Đọc truyện Bình Hoa, Chào Anh – Chương 11
“Đồng hành cùng anh” khởi quay vào tháng Tư, đóng máy vào tháng Chín, tháng Mười một bắt đầu quảng bá, nhân dịp cuối năm ra mắt luôn.
Diệp Lan là người quản lý vô cùng tận tâm và có trách nhiệm. “Cái bóng của nhà vua” cuối năm mới khởi quay, thời gian trống ở giữa chị đã lên lịch sẵn cho Giản Minh rồi, tham gia hai buổi phỏng vấn của đài truyền hình, làm khách mời trong một tập của chương trình tuyển chọn tài năng đang hot năm nay, tăng độ phủ sóng, các buổi chụp ảnh bìa tạp chí và làm đại sứ thương hiệu cũng không ít.
“Kiếm tiền qua Tết vẫn có ý nghĩa hơn là nằm ườn xác đợi ăn.”
Châu Hiểu Ngữ dùng lời trần thuật phong cách Diệp Lan tổng kết lại lịch làm việc sắp tới của Giản Minh.
Giản Minh mới nghỉ được vài ngày, tế bào toàn thân đều gào thét từ chối làm việc, nhưng đạo diễn Ngô Đại Long gọi một tiếng là anh không thể không thu dọn hành lý về thủ đô.
Giản Thu Nhạn lâu lâu mới được ở cùng con trai út vài ngày, giờ thằng bé lại sắp bay đi làm việc, bà chỉ mong con trai để trợ lý lại bầu bạn với mình cho vui, cuối cùng chèn thêm một đống đồ ăn vào hành lý của cô bé trợ lý nữa mới chịu thôi. Vốn bà còn định đóng gói hết đám quần áo mua về cho cô bé mang đi nhưng mặt trợ lý lúng túng lắm, “Bác ơi, hành lý của con nhiều quá rồi.”
Bà nghĩ một lúc lại càng thấy vui hơn, “Được, được! Cứ để ở phòng con, lần sau về con lại mặc.” Dù sao ở thủ đô giờ cũng lạnh rồi, có mang về đó cũng chỉ để bày cho vui.
Châu Hiểu Ngữ, “…” Sao tự nhiên lại có cảm giác nhiều thêm một cái nhà nữa thế này?
Cô sống một mình đã quen, trước nay chưa từng có thói quen có người đợi mình, ánh mắt nhìn Giản Thu Nhạn cũng ấm áp hơn nhiều.
Giản Minh nghĩ có khi cô nàng sắp ôm mẹ mình một cái thật nồng cháy ấy chứ, chẳng ngờ trợ lý mập chỉ hơi ngẩn ra một chút rồi đáp lại bà Giản bốn chữ, “Cảm ơn bác nhiều!”
Anh hiểu ra, trợ lý mập là dạng người hướng nội giỏi khắc chế tâm tình, hoặc là… cô nàng vốn không hiểu phải bày tỏ tình cảm với người thân thế nào?
Giản Minh ôm mẹ mình chào tạm biệt xong, lên xe còn cười đắc ý với cô nàng, “Lần sau nhớ ôm, mẹ tôi nhất định rất vui, nhân tiện sẽ cho cô thêm một đống đồ ăn ngon nữa.”
Châu Hiểu Ngữ, “Mẹ tôi không dạy tôi ôm.” Bất luận là đánh đơn với con gái hay đánh đôi nam nữ phối hợp với chồng trước, năng lực của Diệp An Ninh vẫn thuộc dạng đi trước dẫn đầu so với người cùng độ tuổi.
Lúc làm mẹ Châu Hiểu Ngữ, không biết là vì Châu Quốc Bang hay vì tuổi còn trẻ tính nhẫn nại không cao, bà chọn phương án giải quyết những bức bối dồn nén trong lòng trước những tình huống đột ngột bằng cách tặng cho Châu Hiểu Ngữ những cú bạt tai long trời hoặc cho đám đồ dùng trong nhà như giá áo lên sàn một lượt.
