Bình Minh Và Hoàng Hôn

Chương 12(1). Còn Ai Yêu Em Nữa Đâu?


Đọc truyện Bình Minh Và Hoàng Hôn – Chương 12(1). Còn Ai Yêu Em Nữa Đâu?

Giờ tan học luôn là lúc đông đúc náo nhiệt nhất, Kỉ Đình cùng với mấy người bạn học ồn ào rổn rảng bước ra khỏi khu lớp học của trường chuyên, càng về gần đến nhà, người xung quanh càng thưa thớt, Lưu Lý Lâm cũng đã về nhà bên ngoài khu trường học. Kỉ Đình một mình đi trên con đường vắng, thi thoảng lại đụng mặt vài người quen, cậu cũng không muốn vội về làm gì, ở trong trường đại học có cái hay là chỗ nào cũng có những thảm cỏ xanh và đất hoang rộng lớn, muốn loăng quăng dạo chơi ra sao đều được hết.
Cậu men theo hướng giáp với khu tập thể công nhân viên và dãy núi phía sau, không hẹn mà gặp ngay Chỉ Di cũng vừa mới tan học về. Chỉ Di lưng đeo cặp sách, cúi gằm mặt bước trên đường, không biết vì sao mà bộ đồng phục cô bé mặc trên người lại rộng thùng thình khác thường, khiến dáng người cô nàng trở nên gầy gò khẳng khiu. Cô bé không rực rỡ bắt mắt như Chỉ An, dáng vẻ như một đóa cúc bé xinh, khiến người ta không nén nổi xót thương, Kỉ Đình mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô bé không hề hay biết gì đang dần dà đi tới, lúc này cậu mới gọi một tiếng, “Chỉ Di”.
Chỉ Di ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu, lắp bắp nói, “Anh… Kỉ Đình… Anh cũng vừa tan học à?”.
Mặt mũi cô bé đỏ lựng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay lộ vẻ đáng thương vô ngần, Kỉ Đình bỗng thấy hơi buồn cười, “Em cứ nhìn chăm chăm xuống đất làm gì thế, không sợ va phải người ta à?”.
“Vâng… À không, không… Không phải…” Cô bé dường như cũng chẳng biết mình muốn nói gì nữa, cơ hồ sắp cắn phải lưỡi, trông thấy Kỉ Đình cười, cô cũng ngượng nghịu cười theo. Một cơn gió thổi ùa tới, bím tóc cô bé tết đằng sau sà xuống mấy sợi, ôm lấy khuôn mặt cô, nhồn nhột, cô giơ tay vén lên, nhưng mấy sợi tóc ấy ương bướng chẳng nghe lời, bị gạt ra rồi, lại tung tẩy rớt xuống. Kỉ Đình cúi mặt, nhẹ nhàng giúp cô bé vén mấy sợi tóc ấy ra sau tai, thùy tai cô bé mỏng manh nhỏ nhắn, thoáng trong veo, ửng đỏ khác thường.
Tay Kỉ Đình rất mát, vô tình chạm phải vành tai nóng ran của cô bé, như băng lạnh bỏng rát, cô bé bất giác hơi run rẩy, ngại ngùng né tránh, “Anh vẫn chưa về nhà à?”.
“Vẫn sớm mà, anh đi loăng quăng một tẹo, đọc sách lâu, mắt hơi khó chịu”, Kỉ Đình mỉm cười đáp lời.
“À.” Chỉ Di gật gật đầu, “Thế thì em về trước đây, anh cũng nhớ về sớm nhé!”.
Kỉ Đình dõi theo dáng vẻ rón rén hốt hoảng của cô bé, lại bật cười lần nữa. Chỉ Di cũng bắt đầu lớn rồi, cô bé không còn là cô nhóc ngày xưa lui cui bên cạnh cậu nữa, cậu không hiểu nổi tại sao cô bé càng lớn càng xa cách với cậu, tâm sự của mấy nàng thiếu nữ thật khiến người ta không sao đoán được. Trước mắt cậu bất chợt hiện lên hình ảnh cô bé Chỉ Di khóc thút thít trong góc tối lúc họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu đã từng hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cô bé, nhưng có lẽ, Chỉ Di chẳng cần cậu bảo vệ cô suốt đời, chắc hẳn một ngày đẹp trời nào đó, bên cạnh Chỉ Di sẽ xuất hiện một người thực sự bảo vệ được cô.
Cậu cứ bước đi lang thang vô định, một cơn gió mát lạnh hiếm hoi trong buổi chiều chạng vạng tiết chớm hạ ập tới, khiến nỗi niềm trĩu nặng trong lòng cậu cũng dần dần vơi nhẹ đi, bỗng cậu nghe thấy trong lùm cây thấp lè tè trước mặt phát ra tiếng sột soạt, dấn thêm vài bước, cậu nhìn thấy ở đó có hai bóng người đang áp chặt vào nhau.
Kỉ Đình chẳng lấy làm lạ, những cặp nam nữ tình tự ở khu núi non sau trường vốn nhan nhản, cậu đã định bước tránh đi, nhưng thốt nhiên nhớ rằng có một khoảng thời gian hồi còn nhỏ, cậu vẫn thường đi với Chỉ An, chuyên bày trò tai quái phá bĩnh việc hay ho của người khác làm vui, không nén nổi có chút buồn cười. Cậu nổi máu nghịch ngợm, đưa mắt nhìn về hướng đó, phát hiện thấy hóa ra hai người kia đều mặc bộ đồng phục của trường chuyên… Trong đó bóng dáng một người có nét quen thuộc khiến cậu chết lặng.

