Bình Hoa, Chào Anh

Chương 6


Đọc truyện Bình Hoa, Chào Anh – Chương 6

Những tin đồn trên mạng đồn lâu rồi, kiểu gì cũng sản sinh thêm các phiên bản mới. Giản Minh không đưa ra bất cứ câu trả lời nào, thế là dạo gần đây lại xuất hiện thêm một phán đoán mới, chính là Giản Minh với Lương Hủy đóng với nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên Tiết Khởi mới không cam lòng mà thò chân vào, biến thành mối tình tay ba cực kỳ kinh điển.

Ngoại hình của Lương Hủy rất thống nhất với nhân vật cô ta đóng trong phim. Nếu Giản Minh nổi tiếng vì vẻ đẹp trai thì cô ta cũng nổi tiếng nhờ vẻ ngoài ngây thơ khờ khạo trong sáng. Trên Weibo của cô ta có vô vàn fan hâm mộ chân thành rất đồng cảm với việc thần tượng mình gặp phải, ban đầu chỉ là chạy sang Weibo Tiết Khởi chửi rủa, qua vài hôm lại có fan cố chấp sang hẳn Weibo Giản Minh làm sớ “Lên án đàn ông cặn bã”.

Tiết Khởi tính tình thẳng thắn, người hâm mộ của cô nàng cũng có sức chiến đấu thuộc hàng số một, lập tức túm lấy fan của Lương Hủy châm chọc mỉa mai không thương tiếc.

So với Weibo của Tiết Khởi thì Weibo của Giản Minh yên tĩnh hơn nhiều, người hâm mộ của anh chỉ giữ thái độ hoài nghi với tin đồn Giản – Lương yêu nhau mà thôi.

Thân phận bình hoa của Giản Minh rất tiêu chuẩn, lần nào diễn phim thần tượng cũng đều có một cặp cho thiên hạ hóng chuyện. Đến giờ số lượng bạn gái tin đồn của anh chàng chắc phải dùng máy tính để đếm rồi, nhưng cứ đến lúc kết thúc tuyên truyền giai đoạn một, làm xong hậu kỳ đâu vào đó thì tin tức cũng tự nhiên biến mất, thậm chí đến cả các tương tác thân mật bình thường cũng chẳng có. Anh cũng chưa từng công khai thừa nhận bất cứ bạn gái nào trước truyền thông, không biết đã làm tan vỡ biết bao nhiêu trái tim ôm mộng các cặp đôi trong phim đó.

Đám fan “Lên án đàn ông cặn bã” viện trợ cho Lương Hủy thể hiện thái độ thất vọng với Giản Minh nhưng người hâm mộ của anh chàng lại chỉ giữ nguyên thái độ xem kịch vui để đối đáp, phần lớn đều là, “Đừng nghịch nữa, tắm rửa đi ngủ đi”, chỉ có số ít yêu cầu Giản Minh đứng ra giải thích rõ ràng.

Châu Hiểu Ngữ đáp ứng yêu cầu của quần chúng cắn hạt dưa chờ kịch vui, đăng ngay một bức ảnh chụp nghiêng Giản Minh mồ hôi như tắm trong phòng tập, vừa vặn che được cơ bụng tám múi còn chưa thành hình của anh chàng, bên cạnh là huấn luyện viên Thi Khải đẹp trai rạng rỡ ngời ngời, còn ghi thêm một hàng chữ, “Yêu vận động, yêu cuộc sống, dân F.A thời gian rảnh chỉ có huấn luyện viên bầu bạn!”

Trong bức ảnh này, Giản Minh vừa chụp nghiêng lại vừa là sau lưng, nhưng khuôn mặt đẹp trai của Thi Khải thì chiếm đến một phần ba tấm tình, rất bắt mắt.

Weibo của Giản Minh nhất thời sôi sùng sục.

Wuli Minh: Fan của người nào đó đừng có lượn trước mặt nam thần gây sự chú ý nữa, có cãi hăng hơn nữa thì nam thần nhà tôi cũng chẳng để ý đến công túa nhà mấy người đâu!

