Đọc truyện Bình Hoa Đại Thần – Chương 33: Bái kiến nhạc phụ đại nhân . .
Lão ba của Hoa Đoá Đoá là cảnh sát giao thông, mỗi ngày đều lái xe tuần tra quanh huyện nhỏ cấp thành phố của ông. Hoa Công Công là người luôn cười hớ hớ, đồng sự lấy ông hay nói giỡn, đồng sự đều biết chuyện Hoa Công Công ái nữ thành si, mỗi ngày đều nhắc tới chuyện muốn kiếm một chàng rể, hoặc là mất hồn mất vía muốn đi
thành phố A gặp con gái.
Mỗi ngày, hắn đang ở lái xe tuần tra, hắn điện thoại vang, ngọ giao cảnh gọi điện thoại đến, “Công Công a, con ở đường Thanh Tùng thấy con gái của ông đã trở lại.”
“Thật sự?” Hoa Công Công không hỏi hai lời, lập tức muốn lái xe chạy qua.
Đồng sự lập tức sửa miệng, “Ai nha, con nhìn lầm rồi, ha ha!”
Loại tình huống này xảy ra không phải chỉ một hai lần, hầu như mỗi một ngày đều có, chỉ là Hoa Công Công vẫn nhất nhất bị trúng chiêu. Sau khi trúng chiêu xong, mới suy nghĩ kĩ lại, chỉ có thể cảm thán chính mình đúng là lão hồ đồ. Làm trưởng bối mà bị đùa giỡn, vẫn là không có mặt mũi, đành phải nói với đám hậu bối hồ nháo này: “Về sau không cho các ngươi lại nói giỡn như thế.”
“Tốt, tốt.” Mấy đồng sự lần nào cũng nói như vậy, nhưng cho tới bây giờ đều chưa có từng thực hiện.
Hoa Công Công lại nhàn nhã lái xe tuần tra đi lang thang ở chợ trời. Không nghĩ mới vừa mới hơn mười phút sau, lại nhận được điện đàm gọi tới, là đồng chí Tiểu Trương trực ở đoạn đường cao tốc.
“Ơi?”
“Công Công a, con vừa thấy Tiểu Đoá Đoá nhà ông, ngồi ở trên xe Ferrari, bên cạnh là một đại soái ca a, mỹ nam a, mỹ nam đó.” Đồng chí Tiểu Trương cực kỳ kích động nói, thậm chí là sinh động như thật. Nhưng mà ở bên đầu dây bên này, Hoa Công Công đã sớm có chuẩn bị, chỉ có thể xem thường, “Đồng chí Tiểu Trương, ngươi có nghe nói qua chuyện xưa về sói chưa?”
“Không phải a, Công Công, chuyện con nói là sự thật.”
“Tốt lắm, ngươi đi tìm người khác giải buồn đi, ta gác máy trước.” Hoa Công Công lúc này treo điện thoại, bắt đầu thở dài, đều là do ông bình thường không quản mấy vãn bối này, nên bọn họ đối với ông là càng ngày càng không kiêng nể gì, không biết lớn nhỏ gì hết.
Hoa Công Công nhịn không được ngửa mặt lên góc bốn mươi lăm độ, bi thương nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chính vào lúc này, xe của Cố Cảnh Phong vừa mới ra khỏi đường cao tốc, chạy xe về hướng nhà Hoa Đoá Đoá. Hoa Đoá Đoá lấy di động ra nhìn thời gian, trở về lúc này chắc ba ba cũng đã chuẩn bị tan tầm, vừa hay đúng giờ.
Cố Cảnh Phong hỏi: “Nhà em ở đâu?”
“Căn 502 chung cư số 2 phường 22 quận Thiên Sơn.”
“Thật nhiều 2, quả nhiên đủ 2.”
Hoa Đoá Đoá lập tức phồng má lên, đối với Cố Cảnh Phong cực kỳ bất mãn. Nhà cô nhiều 2, e ngại gì anh a.