Sau này nghĩ lại, Kỉ Đình không biết rốt cuộc lúc ấy mình đã nhìn như vậy bao lâu, có lẽ chỉ là một vài giây, có lẽ nhiều hơn. Gió thổi qua, lay đám cành lá ngay bên cạnh quệt vào mặt cậu, khiến cậu thấy đau nhói, còn đau hơn cả trong tưởng tượng của cậu. Thế nhưng cái nhói đau ấy khiến cậu trở nên tỉnh táo, hai người đang ở trước mắt kia, một người là em gái cậu, cậu có quyền phá ngang họ.
Cậu khẽ ho một tiếng, đúng như mong đợi, hai người đang ôm riết lấy nhau kia lập tức rời nhau ra.
Nửa người trên của Chỉ An vẫn còn đang tựa vào Trần Lang, trên mặt cô bé hoàn toàn không có lấy nửa vẻ căng thẳng hay xấu hổ vì bị bắt quả tang, cô hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ rất hứng thú ngó Kỉ Đình lom lom.
Cô vẫn còn là một đứa trẻ con, làm sao lại thế này được? Sao lại thế được?!
“Sao khéo thế, Kỉ Đình, cậu cũng ra đây dạo chơi đấy à?” Trên mặt Trần Lang vẫn còn vẻ đỏ gay chưa tan hết, thế nhưng vẫn mấp máy miệng chào hỏi Kỉ Đình một câu.
“Thật không phải vì đã làm phiền đến hai người, thế nhưng làm ơn buông tay khỏi người em gái tôi được chứ?” Khuôn mặt Kỉ Đình không biểu hiện gì, cậu thầm nghĩ, có lẽ Lưu Lý Lâm nói phải, Trần Lang quả thực là một kẻ đáng ghét, lúc này mà cậu có thể biến thành Lưu Lý Lâm thì hay biết bao, nếu như thế, cậu có thể có đủ những từ ngữ độc địa, không nề hà kiêng nể gì mà trút hết lên kẻ đang đứng trước mặt cậu.
“Em gái à?” Trần Lang thoáng vẻ cười cợt nhìn Chỉ An với ánh mắt dò xét.
Chỉ An chẳng nói chẳng rằng, rời khỏi người Trần Lang, nói với Kỉ Đình, “Làm sao nào, anh Kỉ Đình?”.
Cô bé từ xưa tới giờ chưa từng gọi cậu như vậy, lúc này cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười ngoan ngoãn, khiến Kỉ Đình thoáng chốc hoảng hốt, nụ cười này, cách xưng hô này, chẳng phải là điều cậu đã từng mong đợi biết bao lần đó sao?
“Nói vậy thì, ông anh chủ ý tới đây để chăm sóc cô em đấy nhỉ?” Trần Lang nhìn Kỉ Đình cười.

