa trông rộng, phương thức đầu tư chính là giăng lưới thật rộng, cùng một lúc đầu tư vào một đống cá nhỏ, hắn tin tưởng đám cả nhỏ bên trong này sẽ có một con biến thành cá lớn.

Trên thực tế, kế sách này đúng là rất thành công.

Ở trong nguyên tác, Ngô Hàm Thích là nhân vật tự do, giống như một người đứng xem thế sự bên ngoài chìm nổi.

Hiện tại Vinh Kinh tương đối lo lắng xem còn bỏ qua chi tiết nào hay không, nhưng bất kể anh có cố gắng thế nào thì ký ức giống như bị một tầng sương mỏng bao phủ.

Chắc chắn không thể dễ dàng như vây, có thể ngăn chăn được lần này, đơn giản vì Khâu Hạng đã đi đến Tạ thị, rồi vô tình đụng phải anh.


Mấy cái bàn tay vang kia thuộc về mấy tên lưu manh kia, anh muốn đào góc tường thì cũng hơi khó khăn.

Vinh Kinh càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Có thẻe là liên quan đến đầu mối chính, hoặc có thể nói là liên qua đến việc mấy tên tra công kia có thể vùng dậy hay không.

Ở trong nội dung của cốt truyện, mấy tình huống kia đều không liên quan đến nhà họ Tạ, thế giới ý chí không cho phép Vinh Kinh tiếp tục phá hoại nội dung câu chuyện.

“Anh, em muốn nghỉ trưa,” Vinh Kinh dụi mắt, làm bộ mình rất buồn ngủ.

Tạ Lăng thấy Vinh Kinh rất buồn ngủ, chỉ phòng nghỉ ngơi mà ngay cả hắn còn chưa từng đi vào, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Khâu Hạng há to miệng, bọn họ đang nghiêm túc bàn về vấn đề đầu tư, còn tên nhóc này cứ vậy mà đi nghỉ, người nhà nó thật sự không quản à?
Tạ Lăng không chỉ không quản, mà còn gọi điện thoại dặn dò thư ký chuẩn bị điểm tâm, để nếu em trai tỉnh dậy mà đói bụng.

.

ngôn tình hoàn
Trước khi Vinh Kinh tạm biệt Khâu Hạng, Vinh Kinh vẫn lo lắng nội dung câu chuyện lại xảy ra vấn đề, cố tình dặn dò mấy câu với Khâu Hạng, chờ khi thẩm định đã kết thúc thì lập tức ký hợp đồng.

Trong thời gian này nếu người khác muốn đầu tư cho hắn thì đừng để ý, người có ý tưởng như hắn cũng không nhiều lắm, đây mới là trọng điểm.

Tổng kết lại một câu, thức ăn dâng tận miệng làm sao để người khác cướp được.

Khâu Hạng vội vàng đồng ý với Vinh Kinh, dù thế nào đi nữa, thì Tạ thị chính là nhà đầu tư lớn nhất của họ.

Trước khi đi, hắn còn khuyên Tạ Lăng: “Ngài vẫn không nên chiều em mình như vây, nếu gặp phải người xấu thì bị lừa hết thì sao?” Lần này gặp tôi là còn may mắn.

Tạ Lăng nghĩ đến bình thường đền bù thiệt hại cho Tạ Kỷ Thịnh hơn mấy trăm triệu thậm chí còn cả tỷ, Vinh Kinh mới có hai triệu thì so thế nào.

Không đủ để mua xe, này đâu gọi là chiều, chỉ là tiền tiêu vặt hàng ngày cho em trai thôi.

Nghĩ đến chất độc không rõ trong ly rượu đó, Tạ Lăng cảm thấy lấy 2 triệu đầu tư đổi được cậu em hiếu thuận là quá lời.

Tất nhiên, Khâu Hạng là người ngoài, mấy câu như vây không thể nói.

“Thay vì lo lắng được mất, không bằng anh mau trở về triển khai ứng dụng, nếu làm không được thì đem toàn bộ tài sản của công ty cho Vinh Kinh.”
Khâu Hạng vừa nghe xong liền sốc.

Em trai vô lý, anh trai lại đáng tin.

Nếu thật sự làm không được, dựa vào địa vị của Tạ thị, khiến cho hắn táng gia bại sản là chuyện bình thường.

Chu Hưởng là đại trợ lý của văn phòng tổng giám đốc tiếp đãi hắ, sau đó hai người liền bàn một số công việc căn bản trước khi đầu tư.