Cố Cảnh Phong một đường đi đều nhìn ra cảnh quang đô thị xung quanh thành phố nhỏ này, không khỏi cảm khái nói, “Đã nhiều năm như vậy, như thế nào một chút thay đổi cũng không có? Như thế nào vẫn lạc hậu như vậy?” Anh một bên nói nhỏ, một bên hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tuyệt không chuyên tâm lái xe.
Hoa Đoá Đoá cảm thấy thực khẩn trương, cô rất là trân trọng sinh mệnh chính mình, nhìn thấy Cố Cảnh Phong phân tâm lái xe như vậy, khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Cô bất mãn nói: “Anh không biết sự tăng trưởng của Trung Quốc, đại bộ phận là phía nam tăng trưởng sao?”
“Nơi này cũng ít nhất cũng tăng trưởng một ít đi, như thế nào cùng với 20 năm trước không có gì khác nhau, những căn nhà vẫn là giống nhau, chỉ có đường cái là đổi thành đường nhựa mà thôi.”
Đối với việc Cố Cảnh Phong nói quê nhà mình không tốt, Hoa Đoá Đoá cực kỳ tức giận, cô là một đứa nhỏ phi thường yêu quê nhà mình, nói quê nhà cô không tốt không khác với việc nói cô thực gầy, thật sự là một chuyện tình làm cho người ta phải khổ sở. Cô chỉ có thể cố gắng thanh minh cho quê hương của mình, “Nhà của em dù ở trong thị trấn cũ, như thế nào mà không có thay đổi, nếu anh đến khu quy hoạch sẽ không có bộ dáng này. Nơi này vẫn là có sự phát triển.”
Cố Cảnh Phong mở miệng cười, xem như không muốn cùng cô thảo luận thêm hơn về đề tài quê nhà cô rốt cuộc có phát triển hay không. Trong đó, Hoa Đoá Đoá vẫn xem nhẹ một vấn đề, ý tứ này của Cố Cảnh Phong thực rõ ràng, anh đã từng tới chỗ thị trấn nhỏ này, hơn nữa tựa hồ có đã lịch sử lâu đời. Theo như khẩu khí của anh, ít nhất không sai biệt lắm cũng đã 20 năm lịch sử? A, chuyện này thật sự là nguồn gốc sâu xa.
Cố Cảnh Phong từ từ dẫn dắt Hoa Đoá Đoá, thành công đến hang ổ của Hoa Đoá Đoá. Tại trị trấn nhỏ này, tuy rằng phát triển không nhiều, nhưng theo như lời nói của Hoa Đoá Đoá, ở khu quy hoạch của trị trấn cũ này, vẫn là có vài kẻ có tiền, danh xe cũng có, cho nên một chiếc Ferrari đứng ở dưới lầu nhà Hoa Đoá Đoá, cũng không có người cảm thấy ngạc nhiên giống như nhìn thấy quốc bảo, chỉ là sẽ khiến cho người khác chú ý, tinh tế coi trọng một phen.
Hoa Đoá Đoá có chút ngượng ngùng, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa. Cố Cảnh Phong một tay xách hành lý, mỉm cười đứng ở phía sau Hoa Đoá Đoá, nhân lúc Hoa Đoá Đoá đang tập trung mở cửa đứng ở sau lưng cô, cố ý ở bên tai cô thổi một ngụm hơi nóng, chọc Hoa Đoá Đoá co đầu rụt cổ lại.
Một màn này cố tình bị Hoa Công Công vừa tan tầm trở về bắt gặp. Ông đang đứng ở một nơi xa hơn một chút, còn tưởng rằng chính mình nhớ thương con gái đến sốt ruột hoa mắt, hung hăng dụi dụi mắt, lúc mở mắt ra nhìn lại, trước cửa đã không còn có người.
Ách, chẳng lẽ thật sự là già rồi nên hoa mắt? Hoa Công Công nhịn không được lại ngửa đầu nhìn lên một góc bốn mươi lăm độ. Ông đúng là đã trở thành một ông lão rồi a, thắt lưng cũng đau, mắt cũng hoa, cũng bắt đầu có ý nghĩ kỳ lạ, bên cạnh Tiểu Đoá Đoá nhà ông như thế nào lại có một đại soái ca, còn có cử chỉ thân mật như vậy chứ?
