Bình Nước Của Leo

Chương 13: Kẻ Thù


Bạn đang đọc Bình Nước Của Leo: Chương 13: Kẻ Thù


Cả lớp ngơ ngác trước câu nói của cậu học sinh mới,cậu nở 1 nụ cười tỏa nắng làm lũ con gái xao xuyến,tim bỗng đập k tự chủ.Cậu gãi gãi nhẹ mái tóc bồng bềnh,tỏ vẻ ngượng ngùng,nói
– Xin lỗi mọi người vì sự xuất hiện đường đột này.Tôi mới trở về từ Mỹ,tôi học tại 11a1.Tôi tình cờ xem đk phần thi của Ngân nên về giữ người yêu.hì hì
Câu nói đùa của cậu làm m.n cảm thấy thoải mái hơn,bỏ qua cái cảm giác xa cách của 1 hotboy.Lúc này một người mới nhận ra sự quen thuộc,ngước mắt lên,long lanh.Mắt cô đã đầy những giọt lệ,ầng ậng nước.Những giọt nước pha lê trực trào rơi ra.Nhìn vẻ mặt ấy Nguyên hơi nhíu hàng lông mày.Không đợi chờ gì nữa,cô nhảy lên ôm chầm lấy cổ anh,nghẹn ngào cố giấu những giọt nước mắt,nói như trách móc
– Em ghát anh rồi! Sao bây giờ mới về chứ ! Anh….anh…đi đi!!!!!!!!!!!!

Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy hết nhìn thấy hết,cậu ngơ ngác,lẩm bẩm- Cô…..cô…cô đang khóc sao?Cô cũng có lúc yếu lòng dựa dẫm vào ng khác như thế này sao?????
Vũ lặng người nhìn hành động của cô.Còn Vũ như quá quen thuộc,một tay ôm ấy cô,1 tay xoa nhẹ mái tóc kia,miệng mỉm cười đầy hiền hòa,ghé sát tai cô thủ thỉ- Anh biết rồi.Anh xin lỗi!!!!!!Tha lỗi cho anh………….Anh đã về với em rồi đây.Cô bé ngốc ạ
Cô càng khóc to hơn,những giọt lệ lã chã rơi ướt đẫm 1 bên vai của Nguyên.Vũ nhíu chặt hàng lông mày,thầm nghĩ ” Tại sao cô ta chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc chân thật như vậy với mk” Cậu ngồi nghĩ lại tất cả những biểu cảm của cô trước giờ.Đều là rất vui,nụ cười luôn trực sẵn trên môi,nhưng suy nghĩ kĩ lại thật sự là có sự giả dối ở đây.Cậu nhếch môi tự diễu chính mình,nói nhỏ
– Bị cô ta quay như chong chóng rồi.Bị lừa một cách dễ dàng nhỉ
Cậu ngồi cười một mình như thằng ngốc tự chế diễu mình.Sau một hồi tự kỉ cậu đảy ghế 2 tay bỏ túi quần lững thững di ra ngoài,tất cả đều nhìn cậu mà thì thầm to nhỏ
– Không phải Vũ thích Ngân thật chứ????????//
– Chắc vậy rồi.Nhìn mặt cậu ta kìa.Rõ ràng là đang thất tình mà
………………………………….
Cậu đến méo xẹch mặt vì đọ buôn chuyện của mấy người này,chuyện không thành có được đã vậy còn tài buôn chuyện,chẳng khác gì loa thùng cả.Cậu quay lại nhìn 2ng vừa dồi bằng ánh mắt giết ng.Thật sự nếu có thể giết ng bằng ánh mắt thì 2 ng kia đã chết cả nghìn lần rồi.HAZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZIIIIIIIII.Họ cungzx biết đường lẩn đi chỗ khác.Ở đây chốc nũa chắc chắn chết mất xác mà. Ngày hôm sau Ngân cùng Nguyên đi học.Cô cười hết sức tươi,hết sức rạng rỡ.Đúng lúc này Vũ cũng đi tới,tim cậu như nhỡ 1 nhịp trước nụ cười ấy,cậu tự nhủ

