Đọc truyện Bình Tĩnh Anh Có Thể – Chương 12 tại website TruyenChu.Vip
“Anh Tiến, anh nói bộ dạng cậu ta thế này, không giống như sẽ thi trượt vậy!” Các bạn học nhắc nhở Lữ Tiến.
Đầu óc nóng nảy của Lữ Tiến cũng nguội đi, không lên tiếng.
Hắn cũng cảm thấy vậy, Vinh Kinh nhìn thì không có gì, nhưng vừa nghĩ trần truồng mà chạy thì sắc mặt hắn liền khó coi.
Không thể nào.
Vinh Kinh mặc kệ bọn họ đang nghĩ gì, một đám người đi đến phòng máy tính, rát nhiều sinh viên đang chờ kết quả thi nghiên cứu sinh.
Rõ ràng là cũng có thể học ở nơi khác, tại sao nhiều sinh viên vẫn thích phòng tự học, chính là bầu không khí ở đây khác biệt.
Kỷ Nhạc Bình đăng kí xong, cũng mở máy.
Ban đầu hắn không lo lắng lắm, nhưng mà hin trái phải cũng có mấy người mở ra trang tương tự, có người uống mấy ngụm nước, có người đang làm biểu tình chuẩn bị chạy chốn.
Cho dù không thua thì cũng có chút căng thẳng, liền cầm mặt Phật Di Lặc trước ngực mà cầu nguyện.
Bầu không khí tại đây khẩn trương, Kỷ Nhạc Bình cũng có chút hồi hộp
Lại nhìn Vinh Kinh từ đầu đến cuối đều bình tiễn tự nhiên, giống như ăn một viên thuốc an thần.
Mấy cái đầu liền lại gần xem màn hình của Vinh Kinh.
Vinh Kinh mở trang web nghiên cứu tuyển sinh và nhập vào truy vấn kết quả kiểm tra sơ bộ.
Khi nguyên chủ đang trong kỳ thi tuyển sinh sau đại học, tình cờ là khoảng thời gian Thích Ánh có nhiều người theo đuổi, trạng thái lúc đó quả thực rất kém.
Dựa theo ký ức, thành tích lần này đối với nguyên chủ hy vọng không nhiều, mà Vinh Kinh xem qua các tiêu đề trong trí nhớ, ước tính điểm số trước.
Với kinh nghiệm này, lần này có khả năng sẽ ngạc nhiên.
Chà quả nhiên.
“Woah, người anh em, cậu sắp phi thăng à!”
“Để tôi hưởng ít vận may nào!”
“Tiếng anh 88, cậu là người à?”
Mấy bạn học nam không dám mở máy vi tính, ở đây xem náo nhiệt cũng liếc mắt xem một chút.
Tổng cộng bốn môn, đạt tới 425 điểm.
Đây là Học viện Điện ảnh cũng không phải Học viện Văn học, kết quả đúng là khiến người ta thán phục.
Lữ Tiến ngơ ngác nhìn tổng điểm trên màn hình, cả người thấy không quá tốt.
Hoạt động tế bảo của Alpha tơng đối cao và hoạt động của anh trên mức trung bình.
Nếu anh không được nhận vao Học viên Điện ảnh thì có thể đến Học viện Thể thao.
Chính là bởi vì hoạt động cao hơn người thường, cho nên càng dễ bùng nổ và tức giận.
Khi Vinh Kinh nhìn sang, hắn đã lo lắng sợ hãi mà tay chân luống cuống.
Chỉ sợ Vinh Kinh nói câu tiếp theo bắt hắn cởi quần áo chạy ra sân chơi.
Hắn vừa nghĩ đến những lời mình vừa nói.
Cởi hết, cởi không còn một mảnh, đúng là đầu óc có vấn đề mới yêu cầu loại chuyện này!
Lữ Tiến chảy mồ hôi như mưa, lúc này đã rơi vài hột.
Bây giờ phải làm sao.
Hắn còn muốn làm diễn viên, còn muốn có thêm tác phẩm.
Nếu quả thật hắn phải làm như vậy, nhất định sẽ bị mấy kẻ tò mò quay lai, tương lai sẽ bị hủy hoại hết.
Mấy lời vừa rồi nói ra như đinh đóng cột, Vinh Kinh làm sao có thể buông tha hắn.
Lữ Tiến và những người khác nhìn Kỷ Nhạc Bình, Kỷ Nhạc Bình nhìn biểu thị lực bất tòng tâm, vừa nãy hắn làm như vậy ai cũng đều biết.
Ngẫn lại những gì Vinh Kinh phải chịu đựng mấy năm qua, hắn vẫn là nên đi làm.