Bạng Gái Của Giản Minh: Sắp bị huấn luyện viên mê hoặc rồi… Tôi nhất định phải giữ vững!

Điềm Tâm Minh Thố: Không biết mặt có đau không nữa? Đã nói rồi, chồng độc thân! Độc thân! Độc thân! Việc quan trọng phải nói ba lần.

Cả Thế Giới Chỉ Yêu Em:… Tôi chỉ muốn biết bức ảnh này là ai chụp vậy?

Đoàn Đoàn Viên Viên: Đương nhiên là anh trợ lý rồi! Xin trợ lý xuất hiện! Nói không chừng cũng là một anh chàng đẹp trai ấy chứ!

***

Tiết Khởi ngồi bên cạnh cười lăn cười bò.

Cười đủ rồi cô nàng mới vịn lấy vai Châu Hiểu Ngữ liếc mắt lả lơi quyến rũ, “Anh trợ lý à, tối nay hẹn hò không?”

Anh trợ lý Châu Tiểu Đao bình tĩnh hất móng vuốt cô nàng ra, “Anh đây không hẹn hò! Cô cũng không phải fan hâm mộ chân thành của anh, trong di động còn chẳng có hình chụp lén anh đây nữa là!” Sau đó Châu Tiểu Đao mở máy đối phương ra, chỉ vào cả đống hình Thi Khải, lắc đầu, “Đúng ra phải đem cái điện thoại của chị tặng cho Lương Hủy mới đúng, để cô ta xem đám hình bí mật trong đó là biết ngay cô ta sai đến mấy tỉ năm ánh sáng rồi.”

Bức ảnh cô đăng lên Weibo của Giản Minh thật ra là hàng “sưu tầm” của Tiết Khởi.

Có điều Lương Hủy vẫn đinh ninh Tiết Khởi muốn tranh Giản Minh với mình, ngày ngày chạy theo Thi Khải chỉ là thủ đoạn che giấu tai mắt người xung quanh mà thôi.


Có những người đã nhất quyết che mắt bịt tai, thì người khác cũng chẳng cách nào giúp được cả.

***

Sau khi Weibo của Giản Minh đăng tin đính chính chính chủ vẫn độc thân, đám fan của Lương Hủy cũng ảo não rời đi, nhưng vẫn còn một bộ phận cố chấp kiên quyết không buông tự cho rằng Giản Minh dám làm không dám chịu, còn lên tiếng làm tổn hại Lương Hủy, phải lấy lại công bằng cho cô ta.

Sáng sớm hôm đó đến cảnh quay của hai người, Lương Hủy đến xin lỗi Giản Minh trước, “Xin lỗi anh Minh, người hâm mộ của em không hiểu chuyện, em cũng vừa biết mấy bạn ấy chạy sang Weibo của anh làm loạn, hại anh bị mọi người hiểu lầm.”

Mãi đến sau khi trợ lý mập đăng ảnh mấy tiếng rồi Giản Minh mới biết chuyện, ngay lúc đó anh đã ký đầu cô nàng “Thích gì làm nấy hả?”

Châu Hiểu Ngữ ngồi xếp bằng trên sô pha khách sạn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “Lẽ nào anh định đăng đàn thông báo anh yêu Lương Hủy?”

Giản Minh đứng bên cạnh sô pha, cúi đầu nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nàng, hoàn toàn tin tưởng đây mới là suy nghĩ thật sự của cô, nhất thời bất đắc dĩ lắm, “Cô cũng biết rồi còn gì!” Sao anh có thể có ý gì với Lương Hủy được chứ.

Trợ lý mập bất mãn, “Thế anh còn chê tôi lắm chuyện làm gì?” Cô có đôi mắt to tròn trong veo lấp lánh, thích hay không thích thể hiện rất rõ trong đó, lúc này đôi mắt ấy đang cười cong tít như vầng trăng, Giản Minh lại kinh ngạc phát hiện: Trợ lý mập lại gầy đi rồi.