Kiến trúc nhà Hoa Đoá Đoá mang hơi hướng có chút lịch sử, bên trong cũng là mới trang hoàng lại không lâu, mặc dù lấy màu trắng làm chủ đạo, nhưng những màu sắc khác phối cùng đều thuộc gam màu ấm áp, nên phòng ở có vẻ có một loại loại cảm giác ấm cúng dào dạt. Cố Cảnh Phong ngồi ở trên sô pha trong phòng khách nhà Hoa Đoá Đoá, nhe răng cười nói: “Căn nhà này thực ấm áp a.”
Nhắc tới đến trang trí nhà côy, Hoa Đoá Đoá liền bắt đầu thương cảm, “Đây là do mẹ em thiết kế, đáng tiếc là bà đã mất.”
Cố Cảnh Phong kinh ngạc, trong ánh mắt tràn ngập xin lỗi. Anh kéo Hoa Đoá Đoá lại, để cho cô ngồi ở trên người anh, hai tay ôm chặt lấy bả vai của cô, để cô tiến vào trong lòng anh, anh cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hiển nhiên nơi này trước kia vốn là một nhà ba miệng thực ấm áp, thiếu một thứ cũng không được. Nay lại thiếu mất, hẳn là một sự đả kích thật lớn đi, bình thường thấy bộ dáng Hoa Đoá Đoá vô tâm không phế, thật sự là không thể tưởng được a.
Đang ở trong hoàn cảnh an nhàn như vậy, cửa nhà Hoa Đoá Đoá mở ra, Hoa Công Công vừa mới tiến vào, liền thấy con gái bảo bối nhà mình đang cùng với một người nam nhân ôm chung một chỗ, ông lúc này chỉ biết đứng sững tại chỗ mà ngây ngốc.
Hoa Đoá Đoá thấy người tới cả người đều run lên, lập tức muốn nhảy ra khỏi cái ôm Cố Cảnh Phong, không nghĩ Cố Cảnh Phong nhất sử lực, cố tình đem nàng giam cầm ở hắn trong lòng.
Cố Cảnh Phong cảm thấy vị nam nhân trung niên trước mắt này là thần kỳ nhìn thực quen mắt, cẩn thận suy nghĩ, vẫn không thể nhớ rõ là đã nhìn thấy ở nơi nào. Bất quá việc cấp bách lúc này, là phải hành lễ với trưởng bối. Cố Cảnh Phong buông Hoa Đoá Đoá ra, hướng Hoa Công Công cúi đầu xuống một cái thật thấp, “Xin chào, con là bạn trai của Đoá Đoá”
Câu này quả thực là vô nghĩa, không phải bạn trai, hai người có thể ôm chung một chỗ sao? Hoa Đoá Đoá không khỏi trắng mắt nhìn liếc sang Cố Cảnh Phong một cái. Hoa Công Công đánh giá cao thấp chàng rể mà ông đã chờ đợi rất lâu này, nhìn một cái cho rằng, một chữ, “Triều” ; nhìn dáng người một cái này, một chữ, “Hình”, nhìn bộ dáng này một cái, một chữ, “Tuấn”, nhìn cách nói năng này một cái…
(Triều hình như là trào lưu, lôi cuốn. Hình là khuôn đúc, mẫu mực. 2 từ này ta tra bằng Trung-Anh cho có nhìu nghĩa hơn Trung-Việt)
Ấn tượng lần đầu tiên của Hoa Công Công với Cố Cảnh Phong là tương đối tốt. Hoa Công Công là một người nông cạn, cực kỳ chú trọng bề ngoài, tuy rằng con gái nhà ông không phải quốc sắc thiên hương, nhưng ít ra cũng có đủ sắc thay cơm, yêu cầu đối với con rể tương lai cực cao, hơn nữa con gái của mình là một sinh viên ưu tú hàng đầu, ánh mắt kia trực tiếp nhìn lên trời. Ông còn lo lắng con gái nhà mình về sau hoặc là chỉ có thể tìm một nam nhân có tài vô mạo hoặc là bất tài có mạo, bây giờ vị Cố Cảnh Phong trước mắt này thân là trợ giáo của Hoa Đoá Đoá đơn giản là có tài lại có mạo, điều này làm cho Hoa Công Công miễn bàn bớt sầu lo biết bao nhiêu.