Lúc này vì muốn hưởng hào quang may mắn, vài người bạn nhờ Vinh Kinh tra giúp điểm, anh không tư chối, để những người khác cùng Lữ Tiến chờ đợi.
Không biết đã trải qua bao, sau trận chiến, Lữ Tiến lên tiếng: “Tôi sẽ đi làm…”
Nói thoát y sẽ thoát y, tự làm tự chịu, Không muốn làm cũng phải làm.
Vinh Kinh nhìn chằm chằm hắn một lúc, như thể đã có câu trả lời.
Anh ngắt lời Lữ Tiến, lấy điện thoại ra, mở đoạn video vừa nãy quay lại.
Lữ Tiến nghĩ anh sẽ muốn làm nhục mình, Vinh Kinh không làm gì và nói với vẻ bình tĩnh: “Nếu tôi đăng video này lên nhóm thì sẽ xảy ra chuyện gì? Hoặc nếu như đăng lên diễn đàn trường thì như thế nào?”
Tất nhiên Lữ Tiến biết hậu quả, cho nên trước đó Vinh Kinh cố ý nói không muốn đăng lên nhóm, có phải Vinh Kinh đã sớm nghĩ đến kết quả này?
Lữ Tiến muốn cầu xin Vinh Kinh tha mình một lần, nhưng hắn nghĩ đến vị trí của anh mà suy nghĩ, chắc chắn sẽ không buông tha đối phương.
Trong lúc Lữ Tiến đang tuyệt vọng, Vinh Kinh trực tiếp xóa video dưới cái nhìn kinh ngạc của Lữ Tiến.
“Vinh, Vinh Kinh…” Đây rõ ràng cách xử lý tốt, Lữ Tiến há miệng, nhất thời không biết phải nói gì.
“Tôi quay lại, không phải để đe dọa câu.” Vinh Kinh vẫn nói chuyện hòa khí như trước, “Trong lòng cậu không muốn, phải không?”
Kỷ Nhạc Bình nhìn, muốn tán thưởng Vinh Kinh.
Trước thì đánh một gậy, sau cho ăn táo đỏ.
Vừa đấm vừa xoa.
Nế đã như vậy, chỉ cần Lữ Tiến còn muốn giữ thể diện, thì anh không tiện làm khó dễ người ta.
“Chờ một chút, đừng đi vội…” Lữ Tiến nhìn Kinh Vinh muốn đi khỏi, hô.
“Quên đi thôi, cay mắt quá.”
Vinh Kinh tỏ ý không hứng thú muốn xem một người đàn ông khỏa thân, anh không có dục vọng biến thái như vậy.
Vốn là nghĩ cái thế giới có sáu giới tính này, nam A nam O là một cặp xứng đôi vừa lứa, nữ O nữ B thì không tồn tại, thật sự không có người cảm thấy chuyện này vô lý sao?
Mà vấn đề này, hiện tại không ai có thể trả lời anh.
Vinh Kinh không quay đầu lại, khoát tay áo rời đi.
“Nếu quả thật muốn làm gì, thì cửa thư viện có một loạt sách mới, cậu qua hỗ trợ đi.”
Lữ Tiến tràn đầy kinh ngạc: “Cậu ta cứ vậy mà bỏ qua cho tôi?”
“Hình như là vậy?”
Kỷ Nhạc Bình nghĩ đến đống sách cao như núi, rồi nghĩ đến mối thù trước đây giữa thủ thư và Lữ Tiến, Vinh Kinh ngại bản thân phải dạy dỗ người khác, để cho Lữ Tiến nếm qua cảm giác bị xã hội đánh đập.
Sau khi có kết quả, Vinh Kinh vẫn im lặng, chờ đợi câu nói của Lữ Tiến.
Nếu Lữ Tiến chơi xấu, vậy thì cái cây này đã hỏng từ gốc, vô phương cứu chữa, cũng không cần phải khách sáo.
Tuy rằng Lữ Tiến rất ngốc, nhưng lại nói lời giữ lời.
Kỷ Nhạc Bình khuyên một câu: “Cậu cũng nên thay đổi cái tính khí của mình đi.
Xem mấy năm qua vì cái tính tồi tệ của mình này mà gặp biết bao nhiêu chuyện.
May mắn là gặp Vinh Kinh còn bỏ qua cho cậu, nếu là người khác thì cậu nghị mình thoát được không?”
Lữ Tiến cũng bình tĩnh lại, vò đầu bứt tai.
Cả nhà hắn đều là người như vậy, dễ nóng nhưng cũng dễ nguôi giận.
