Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 34: Tiễu trừ loạn tặc


Đọc truyện Binh Lâm Thiên Hạ – Chương 34: Tiễu trừ loạn tặc

Ở cách huyện Dương Tân ước chừng tám mươi dặm có một đội quân chừng hai vạn người đang trùng trùng điệp điệp tây tiến, cờ xí phấp phới, khôi giáp sáng choang, thanh thế rất lớn.

Lưu Bị cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ, hắn đang đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng như có điều suy nghĩ.

“Đây là lần đầu tiên Lưu hoàng thúc tác chiến ở phương nam à!”
Phó tướng Vương Uy cười nói.

“Đúng vậy! Không giống phương bắc cho lắm, nơi đây khắp nơi toàn là hồ và sông ngòi, không thích hợp cho kỵ binh tác chiến.”

Lưu Bị hết sức cảm khái, cười nói:
“Nếu là quân Tào giết tới Giang Nam cũng không thể phát huy ưu thế, chỉ cần quân đội phương nam đồng tâm kháng Tào, ta cảm thấy việc chiến thắng quân Tào không phải là điều không thể.”

“Nếu câu này do người khác nói tôi sẽ không tin, nhưng từ trong miệng Lưu hoàng thúc nói ra tôi sẽ không nghi ngờ.”

“Ha hả! Quá khen.”

Dừng một chút, Lưu Bị lại cười hỏi:
“Chí Công có hiểu rõ về tình hình quân phản loạn không?”

“Coi như là rõ như lòng bàn tay đi!”

Vương Uy nở nụ cười khinh miệt, giải thích cho Lưu Bị:
“Thủ hạ chính thức của Trương Võ, Trần Tôn chỉ có ba nghìn người, mặc dù binh lực bây giờ hơn mười ngàn nhưng phần lớn đều là nông phu tạm thời chiêu mộ, hoặc giả là đám lưu manh vô lại, không có sức chiến đấu gì, Lưu hoàng thúc không cần lo lắng, điều đáng lo lắng chính là động tĩnh của quân Giang Đông.”

Lưu Bị gật đầu:
“Ta cũng lo lắng quân Giang Đông, rất sợ bọn họ đột nhiên xuất hiện ở huyện Dương Tân.”

Vương Uy cười ha hả:
“Tuy có khả năng này nhưng chúng ta chỉ cần tăng cường thám tử là có thể nắm giữ hoàn toàn được động tĩnh của địch quân.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Lưu Cảnh cưỡi ngựa chạy lên trước. Hai hôm nay hắn đã cơ bản nắm vững được kỹ thuật cưỡi ngựa, tuy chưa tinh thuần lắm mà thôi, đáng tiếc con ngựa hắn cưỡi là ngựa già, không thể chạy quá nhanh.

“Công tử Cảnh, đây là lần đầu tiên cậu tham gia chiến dịch đúng không? Ta thấy công tử rất hưng phấn.”
Vương Uy cười hỏi.

“Có một chút!”


Lưu Cảnh và Lưu Bị liếc nhau một cái, hai người đồng thời nhớ lại cuộc chiến Nhữ Nam, không khỏi hiểu ý bật cười.

“Hoàng thúc, ta muốn cùng Tiểu Quan tướng quân đi tuần tiễu, không biết có được hay không?”

Lưu Cảnh không phải là quân nhân chính thức, mà là theo quân tác chiến, Lưu Biểu muốn thông qua chiến tranh để rèn luyện ý chí của hắn, điều này Vương Uy hiểu. Hắn vừa định phản đối thì Lưu Bị lại gật đầu đáp ứng:
“Có thể!”

Lưu Cảnh mừng rỡ, ở trên ngựa khom người thi lễ:
“Đa tạ Hoàng thúc chuẩn lệnh!”

Hắn quay đầu ngựa chạy về phía sau, Vương Uy bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Lưu Cảnh, hắn hết sức lo lắng nói:
“Hoàng thúc, công tử Cảnh không có kinh nghiệm tác chiến, để cho hắn đi tuần tiễu có phải là quá nguy hiểm hay không, vạn nhất xảy ra chuyện gì. . . . .”