Lúc nhỏ, chỉ cần nhìn thấy bà là da thịt Châu Hiểu Ngữ tự động chuyển sang trạng thái phòng bị cao độ, rất giống chuột gặp mèo, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy trốn, làm gì có ý tưởng sốt sắng tiến lại gần.
Đến cuộc hôn nhân sau, sinh được một cô con gái thì bà lại thương đứt ruột, ôm trong lòng gọi cục cưng ơi cục cưng hỡi luôn miệng, hôn mãi chẳng dứt ra được. Lúc Châu Hiểu Ngữ mười bốn tuổi được bác mời tới ăn Tết một lần, vừa hay gặp Diệp An Ninh và chồng mới cùng con gái đến chúc Tết, mắt thấy cảnh này mà ê hết cả răng, da gà da vịt trên người nổi lên ầm ầm, có cảm giác ghê tởm buồn nôn.
Nhân lúc lái xe còn chưa vào, Giản Minh cười hì hì bổ nhào qua ôm chặt lấy Châu Hiểu Ngữ, “Để anh Minh dạy cho!”
Cánh tay Châu Hiểu Ngữ bị anh ôm chặt, cả người cứng ngắc, ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc cằm hoàn hảo của Giản Minh thì cực kỳ muốn giúp anh chỉnh hình lại, đỡ cho sau này anh không hài lòng với hình dáng bản thân còn phải đến xứ Kim Chi tiêu tiền, “Giản Tiểu Minh, anh chán sống rồi hả?”
Trên người anh có mùi oải hương nhàn nhạt, là mùi sữa tắm và dầu gội đầu mà Giản Thu Nhạn thích, không biết có phải vì gần đây cô cũng dùng hay không mà tự nhiên cảm thấy thanh mát dễ ngửi như thế.
“Lần này không được đánh vào mặt đâu đấy, xuống máy bay là đi chụp ảnh ngay rồi!” Giản Minh ôm trong lòng một thân người mềm mại, hoàn toàn trái ngược với những nữ diễn viên anh đã từng ôm lúc đóng phim hay chụp ảnh quảng cáo. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của trợ lý mập, nhe hàm răng trắng bóng đầy đắc ý, ung dung nhìn vành tai và khuôn mặt trợ lý mập đỏ hồng lên nhanh chóng, tựa như được một bậc thầy tranh nước mặc lên một lớp màu nhàn nhạt, vừa tự nhiên lại hấp dẫn mê hồn. Nếu không phải lái xe cất hành lý vào cốp xong đang mở cửa chuẩn bị lên xe thì nói không chừng anh sẽ không nhịn được mà cắn xuống ấy chứ.
Lái xe nhà họ Tần đã chứng kiến không ít chuyện lạ, tính chuyên nghiệp vô cùng cao, sau khi ngồi vào ghế lái còn rất chu đáo nâng kính chắn giữa chỗ lái và khoang sau lên, tiện cho “đôi trẻ” liếc mắt đưa tình.
“Anh có buông ra không?” Châu Hiểu Ngữ cảm thấy mùi hương trên người Giản Minh đã lan ra bốn phương tám hướng không chừa chỗ nào, đôi mắt đẹp của anh nhìn thẳng vào cô, thậm chí cô còn có thể ngửi được mùi kem đánh răng bạc hà của anh nữa, gần đến độ cô muốn thở cũng khó khăn.
“Cô phải đảm bảo không động thủ, nếu không tôi sẽ ôm cho tới tận khi đến sân bay luôn!” So với thái độ cứng ngắc lúc nhắc đến mẹ mình ban nãy thì bộ dạng tức giận này khiến người khác yên tâm hơn hẳn, má đỏ hồng, mắt đen tuyền sáng lấp lánh, không còn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nữa, ngược lại làm cả người sống động hẳn lên.
“Anh có buông ra không?”
“Này hiếp vô dụng! Nếu không đồng ý tôi sẽ hôn luôn đấy nhé!” Giản Minh cúi đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần, không tới năm centimet, hơi thở giao hòa, thậm chí anh còn có thể nhìn được cả sự hoảng loạn nơi đáy mắt người trong lòng.
Có thể khiến Châu Tiểu Đao mồm mép sắc bén hoảng loạn, Giản Minh đắc ý vô cùng.