Trước đây thực sự không nhìn ra tính cách nhu nhược hèn nhát của Vinh Kinh, đặc biệt là sau khi lớp làm báo cáo màn trình diễn bị xáo trộn, thậm chí ngay cả câu xin lỗi cũng không, giống như cũng nợ hắn, không nhằm vào anh thì nhắm vào ai.
“Trước đây không thấy cậu ta nói chuyện giỏi như vậy, hiện tại tôi rất thích tính cách này của cậu ta.”
Kỷ Nhạc Bình không muốn đả kích, nhưng người ta không thích cậu.
Lữ Tiến không phải là người được yêu thích, nhưng mà Vinh Kinh không nhìn lầm, hắn xác thực rất coi trọng lời hứa.
Không nói hai lời, liền lập tức đi hỗ trợ vận chuyển sách, thủ tthuw mới đầu tưởng đến quấy rồi, nhưng nhìn đối phương thực sự muốn đến giúp đỡ thì nửa tin nửa ngờ chỉ cái xe để phía sau nhà kho.
Nhìn thấy môt đống sách như núi nhỏ đặt trên xe đẩy, khuôn mặt tự tin của Lữ Tiến lộ hết ra.
Giờ lõa thể chạy, có kịp không?
Vinh Kinh biết nguyên chủ đã cho anh một khởi đầu không tốt, dù là học tập, tình cảm, sự nghiệp hay gia đình đều khó khăn như sắp bước vào địa ngục.
Nếu muốn sống tốt, anh chỉ có thể từ từ thay đổi ấn tượng của người khác về mình, mà quá trình này đang tốt dần lên.
Anh còn ở thư viện, đại khái đoán được bọn Lữ Tiến đang làm gì, nên không đi qua xem.
Anh dựa theo các đề cử trên Internet, tìm mấy cuốn sách lịch sử phù hợp để tìm hiểu tiến trình của thế giới này.
Con người tiến hóa từ loài vượn, ngay từ khi bắt đầu đã phân chia hai giới tính.
Vinh Kinh nhìn vài trang đầu có chút mong đơi, nhìn thoáng qua đã thấy truyền thuyết loài vượn ở đây từ thời xa xưa đã chia thành sáu loại.
Vì vậy nên Nữ Oa ở nơi này cũng rất bận rộn công tác nhỉ.
Vinh Kinh nghĩ, bây giờ anh đã quen với việc nhìn các kí hiệu trước khi bướ vào nhà vệ sinh.
Đây chính là quá trình thích nghi.
Có thể sớm muộn gì anh không cần nhìn cũng có thể đi vào đúng toilet.
Vinh Kinh đã chọn một vài cuốn sách lịch sử trong và ngàoi nước, chuẩn bị xem xét nghệ thuật biểu diễn trên thế giới.
“Thật là quá nhiều sách tham khảo, cũng không biết đọc cuốn nào mới tìm thấy trọng điểm.”
Mấy nữ sinh đi từ khúc rẽ lại đây, bởi vi đi nhanh nên đụng phải Vinh Kinh đang chọn sách.
Trong khi Vinh Kinh đang nhặt giúp sách, nhìn thấy bìa sách: “Em muốn thi vào khoa truyền thông? Có thể xem mấy cuốn này.”
Cố gái cầm hơn mười cuốn sác, nhìn thấy Vinh Kinh chọn ra mấy quyển Truyền thông đại cương, Làm phim bom tấm, Vinh Kinh suy nghĩ một chút nhắc nhở một câu: “Trong sách phần lớn là lý thuyết, nếu muốn đạt hiệu quả tốt thì phải kết hợp với thực hành.”
Nữ sinh biết Vinh Kinh đang nói đến lý thuyết khô khan, cô mừng rỡ: “Cảm ơn học trưởng.”
“Không có gì.” Vinh Kinh cười cười.
Khi anh quay lưng rời đfi, mấy nữ sinh tụ tâp khẽ giọng hét lên, trong đó có nữ sinh can đảm muốn mời Vinh Kinh uống trà, bị một nữ sinh khác kéo lại, nhỏ giọng nói: “Mấy cậu không nhìn đọc trên diễn đàn trường sao, đây chính là người nổi tiếng lần trước ấy.”
“Ra mắt rồi à, sao tôi không có ấn tượng gì?” Trong học viện, hầu hết những người nổi tiếng đều là những minh tinh có sức ảnh hưởng nhất định trong xã hội.
“Không phải ý đó, nói thế nào nhỉ, thật thảm…”
“Tôi không để ý đó, anh ta có bạn gái hoặc bạn trai sao?”