Anh nhìn từ trên cao xuống, vừa vặn trông thấy rất rõ ràng, cứ thấy đến cả diện tích chiếm dụng trên sô pha của cô nàng cũng giảm đi không ít, còn phù hợp cả với hai chữ “nhỏ nhắn” nữa. Ánh mắt di động, vô tình bắt gặp thế giới bên trong cổ áo, chăm chú mất hai giây mới nhận ra cái đám trắng trắng mình nhìn thấy là gì, Giản Minh tức khắc quay đầu đi, ngại ngùng.

Trợ lý mập rất vui vẻ xem hết đám bình luận bên dưới Weibo của anh, hào hứng đến độ cười suốt không thôi, hoàn toàn không chú ý đến thái độ khác thường của ông chủ.

Giản Minh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong phòng có hơi cao.

Lương Hủy có xin lỗi hay không, với anh mà nói hoàn toàn chẳng khác gì nhau.

Anh cầm kịch bản, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, “Không sao, nhiều lúc suy nghĩ của người hâm mộ cũng không phải suy nghĩ của em.”

Châu Hiểu Ngữ đưa cho anh bình nước, “Anh Minh, uống hớp nước đi.” Lúc nhận bình nước Giản Minh tiện đà liếc mắt nhìn cô, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cảnh lúc sáng sớm ở khách sạn, cô ngốc này còn chớp chớp mắt với anh, cười rất vui vẻ vô tội nữa chứ.

Tự trọng của Lương Hủy sắp giữ không nổi rồi.

Cô ta rất muốn gào tướng lên: Suy nghĩ của fan chính là suy nghĩ của em đấy!

Nếu không việc gì cô ta phải rảnh hơi đi sai Tiểu Lan lên đó mập mờ, định hướng dư luận cơ chứ?

Giản Minh trước nay chưa từng công khai thừa nhận bạn gái, nhưng như thế cũng không có nghĩa là chuyện đó không thể xảy ra.

Cô ta đứng đấy lệ rưng rưng, đôi mắt đen sắp ngập trong nước đến nơi, giọng cũng mềm nhũn, “Anh Minh…” Giản Minh ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng này thì nhíu mày, “Đạo diễn chưa đến, còn tận nửa tiếng nữa mới bắt đầu quay, bây giờ đã chuẩn bị khóc rồi, lát nữa đến lúc quay thật lỡ khóc không ra thì sao!”

… Anh Minh, anh thật xấu xa!

Châu Hiểu Ngữ âm thầm cười như điên trong bụng, còn định quay đầu đi giả vờ không trông thấy màn làm nũng của Lương Hủy với Giản Minh.


Giản Minh thấy bóng lưng cô run rẩy, biết ngay đối phương đang xem kịch vui, cảm thấy Lương Hủy có thể mua vui cho trợ lý mập thì trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút.

Lương Hủy thấy Giản Minh chẳng có ý thương hương tiếc ngọc gì, cũng chẳng vì cô ta khóc mà đồng ý lên Weibo cứu trợ, đành nhẹ giọng nhờ vả, “Anh Minh, anh có thể lên Weibo tương tác với em một chút không?”

Sau khi Giản Minh thông báo bản thân trong sạch, Lương Hủy lập tức bị fan hâm mộ của anh nhiếc móc là “cô nàng tâm cơ”, mắng không ngẩng đầu lên được, ngay cả fan hâm mộ của Tiết Khởi cũng thừa thắng xông lên, chỉ mong chửi cho đám fan của Lương Hủy chết chìm ba thước.

Những lời nói mỉa mai châm chọc cách cả màn hình vẫn đập vào mặt cô ta hết thảy.

Giản Minh lười đối đáp với cô ta, cúi đầu đọc kịch bản, “Weibo của tôi toàn bộ đều do Tiểu Ngữ quản lý.”

Châu Hiểu Ngữ: Anh Minh, anh đang gieo mầm tai họa đấy hả?!

***

Lương Hủy vừa tức giận vừa lúng túng. Nhẽ ra cô ta phải phát hiện từ sớm, Giản Minh rất ít khi giải thích các tin đồn trên mạng, lần này nhanh chóng lên tiếng đính chính bản thân như thế, quả đúng là nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Không ngờ lại là do con nhóc kia đứng giữa bày trò!