“Tôi đảm bảo… không đánh chết anh!” Cô rít qua kẽ răng. Giản Minh cười ha ha thả cô ra, vừa lùi nhanh ra bên cạnh vừa đồng thời bắt lấy nắm tay cô vung tới, “Còn động thủ nữa là tôi ôm tiếp đấy nhé!”
Châu Hiểu Ngữ hậm hực ngồi lại chỗ cũ, trừng mắt nhìn anh, tức đùng đùng rút điện thoại ra. Giọng Giản Minh vang lên ngay, “Không được lên Weibo làm loạn!”
“…” Cô không cam tâm thoát khỏi Weibo của anh, rất muốn đăng nhập Weibo bản thân tế Giản Minh một trận, nhưng phát hiện lần trước mổ xẻ quá toàn diện, bây giờ tìm không ra thứ gì mới để cho lên thớt, đành từ bỏ.
“Anh đừng có đụng vào tôi, đợi có ngày tôi sẽ bán cho đám nhà báo bí mật của anh đấy!”
Giản Minh cười gian xảo, “Ngôi sao nam nào đó ôm tới ôm lui trợ lý, nghi ngờ có tình cảm lén lút, tiêu đề tôi cũng nghĩ hộ cô rồi! Cô có số điện thoại nhà báo chưa, có cần tôi cho cô không?”
Châu Hiểu Ngữ, “…” Đột nhiên phát hiện ông chủ giỡn nhây quá sức tưởng tượng, phải nàm thao?
***
Lần này nhân viên đưa đón ở thủ đô thuận lợi rước được người về. Trong tiếng rú rít của những người hâm mộ vô tình gặp phải ở sảnh đến, cả hai ngồi vào xe công ty tới đón, đi thẳng đến địa điểm gặp mặt với đạo diễn Ngô Đại Long mà Diệp Lan đã chỉ định.
Diệp Lan đứng trước cửa quán ăn chia phòng riêng, thấy hai người xuống xe việc đầu tiên là đánh giá Châu Hiểu Ngữ “Vốn còn định hỏi tội Giản Tiểu Minh, nhưng thấy Tiểu Ngữ nhà tôi thần sắc rất tốt nên tạm tha cho cậu đấy!”
Giản Minh kêu oan, “Chị Diệp, chị có nhầm không đấy, ai là người không ngại vất vả khổ cực kiếm tiền cho chị?”
Châu Hiểu Ngữ cả đường chẳng thèm để ý đến anh, lên máy bay là đeo bịt mắt ngủ khò, toàn bộ quá trình mặt mày lạnh lùng, nhìn thấy Giản Minh chịu thiệt rốt cuộc cũng vui vẻ lên. Ánh mắt hai người giao nhau, cô nàng lập tức quay đầu đi, giả vờ không thấy gì.
Diệp Lan cũng là người tinh ý, liếc qua liếc lại giữa hai người, “Sao tôi cứ cảm thấy… có gì đó không đúng lắm?” Không phải Giản Minh nói quan hệ giữa cả hai rất tốt sao? Bộ dạng này hình như đã cãi cọ gì rồi.
Châu Hiểu Ngữ không tiện nói Giản Minh lên cơn giỡn nhây, đẩy chị sang một bên muốn đi vào trong, “Chị tưởng tượng ra đấy, không phải nói có đạo diễn Ngô Đại Long đến sao? Mau vào mau vào, em lại được gặp thần tượng nữa rồi!”
Diệp Lan bị cô đẩy vào trong nhưng vẫn cố quay đầu giáo huấn, “Chị nói này, em không thể sửa đổi tí à, sao chỉ biết mê mẩn mấy ông chú thôi vậy? Kiếm bạn trai…” Ngẩng đầu nhìn thấy bộ mặt vô tội của Giản Minh, lại nuốt phần “lớn hơn em chưa quá mười tuổi” vào bụng.
Bọn họ đến sớm, vào phòng riêng ngồi chưa bao lâu thì Ngô Đại Long và Trần Gia Vận cũng tới nơi.