Lưu Bị khẽ mỉm cười:
“Công tử Cảnh rất cơ trí, cũng rất lý trí, Tiểu Quan tướng quân sẽ chiếu cố hắn.”

Vương Uy bất đắc dĩ, Lưu Bị dù sao cũng là chủ tướng, nếu chủ tướng đã đáp ứng, hắn phản đối cũng vô ích, chỉ đành phải thở dài một hơi, lại quay đầu lo âu nhìn theo bóng lưng Lưu Cảnh.

… . . . .

Lưu Bị phái ra tất cả ba đội thám báo, mỗi đội thám báo ước chừng trăm người, đội thứ nhất do Quan Bình dần đầu. Quan Bình là con nuôi của Quan Vũ, tất cả mọi người trong quân đều gọi hắn là Tiểu Quan tướng quân, tuổi chừng hai mươi, luôn nở nụ cười, khác xa với kiểu trầm mặc của cha hắn.

Có lẽ là do tuổi tác hai người gần tương đương nhau, Quan Bình và Lưu Cảnh rất dễ thân cận.

Ở thành Võ Xương, hai người cũng đã biết nhau, lần này tác chiến, Lưu Cảnh bèn bám cứng lấy Quan Bình, chẳng qua Quan Bình cũng không dám tự tiện làm chủ mà phải được sự cho phép của Lưu Bị.

Quan Bình đang chuẩn bị xuất phát thấy Lưu Cảnh chạy đến bèn nở nụ cười, giục ngựa tiến lên hỏi:
“Thế nào, Hoàng thúc đáp ứng chưa?”

“Đáp ứng rồi!”
Lưu Cảnh hưng phấn đáp.

Quan Bình cười ha ha, vung tay lên:
“Lên đường thôi nào!”

Hắn mang theo Lưu Cảnh cùng với hơn một trăm tên thám báo phóng ngựa về phía nam…


Địa hình xung quanh huyện Dương Tân phụ toàn là đồi núi, chập chùng khó đi, vách đá lô nhô, rừng rậm giăng đầy, mặc dù bây giờ đã là đầu mùa đông nhưng độ ẩm trong rừng vẫn còn cao, nước vẫn chảy mà chưa bị đóng băng, con suối trông như một cái đai lưng bằng ngọc ngoằn ngèo quanh đồi núi.

Mặc dù phong cảnh tú lệ nhưng dân số lại vô cùng thưa thớt, dân số quận Giang Hạ chủ yếu tập trung ở ba vùng ven sông là Sài Tang, Võ Xương và Hạ Khẩu.

Diện tích của huyện Dương Tân mặc dù lớn nhất quận Giang Hạ, gấp mấy lần huyện Võ Xương nhưng dân số lại chưa bằng một phần ba huyện Võ Xương.

Mọi người đi hơn ba mươi dặm mà vẫn chưa gặp ai, lúc này, Quan Bình chiến mã của Lưu Cảnh đã kiệt sức, liền khoát tay chặn lại, mọi người thả chậm tốc độ rồi ngừng lại.

“Công tử Cảnh, nếu không chúng ta đi đổi một con ngựa khác đi!”
Quan Bình cười nói.

Lưu Cảnh biết chiến mã trong quân không nhiều, mỗi con chiến mã đều được chủ nhân của nó yêu quý như sinh mạng, Lưu Cảnh mặc dù muốn có được một con ngựa tốt, nhưng hắn không muốn làm cái chuyện đoạt ngựa yêu của người khác.

Lưu Cảnh lắc đầu:
“Không cần, chờ dẹp xong Trương Võ, Trần Tôn, ta sẽ nghĩ cách kiếm một con ngựa tốt.”

Nói tới chuyện ngựa tốt, ánh mắt Quan Bình hiện lên sự sùng kính:
“Ngựa của cha ta có thể nói là đệ nhất thiên hạ, ngay cả Hoàng Phi Điện của Tào Tháo cũng kém xa.”

“Đó là đương nhiên, ngựa Xích Thố của Lữ Bố cơ mà! Ta vẫn cho rằng, trừ ngươi cha huynh ra, thiên hạ không ai có tư cách cưỡi Xích Thố.”