Bước ra khỏi tòa nhà Tạ thị lần nữa, Khâu Hạng tưởng mình vẫn đang mơ, vậy mà…thành công?
Tuy rằng mấy ngày nữa mới ky hợp đồng, nhưng chuyện này đã là ván đóng thuyền.

Đúng là được ma xui quỷ khiến mà tìm được nhà đầu tư, sự việc này mà kể ra chắc không ai tin, thế giới này quá mơ hồ, mặt trời hiện tại lại chiếu quá mức chói mắt nhưng rất ấm áp.

Nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn của Vinh Kinh, thật sự là một con cừu non hồn nhiên lắm tiền, tuyệt đối không thể để sổng mất.

*
Lúc này, Cố Hi đang cuộn tròn trong chăn, mơ mơ màng màng điều gì đó, luôn cảm thấy giấc mơ đó đầy tuyệt vọng và sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi.

Chuông điện thoại chói tai bên cạnh vang lên, đem ác mộng của cậu đánh tan, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ mình dã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy mình đã trải qua địa ngục.

Cố Hi lau nước mắt trên mặt, và kéo chăn lên người mình một chút.

Lúc vào nhà lại quên không tắt điện thoại.

Cố Hi cầm điện thoại nhìn thấy số lạ, liền mơ hồ đoán được điều gì, điều chỉnh lại trạng thái như bình thường rồi bấm nhận: “Này.”
“Cố Hi, cậu điên rồi phải không, dám chặn số điện thoại của tôi!” Người đại diện Dương Kỳ đang tức giận chửi thề, nhưng khi nghĩ đến bây giờ vẫn phải cần đến Cố Hi, liền kìm giọng lại: “Các lịch trình khác của cậu có thể hoãn lại, nể tình cậu đang trong thời kì phát tình, tôi sẽ không ép buộc cậu, nhưng bữa tiệc tối ngày mốt nhất định phải tham gia.

Có mấy ông chủ chỉ đích danh muốn gặp cậu, tôi cho cậu hai ngày nghỉ ngơi, chuẩn bị trang phục rồi đến đây.

Yên tâm chỉ tiếp rượu, tôi biết cậu sẽ không làm những chuyện khác! Bé ngoan, không phải là chuyện bất lợi, cậu biết tôi có rất nhiều thứ tốt dành cho cậu mà.”
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào khuôn mặt min màng của Cố Hi, nhìn ra bên ngoài cửa, đèn đường đã được bật lên.

Trong phòng tối om, rõ ràng là phòng của mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Cố Hi liếc nhìn vải băng màu trắng trên tay, nhắm chặt mắt: “Muốn đi——”
Dương Kỳ chưa kịp vui mừng thì cậu nói tiếp: “Thì tự mà đi đi.”
Dương Kỳ cười nhạo cậu: “Cậu còn không biết thân phận của mình sao? Cậu đắc tội với tôi, thì thử xem còn có công ty giải trí nào sẽ ký hợp đồng với cậu?”
Cố Hi biết Dương Kỳ nắm trong tay không ít yếu điểm của cậu, từ khi ra mắt đến nay, cậu có bao nhiêu vết đen thì lại bị công ty dùng nó để khống chế cậu, còn đem ra để tạo scandal.

Những vết đen đó chỉ là một tập ảnh, mà cố gắng đem cậu trở thành gái bao chốn thượng lưu.

Bọn họ còn nắm được không biết bao nhiêu là yếu điểm, nhưng lại không thể tung tin, cũng biết đối với omega danh dự quan trọng đến chừng nào.

Nếu thật sự đem cậu đi bán thì sẽ ra giá rất cao.

Bọn họ muốn ra tay tàn nhẫn, thì chỉ cần làm việc nửa thật nửa giả, có bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.

Toàn thân Cố Hi phát lạnh, cả người dựa vào giường, thở hổn hển, giọng điệu không chút lo lắng: “Nếu cô xem công ty Thịnh Đằng của mình có thể một tay che trời, thì chỉ cần tôi tung ra tin tức, chắc chắn sẽ còn nhiều công ty khác cần tôi.

Về phần mấy cái yêu điểm đấy, muốn đăng thì đăng đi, lúc đó chúng ta gặp nhau tại tòa.

Nếu như không thể tố cáo được Thịnh Đằng, thì cũng có thể kiện được cô, chẳng hạn như…cưỡng bức trẻ vị thành niên.”
Dương Kỳ cũng hợi sợ hãi trước những lời của Cố Hi, nhưng quanh năm cưỡng bước đã thành thói quen, nói: “Cậu có muốn em mình tốt nghiệp được hay không? Cậu đừng quên nó vẫn là học sinh”
Hai năm trước, em trai đi làm thêm ở quán bar, suýt chút nữa đã bị người ta hạ thuốc.