Trần Gia Vận nhìn thấy Châu Hiểu Ngữ là cười ngay “Không gọi cha chồng nữa?”
Châu Hiểu Ngữ, “Cha…”
Lần này đến lượt Diệp Lan trố mắt nghẹn họng, Giản Minh nhỏ giọng, “Chị Diệp, giờ chị đã biết dắt em chị đi theo làm trợ lý khó khăn thế nào chưa?”
“Con bé thế mà… nhận cha bừa à?” Gọi còn thuận miệng hơn cả gọi Châu Quốc Bang, thiếu tình cha đến mức này sao?
Diệp Lan quyết định tối nay phải về nhà nói chuyện với Diệp An Viễn, nhờ ông để ý đến Châu Hiểu Ngữ hơn chút nữa, tránh về sau con bé lại làm ra việc còn mất mặt hơn thế này.
Ngô Đại Long cười phá lên, Trần Gia Vận, “… Thôi, cứ gọi cha chồng đi.”
Diệp Lan giống hệt như Giản Minh lúc đầu, ngây ra, “Thầy Trần không phải… chỉ có một cô con gái sao?”
Ngô Đại Long còn cười lớn hơn nữa, “Ông Trần ơi là ông Trần, cái tật đi đâu cũng nhận con dâu bừa này của ông phải sửa đi thôi.”
Có được đoạn mở đầu này, việc đàm phán tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi, bữa ăn cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, hàng người chia tay trước cửa quán ăn. Ngày hôm sau trên mạng đã có tin “Phim mới của Ngô Đại Long có ý định hợp tác với Giản Minh”, còn đính kèm bức ảnh chụp lúc bọn họ chia tay ngoài cửa quán.
Rất nhiều người hâm mộ của Giản Minh quan tâm đến phim mới của anh, đăng bài bình luận bên dưới kêu khóc đòi chân tướng nhưng cũng có không ít người tỉ mỉ nghiên cứu bức ảnh rồi để lại bình luận: Đạo diễn Ngô và thầy Trần, còn có chị Diệp anh Minh đều có mặt, thế cái cô gái kia là ai?
Người hâm mộ luôn rất quan tâm đến những người khác giới xuất hiện bên cạnh thần tượng mình.
Bên dưới có người đoán: Không lẽ là bạn gái anh Minh? Không thể nào, nhìn thân hình kìa!
Trải qua quá trình chăm sóc chu đáo của Giản Thu Nhạn, gần đây Châu Hiểu Ngữ đã xứng với danh xưng “châu tròn ngọc sáng”, mặc dù không đến nỗi quá béo nhưng đứng cạnh khúc củi khô như Diệp Lan thì sự đối lập vẫn quá rõ ràng.
Còn có người thần kỳ nhìn ra: Lẽ nào là… anh trợ lý?
Phát hiện này có thể nói là vô cùng kinh khủng. Từ lúc bọn họ biết Giản Minh thay trợ lý mới, lại bị nội dung trên Weibo dắt mũi, thì luôn cho rằng trợ lý của Giản Minh là nam, kết quả bên người anh lại xuất hiện một cô gái. Người hâm mộ nhất thời sôi sùng sục, bắt đầu đoán xem cô gái này là ai.
Có người nóng nảy đã bắt đầu lên tiếng hỏi trên Weibo, còn có người gửi cả tin nhắn riêng, Châu Hiểu Ngữ cầm điện thoại đăng nhập Weibo của Giản Minh, vài ngàn tin nhắn và mấy chục nghìn lượt tag báo đến, nhất thời khiến tay cầm điện thoại của cô giữ không nổi.
***
Châu Hiểu Ngữ đưa điện thoại đến trước mặt Giản Minh, “Ông chủ, tôi đề xuất được đổi thiết bị làm việc.” Kết quả, ngay ngày hôm đó Giản Minh đã lên mạng nâng cấp trang bị cho cô nàng, chuyển phát nhanh đưa đến tận cửa, Châu Hiểu Ngữ ký nhận, đem vào mở ra, cả laptop lẫn điện thoại đều cùng một hãng, cái hãng rõ là đắt tiền ấy.
Ông chủ hào phóng khoát tay, “Đi theo anh làm cho tốt vào!”