Trong cả đoàn phim, Châu Hiểu Ngữ thân với Tiết Khởi nhất, Lương Hủy thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ chuyện này liệu có phải do Tiết Khởi bày trò hay không. Cô ta thấy mình cần tìm chỗ nào bình tĩnh lại rồi tìm biện pháp khác thôi.

Lương Hủy đi rồi, Châu Hiểu Ngữ tiến lại gần Giản Minh, nhìn anh đầy ai oán, tựa như chỉ mong có thể ngồi sụp xuống đất vẽ vòng tròn trù úm đối phương vậy.

Giản Minh cúi đầu đọc kịch bản không có nghĩa là anh không nhận biết được ánh mắt của người khác, khóe môi hơi nhấc lên, đợi một lúc mới nghe thấy giọng não nề của trợ lý mập, “Anh Minh, anh thật không biết trước biết sau gì cả.”

“Sao tôi lại không biết trước biết sau?” Anh không dám ngẩng đầu, sợ nụ cười nơi khóe miệng bị trợ lý mập thấy được.

“Bây giờ Lương Hủy đã biết Weibo của anh do tôi quản lý, trong lòng nhất định đang căm ghét tôi lắm!”

Giản Minh ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt đang đau khổ, đôi mày nhíu chặt như sắp nối vào nhau của cô, hoàn toàn không ngờ – tựa như đây là hành động anh vẫn luôn muốn làm – Giản Minh vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu đối phương, “Ngốc!” Nếu không phải anh đã ngầm đồng ý thì bức ảnh đính chính đó đã bị xóa rồi.

Châu Hiểu Ngữ bị hành động thân mật của ông chủ dọa giật mình, lùi ra sau mấy bước, ngồi phịch xuống sàn, trợn tròn mắt như chú nai nhỏ đang hốt hoảng, ngơ ngác. Giản Minh chớp mắt lại nhớ đến lời dặn của Diệp Lan, trợ lý mập có bệnh sợ đàn ông!

Anh chăm chú nhìn cô, chỉ sợ khuôn mặt cô hiện lên thái độ ghê tởm, ngay đến việc đơn giản như giơ tay ra đỡ cũng không dám làm.

Cũng may Châu Hiểu Ngữ rất nhanh đã tự mình ngồi dậy, dường như hối hận về phản xạ quá mức vừa rồi của mình, mặt đỏ hồng lắp bắp, “Tôi tôi tôi… Anh Minh, anh chẳng nói trước gì cả…” Xoa đầu người khác là tuyệt chiêu của Diệp Lan mà!

Tim cô đập thình thịch, chẳng đủ dũng cảm nhìn trực diện vào mắt Giản Minh, quay người chạy thẳng.

Đến lúc này Giản Minh mới thở dài.


Ngay sau khi giơ tay ra anh đã thấy bản thân lỗ mãng. Từ đầu Diệp Lan đã dặn dò anh đừng có làm hành vi nào quá thân mật với trợ lý mập, sẽ khiến cô nàng bất an. Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, anh cứ như bị quỷ thần sai khiến, không khống chế được tay mình, chỉ định an ủi cô một chút, thấy khuôn mặt tròn nhíu mày khổ não có vài phần đáng yêu.

***

Giữa khói lửa chiến tranh, những người anh em bên cạnh Giang Đồng lần lượt ngã xuống.

Đó đều là những người anh đưa đến từ Thượng Hải. Phần lớn bọn họ đều chẳng có tài sản gì, chỉ có cái đầu trên vai và thân thể thanh xuân khỏe mạnh, năm đó cùng anh nếm mật nằm gai, giành từng chút địa bàn một, thu tiền bảo kê, làm đầu gấu, thi thoảng trông thấy mấy bà già cô độc hứng lên cũng vứt cho vài đồng bạc lẻ.

Về sau họ cũng buôn bán vũ khí, ôm mỹ nữ tìm hoan trong phòng khiêu vũ ngợp ánh vàng son, tiêu tiền như nước trong sòng bài nghẹt mùi mồ hôi. Đã từng ăn bánh ngô, từng uống rượu tây, giữa giang hồ hỗn loạn thân vẫn phiêu dạt như bèo trôi, gặp sao hay vậy, chẳng biết chuyện nước nhà.