“Nghe các tiền bối nói trên diễn đàn, hình như vừa mới chia tay, wow không phải chứ, các người muốn ra tay à!”
Vinh Kinh đi chưa xa, cũng nghe mấy lời đối thoại này.
Mặc dù nguyên chủ rất ít quan tâm, nhưng có thể bởi những sự cố diễn xuất kia ảnh hưởng lớn.
Từ một khía cạnh nào đó, ban đầu nguyên chủ cũng được xem là một IP có lưu lượng truy cập cao trong trường, nếu không có việc gì thì cũng nhượng bộ một chút.
Vinh Kinh kiếp trước rất yêu thích các sản phẩm điện tử, anh cũng từng nghiên cứu thông tin về phụ kiện chuyên nghiệp.
Nhưng nói anh thích không có nghĩa anh am hiểu nó, đây là hai chuyện khác nhau.
Anh biết tuy rằng điểm khoa học tự nhiên của mình tốt, nhưng mà điểm chuyên ngành thì lại thấp.
Theo lời của gia đình, tất cả điểm kỹ năng của anh đều được sử dụng trong việc diễn xuất.
Việc có điểm khác khiếm khuyết cho thấy ông trời đối xử công bằng.
Theo người nhà đề nghị, anh cuối cùng bước vào giới giải trí, trở thành người cuối cùng trong gia đình bước vào giới này.
Chân thật làm cho Vinh Kinh cảm nhận, đó chính đóng phim, cảm thấy rất tốt.
Anh còn chưa đối mặt với ống kính, không biết lời nguyền của nguyên chủ có ứng nghiệm trên người anh không.
Hay tìm một đoàn phim đi thử một chút?
Vừa rồi Vinh Kinh đang ở phòng máy tính, thuận tiện lên diễn đàn một chút, bên trong có bài đăng nói về nguyên chủ.
Có người nói nguyên chủ có thể tiếp tục đóng phim, trực tiếp muốn gõ bàn phím,
Thật muốn nhìn.
Nghĩ đến đây, Vinh Kinh định tìm một nhà vệ sinh ở gần đó, bởi vì trường học một lần xây sáu phòng.
Để tiết kiệm đất, trường cũng không có nhiều nhà vệ sinh.
Vinh Kinh đi đến nhà vệ sinh do nhân viên quản lý chỉ, đó là loại vệ sinh cho nam nữ, giống như ở kiếp trước.
Bởi vì hẻo lành, người đến đó tương đối ít.
Bản thân Vinh Kinh đã quen với loại này, theo bản năng liền đi qua, đúng là rất hoài niệm.
Vinh Kinh vừa mới vào, liền nghe thấy tiếng gõ cửa nho nhỏ ở phòng riêng.
Vinh Kinh nhìn thấy cây lau sàn chặn lại trước cửa phòng riêng, bên trong mở không ra, không phải chứ
Đột nhiên cảm thấy nguyên chủ không đến mức tồi tệ, tuy rằng nói Lữ Tiến này một lời không nói hết, nhưng không ấu trĩ đến mức độ này.
Vinh Kinh lấy đồ lau sàn, mở cửa ra, liền nhìn thấy một tên béo ướt nhẹp, trông giống màn thầu, đang run rẩy nhìn anh.
Tiểu mập mạp không nghĩ tới có người cứu hắn, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cậu đi thay quần áo đi.” Vinh Kinh không cảm giác được tính công kích A, cũng không có cảm giác sự mê hoặc của O, nghĩ rằng đây là B.
Anh có tình cảm tự nhiên với B.
Đây là sự thân thiết tự nhiên do kiếp trước của anh mang lại.
“Cậu là sinh viên năm nhất à?” Vinh Kinh nhớ rằng sinh viên năm nhất cần học huấn luyện quân sự trong khoảng thời gian này.
“Có cần tôi đi cùng với cậu tim huấn luyện viên giải thích không?”
“Tiểu mập mạp sọ đại soái ca cũng sẽ bị trả thù, liền im miệng không nói.”
Vào năm thứ nhất đại học, một vài sinh viên có gia thế tốt đặc biệt hung hăng, người bình thường cơ bản không dễ trêu chọc.
Bạn nhỏ trắng mập cũng sợ liên lụy đến Vinh Kinh, sau khi cảm ơn liên tục, cậu liền vội vàng rời đi.
“Nhìn ướt nhẹp thế này, có thể bị cảm lạnh.”Vinh Kinh lẩm bẩm nói.
Quên đi, Vinh Kinh.
Đừng đi quản chuyện người khác, mày muốn xen vào sắp đặt thì phải xem mình có đủ sức không..