Được đổi điện thoại mới, Châu Hiểu Ngữ tiếp tục sự nghiệp lượn Weibo. Giản Minh ôm kịch bản chăm chú đọc, lần này không phải cưỡi ngựa xem hoa như lần trước nữa mà tỉ mỉ nghiền ngẫm tâm lý nhân vật. Nghe nói đoàn phim của đạo diễn Ngô Đại Long trước giờ vẫn giữ vững truyền thống toàn bộ diễn viên đều đọc kịch bản. Lúc trước Giản Minh đã gặp không ít những đoàn phim chỉ làm qua loa cho có lệ, người cũng chẳng đủ mặt, còn chưa mở màn đã vội vội vàng vàng kết thúc, phần lớn đều là hai tiếng trước khi quay gặp nhau tập qua là có thể diễn được rồi. Có những lúc đã quay một tháng rồi mà rất nhiều cảnh quay đạo diễn vẫn phải dùng thế thân, đợi nhân vật chính xong việc từ nơi khác tới thì mới bắt đầu quay bổ sung các cảnh cận mặt.
Nam chính nữ chính diễn xong một bộ phim chỉ có thể khái quát trong bốn chữ: Chúng ta không thân, vậy mà vẫn phải diễn tả những cảm xúc sống chết cùng nhau.
Nhưng đạo diễn Ngô Đại Long thì không như thế, đóng phim của ông, trừ buổi gặp mặt để toàn bộ diễn viên cùng nghiên cứu và đọc kịch bản trước khi khởi quay ra, có những đoạn diễn có yêu cầu đặc biệt thậm chí còn phải bồi dưỡng từ vài tháng cho đến nửa năm trước, thật sự vào được đoàn phim rồi thì dùng mánh lới lợi dụng thế thân chắc chắn không được.
Diệp Lan dặn dò rất kỹ, cơ hội rất khó có được, phải thể hiện cho tốt, diễn viên muốn được tham gia phim do đạo diễn Ngô hết lớp này đến khác, không được để đây là lần hợp tác duy nhất.
Giản Minh rúc trong nhà hai ngày không ra khỏi cửa để nghiền ngẫm kịch bản, Châu Hiểu Ngữ cũng dành trọn hai ngày lướt Weibo, trừ lúc phải chăm sóc ông chủ ngày ba bữa cơm ra.
Cô không trả lời, chỉ im lặng đọc những lời bình luận bên dưới, ngày thứ ba mới đưa cho Giản Minh đang chuẩn bị quay quảng cáo xem.
Giản Minh đang hóa trang thay quần áo, nhận lấy điện thoại mới của cô thì cũng chỉ lướt mắt đọc qua, những ngón tay thon dài gõ một hàng chữ sau đó trả cô điện thoại, lên sàn quay quảng cáo đồ uống.
Châu Hiểu Ngữ mở Weibo, phát hiện anh gõ một câu: Đúng dzồi, trợ lý là một cô gái rất dịu dàng, mong mọi người quan tâm @Hồ Ngôn Loạn Ngữ – Nhân tiện nhớ theo dõi cô ấy nữa nhé.
… Đây chắc chắn không phải tiếng lòng anh ta.
Châu Hiểu Ngữ cúi đầu đọc Weibo, lúc ngẩng lên còn thấy anh đang chụp hình vẫn cố tranh thủ nháy mắt ra dấu với cô, cạn hẳn lời.
***
Một làn sóng người hâm mộ của Giản Minh tràn qua Weibo của Châu Hiểu Ngữ. Bọn họ vốn chỉ tò mò vào xem, định tìm kiếm chút manh mối vụn vặt từ Weibo của trợ lý này thôi, ai dè vừa vào đã đọc được ngay một bài dài thượt chê bôi Giản Minh rồi.
Có người hối hả đọc xong, ghi bình luận bên dưới: Anh Minh đẹp trai là được rồi, ai cần anh ấy diễn xuất tốt chứ?