Hoa Công Công đem sự tình hỏi từng cái một, tỷ như hai người nhận thức nhau như thế nào, hai người yêu nhau như thế nào, hai người đã phát triển tới trình độ nào. Kết quả chuyện làm cho Hoa Đoá Đoá cực kỳ buồn bực là, Cố Cảnh Phong không một cái nào mà nói sự thực.
Cố Cảnh Phong cứ như thế tự thuật lại chuyện hai người quen biết, bởi vì anh là trợ giáo của cô, cho nên khó tránh khỏi có một chút tiếp xúc, hai người cùng nhau thảo luận về vấn đề học thuật lâu ngày rồi sinh tình, khó kìm lòng nổi, vào một đêm thanh vắng trăng cao gió mát, hai người ở phòng thí nghiệm gạo nấu thành cơm, là một nam nhân có trách nhiệm, anh muốn được cầu hôn, hy vọng Hoa Công Công thành toàn. (*té ghế* Má ơi anh có còn có thể nào mà vô sỉ hơn như thế này không a!!!! 囧)
Hoa Đoá Đoá nghe Cố Cảnh Phong vừa nói xong như thế, mặt hoàn toàn đen. Tuy rằng cô rất muốn nói cho lão ba của cô biết, sự tình không phải là như thế này, nhưng nếu muốn nói đến chuyện đã xảy ra gần đây đối với Cố Cảnh Phong sẽ không tốt, thứ hai, tình hình thực tế của hai người thật sự là… Trưởng bối sẽ không thích! Có trưởng bối của người nào sẽ thích bồi dưỡng cảm tình thông qua trò chơi không a? Tuy rằng cực không tình nguyện, nhưng Hoa Đoá Đoá vẫn chỉ có thể khẽ cắn môi mà nhịn.
Chỉ thấy Hoa Công Công bỗng nhiên nói một câu, “Lúc nấu cơm, có sử dụng biện pháp an toàn chứ?”
“…” Hoa Đoá Đoá choáng váng.
“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, bắn vào mặt.”
“…” Hoa Đoá Đoá hộc máu bỏ mình, cô nghĩ rằng ba cô sẽ quyết định sử dụng thật nhanh Hàng Long Thập Bát Chưởng, đánh chết Cố Cảnh Phong, không ngờ… Lão ba ông lại mỉm cười gật đầu, nhìn Cố Cảnh Phong với một bộ dáng “Thật sự là đứa nhỏ thông minh”.
“Tính khi nào thì kết hôn?”
“Thời gian tuỳ nhạc phụ đại nhân quyết định, hết thảy đều để nhạc phụ đại nhân quyết định, bố mẹ con đều ở nước ngoài, ở trong nước, ngài chỉ đạo.”
Hoa Công Công mỉm cười gật đầu, Hoa Đoá Đoá rõ ràng nhìn thấy trong mắt lão ba nhà cô loé lên một tia hưng phấn dị thường, cái loại hào quang này cứ dường như coi mình là sản phẩm không được tiêu thụ đã lâu cho nên căn bản không thể tưởng được sẽ có người mua. Hoa Đoá Đoá nhìn thấy ánh mắt của lão ba như vậy, mặt nhất thời đen lại.
Cô không phải thảm như vậy đi…
“Nga, đúng rồi, con rể tên gọi là gì?” Lúc trước khi kết thúc đề tài tiếp cận, Hoa Công Công bỗng nhiên ý thức được, trong suốt cuộc trò chuyện ông luôn dùng chủ ngữ “Con” với “Con rể”, còn chưa biết được tên con rể của mình.