Bọn họ dám đưa thân và vũ khí liều mạng với người Nhật Bản chỉ vì bọn họ tin vào Giang Đồng, nguyện ý theo anh đến chết.

Trên khuôn mặt Giang Đồng, vết khói đen bị chỗ máu chảy thành dòng trên trán nhuộm thành một màu sắc đục ngầu, áo choàng trên thân cũng thủng lỗ chỗ, cánh tay trái thậm chí còn có vết đạn bắn, tay áo có chỗ rách, để lộ vết thương trông rõ cả thịt bên trong.

Nhưng ánh mắt anh rất kiên định, hoàn toàn không chịu khuất phục, bên cạnh còn có vị hôn thê Dương Vân lem luốc bẩn thỉu, tóc ngắn ngang vai, trên tay cầm súng ngắn phòng thân theo sát sau lưng anh.

Xí nghiệp nhà họ Giang đã bị người Nhật Bản tiến vào thành phố Thượng Hải chiếm mất vài năm nay. Ban đầu người Nhật Bản còn tung chiêu bài đến hợp tác, muốn thâu tóm các ngân hàng, cửa tiệm, cả các bến tàu, kho bãi và thuyền chuyên chở của nhà họ Giang một cách “văn minh”.

Giang Đồng có rất nhiều nguồn thu, chính đáng có, không chính đáng cũng có, hắc bạch hai bên đều chẳng thua ai nhưng lại duy nhất không tính đến lãnh thổ đất nước bị chiếm lĩnh, những ngày tháng làm dân mất nước thật sự không dễ dàng.

Anh từ chối đề xuất hợp tác của Nhật Bản, ngay sau đó là toàn bộ bến cảng, kho bãi đều bị quân Nhật chiếm dụng, không báo ngày hoàn trả, về sau những sản nghiệp khác cũng bị cướp trắng trợn.

Nước mất, loạn lạc, người chẳng bằng chó.

Ngay giữa lúc hỗn loạn này, Giang Đồng chợt bừng tỉnh, âm thầm giúp đỡ các chiến sĩ cách mạng, bởi vậy mới không ngại để người Nhật nghi ngờ, kiểm soát anh chặt chẽ. Vì muốn duy trì vẻ phồn hoa giả tạo của thành phố Thượng Hải sau khi bị chiếm đóng nên chúng chưa làm gì anh, xem như giữ lại một vật may mắn. Dù sao không có được bằng chứng xác thực thì cũng chẳng bắt anh được.

Âm thầm ẩn núp giữa bóng đêm, trước khi ánh bình minh vươn tới, Giang Đồng đưa tất cả anh em và người yêu sóng vai, quyết chiến buổi ban mai!

Tháng Tám năm 1948, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng, cả nước vỡ òa trong hạnh phúc.

Dương Vân vác bụng bầu đơn độc đứng ngay đầu con đường rộn vang tiếng trống chiêng pháo nổ, bị đám người chen lấn đẩy đến giữa dòng thác, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của mọi người. Cô ngẩng đầu, nhẹ giọng nói một câu, “Anh Đồng, chúng ta giành thắng lợi rồi!” Rồi cô nhẹ nhàng vuốt ve đứa trẻ trong bụng, nước mắt đầy mặt.

Người đó, đã chẳng thể trở về nữa rồi!

Anh đã vĩnh viễn nằm lại ở mùa đông năm 47, dùng lồng ngực chắn viên đạn bay về phía cô, dụ đám quân Nhật đuổi theo ra chỗ khác, nhảy vào dòng sông Hoàng Phố lạnh ngắt. Phút cuối cùng của sinh mạng, anh chỉ để lại cho cô hai chữ, “Trốn kỹ!” Sau đó dùng tính mạng vẽ nên lời thề tình yêu ban đầu!

