Bình Nước Của Leo

Chương 1: Oan Gia Ngõ Hẹp


Bạn đang đọc Bình Nước Của Leo: Chương 1: Oan Gia Ngõ Hẹp


buổi sáng đầu thu trong lành,tiếng chim hót réo rắt,ánh nắng ấm áp tràn ngập đầy căn phòng màu hồng dễ thương.Nhưng tất cả vẫn chưa đủ để lôi một con sâu ngủ ra khỏi chăn cho đến khi
-HOÀNG KHÁNH NGÂN!!!!!!!DẬY MAUUUUUUUUU!!!!!!!!
Tiếng gọi chói tai kèm theo tiếng bước chân vội vã leo cầu thang là của mẹ nó.4 năm đi học cấp 2 cảnh tượng này ngày nào cũng diễn ra,nó như trở thành một “hương vị đặc biệt” của cả khu phố vào mỗi buổi sáng không khéo bây giờ mà thiếu cả xóm phố lại ăn k ngon ngủ không yên ấy chứ.Ngày nào cũng vậy đầu tiên là tiếng “gọi yêu thương” của mẹ nó và sau đó là hình ảnh nó chạy cuống cuồng trên phố với chiếc bánh mì ngậm trên miệng (=.= bôi bác vừa chứ.con gái con đứa).4 năm đã vậy cái thói quen nay đã ăn vào máu mất rồi giờ lại thêm 1 kì nghỉ hè nên cảnh này hôm nay diễn ra cũng không có gì là bất bình thường.Nhưng hôm nay lại khác hôm nay nó HOÀNG KHÁNH NGÂN chính thức là tân học sinh của trường THPT MINH CHÂU,hôm nay là ngày đầu tiên nó nhập học nên mẹ nó bằng mọi cách cũng phải “ném” đk nó qua cổng trường cho đúng giờ vậy nên sau một hồi “thổi kèn gõ chống”cho bị cáo có cơ hội hối lỗi trước khi bị hành sử thì cuối cung cánh cửa phong nó cũng được mở ra “CẠCH”
-NGÂN!con định…………
Câu nói chưa được thốt ra hết đã được bà Hoàng nuốt trở lại về trong họng vì cảnh tượng trước mặt.Con sâu ngủ bà nuôi bao nhieu năm nay không thấy đâu,phòng ốc sạch sẽ,ánh nắng ngập tràn.Rốt cuộc “con gái yêu quý của bà đâu rồi?Đi gần đến giường mà hàm của bà muốn rơi xuống đất,cô con gái của bà đã mặc đồng phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng ,balo đeo trên vai thậm chí còn đi sẵn cả giầy vậy mà nó đang ngồi dưới sàn nhà,gục đjầu lên giường và…….NGỦ.Miệng thì không ngừng lẩm bẩm “con lớn rồi k cần mẹ gọi dậy nữa đâu.”Nhìn cảnh này mà bà không nói nên lời lập tức dụng cụ tác chiến của bà được sd.”KEENG…..KEENGGGGG………KEEEENNNNGGGGG……..”Một hồi liên hoàn chảo đk bà suất chiêu làm con bé bật dậy như lò xo.Đã quá quen thuộc với cảnh tượng cô thừa biết chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo vậy là cô chạy một mạch ra đến của nhà nói vọng lại -CON ĐI HỌC ĐÂY!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhìn con bé vác chân nên cổ mà chạy bà chỉ biết lắc đầu ngoai ngoải thầm nghĩ “không biết bao giờ con bé này mới chịu lớn đây