Cố Hi sau khi biết được đã bắt em mình phải an phận một thời gian, sợ bọn chúng giở trò đồi bại với em mình.

Cố Hi nhắm mắt, thở hổn hển, nhiệt độ của thời kỳ phát tình làm cho cậu rất khát vọng điều gì đó.

Thân thể càng nóng, thì giọng nói càng lạnh: “Nó ở bên kia đã được các giáo sư đại học để ý đến, các người còn có thể dễ dàng ra tay à? Chỉ số thông minh không đủ như vậy còn muốn làm trò cười cho người trong nghề.”
Thực tế, đôi khi Cố Hi cảm thấy mình đang mang theo sự kiềm chế nào đó, làm cho cậu không thể phản kháng mà nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của vận mệnh.

Tất cả các bước ngoặt đều là do lần gặp được Vinh Kinh ở trung tâm mua sắm.

Trong vô thức, cậu bắt đầu tự hỏi tại sao trước kia mình không phản kháng, cậu muốn giải thoát.


Cố Hi lại cúp điện thoại.

Lần này chuyển sang chế độ máy bay.

Đối với một minh tình mà hành trình mỗi ngày đều dày đặc như cậu, thì ngoại trừ đi máy bay cậu chưa từng dùng chức năng này.

Khi cơ thể không cho phép, cậu đều không quan tâm đến công việc, kiếm tiền hay tương lai.

Chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Cậu đem gối đè lên đầu, tay run run muốn tìm thứ để đánh lạc hướng sự chú ý của mình.

Thời kì phát tình của Omega không giống như bìnht hường, rất khao khát sự an ủi của alpha.

Cố Hi ôm chặt đầu đang choáng váng của mình, muốn tìm mấy bộ phim hài để giảm bớt.

Nhưng cậu lại không tự chủ bấm vào album, ngón tay run rẩy lướt qua từng cái một, như thể có ý đồ.

Cuối cùng lại dừng ở bức ảnh của Vinh Kinh lưu lại ở trên diễn đàn, ngón tay dừng lại.

Mà Vinh Kinh này, lại không giống nhưu Vinh Kinh trong trí nhớ của cậu.

“Đủ rồi.”
Cố Hi tắt màn hình điện thoại.

Sắc trời bên ngoài đã tối, Cố Hi vùi mình vùi mình vào gối, đem theo tâm trạng phiền não chìm vào giấc ngủ.

*
Vài ngày sau, Vinh Kinh gọi điện thoại cho cục cảnh sát để hiểu tiến triển của vụ án.

Ngày đó khi đến trình báo tội phạm, Vinh Kinh cũng đã cung cấp cho cảnh sát chân dung của nghi phạm.

Nhưng vì lúc đó trời đã tối, và cũng chị chạm mặt đối phương vài lần, Vinh Kinh không dám khẳng định bức chân dung này sẽ có tác dụng.

Đối với người cung cấp bằng chứng, thái độ của cảnh sát cũng rất thân thiện với Vinh Kinh, mặc dù không thể tiết lộ chi tiết cụ thể.

Nhưng họ nói rằng nếu cuối cùng bắt được kẻ gây án, thì hy vọng anh có thể đến và xác nhận hung thủ, đương nhiên họ sẽ bảo mật thông tin cá nhân của Vinh Kinh
Từ cuộc đối thoại trên, Vinh Kinh xác định ít nhất hai điều.

Kẻ tình nghi có khả năng liên quan đến thông tin mình báo án, có thể chính là tài xế tối hôm đó.

Kế tiếp, kẻ tình nghe vẫn đang lẩn trốn, chưa bị bắt.

Vinh Kinh dành thời gian đi thăm thầy Hồ, giáo viên chủ nhiệm đại học của mình.

Thầy Hồ và vợ không có con cái, bọn họ đã nhận nuôi omega nữ có trí thông minh không cao lắm vào 10 năm trước.

Ngày đó khi thầy Hồ đi nhận thi thể cũng không phải là con gái họ, mà là omega mặc quần áo của con gái nuôi.

Cũng có nghĩa là, con gái nuôi của họ có thể bị kẻ tình nghi đem giấu đi, hiện tại rất có thể vẫn còn sống.

Lực lượng cảnh sát đang chạy đua với thời gian để phá ánh.

Khi Vinh Kinh đến thăm, cả hai vợ chồng đã tạm nghỉ việc, ở nhà chờ tin tức, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ cuộc điện thoại nào.

Khi thấy Vinh Kinh xuất hiện trước cửa nhà, thầy Hồ cảm thấy được an ủi.

