Đọc truyện Bình Hoa – Chương 28: Quyển 1 –
Không biết có phải là bị hắn đoạt thoại không, sắc mặt Tần Trí Viễn trở nên khá khó coi.
Cố Ngôn cầm lấy đồ đạc của minh, xoay người rời đi, ra đến cửa chợt dừng lại, quay đầu liếc nhìn một cái.
Tần Trí Viễn vẫn đứng chỗ cũ nhìn hắn, thật thích hợp diễn tình thánh. Phòng bép đã trang trí xong rồi, dựa theo yêu cầu của Tần Trí Viễn, dụng cụ làm bếp châu Âu, hào nhoáng. Cố Ngôn nhịn xuống ước muốn ở lại đây nấu nướng, biến cả căn phòng này ngập tràn dẫu mỡ.
Đồng thời cũng bao gồm cả hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc này đã không còn quan hệ với hắn nữa rồi.
Cố Ngôn nhẹ nhàng rời đi. Nhà của Tần Trí Viễn ở tầng 18, hắn không đi bằng thang máy mà đi bộ từng tầng từng tầng, tựa như đi qua năm tháng tươi đẹp của hắn.
Thất tình thì thất tình, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.
Bộ phim cổ trang Cố Ngôn tham gia sắp đóng máy, vụ tai nạn kia làm hắn chậm trễ một chút, sau hắn đi bổ sung coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì gần cuối năm, các lễ trao giải lớn nuối đuôi nhau, Cố Ngôn tuy vô duyên với giải thưởng nhưng thường xuyên bị mời đi cho đủ quân số. Ngoài ra hắn là diễn viên chính trong bộ phim cũng phải cùng đoàn làm phim đi truyên truyền, rồi còn bớt chút thời gian chụp ảnh bìa cho mấy tờ tạp chí và quảng cáo, có lúc vội đến nỗi không có thời gian ăn cơm, miễn nói đến chuyện nhớ nhung ai đó.
Cứ như vậy một tháng trôi qua, tối đó khi Cố Ngôn tham dự một lễ trao giải, ngoài ý muốn gặp phải Tần Phong.
Từ vụ bỏ thuốc, Tần Phong vẫn mai danh ẩn tích, đoán chừng là bị Tần Trí Viễn dạy dỗ, chịu không ít đau khổ. Bỏi vậy cậu ta xuất hiện lúc này so với trước kia càng kiêu ngạo hơn, ôm bạn gái người mẫu đi đường cằm hướng lên tận trời, Cố Ngôn thật lo lắng cậu ta có khi nào ngã.
Đương nhiên cậu ta vừa thấy Cố Ngôn, lập tức trừng to mắt, ánh mắt sắc bén tưởng đâu phóng dao chết người.
Cố Ngôn cảm thấy rất thú vị, cho dù lúc sau bị Tần Phong chặn trong phòng rửa tay, hắn vẫn tủm tỉm cười, vừa rửa tay vừa chào hỏi: “Tần thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Tần Phong đối với hắn thù mới hận cũ, sắc mặt âm trầm nhìn hắn, há mồm nói một câu: “Anh tôi hai ngày trước ra nước ngoài rồi.”
Cố Ngôn “A” một tiếng, bừng hiểu, khó trách tiểu bạch thỏ này được thả ra.
Tần Phong sau đó tiếp lời: “Triệu Tân tuy rằng tỉnh, nhưng còn chút di chứng, anh tôi dẫn anh ấy ra nước ngoài tìm chuyên gia tiến hành trị liệu.”
Tay Cố Ngôn run rẩy.
Dòng nước lạnh lẽo chảy qua tay, vết sẹo hơi hơi đau.
Cố Ngôn hoài nghi mình cũng có di chứng, hắn đưa tay tắt vòi nước, ngẩng đầu nhìn bản thân mình đang cười trong gương, thực bình tĩnh nói: “Vậy thì tốt, hi vọng đạo diễn Triệu sớm ngày bình phục.”