“Đa tạ công tử Cảnh khen ngợi, nếu cha ta nghe được công tử khen lời này nhất định sẽ nhìn công tử bằng một con mắt khác.”

Hai người vừa nói vừa đi, họ nhận thấy có mấy tên kỵ binh đang phóng ngựa trở về, trên ngựa có mang theo một gã tiều phu.

“Bẩm báo tướng quân, chúng tôi phát hiện ông tiều phu này ở trong rừng, hình như ông ấy biết một số tình huống.”

Tiều phu xuống ngựa, tiến lên quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói:
“Bái kiến tướng quân!”

“Ông không cần sợ hãi, chỉ cần nói những gì mình biết là chúng tôi sẽ để ông đi ngay lập tức.”

“Dạ!”


Tiều phu cố gắng lục soát toàn bộ những chuyện lý thú trong đầu, hắn kể một cách bi thảm và công phẫn, tới mức quên mất nguy hiểm trước mắt.

“Tôi muốn nói, Trương Võ và Trần Tôn hai con ác ma, hơn nửa đàn ông trong thôn của chúng tôi đều bị chúng bắt đi, nữ nhân đều trốn vào trong núi, nếu không thì bị chúng dâm nhục, còn lương thực, hắn đoạt toàn bộ lương thực của chúng tôi đi rồi. . . . .”

Lưu Cảnh không có hứng thú với những chuyện này, hắn cắt đứt lời của tiều phu, hỏi:
“Chúng tôi muốn biết ông có gặp binh lính Giang Đông khi nào không?”

“Chưa từng gặp!”

Tiều phu lắc đầu:
“Tôi chắc hắn rằng chưa từng nhìn thấy binh lính Giang Đông, lần cuối cùng gặp quân Giang Đông là hai năm trước.”

Mọi người lại vặn hỏi mấy câu, quả thật không có tình huống gì dị thường liền thả tiều phu ra, Quan Bình trầm ngâm một chút nói:
“Tuy tiều phu không nhìn thấy quân Giang Đông, nhưng cũng không có nghĩa là không có, hoặc giả hắn không nhìn thấy, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên nam tuần, công tử Cảnh nghĩ như thế nào?”

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
“Huynh là đầu lĩnh thám báo, mọi chuyện do huynh quyết định.”

” Được ! Chúng ta tiếp tục tuần tra.”

Quan Bình dẫn mọi người tăng nhanh tốc độ chạy đi.

… . .

Sáng sớm hôm sau, Lưu Bị dẫn hai chục ngàn đại quân kéo tới huyện Dương Tân, hạ trại cách huyện thành ba dặm, quân đội nhanh chóng bày trận, hai chục ngàn đại quân ùn ùn kéo đến, ánh đao lóe lên, đằng đằng sát khí.

Huyện Dương Tân mặc dù có phạm vi rộng lớn, nhưng huyện thành lại rất nhỏ, hơn nữa thành tường không cao, đa phần đã cũ nát, cửa thành gần như đã hỏng, không có tác dụng lớn trong quân sự, vừa không đủ phòng ngự đại quân tấn công còn cản trợ việc quân trong thành chạy trốn.

Tiếng trống trận ùng ùng, đại quân của Trương Võ, Trần Tôn ra khỏi thành nghênh chiến, ước chừng hơn chín ngàn quân đội, ngoại trừ ba nghìn quân chỉnh tề, số còn lại không được trang bị đầy đủ, người có vũ khí người không, đội ngũ thì loạn xạ, tay cầm nhiều loại binh khí khác nhau, thậm chí còn có cả cuốc, côn, gậy gỗ.

Trương Võ và Trần Tôn chiêu mộ gần vạn quân đội nhưng không phải là để đối kháng quân Kinh châu, mà chính là tiền vốn để đầu hàng quân Giang Đông, trong tay có hơn vạn quân đội thì ít nhất cũng phải được làm Trung Lang tướng.

Không nghĩ tới quân Giang Đông chưa đến, quân Kinh châu đã đánh tới, Trương Võ và Trần Tôn cực kỳ bất an.