Trải qua nhiều năm đi dạy, vẫn còn có học trò đến thăm họ trong thời điểm khó khắn như thế này, đó là điều tiếp thêm động lực làm nghề giáo của họ.

Loại tình cảm ấm áp nhỏ bé này là niềm an ủi lơn nhất của họ trong suốt quá trình tìm con gái.

Thầy Hồ giải tỏa tâm trạng một chút rồi nói: “May mà có người dân nhiệt tình cung cấp chân dung nghị phạm, nếu không thì không biết bao lâu nữa mới giải quyết được vụ án.

Nghe nói người kia cũng không nhớ rõ lắm, nói là lâu lắm rồi, khuôn mặt cũng đã quên.” Cũng là một khuôn mặt bình thường, nhìn mấy lần cũng khó mà nhớ được.

Công dân nhiệt tình – Vinh Kinh mỉm cười: “Sẽ tìm được thôi ạ.”
“Buổi thử vai Hoàng quyền của em thế nào?” Tuy rằng đã cố gắng dẹp bỏ sự dị nghị của mọi người mà tiến cử Vinh Kinh, nhưng thầy Hồ cũng cảm được cơ hội quá thấp, chứng sợ hãi của Vinh Kinh vốn đã khá nghiêm trọng.

Giới giải trí hiện này hầu hết là a đẹp trai, o xinh xắn, gần một nửa trong số đó đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng trước khi ra mắt thì mấy bức ảnh trước đó đều đã giấu đi hết.

Thầy Hồ thích vẻ đẹp tự nhiên, cũng rất thích khuôn mặt không dao kéo của Vinh Kinh, lại rất nhiệt tình trong việc diễn xuất.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp, sự nhiệt tình này cũng biến mất do thất tình.

Ông rất vui khi thấy Vinh Kinh bây giờ đã hăng hái hơn trước, sự nhiệt tình như vậy khiến ông bắt đầu mong đợi vào tương lai của Vinh Kinh.

Vinh Kinh tính toán, đã là ngày thử ba kể từ khi anh đi thử vai đến lúc thăm thầy, vẫn không có cuộc điện thoại.

Mặc dù đã sớm dự đoán được, với tư cách đã từng đạt hai giải thưởng diễn viên xuất sắc và diễn viên phụ xuất sắc, anh cảm thấy mình đang càng ngày tốt hơn.

Cũng may gia đình kiếp trước không biết, nếu không thì không biết phải giấu mặt vào đâu.

Thầy Hồ vỗ vai anh: “Thầy có chút quan hê…”
Vinh Kinh nói: “Thầy, cứ để em thử sức.”
Vị giáo viên chủ nhiệm bởi vì sự cố diễn xuất lần trước, đã bị cười nhạo đến mấy năm, lần này lại đề cử Vinh Kinh, nhiều người đều nói ông đang giúp một A Đấu không đủ năng lực.

“Nguyên nhân là gần đây em hơi bận, chờ khi sắp xếp được côpng việc thì sẽ tập trung vào diễn xuất.” Vinh Kinh vẫn bị treo 100 triệu trên đầu, không hoàn thành nhiệm vụ anh trai sẽ không bỏ qua.

Thầy Hồ chỉ nghĩ rằng Vinh Kinh đang làm một số công việc bán thời gian hoặc mấy công việc nhỏ để trợ giúp cho ước mơ của mình.

Sự ngheo khó của Vinh Kinh cả trường đều biết.

Những sinh viên như vậy không phải ít, có nhiều báo cáo cho rằng sinh viên học viện điện ảnh làm vậy để nuôi mộng làm diễn viên.

Nhưng thầy Hồ không biết rằng công việc của Vinh Kinh là tiêu tiền, mà phải nỗ lực tiêu hết 100 triệu.


Hai ngày sau, Vinh Kinh nhớ lại các công ty bàn tay vàng trong tiểu thuyết, nhớ tầm 7, 8 cái.

Anh biết ý chí thế giới sẽ không để anh nhớ lại.

Ngày đầu tiền anh nghĩ đến muốn nổ đầu, cũng chỉ mơ hồ nhớ được vài cái, có thể là nhớ lầm.

Cho nên anh thằng thắn thay đổi lộ trình, dùng một biện pháp rất ngu si.

Anh tìm hết tất cả các công ty lớn nhỏ trong nước, sau đó thấy tên công ty nào đó đặc biệt mơ hồ, đầu đặc biệt đau, thì có thể xác định là một trong những công ty bàn tay vàng của nhóm tra công.

Đây chẳng qua là đánh lui, thiên đạo không nghĩ đến.