Châu Hiểu Ngữ cho rằng đây nhất định là antifan giả vờ làm fan hâm mộ, rõ ràng lời này chính là gián tiếp thừa nhận idol nhà mình diễn xuất quá kém đấy thôi? Cô âm thầm cười lớn, chụp một loạt mấy lời bình luận này lại, gửi hết sang cho Giản Minh.
Nhưng cũng có người đọc được những ngôn từ cay nghiệt không chút khách khí của cô nàng với thần tượng mình thì quyết chí tìm bằng được điểm yếu của trợ lý mới, thế mới viết được một bài cay nghiệt tương đương với bài viết ban đầu của cô nàng để trả thù cho bõ ghét. Thế là những người này kiên nhẫn lục Weibo của cô nàng, kết quả càng đọc tâm tình càng phức tạp, đến cuối cùng chỉ có thể ngửa mặt thở dài: Mất ba tiếng đọc hết Weibo của trợ lý xong mới phát hiện ngoài việc ấn “Theo dõi” cô nàng ra thì chẳng còn đường nào khác nữa cả!
Trợ lý là một cô nàng cuồng các ông chú, hơn nữa cũng chỉ hâm mộ các chú già thuộc phái thực lực, các đạo diễn quá tên tuổi, viết mấy bức “thư tỏ tình” tình sâu ý nặng cho các thần tượng như fan não tàn vậy – Đám bài bình luận phim của Châu Hiểu Ngữ bị xếp vào mục “thư tình” hết cả.
***
Cô bạn fan trung thành đó cống hiến một cái “Theo dõi” của mình, nhắn tin riêng cho Châu Hiểu Ngữ: Em gái trợ lý, sao em có thể làm cái việc quay lưng phản bội với tâm nguyện bản thân như yêu thích các chú già mà lại làm trợ lý cho thịt tươi thế này vậy? Lẽ nào thật ra em cũng háo sắc, bị mỹ mạo khuynh thành của anh Minh hấp dẫn?
Cô nàng ôm tia hy vọng cuối cùng, định lôi kéo trợ lý dưới trướng Giản Minh, kết quả lại nhận được lời đáp trả đây sầu não của Châu Hiểu Ngữ.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: Thông thường khi chúng ta lên đại học, muốn học ngành này nhưng lại chọn ngành khác; lúc kết hôn, yêu người này nhưng lại lấy người khác; hiện thực chẳng thắng nổi ấm no ba bữa, nhưng trái tim vẫn lưu lạc phương xa.
Fan trung thành:…
Hóa ra em gái trợ lý còn là một nữ thanh niên sâu sắc đậm chất nghệ sĩ nữa, thế này thì càng khó xuống tay rồi.
Nhìn sao cũng thấy trợ lý chẳng hợp với phong cách anh Minh chút nào, hơn nữa còn là… một cô nàng ăn mặc lôi thôi lếch thếch nữa chứ.
Ảnh đám phóng viên chụp được tuy không quá rõ nhưng cách ăn mặc của trợ lý quả thật chẳng ra sao, tùy tiện đứng bên cạnh anh Giản Minh khiến người khác tức lộn ruột, có xách dép cho quản lý Diệp Lan cũng chẳng có cơ.
Phụ nữ trang điểm vì người mình yêu, trợ lý này ngay cả trang điểm để đi với anh Minh còn chẳng thèm làm, đâu có giống bộ dạng có ý đồ gì với đối phương đâu?
Giản Minh quay quảng cáo đồ uống mất bốn tiếng đồng hồ, thay quần áo tẩy trang xong xuôi thì được trợ lý mập chu đáo chào đón bằng một đám ảnh chụp màn hình.
Trợ lý mập an ủi không chút thực tâm, “Anh Minh, anh nhìn xem, fan của anh đúng là yêu anh quá, ngay đến chuyện anh chẳng biết diễn xuất gì cũng rộng lượng bỏ qua luôn.”
Cô nàng quay đầu đi cười trộm, bị Giản Minh cốc cho một cái vào trán, “Còn dám chế giễu diễn xuất của ông chủ thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần không được nhận tiền lương đi.”
Trợ lý mập lập tức trở nên đứng đắn, cúi người trước mặt anh, “Ông chủ ông chủ tuyệt nhất! Ông chủ ông chủ tuyệt nhất!” Giống hệt cung cách các fan không não.