Thái độ của Kỉ Đình vẫn ôn hòa, thế nhưng giọng nói lạnh tanh, “Chỉ e Phó Hiệu trưởng Trần cũng thi thoảng đến chốn này dạo bộ, nhân tiện săn sóc đến Trần công tử một thể”.
Trần Lang cười khẩy, “Đem bố tôi ra dọa tôi đấy chắc?”. Thế nhưng trên nét mặt cậu ta không phải không thoáng vẻ ngại ngần.
“Anh cứ về trước đi, nhớ mang cho em cái màu em cần đấy.” Chỉ An nhìn Trần Lang cười cười.
Cô bé đã nói vậy, Trần Lang cũng không cứng đầu cứng cổ nữa, “Được rồi, đến lúc đấy anh sẽ đến gặp em”. Lúc bước ngang qua người Kỉ Đình, cậu ta nói một câu, “Đi nhờ cái”. Kỉ Đình cười cười nhìn cậu ta, không hề nhúc nhích, hai cậu nam sinh va người vào nhau, hai tấm vai đụng nhau đau điếng.
Trần Lang đi khuất rồi, Kỉ Đình không nói gì thêm, cậu đứng nguyên chỗ cũ, im lìm nhìn Chỉ An, cậu muốn nghe xem cô bé sẽ nói năng ra sao. Chỉ An thì lại tóm phắt lấy cái cặp sách đang vứt chỏng chơ trên thảm cỏ, dúi ngay vào tay Kỉ Đình, “Đi thôi”. Cô bé làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, hích cậu một cái, rồi nghênh ngang tiến lên phía trước.
Kỉ Đình vác cặp của cô bé lên vai, bước theo sau, đi được một đoạn, cậu nói, “Chỉ An, em không cảm thấy là phải nói gì với anh về việc vừa rồi hay sao?”.
Chỉ An quay ngoắt người lại, Kỉ Đình né không kịp, hai người đâm sầm vào nhau, cậu sợ cô bé ngã, bèn giơ tay ôm lấy eo cô, cô bé rất gầy, tấm lưng ong mỏng manh tới nỗi cậu cảm thấy mình có thể ôm nó đến vỡ vụn. Chỉ An ngẩng đầu lên nhìn cậu trân trân, đôi mắt ấy khiến cậu sởn da gà, cậu như bị điện giật, rụt bắn tay lại, đưa ra sau lưng.
Cô bé vẫn dính sát lấy cậu, tỏ vẻ khiêu khích, “Có cần em phải miêu tả chi tiết không?”.
Cậu cắn chặt môi, một bàn tay nắm chặt phía sau lưng, không cho phép mình được né tránh ánh mắt của cô, lặng phắc hồi lâu, cậu đưa ra một câu trả lời khiến ngay cả Chỉ An cũng không ngờ nổi.
Cậu bảo, “Có chứ”.