Được.

Cho dù có sai thì còn có Chu Hưởng làm đánh giá thị trường, tỷ lệ sai sót cũng cao.

Thật trùng hợp, một số công ty trùng khớp với tài liệu mà Tạ Lăng đưa cho anh, có một số đã bị mua lại, một số bị mấy tên tra công thu mua giống như nội dung của câu truyện.

Vinh Kinh không tiếc, phần còn lại cũng đủ để bọn họ bận rộn.

Cùng Chu Hưởng học tập năm sáu ngày, mãi đến khi tin nhắn wechat truyền đến, đó là omega xinh đẹp lần trước bị Vinh Kinh đưa vào bệnh viện, nhắn tin hỏi anh xem có thể ghé bệnh viện không.

Là người gây họa, Vinh Kinh vẫn phải đi bệnh viện để an ủi một chút.

Đây vốn là phòng bệnh một người, nhưng lại có rất nhiều bạn cùng học đến thăm Tố Hỉ.

Tố Hỉ là người đẹp nhất trong khoa diễn xuất, đã sớm bị mấy vị con ông cháu cha theo đuổi.

Trong đó nổi tiếng nhất Hoàng Kiếm, Hoàng Kiếm đã bị mỹ nhân omega này hút hồn từ lâu, nhưng đối phương lại tỏ ra không có hứng thú với hắn.

Đối với hắn không hứng thú thì hắn càng tỏ ra nỗ lực, thủ đoạn cũng càng ngày khiến người khác nhìn khâu nổi.

Như bây giờ Tố Hỉ muốn đi nhà vệ sinh, nhưng Hoàng Kiếm còn bỏ qua y tá để đến giúp hắn.

Nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Kiếm, Tố HỈ liền thấy không thoải mái.

Hắn đúng là đang bán thân, omega có thể lợi dụng ưu thế của mình thì tội gì không làm, cũng chẳng tranh đoạt với ai.

Nhưng hắn cũng muốn chọn Vinh Kinh, là người nho nhã lễ độ, lại còn đẹp trai anh tuấn.

Còn cái loại alpha ăn hại này, đến kiếm sau mới làm kim chủ được, đi theo rồi lúc đó hối hận cũng không kịp.

Khi thấy Hoàng Kiếm suốt ngày đeo bám như vậy, Tố Hỉ lập tức nghĩ đến biện pháp khẩn cấp, nhắn tin cho Vinh Kinh cứu viện.

Một đám người đến thăm hỏi Tố Hỉ, chỉ có mình Hoàng Kiếm mài mỏ đem Ngô Phất Dục đến, ngồi ở ghế bên cửa sổ, dều không quan tâm đến mấy omega đang nịnh nọt lấy lòng.

Hắn buồn bực chơi sq1 trên tay, một loại rubik.

Hắn xoay cho các mặt cùng màu, động tác tay cực nhanh, khiến người ta nhìn không kịp.

Khi còn nhỏ, Ngô Phất Dục lớn lên một mình trong ngôi nhà rộng lớn, đó là lúc Ngô Hàm Thích đang vội vàng nắm quyền, ba hắn đưa rubik để làm bạn.

Hắn đã chơi các khối rubik khác nhau và còn thi đấu giành các giải quốc tế, chỉ là sau đó mới biết cho dù có chơi tốt đến đâu, thì ba mình cũng không xem trọng.

So với sự khôn vặt của bản thân, ba càng thích sự nhanh nhạy trong kinh doanh của anh họ kia, nói không chừng Vinh Kinh được đối xử tốt hơn cả hắn.

Nghĩ đến Vinh Kinh, sắc mặt của Ngô Phất Dục càng ngày càng kém.

Vốn là Tố Hỉ bị gãy xương lần này có rất nhiều người đến thăm hỏi.

Nhưng dưới góc độ ánh mắt tìm kim chủ của hắn, thì người đàn ông đang xoay khối rubik kia là người giàu nhất, một khối rubik mà tầm mấy triệu.

Đây không phải là kim chủ bình thường, mà là kim sơn (núi vàng) thì đúng hơn!
Bề ngoài của Tố Hỉ vốn rất mảnh mai yếu ớt làm cho người khác muốn che chở.

Thỉnh thoảng hắn sẽ liếc mắt về Ngô Phất Dục.

Nếu trước đây Ngô Phất Dục muốn còn có thể chơi môt chút, nhưung bây giờ hắn phát hiện mình không có cảm giác nào với những omega yếu ớt này.

Omega vẫn giống như Cố Hi thì tốt, lạnh lùng, băng giá nhưng trên giường thì có thể tan chảy, mới quyến rũ được hắn.