***

Đạo diễn hô một tiếng, “Cắt!”, toàn bộ nhân viên trong trường quay như được giải thoát, hoan hô rầm trời. “Đồng hành cùng anh” rốt cuộc cũng đóng máy, bước vào giai đoạn hậu kỳ, họp báo quảng bá trước khi ra mắt.

Sau khi nghe Châu Hiểu Ngữ chê bai “sáo mòn”, Giản Minh đã tìm đạo diễn đề nghị đổi cái kết viên mãn “người có tình rồi sẽ thành thân quyến” thành “hoài niệm dài lâu”, lần này sử dụng cái kết bi kịch như thế, nói không chừng sẽ có thành quả bất ngờ.

Châu Hiểu Ngữ cầm một túi giấy tẩy trang đưa cho Giản Minh, “Anh Minh anh lau bớt lớp hóa trang trên mặt đi.”

Lúc Giản Minh cầm cái túi, cô lại như bị bỏng tay, vứt luôn túi giấy sang cho anh, tránh tiếp xúc da thịt.

“Tôi có phải vi khuẩn đâu!” Giản Minh oán thán, nhưng cũng tự biết thân bóc miếng bảo quản bên trên, rút ra một tờ lau mặt.


“Vi khuẩn còn uống thuốc được, anh còn đáng sợ hơn cả vi khuẩn!” Châu Hiểu Ngữ trừng mắt.

Giản Minh cũng bó tay, anh thật sự không ngờ mình chỉ mới xoa đầu cô nàng có một cái mà lại khiến đối phương phản ứng mãnh liệt như thế, gần đây phòng anh như phòng trộm.

Nếu không phải lúc diễn cảnh hôn môi, Lương Hủy dán lên người anh đến lúc đạo diễn hô “Cắt!” còn chưa chịu rời, biến từ nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thành hôn sâu, thì bây giờ Giản Minh khéo còn đang nghi ngờ sức hút nam tính của mình có phải đã hạ giá lắm rồi mới khiến Châu Tiểu Đao trốn như trốn hủi thế kia.

Anh sờ sờ mặt mình, lẽ nào gần đây bận luyện thể hình, lơ là chăm sóc dưỡng da nên mới bị Châu Tiểu Đao khinh ghét?

“Tối nay cùng đắp mặt nạ dưỡng da nhé?”

Tiết Khởi đi qua vừa hay nghe được câu này, cười mãi không dừng, “Anh Minh, người ta hẹn hò toàn hẹn đi ăn đi uống, đi hát karaoke, anh thì độc đáo thật, hẹn người ta đắp mặt nạ. Đừng mơ nữa, tối nay đóng máy, kiểu gì đạo diễn cũng mời cơm.”

Từ lúc có Thi Khải, Tiết Khởi cũng tập cùng Giản Minh, cả hai đều tận lực quên đi chuyện cô nàng hùng hổ xông vào phòng ngủ lần trước, đến giờ đã có thể nói chuyện bình thường với nhau rồi.

Châu Tiểu Đao còn lâu mới cùng Giản Minh đắp mặt nạ gì gì đó. Bộ dạng anh ta cũng xem như đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng tính xấu thì vô chừng, lại học đâu được thói động chân động tay thế không biết. Cô vờ như không nghe thấy lời mời của Giản Minh, quay đầu sang hỏi Tiết Khởi, “Chị Khởi, tối nay chị có muốn đi ăn không?”

Tiết Khởi tham gia bộ phim này gặp rất nhiều bức xúc, cảnh diễn tay đôi với Giản Minh chẳng có mấy, nhưng cảnh diễn với nam thứ béo mập thì rất nhiều. Lúc đóng phim Tiết Khởi còn bị ông ta sàm sỡ không ít lần, ấm ức dồn nén mãi muốn tìm cơ hội báo thù rửa hận, chỉ đợi đến hôm nay mà thôi.

“Đi! Sao lại không đi?!” Cô nàng véo mặt Châu Hiểu Ngữ, “Hôm nay chị đây phải làm chuyện lớn.” Xong lại ghé vào sát mặt cô quan sát, không khỏi than thở, “Sao chị thấy mặt em gầy đi nhiều thế?” Dạo gần đây thân thiết hơn, cô nàng nhịn không được cứ véo mặt Châu Hiểu Ngữ suốt, thấy cảm giác thích lắm, nần nẫn toàn thịt.