– Đây mới là nụ cười thật của cô gái này ư???
Anh ngẩn ngơ cư đi sau 2 ng họ ngắm nhìn nụ cười của cô.Nhìn bộ dạng của cậu làm người ta càng khẳng định “Vũ thích Ngân,cậu ta đang thất tình!!!!!!!!!!!!!!1”.Nghe thấy những gì m.n nói cậu mới giật mk như tỉnh dậy từ giấc mộng dài,k đi theo họ nữa mà tự nói với chính mình-Chết tiệt!!!!!!!!!!!!!!Mình tại sao lại hành động vậy chứ??????????? Cái cô gái dả dối này!!!!!!!!!!!!!! Chết tiệt
Cậu một mình đi lên sân thượng,để từng cơn gió lùa vào,lấy lại chút tỉnh táo.Cậu lên đây lại nhớ lại hình ảnh bất mãn của cô,quả thật đây là cảm xúc chân thật nhất mà cô để cho anh nhìn thấy.Vũ lại bỗng dưng đứng cười 1 mk như thằng điên trên sân thượng.- Tôi cá là cậu thích cô ta thật rồi
Một giọng nói vang lên từ góc khuất làm cậu bừng tỉnh từ giấc mộng.Cậu lạnh nạt,lười biếng nhếch mép cười đầy ma mị.Cậu quay ra đối mặt với giọng nói đó khinh bỉ nói- Tôi nói rồi.Cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi 1 lần nữa mà.!!!!!!!!!!!!!!!
Giong Vu như gắt lên.Ngay lúc này cậu hận k thể xách cổ cậu ta ném từ đây xuống.Bên tai cậu lại vang lên tiếng cười trong trẻo của cô gái đó.Mặt Vũ xám xịt lại.Cậu tum cổ áo Phúc Anh dùng sức ép cậu ta vào tường,qua từng kẽ răng mà rít lên- Cút!!!!!!!!!!!!!!!!!Ngaykhi tôi còn kìm chế đk.Mát Vũ đỏ lên từng tia máu đáng sợ.Phúc Anh gỡ cổ áo ra,chỉnh lại quần áo gắt lên với Vũ
– Tôi nói rồi đó k phải lỗi của tôi.Cậu tưởng 1 mk cậu đau chắc.Tôi cũng vậy,tôi cũng đau,tôi cũng sống như chết

Vừa nói P.ANH vừa đấm từng đâms vào ngực như để xoa dịu như 1 cái gì đó nước mắt cậu rơi.Vũ quát lên
– Cậu không có tư cánh khóc vì MY!!!!!!!!!!!!!!!!Cút ngay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phúc Anh nhìn cậu k nói nên lời,bỏ xuống.Còn lại một mk anh nện từng đám đau điếng vào bức tường,bàn tay cậu bắt đầu rỉ máu,cậu mặc kệ vẫn tiếp tục hành hạ bản thân,.Rồi từng gọt từng giọt nước mát kìm nén bao lâu cũng rơi xuống.Cậu bất lực trượt dài theo bức tường mà ngồi phịch xuống đất.Cậu khó nhọc hít lấy từng ngụm không khí.Miệng không ngừng nói- Anh xin lỗi…..anh xin lỗi….đã k bảo vệ được em……………………………….
Lúc này chuông vào lớp đã reo,vẫn không thấy Vũ,Ngân suy nghĩ mãi liệu có nên đi tìm cậu ta k? Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng cô cũng quyết định đi tìm.Chỗ duy nhất cô nghĩ đến là sân thượng,cô rón rén bước nên,nhìn xung quanh k thấy ai cô đang định đi xuống bỗng cô nghe thấy tiếng động lạ,đi ra góc khuất thì thấy bộ dạng thê thảm của Vũ cô bất ngờ không nói nên lời,ấp úng hỏi- Cậu…..cậu…cậu đang khóc đấy à?????????????/
Nghe thấy giọng của cô Vũ ngẩng nên nhìn cô,khôn mặt mệt mỏi,miệng mấp máy……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.