Loại mềm mại mà phụ thuộc vào alpha, khiến hiện tại hắn không có hứng nổi.

Bản thân trong nguyên tác, Ngô Phất Dục là chủ công thứ nhất, cho nên ngoại hình của hắn gần như là đỉnh nhất, chỉ cần hắn ngôi yên tĩnh như vậy cũng đủ để hấp dẫn người khác.

Đặc biết là khí chất tự tôn, xem mình là vô địch của hắn, là độc nhất vô nhị không ai bắt chước được.

Vinh Kinh ôm một bỏ hoa hướng dương, gõ cửa.

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Thật đẹp trai, nhìn quen quá.

Hoàng Kiếm run lên khi nhìn thấy Vinh Kinh, chỉ vào Vinh Kinh: “A, cậu, cậu, cậu, cậu, cậu——”tại sao cậu lại ở đây.

Ngô Phất Dục đang ngồi uể oải cũng ngồi thẳng người lại, hắn đến có phải vì biết mình đang ở đây không?
Ánh mắt lười biếng của Ngô Phất Dục sáng lên vào lúc Vinh Kinh xuất hiện, giống như đang chờ con mồi từ lâu, xuất hiện trước mặt mình, hoàn toài khơi dậy sự hưng phấn của hắn.

Ngô Phất Dục thừa kể truyền thống của gia đình nhà họ Ngô, thích sự kích thích, càng thích khiêu chiến với những thứ mình không thể, tính hoang dã đã ăn vào trong xương máu không thay đổi.

Vinh Kinh liếc nhìn họ, đắc biệt ngừng lại trên người người của Hoàng Mao vài giây.

Khi Hoàng Kiếm vừa nghĩ đến ngày đó ở phòng vệ sinh, vừa bị đánh vừa bị bao bố trùm đầu, sau dó còn bị người ta phát hiện mình trần truồng ở bên dưới.

Rất nhiều nhân viên phục vụ tại biệt thự của Tạ thị đều thấy được, Hoàng Kiếm liền không muốn sống nữa.

Đáng ghét nhất là ngay cả thái tử cũng biết là do Vinh Kinh làm, nhưng không truy cứu, thậm chí còn chủ động mời đối phương kết bạn, còn đối phương thì dứt khoát từ chối.

Vinh Kinh có gì tốt.

Không phải chỉ được Tạ Lăng sủng ái thôi à?
Nhưng bọn họ không dám chọc vào Vinh Kinh, bởi vì nếu chọc phải thì ngay lập tức ăn hành.

Hoàng Kiếm che giấu sự thâm độc trong mắt mình, cố gắng chào hỏi, nhưng tiếc thay Vinh Kinh hoàn toàn không để ý đến hắn.

Vinh Kinh cắm hoa vào bình đầu gường của Tố Hỉ,và hỏi: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”
“À, tốt hơn rồi ạ, bác sĩ nói tuần tới có thể xuất viện.” Tố Hỉ muốn để Vinh Kinh xuất hiện dọa Hoàng Kiếm một chút.

Không ngờ, hiệu quả lại tốt thế, hơi ngạc nhiên.

Vinh Kinh lại hỏi về những chuyện khác, Tố Hỉ thấy đây là cơ hội hiếm có, liền giới thiệu một số bạn học với Vinh Kinh.

Trong đó có một bạn học nhận ra Vinh Kinh: “Em biết, biết anh, anh là…”
Một người khác xen vào: “Là người nổi tiếng trên diễn đàn trường.”
Cảnh tượng bị dừng lại một lúc, không ai lên tiếng.

Trên diễn đàn của trường, có rất nhiều ảnh chụp trộm Vinh Kinh, rất đẹp, nhưng vì sự cố diễn xuất nên đã bị bêu xấu trên đó, trước khi tốt nghiệp trên diễn đàn vẫn sôi nổi về đề tài này.


Thậm chí có những người tích cực nói rằng anh có thể quay lại diễn xuất, liền trực tiếp sẽ ăn bàm phím, topic đó được theo dõi rất nhiều, tất cả sinh viên năm nhất đều biết.

Tố Hỉ không biết điều này, những bạn học khác cũng không thể nói trước mặt anh.

Tố Hỉ vốn là đã nhịn rất lâu bởi vì không muốn để Hoàng Kiếm dắt minh đi nhà vê sinh.