Tần Phong hiển nhiên không biết bí mật của Tần Trí Viễn, khinh thường: “Nghe nói anh bị anh tôi đá?”
“Đồn đại gì cậu cũng tin à? Thật ra là tôi đá anh ta?”
“Cái gì?”
“Tần tổng thái độ làm người quá nhỏ nhen, tôi tính toán tìm chỗ dựa vững chắc hơn.”
Vẻ mặt Tần Phong dịu đi, nói: “Coi như anh có mắt, trong cái vòng luẩn quẩn này, không có hậu thuẫn là không được.”
“Đáng tiếc ông chủ mới khó tìm, phải có tiền có thế, đối với công việc của tôi phải giúp đỡ được, ví dụ như…” Cố Ngôn tiến tới gần Tần Phong, tầm mắt đảo qua trên khuôn mặt cậu ta.
Tần Phong đắc ý nhướng mày.
Cố Ngôn tiếp: “Ví dụ như ba cậu.”
Tần Phong ngẩn ngơ.
“Tần thiếu gia nếu có thể giới thiệu ba cậu cho tôi, tôi nhất định cảm ơn.”
Sắc mặt Tần Phong xanh mét, tức giận chửi ầm lên.
“Anh thông đồng với anh tôi không tính, bây giờ còn muốn trêu vào ba tôi, anh anh anh…” Tiểu bạch thỏ chính là tiểu bạch thỏ, ngay cả mắng chửi người còn lắp bắp.
Cố Ngôn thực cảm ơn cậu ta đã mang đến cho hắn lạc thú, tiếc hận lắc đầu: “Tần thiếu gia không muốn thì thôi, làm gì lại tức giận đến vậy?”
Sau đó hắn lau khô tay, không để ý Tần Phong đang vắt óc suy nghĩ từ thô tục, bước ra toilet.
Trời về đêm, gió thổi mang theo chút lạnh buốt.
Mấy hôm nay lác đác tuyết rơi, nhưng Cố Ngôn chỉ mặc vest, vì hình tượng đẹp nhất, hắn đành phải phong độ không cần ấm.
Hắn không nghĩ lại mấy lời Tần Phong nói.
Xoa xoa bàn tay phải, tận lực quên đi độ ấm của người kia khi đem áo khoác lên người hắn.
Sau đó là liên tục làm việc.
Vì bộ phim điện ảnh sắp chiếu, bay tới bay lui mấy thành phố để tuyên truyền, Đây là bộ pim thần tượng tuổi trẻ, Cố Ngôn diễn nam chính anh tuấn nhiều tiền, nữ chính xuất thân nghèo khó, tính cách đơn thuần, hai người ban đầu là oan gia, lâu ngày sinh chuyện, dần dần yêu nhau, nội dung phim cẩu huyết nhàm chán, nhưng mục tiêu thị trường lại không tồi, chiếu đợt lễ tình nhân, lúc ấy hắn có khi hấp dẫn được một đống tiểu tình nhân.
Cố Ngôn không đi xem hôm chiếu đầu tiên, hai ngày sau mới mua vé, đeo kính râm cầm bỏng ngồi lẫn với đám người trong rạp. Đến rạp xem phim đều là mấy đôi yêu nhau, hắn một mình một góc sáng sủa có chút không thích hợp.
Nhưng hắn xem vẫn thật chăm chú.
Không chút nào tự kỉ chứ thực ra mặt hắn trên màn hình phóng to rất đẹp. Chỉ là diễn xuất quá kém, ánh mắt cứng ngắc, ngữ khí lãnh đạm, nói mấy lời tâm tình đều không chút cảm xúc, thật sự là mười năm vẫn như lần đầu, diễn đi diễn lại vẫn là hắn. Bộ phim rất nhanh đến cao trào, hắn hôn nữ chính nói anh yêu em, dáng vẻ si tình không tự nhiên muốn chết.
Cố Ngôn không ngừng ném bỏng vào miệng, nhìn gương mặt anh tuấn bình hoa kia, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Hắn đời này chỉ diễn tốt được một vở kịch.
Đó chính là giả vờ không yêu người kia.