Bình Nước Của Leo

Chương 23 Mất


Bạn đang đọc Bình Nước Của Leo: Chương 23 Mất

Sau khi có thêm một người anh trai,lập tức quyền lực của người anh được sử dụng,Vũ nhìn Ngân bằng ánh mắt truyền cảm hết cỡ, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của cô làm Ngân sững sờ
– Đừng nghỉ học. Anh sẽ rút lại đơn cho em
-Nhưng mẹ em cần người chăm sóc
Anh nói một cô chống chế một không chịu kém. Nhưng thật sự cô không muốn trong lúc mẹ còn nhớ mà không có cô ở bên. Cô không cam lòng,nhất định có cô ở bên mẹ cô sẽ không quên được cô,cô sợ một ngày nào đó mẹ sẽ hỏi cô là ai. Cô sợ
Vũ biết cô thượng mẹ nhưng dù sao cô cũng không thể nghỉ học như vậy tương lai của cô sẽ có vật cản. Anh lại tiếp tục cất giọng thâm trầm
– Đi học đi.Mẹ em cũng muốn e như vậy mà,hãy kĩ đi
Cô cúi gầm mặt,đôi hàng lông mày khẽ nhíu lại đầy khó sử.Cô chỉ biết ngồi im lặng như vậy không nói gì thêm cho đến tận lúc ra về

Khi co trở về,căn nhà đã ngập tràn mùi thức ăn thơm phức,cô lại kéo trên môi nụ cười rạng rỡ. Ngân chạy tọt vào trong nhà từ đằn sau ốm lấy bóng dáng đang tấp nập trong bếp. Cô làm nũng
– Hôm nay mẹ cho chuyên gia phê bình ẩm thực ăn món gì đây?
Mẹ cô nở nụ cười hiền từ làm cô ấm lòng,bây giờ cô nhìn mẹ cô sao mà đẹp quá. Đẹp hơn tất cả những ai,những gì cô đã nhìn thấy. Cô ôm chặt mẹ hơn và tham lam hít lấy mùi hương trên người bà. Cô thầm ước thời gian cứ như vậy thôi,dừng trôi nữa,đừng mang mẹ rời xa cô…
Tối hôm đó,mẹ cô chăm sóc cô rất cẩn thận,thậm chí cô biết bà nửa đêm lên phòng cô kiểm tra xem cô có dắp chăn đi ngủ hay,trái tim cô như được xoa bóp nhẹ nhàng,cô cảm thấy thật hạnh phúc khi này. Nếu đây lag giấc mơ cô tình nguyện mơ mãi,không bao giờ tỉnh lại. Cô yên tâm chìm vào trong giấc ngủ……
Trước cơn dông,trời thường rất đẹp. Qủa nhiên việc minh mẫn,tỉ mỉ đến lạ thường của mẹ cô tối qua là điềm báo không lành mà. Cô xuongx nhà như mọi hôm,ohats hiện đã có rất nhiều đô ăn,không những vậy mà còn đầy cả tủ lạnh.Linh cảm mách cô có điiều gì đó không đúng. Cô vụt chạy khắp nơi tìm mẹ nhưng tất cả đều là vô vọng,Đôi mắt của cô không kìm được mà rơi nước mắt,đảo nhìn dáo dác chung quanh. Đáp lại cô chỉ là âm thanh tĩnh mịch đến đáng sợ. Cô lao như điên cuồng về phía phòng ngủ của mẹ mà tìm. Cô hoảng sợ. Tất cả chỉ dừng lại khi cô nhìn thấy bức thư mà mẹ cô để lại. Thật ra nó chỉ có vài dòng đầy vội vàng
” Gửi đến cô con gái đáng yêu của mẹ. Mẹ biết con dấu bệnh của mẹ,hôm qua trong luc dọn dẹp mẹ đã tìm thấy kết quả khám bện của mẹ.Con gái yêu,mẹ khôn thể đên một ngày con chiu cảnh mẹ khôn nhó ra con,đuổi con đi……mẹ không muốn . Con ngoan mẹ đã nhờ đượcj 1 người bạn chăm sóc con. Con nhất định phải học thật tốt nhá. đừng tìm mẹ mất công,mẹ đã tìm được rồi,ở đây mẹ sẽ sống thật tốt. Yêu con gái mẹ”
Đọc xong vài dòng của mẹ mà cô như chết lặng,đổ cả người ngồi sụp xuống đất,cô ngồi nhìn vô hồn tại một góc nhà.CHợt cô nhớ ra gì đó,đứng bật dậy chạy đi lấy điện thoại,gọi

-A! hãy giúp em!
Đầu dây bên kia còn đang ngái ngủ,nghe giọng của cô mà giật mình tỉnh hẳn. Anh sốt ruột hỏi lại
– Đã xảy ra chuyện gì? Em có sao không?
Cô không kìm được mà khóc nấc lên từng hồi trong điện thoại làm đầu dây bên kia đầy sốt ruột chờ đợi cô trả lời. Cô nghẹn ngào
– Em không sống nổi mất….
Đầy giây bên kia im lặng,lúc sau truyền đến tiếng nói đầy vội vã
– Đặt vé cho tôi về Việt Nam sớm nhất trong ngày hôm nay…..
Một ngữ khí lạnh lùng đến gai ốc….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.