Cuối cùng nếu như Vinh Kinh đã đến thì có thể nhờ, bèn nhìn với vẻ tội nghiệp về phía Vinh Kinh: “Anh có thể dìu em đi nhà vệ sinh không?”
Vinh Kinh: “…” Một omega như cậu, nói thế này có thích hợp không?
Tố Hỉ cũng đỏ mặt, càng ngượng ngùng không biết nên giải thích thế nào.

Vinh Kinh nghĩ rằng sau khi dìu hắn đi vào rồi dìu ra cũng được.

Trước khi Vinh Kinh kịp nắm tay Tố Hỉ, bị một đôi tay bắt lại.

Chính là Ngô Phất Dục vẫn không lên tiếng, lạnh lùng nói: “Để tôi dìu cậu.”
Kể từ khi Vinh Kinh từ chối đên câu lạc bộ Ngọa Tuyết lần trước, anh không nói chuyện nhiều với Ngô Phất Dục, và đối phương không gửi thêm bất kì tin nhắn nào.

Ngô Phất Dục không nhìn Vinh Kinh, lạnh lùng nhìn Tố Hỉ: “Còn sững sỡ làm gì, có lên hay không?”
Cố Hỉ không ngờ có ngày mình lại bị hai alpha tranh giành, tay chân luống cuối: “Lên, lên.”
Vinh Kinh cũng lười quan tâm, chỉ cần đám người Ngô Phất Dục không chọc đến anh, muốn làm gì thì kệ.

Anh định đi tim bác sĩ chuyên khoa để hỏi thăm tình hình, sau khi hỏi xong thì nhìn vào chi phí hàng ngày trên di động.

Nhìn đến viện phí mà cảm thấy đau ví.

Bởi vì bệnh nhân là omega, mà đây là bệnh viện tư, thuốc điều trị đều dùng loại tốt nhất, phí hộ lý mỗi ngày đều hơn 1000
Vinh Kinh gửi tin nhắtn Wechat cho Tạ Chiêm Hoành, kèm theo chụp màn hình viện phí: “Lần sau đừng tặng quà cho con.”
Cả hai vừa mới thêm wechat gần đây, Tạ Chiêm Hoành đặc biệt để ý đến Vinh Kinh, rất nhanh đã gửi tin nhắn: “Đứa con bất hiếu này!! Ta khổ tâm lắm mới tìm đến cho nhà mi một mỹ nhân như thế, lại còn không hiểu đến tấm lòng người cha của ta.”
Vậy khi nào thì dượng mới cảm thông cho con.

Tạ Chiêm Hoành: Con đừng quên, dục vọng alpha rất là mạnh, nếu kìm nén quá là không lên nổi đâu.

Vinh Kinh: Con muốn thì sẽ tự tìm mà.

Tạ Chiêm Hoành: Đẹp vậy mà nhà mi cũng không thèm? Cái bộ dạng xoi mói này có phải là học từ anh cả của mi không.

Ta lại muốn xem rốt cuộc nhà mi muốn tìm dạng thiên tiên nào, haha!
Vinh Kinh: “Anh cả còn chưa kết hôn, dượng không cần bận tâm, lớn nhỏ có thứ tự.”
Tạ Chiêm Hoành: Có lý
Chỉ hai chữ, mà đã bao hàm toàn bộ ý nghĩa.

Vinh Kinh dở khóc dở cửa, hình như đã đào hố cho Tạ Lăng rồi.

Đang trà lời tin nhắn, lúc đi ngang qua cầu thang thoát hiểm, anh bất ngờ bị nắm chặt tay, mất cảnh giác liên bị áp lên cầu thang, bị alpha đè lên.

Cửa ầm ầm đóng lại, Vinh Kinh nhìn quấn áo của mình bị alpha kéo ra, bởi vì dùng sức quá nên cánh tay nổi lên gân xanh.

Vinh Kinh lạnh lùng nhin hắn: “Có cần đi khám không?”
Ngô Phất Dục thở hồng hộc và nhìn chằm chằm vào Vinh Kinh.

Kể từ lúc nhìn thấy Vinh Kinh, mỗi tế bào mệt mỏi của hắn như đang sống lại.

Sau khi phát hiện Vinh Kinh có tình ý với mình, hắn tự mình xoắn xuýt cả tuần, mỗi ngày đều nghĩ Vinh Kinh là tên đồng tính kinh tởm.

Hắn muốn cảnh báo Vinh Kinh đừng có thích hắn, nhưng thực ra Vinh Kinh lại vì muốn gây sự chú ý đến hắn, liền chặn số.

Trong một tuần, khuôn mặt lạnh lùng của Vinh Kinh liên tục xuất hiện trong đầu hắn.