Chỉ An nên biết là, từ nhỏ cậu đã là đứa trẻ không chịu nổi khích bác, đặc biệt là những khích bác mà cô bé chĩa vào cậu.
Chỉ An mỉm cười, rất nhiều người mê đắm cái vẻ nửa cười nửa không nơi khóe môi cô, thế nhưng Kỉ Đình lại yêu mến cái nụ cười như lúc này của cô, hệt như một đứa con nít thơ ngây vô tội.
“Chi tiết cụ thể là… Em mượn anh ta một cái bút chì màu, thực ra việc vẽ vời cũng hay ho lắm, hồi trước làm sao mà em lại không biết nhỉ?” Cô bé nhìn cậu đáp lời.
Kỉ Đình hơi tỏ vẻ mỉa mai, “Anh có phải thằng ngốc đâu, mượn bút màu mà phải ôm nhau như thế hay sao?”.
“Như thế thì có gì không đúng chứ?” Cô bé hỏi lại với vẻ rất thật thà.
“Em mới có tí tuổi đầu? Em có biết mấy đứa con trai đấy trong bụng nghĩ ngợi cái gì không?”
“Thế nhưng em thích có người ôm em, em cần có ai đấy yêu em.”
“Rất nhiều người yêu em đấy chứ, thế nhưng không nhất định phải có cái kiểu bày tỏ thế này”, Kỉ Đình nói với vẻ rất gay gắt.
“Ai, còn ai nữa thế?” Cô quay ngoắt thái độ hỏi vặn lại.
“Ai cái gì cơ?” Kỉ Đình nhất thời không hiểu ra.
Chỉ An nhếch mép lên, “Anh nói rất nhiều người yêu em, rất nhiều là những ai, ai yêu em? Anh nói xem!”.
Kỉ Đình cúi mặt xuống, cậu có thể cảm thấy hơi thở của cô bé, trong lòng rối loạn, một câu trả lời chỉ chực thốt ra khỏi miệng cậu, lòng bàn tay cậu đang giấu sau lưng cứ dấp dính, cậu hơi động cựa, mới biết là mình đã nắm chặt tay đến thế.

Cậu lùi lại đằng sau một bước, “Ít nhất có Chỉ Di yêu em”.
Chỉ An lại nheo nheo mắt, chăm chú dò xét Kỉ Đình.
Cậu nghiêng đầu đi.
“Người khác yêu em là một chuyện, bản thân em là con gái, càng cần phải biết yêu chính bản thân mình, có rất nhiều việc em có thể để dành về sau hẵng làm, ví dụ như với Trần Lang chẳng hạn, cậu ta chẳng phải là không tốt, thế nhưng tuổi em còn nhỏ quá”.
“Vớ vẩn!” Cô bé lại dấn lên một bước.
“Có thể em không thèm để ý đến việc bị chú Cố biết chuyện, thế nhưng giả như bọn họ biết thật, em cũng chẳng thoải mái hơn bây giờ được đâu.” Kỉ Đình vờ như không biết đến cái áp sát của cô bé.
“Anh định mách với họ cái gì?”
“Kể với chú dì hết sự thực mà anh nhìn thấy, anh không thêm mắm dặm muối gì hết.”
“Thật không?” Giọng Chỉ An vút cao kỳ quái, sau đó Kỉ Đình cảm thấy bàn tay giấu sau lưng mình đã bị nắm chặt lấy, đáp xuống một nơi thật mềm mại, phập phồng ấm áp.
Động tác của cô bé nhanh quá, bàn tay của cậu thậm chí còn đang giữ nguyên tư thế vo nắm đấm, thế nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim của cô bé, hoặc giả tiếng tim đập điên cuồng như muốn giãy tung khỏi cơ thể ấy bắt nguồn từ chính cậu chăng? Thình thịch, thình thịch… Cơ hồ ở giữa đất trời chỉ còn lại nhịp đập này thôi, thứ chấn động ấy mãnh liệt quá đỗi, đến mức về sau khi hồi tưởng lại khoảnh khắc chớp nhoáng này, cậu cũng chỉ nhớ được giữa màn trống rỗng, nhịp tim đập rổn rảng như xé tai, và cả thứ mồ hôi dấp dính khắp lòng bàn tay nữa.
“Đừng có nhúng mũi vào việc của em, nếu không em cũng sẽ mách bác Kỉ cái sự thực này cho mà xem, hệt như anh, em cũng không thêm mắm dặm muối gì hết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.