Chạy trên đường mà con bé không ngừng nguyền rủa “rõ ràng là sáng nay mình đã dậy rất sớm từ hơn 4h sáng mà tại sao co thể ngủ gật đk chứ???rõ ràng là quá vô lí mà.như thế này thì yêu thườn sao nổi khánh ngân ơi (yên tâm đi ạ có ng rồi khỏi lo)”.Thoát ra khỏi những suy nghĩ “tự trách” thì cổng trường yêu dấu đã gần ngay trước mặt con bé lại tự cổ vũ chính bản thân “cố lên!!!còn một chút nữa thôi!!cố lên!!!!!!!!!!!!”.Cánh cổng trường đã khép lại được 1 nửa,trước mặt lại có 1 tên con trai hình như bác bảo vệ chờ hắn thì phải con bé dùng những đoạn hơi cụt ngủn còn lại của mk mà kêu nên
-CHỜ……..CHỜ………CHỜ VỚI!!!!!!!!!”
Ý của nó là kêu bác bảo vệ chờ nó nữa ai ngờ tấm lưng kia lại tưởng gọi mk đột ngột đưng lại thế là với tốc độ “chóng mặt của 2 cẳng mà nó lao một cái “ầm” nhưng với kinh nghiệm 4 năm chuyên đi lao vào người khác như nó thì việc giữ thăng bằng là rất dễ và kq là cái tên đó nằm đo ván trước cổng trường còn nó đứng như trời trồng ở đó.Đang định đỡ tên kia dậy ai dè thầy giám thị xuất hiện làm bác bảo vệ vôi vàng khép cửa.Sau 2s suy nghĩ đắn đo suy nghĩ (nghĩ thật k v?).Hình ảnh mẹ đứng cầm thìa(môi) múc canh đứng ở cửa chờ nó về là da gà nó nổi nên rần rần vậy là nó lại khếch đại cái loa
-XIN LỖI !
Lời nói vừa dứt người ta còn chưa hiểu gì nó đã nhảy phóc nên lưng cậu ta và nhảy vào trng trường (ai bảo a nằm ở ngay lối ra vào làm gì hic hic ).Vào được đến trường bác bảo vệ và thầy giam thị rơi luôn hàm mà nhìn nó (ác quá mà).Vừa tiếp nó lại lăng xăng -E vào đến trường rồi khng tính là đi muộn nhá thầy.Bây giờ cho phép e ra ngoài đỡ a kia dậy nha thầy
Nó nói nhanh đến nỗi chẳng ai kịp phản ứng gì thầy giáo vẫn còn đứng ngây ngốc chẳng hiểu cái gì vứa sảy ra.Vừa chạy ra đến cổng bỗng “BỘP” nguyên cả 1 cái cặp ở đâu rơi xuống ngay đầu làm nó ngã ngồi cái phịch xuống đất ổng hết cả ê.Đang định nên tiếng chửi thề xem ai ném mà ngu vậy ai ngờ đã có 1 giọng nói trầm thấp dễ nghe nhưng cũng k kém phần lạnh lùng vang nên-Chiêu mới à?Con gái bây giờ thật phiền phức!muốn gây sự chú ý của tôi thì cô đã dùng sai cách rồi.!
Chẳng hiểu anh ta vừa nói cái gì con bé đứng dậy ngây ngốc hỏi-A nói gì cơ e không hiểu
Trước thái độ của con bé hắn nở nụ cười nửa miệng đầy chế giễu đưa tay chỉ thẳng vào trán con bé vừa nhấn nhấn xuống mấy cái vừa nói-Tôi nói cô là đồ háo sắc,vô liêm sỉ
Con bé há hốc mồm trước câu nói của hắn.Trên đời này nó ghét nhất là mấy loại người tự cao tự đại,k coi ai ra gì.Thấy hắn thái độ v lòng ăn năn hối lỗi của nó đã bốc hơi sạch sành sanh.Nó ngước mắt nên gắt-Này a kia!tôi nhảy lên người anh tôi thừa nhận tôi sai và tôi cũng đã xin lỗi nhưng k phải vì v mà a có quyền mắng mỏ tôi nghe chưa?gì chứ hsaos sắc?vô liêm sỉ?a là cái ta gì mà giám nói tôi như v?
Hắn nóng mặt nhưng lại nhìn thấy cái biển tên trên áo cô ” HOÀNG KHÁNH NGÂN.10A1″.Hắn định nói gì đó nhưng lại thôi chỉ cúi xuông nói nhỏ vào tai nó “rồi cô sẽ biết mk đã làm gì.hẹn gặp lại”.Nói xong hắn xỏ tay vào túi quần đi thẳng vào trường còn chẳng thèm lấy cặp,con bé đứng ngơ ngác 1 lúc rồi cũng đi vào.chẳng hiểu cái gì.Nhưng mặc kệ bây giờ nó phải đi tìm lớp đã.leo lên đến tầng 2 con bé dừng lại trước cửa lớp 10A1 hít 1 hơi thật sâu rồi mở cửa.Cả lớp dồn ánh mắt về phía nó chẳng biết làm gì cho hét
xấu hổ con bé chỉ biết cười 1 cách gượng gạo rồi nói
-Xin phép cô cho e vào lớp e bị lạc