Cố Cảnh Phong thoáng sửng sốt, không khỏi xì cười, quả nhiên là có ông bố nào tất sẽ có đứa con gái thế đó, một loại đức hạnh. Cô nói: “Cố Cảnh Phong.”
“…” Hoa Công Công giống như là bị sét đánh…Ở trong lòng ông không ngừng nhắc nhở chính mình, chỉ là tên giống nhau, không phải cùng một người, không cần quá khẩn trương.
“Con đã từng đến nơi này chứ?” Hoa Công Công cơ hồ là dùng thanh âm run run nói với Cố Cảnh Phong.
Cố Cảnh Phong vì thế liền có chút giật mình, “n.”
Hoa Công Công hít mạnh một hơi, trông mong nhìn vào Hoa Đoá Đoá, tựa hồ có chút chần chờ muốn đem bí mật này nói cho Tiểu Đoá Đoá nhà ông nghe. Ông nuốt khẩu nước miếng, nhưng vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi lại: “Con có từng ở nơi này đánh qua hay không?”
Cố Cảnh Phong một bộ dáng giật mình, “Bác làm sao mà biết?”
Hoa Đoá Đoá chớp mắt hai cái, cũng không hiểu là hai người đang nói cái gì, chỉ có thể yên lặng nhìn sang nam nhân quan trọng nhất cuộc đời cô.
“Con nhìn kỹ Đoá Đoá xem, nếu nó tết bím tóc, mặc váy hoa màu đỏ, ách… Với hai đôi mắt gấu mèo bị người đánh trúng, có cảm thấy nhìn thực quen mắt hay không?”
Cố Cảnh Phong cứng ngắc xoay người nhìn về phía Hoa Đoá Đoá, mà Hoa Đoá Đoá vẫn dùng một đôi mắt tỉnh tỉnh mê mê nhìn chăm chú vào anh. Vì thế Cố Cảnh Phong nhớ lại kinh nghiệm “rùa biển” lần đầu tiên của anh.
(Rùa biển chắc ý là rùa vàng vượt biển từ Mỹ về nhỉ = =)
Anh trưởng thành rất đáng yêu, giáo sư Smith muốn mang anh đến Trung Quốc đi dạo chơi, vì thế “rùa biển” anh, được lão bà của giáo sư Smith là Catherine dẫn đến thị trấn nhỏ này, vì là có khu danh thắng phong cảnh, phong nhã ven hồ, phong cảnh hợp lòng người, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng mà khi đó dù sao anh vẫn còn rất nhỏ, hơn nữa thân thể vốn không được tốt lắm, lại đang ở mùa hè nóng rực, Catherine xuống nước đi bơi lội, anh một người cảm thấy nhàm chán liền tùy tiện đi dạo một chút, vì ý thức phương hướng không tốt, lạc đường không nói, cộng thêm bị cảm nắng, liền trực tiếp té xỉu.
Lúc tỉnh lại, nhìn thấy một tiểu nữ sinh đang đi tới chỗ của anh. Anh nghĩ lại đám phần tử bất hợp pháp đã từng bắt cóc tống tiền người nhà anh ở nước Mỹ, liền tiến lên chỉ vào cái mũi của nữ sinh kia mắng, “Lại là kẻ xã hội đen nào bắt cóc ta, muốn bao nhiêu tiền?”
Nữ sinh kia lúc này liền oa oa khóc lớn, mũi anh nhịn không được liền hừ lạnh, a, nhỏ như vậy liền hiểu được sử dụng ba mươi sáu kế Trung Quốc—— khổ nhục kế? Mặc dù anh lớn lên ở nước Mỹ, nhưng cũng đọc đủ thứ thi thư Trung Quốc, đừng tưởng rằng anh không hiểu.
Vì thế anh còn nói: “Đừng cho là ta sẽ bởi vậy mà mở cho ngươi con đường!”