Dưới đại kỳ, Trương Võ len lén quan sát quân Kinh châu, hắn đã nhận được tin tức Lưu Bị dẫn quân đánh tới, điều này khiến lòng hắn càng thêm lo âu.

Nhưng hắn lại không dám bỏ thành mà chạy, phải biết chiến bại khác hoàn toàn với không đánh mà chạy, chiến bại có thể nói thực lực không đủ, trong khi chưa đánh mà chạy chính là khiếp nhược, Đông Ngô sẽ không tha hắn.

“Trần tướng quân, tướng quân đi đánh trận đầu!”
Trương Võ nhìn Trần Tôn cách đó không xa lớn tiếng ra lệnh.


Trần Tôn chừng hơn ba mươi tuổi, thân cao bảy thước năm, lưng hùm vai gấu, tay cầm một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, lý lịch trong quân của hắn yếu hơn Trương Võ, phía Đông Ngô cũng coi Trương Võ là chủ tướng, hắn làm phó tướng.

Trần Tôn trong lòng khiếp đảm, không dám bước tới khiêu chiến mà quay đầu lên tiếng:
“Trương tướng quân, không bằng để cho người khác đi dò hư thực, sau đó tôi lên cũng không muộn.”

Trương Võ không quan tâm, hắn cao giọng nhìn các binh lính hô:
“Đánh trống, trợ uy cho Trần tướng quân!”

“Tùng! Tùng! Tùng!”

Tiếng trống như sấm, rung trời động đất, binh lính hô to thúc giục Trần tướng quân xuất chiến, Trần Tôn bất đắc dĩ, chỉ đành phải giục ngựa phóng về phía quân Kinh châu.

Hắn vung Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao nghiêm nghị hô to:
“Ta là đại tướng Trần Tôn! Ai dám đánh với ta một trận?”

Dưới chiến kỳ của quân Kinh châu, Lưu Bị cũng chú ý tới một con tuấn mã hùng tráng bên phía địch quân, làm hắn rất là động tâm, thấp giọng hỏi Vương Uy:
“Người cưỡi ngựa trắng kia là ai?”

Vương Uy khẽ mỉm cười:
“Đó chính là Trương Võ, chiến mã của hắn tên là Đích Lô, là một trong bảy lương câu bảo mã, chủ công nhà ta cũng rất là động tâm, đáng tiếc Trương Võ không tiến nạp.”

“Lực lưỡng thay! Đúng là một con bảo mã tốt.”
Lưu Bị thở dài trong lòng.

Hiện giờ Trần Tôn đang xuất trận cướp chiến, lớn tiếng chửi mắng, Lưu Bị giận dữ hỏi:
“Người nào đi chém đầu tên giặc kia xuống cho ta?”

“Đại ca, xem đệ chém đầu của hắn!”

Trương Phi hét lớn một tiếng, giục ngựa chạy gấp, tiếng gào như sấm, như thiên thần hạ phàm vậy, trong nháy mắt đã tới trước mặt Trần Tôn, trượng Bát Xà Mâu đâm ra như sấm sét.

Trần Tôn cả kinh, tay chân như nhũn ra, giơ đao cản ngang, nhưng mâu này của Trương Phi nặng nề như núi, hắn không chống nổi bị một mâu đâm xuyên ngực.

Xác của Trần Tôn rơi xuống, Trương Phi quơ múa trường mâu hét lớn một tiếng “giết!” rồi một người một ngựa lao vào trận doanh của quân địch.

Lưu Bị thấy tướng địch bị giết, lập tức hạ lệnh:
“Toàn quân xuất chiến, đánh tan địch quân!”

Hai chục ngàn quân Kinh châu la giết kinh thiên động địa, như làn sóng lao về phía phản quân, tinh thần của phản quân vốn đã không cao, giờ gặp tình thế này chưa đánh lòng chiến đã mất, mọi người tranh nhau chạy thoát thân, chiến trường hỗn loạn vô cùng.

Trương Võ thấy tình thế không ổn, quay đầu ngựa chạy trốn, ngựa của hắn tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã rời khỏi chiến trường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.