Cô giáo cười hiền gật nhẹ con bé biết ý đi vào và chui tọt xuống bàn cuối cùng.1 lúc sau cũng có 1 ng nữa vào lớp,cũng đi muộn con bé ngồi cười tít mắt vì hp có ng đi mụn hơn mk.Mải làm quen bạn mới nó cũng chẳng thèm nhìn ng mới vào lấy 1 cái nhưng k ngờ ng đó lại ngồi ngay đằng trước nó định bụng làm quen co giáo lên tiếng-Hai e vừa vào.Đứng dậy giới thiệu bản thân với lớp đi nào
Con bé đứng dậy nở 1 nụ cười tươi hết cỡ giới thiệu-Chào cô và các bạn, mk tên là HOÀNG KHÁNH NGÂN.mong mọi người giúp đỡ
-HOÀNG THIÊN VŨ.Rất vui vì học cùng lớp
Nó chưa nói xong thì tên kia đã xen vào đã vậy lại còn nói côc lốc,khó chịu.Nhưng thôi kệ ng ta.Con bé ngồi xuống tiếp tục làm quen hỏi m.n xung quanh xem họ thuộc cung hoàn đạo nào vì nó mê và tin vào 12 cung hoàng đạo rất nhiều.Đã làm quen đực hầu hết m.n xq chỉ còn duy nhất người trên con bé lại gọi với lên.
-Vũ ơi!Bạn thuộc cung gì vậy?(nghe thân nhỉ)
-Sư tử.Cứ gọi là anh giống lúc sáng đi
Trả lời cộc lốc làm con bé khó chịu.nhưng nó vẫn chưa để ý lắm lại tiếp lời
-mk cung bảo bình.dù chúng ta là 2 oan gia nhưng dù s cũng hãy hòa thuận với nhau nhé

Trả lời nó lại là cái giọng ấy-Bảo là gọi a như từ sáng cơ mà
Con bé ngu ngơ không hiêu thì hắn quay xuống cười nụ cười gian xảo nói nhỏ “Chào cô nhóc gazay sự”.Con bé mắt chữ A mồm chữ O nhìn.dụi mắt mấy lần tự nhủ mk bị lão đó ám ảnh à” ai dè nhìn lại vẫn vậy.quá shock con bé hét-Thằn cha vô duyên????
Đáp lại cô chỉ là cái nhíu mày và câu nói
-Lại gặp lại rồi.Bạn cùng lơp nhưng cứ gọi a cũng đk.Mà tôi với cô làz oan gia ngõ hẹp à?Vậy thì tôi chờ nó xem như thế nào.
Kết thúc câu nói là cái nhếch mép đầy mưu mô.Con bé chỉ biết méo xệch mặt tự trách “ngồi gần 1 sư tử đã là 1 trừng phạt cho con rồi.Nhưng tại sao lại là hắn??”.Không biết làm gì hơn nó chỉ có thể ngồi cầu nguyện cho a ta k phải là 1 sư tử hoàn hảo nếu không 2 bọn họ thật sự là sắp có chiến tranh rồi.Chiens tranh của oan gia ngõ hẹp….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.