“Ngươi…” Nữ sinh kia bỗng nhiên giơ ngón tay cầm con dao nhỏ hướng vào anh, anh tưởng muốn tập kích, lập tức dùng kỹ năng Karate mà mình học được đem cô vật ngang qua vai, ấn ngã xuống đất, đá văng con dao kia ra xa.
“Oa oa…” Nữ sinh kia lại oa oa khóc lên, bị ngã so với ngã gục còn không bằng, nhưng nữ sinh này khóc vẫn cứ khóc, vẫn là liều chết chống người đứng dậy, như mấy người điên bình thường thét chói tai với anh, “Ta muốn liều mạng với ngươi.”
Vì thế… Cô nhảy vọt vào anh, hai người bắt đầu đánh nhau, thẳng đến khi một nam tử cao lớn xuất hiện, thấy con gái nhà mình bị người khác hết một cái lại một cái quật ngã, một bên oa oa khóc lớn, một bên lại chạy đến bên kia, cả người bầm dập, hai mắt bị đánh thành mắt gấu mèo!
Còn nhớ rõ nữ sinh kia dù bị anh đánh đến đứng dậy không nổi, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ lọt lại vào trong tay ta, rồi ta sẽ tra tấn ngươi đến chết.”
Mà nữ sinh lúc ấy vừa hít hít nước mũi, cả người bầm dập, một đôi mắt gấu mèo vào lúc này lại kỳ tích trùng hợp chính là Hoa Đoá Đoá. Cố Cảnh Phong nhất thời kinh ngạc, trời ạ, anh từng liền bạo lực gia đình như vậy, thiếu đạo đức đem lão bà nhà mình đánh đập thành bộ dạng kia?
Hoa Công Công thấy sắc mặt Cố Cảnh Phong tái nhợt, “Nghĩ ra rồi đi?”
“…” Cố Cảnh Phong không nói một lời.
Hoa Đoá Đoá nghĩ rằng, rốt cuộc là chuyện gì? Cô nhớ tới bộ dáng lão ba miêu tả vừa rồi… Người kia không phải là đang nói cô sao? Hơn nữa là cô lần đầu tiên từ lúc chào đời cho tới nay bị người khác dùng bạo lực đối đãi chỉ có mỗi một lần đó. Lại nhìn đến bộ dáng này của Cố Cảnh Phong, liên tưởng đến anh trước đây đã từng tới, mà Cố Cảnh Phong cùng nam hài kia đều giống nhau là “rùa biển”… Chẳng lẽ!!! Hoa Đoá Đoá lập tức mở miệng chữ “O”, chỉ vào Cố Cảnh Phong, ngón tay phát run, “Chẳng lẽ là anh?”
“Lão bà, đánh là thương mắng là yêu!” Cố Cảnh Phong nhẹ giọng ho khan hai tiếng, vụng về xấu hổ. Hoa Đoá Đoá trừng trợn trắng mắt, “Vậy anh đánh chết em đi, người ta không kết hôn với anh nữa.”
“Đoá Đoá, chuyện này làm sao mà được, các con đều đã gạo nấu thành cơm.” Hoa Công Công lập tức trừng lớn mắt.
Hoa Đoá Đoá nghĩ đến bộ dạng lúc trước chính mình bị đánh đến chua xót, bắt đầu khóc lóc om sòm, “Quản là nấu thành cơm hay là cháo, người ta chính là không lấy chồng. Lão ba, người không biết lúc trước con bị đánh thành cái dạng gì à, bạo lực gia đình a~~ “
Cố Cảnh Phong bất đắc xoa xoa thái dương. Trời ạ, anh như thế nào lại dính vào cái nghiệt duyên như vậy chứ, khi đó anh làm sao có thể biết được chính mình thế nhưng có một ngày trong tương lai thật sự lại rơi vào trên tay cô a, hơn nữa là thế hạ phong như thế này.
“Lão bà, em tận tình tra tấn anh đi, chúng ta trước hết kết hôn đã.” Vẻ mặt Cố Cảnh Phong vô cùng cầu xin.
Nghiệt duyên, thật sự là nghiệt duyên a!!