Nhắc đến chuyện này, Giản Minh lại càng buồn bực hơn.

Nhiệm vụ vỗ béo hằng ngày của anh vẫn tiến hành đều đặn, nhưng trợ lý mập lại càng lúc càng gầy, sắp đến ngày về rồi, tới lúc gặp Diệp Lan không biết chị ta có cho là anh ngược đãi em gái mình không đây.

Châu Hiểu Ngữ cũng xoa xoa mặt, hơi bực mình, “Dạo gần đây bận quá, chẳng được nghỉ ngơi tử tế.”

Tiết Khởi ôm lấy cô, quay sang cảnh cáo Giản Minh, “Anh Minh, anh không được ngược đãi Tiểu Ngữ nhà em, phải đối xử tốt với Tiểu Ngữ vào.” Cô bé ngoan như thế, cũng chẳng chê bộ dạng giống hồ ly tinh của Tiết Khởi.

Ngoại hình đẹp quá mức khiến các nữ diễn viên trong đoàn cứ nhìn thấy khuôn mặt Tiết Khởi là chẳng thể làm bạn được nữa rồi. Tiết Khởi chỉ chơi được với Châu Hiểu Ngữ, mà cô nàng phát hiện cô nhóc này hoàn toàn chẳng để tâm đến ngoại hình của cô, cứ xem cô như chị hàng xóm thông thường mà thôi.

Cô bé mặc bộ đồ như vải bố trên người, chẳng ngại ngần gì mà ăn uống thả cửa, Tiết Khởi thấy ở bên cạnh Châu Hiểu Ngữ thoải mái vô cùng.

Sắp phải chia tay rồi, cô nàng quả thật thấy không nỡ.

Tối hôm đó, toàn bộ đoàn phim đến một nhà hàng lẩu trong thành phố, bao trọn hai tầng lầu chúc mừng bộ phim đã quay xong.

Thi Khải là nhân vật ngoài biên chế, được đạo diễn đặc cách xem như phụ tá của Giản Minh nên cũng tham gia vào bữa tiệc, hợp tác với Tiết Khởi chuốc ông chú nam thứ say bí tỉ, ôm cột vừa nhảy vừa cởi quần áo, mọi người đều rất vui vẻ, hào hứng.

Tới lúc về, Giản Minh đã ngà ngà say, đi đứng lảo đảo, Châu Hiểu Ngữ đi bên cạnh vừa lo anh ngã vừa không muốn chạm vào, đành nắm lấy tay áo Giản Minh kéo đi, tránh để ông chủ ngã bổ chửng.

Thi Khải không uống rượu, Tiết Khởi thì lại say hẳn, trợ lý của cô nàng nhà có việc đã xin phép về từ mấy hôm trước, Thi Khải đành đưa Tiết Khởi trở về.

Giản Minh nghiêng về phía bên trái, Châu Hiểu Ngữ vội kéo anh về phía bên phải, anh cũng thuận theo, ngả về phía bên phải, cô lại kéo anh sang bên trái. Cứ thế vài ba lần, Châu Hiểu Ngữ mệt đến độ thở phì phò. Người trong đoàn vẫn còn ở quán, ai muốn nghỉ thì đã về từ sớm, cô chẳng tìm được ai đến giúp một tay.

“Quan hệ xã hội của anh kém đến độ nào vậy, ngay đến kiếm một người đỡ mình về nhà cũng không có, anh Minh anh đúng thật là… Ấy, cẩn thận chút! Anh phải tự kiểm điểm bản thân mình đi!” Châu Hiểu Ngữ càm ràm luôn miệng, mắt thấy Giản Minh lại sắp đổ sang bên phải bèn giật lại, dùng sức hơi quá, mà Giản Minh thì đã nhắm mắt đổ thẳng vào người Châu Hiểu Ngữ, ôm chặt cô vào lòng.

Thân thể Châu Hiểu Ngữ cứng đờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.