Đôi chân dài gọn gàng đạp người, cùng với ánh mắt bình thản, trong ánh mắt lộ tia sắc bén, như từng dòng điện cấm kị xông thằng vào đầu hắn
Vừa buồn nôn, lại vừa hưng phấn.

Thậm chí còn xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.

Nếu mà thật thì còn hưng phấn hơn mấy omega mỏng manh kia nhiều.

Ngô Phất Dục nhìn chằm chằm vào quai hàm góc cạnh của Vinh Kinh, đôi môi mỏng nhạt màu đầy kêu gợi, không nhịn được nuốt nước bọt, mang theo giọng điệu vô cùng tự tin và khinh bỉ: “Ông đây hỏi cậu, có phải cậu thích thầm ông đây không?”
Tam quan Vinh Kinh đều bị vỡ nát vì câu nói này.

Cái gì mà thích thầm, khắp toàn thân cậu có chỗ nào đáng để tôi phải thích.

Hắn điên hay là mình điên?
Cái tên Ngũ Phúc Ngư này sao lại càng ngày càng sát vào mình vậy, tên tra công này muốn làm gì.

Hắn còn muốn cái chân thứ ba này không?
*
Vài ngày sau, người đại diện Dương Kỳ đều không liên lạc với Cố Hi.

Lần này có uy hiếp cũng vô dụng, Cố Hi đã quyết tâm muốn kháng cự với bọn họ.

Chứng kiến ngày hết hạn hợp đồng càng ngày càngd dến gần, Cố Hi thậm chí đã thu xếp cho em trai mình xong xuôi, bọn họ không còn cách nào có thể bắt ép được Cố Hi.

Nhưng để một cây tiền như vậy chạy mất, làm sao bọn họ cam tâm được, cũng bởi vì có Cố Hi, nên giải trí Thịnh Đằng mới kéo được nhiều nhà đầu tư như vây.

Cũng có minh tinh đồng ý đổi nghề để ở lại đây, sự tồn tại của Cố Hi thực sự quá quan trọng.

Dù gì cũng phải nghĩ biện pháp khác, tốt nhất là hoàn toàn đánh bại Cố Hi.

Mà mới đây Thịnh Đằng có thể nói càng ngày càng phát triển, ngân hàng Long Hoa đã sớm xét duyệt hồ sơ, sẽ sớm có khoản vay.

Bọn họ có thể tạm thời giải quyết được mấy món nợ.

Nhưng cũng chỉ là hoãn chứ không phải giải quyết triệt để, sớm muốn gì cũng bị mua lại, rồi sớm chạy thôi.

Trước dây, Tạ Kỷ Thịnh ở Tạ thị đều muốn mua với giá cao hơn giá thị trường, còn không sợ lỗ.

Dù là thể loại nào, thì công ty này vẫn mạnh mẽ mà đào được một số tiền lớn.

Nếu trước đó có thể làm Cố Hi nghe lời thì càng tốt.

Dương Kỳ dẫn Từ Thịnh Đằng đếnn tìm Cố Hi, tổng giám đốc đã tự mình đến Cố Hi không thể không nghe.

Hắn dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, lại phát hiện bên trong đã khóa trái, Cố Hi này đề phòng hắn giống như đề phòng cướp!
Nhìn bộ dáng thiếu kiên nhẫn của Từ Thịnh Đằng, Dường Kỳ lập tức tìm thợ khóa đến mở.

Sau khi cửa được mở ra, Dương Kỳ là beta không cảm giác được gì, nhưung Từ Thịnh Đằng ngửi được mùi pheromne cực kỳ hấp dẫn từ khe hở phía phòng ngủ, đây là hương vị có thể khiến bất kì alpha nào cũng phát điên, ánh mắt hắn chuyển thành đỏ ngầu.

Từ Thịnh Đằng đẩy Dương Kỳ ra, nhắm phia cửa phòng ngủ đang khóa lại nhào tới.

Thấy cửa mở không ra, hắn thẳng thắn dùng thân thể của alpha đập vào, cửa gỗ điên cuồng bị đập liên tục rung rinh.

Ngày thứ sáu của thời kì phát tình của Cố Hi là thời điểm khó khăn vô cùng.

Mơ màng có cảm giác thứ gì đè lên mình, giống như một con thú đang không ngừng đánh hơi cậu, mùi thuốc là nồng đậm xen mùi hôi thối của con đực, khiến Cố Hi cảm thấy ngạt thở.

Thật khó chịu, muốn ói, ai vậy?
Cố Hi mở mắt vùng dậy, liền thấy mãnh thú phía trên đang muốn xé xác cậu với con mắt đỏ ngầu
Cố Hi kinh ngạc toát mồ hôi lạnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.