Giản Minh chịu không nổi nữa, “Khen quá qua loa đại khái, không đủ toàn diện tường tận, một sao!” Nói xong bản thân đã cười haha trước.
Trợ lý mập mở điện thoại, nói đầy thiết tha, “Ông chủ, bên Weibo của tôi có nhiều câu khen ngợi rất toàn diện, bây giờ tôi chụp lại cho ông chủ luôn đây!”
“Đừng đừng, cô đừng có làm thế! Tôi đẹp thế này rồi, diễn xuất diễn xiếc gì đó vốn cũng chẳng cần thiết, cô không cần khen nữa.”
Giản Minh đã bị mấy cái ảnh hôm nay của cô chọc cười đủ rồi, hơn nữa không giống như lúc đầu bị trợ lý mập nói móc mỉa là thấy khó chịu, bây giờ anh đã rất thản nhiên đối mặt với lời phê bình của cô, cười nhạo diễn xuất của anh tệ mà anh vẫn có thể bình tĩnh đón nhận.
Thật đúng là kỳ lạ, mới vài tháng trước anh còn nổi giận đùng đùng vì trợ lý mập phủ nhận diễn xuất của anh cơ mà, chưa được bao lâu anh đã có thể cùng cô nói xấu bản thân luôn rồi.
Trợ lý mập thì tiếc lắm, “Thế này phải làm sao? Anh Minh, giờ đến cả diễn xuất anh cũng không thèm để ý nữa rồi, về sau tôi phải đâm vào chỗ nào đây? Bàn về tướng mạo, anh tuấn tú xuất trần, ngay đến nữ diễn viên cũng chưa chắc đẹp được bằng; bàn nhân cách, anh lại là ông chủ chẳng chê vào đâu được, tôi rất vui lòng làm việc cho anh. Anh Minh, sao anh lại cướp hết niềm vui chọc ngoáy của tôi rồi?”
Giản Minh, “…” Tự nhiên lại chẳng đáp được câu nào.
Anh hơi mất tự nhiên, vươn tay xoa xoa đầu cún của cô nàng, “Không được khen anh Minh như thế, anh sẽ kiêu đó.” Mà kiêu một cái là muốn mua đồ ăn ngon về đút cho trợ lý mập ăn, phải nàm thao?
Châu Hiểu Ngữ lùi ra sau hai bước, trừng mắt nhìn anh, “Nếu anh sửa được cái tật xấu thích động tay động chân này đi thì tôi tin anh là ông chủ tốt.”
“Tôi cũng chẳng thèm làm ông chủ tốt làm gì, có được cờ thi đua cuối năm đâu.” Lúc sải chân dài đi ngang qua người trợ lý mập anh còn tranh thủ xoa đầu cô thêm cái nữa, cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Chẳng trách nhiều người thích nuôi động vật lông lá xù xù trong nhà như thế, tâm tình không tốt thì ra vuốt lông, càng vuốt càng thấy vui.
Trợ lý mập ôm đầu đứng nguyên tại chỗ trừng mắt nhìn anh, Giản Minh lại tựa hồ chẳng chút để tâm, chân không giảm tốc độ, còn lẩm bẩm, “Làm việc cả ngày mệt quá, tối nay ăn canh cá xào cay hay cá áp chảo đây ta?”
Trợ lý mập chạy lon ton theo sau, nịnh nọt hiến kế, “Anh Minh anh Minh, hay ăn bò sốt cay xong gọi thêm đĩa cá áp chảo nữa, thế là được cả hai rồi?”
“Còn tráng miệng thì sao?”
“Chè nấm tuyết hạt sen thì sao? Món đó giá cả bình dân lại được nhiều, không đắt chút nào.”
Khóe miệng Giản Minh cong lên, thật ra từ lúc bắt đầu luyện tập với Thi Khải là anh đã chẳng ăn những đồ ăn nhiều dầu mỡ hay ngọt quá nữa rồi, có điều… trợ lý mập hình như rất thích đồ cay và đồ ngọt.
“Xem biểu hiện của cô cái đã.” Anh giơ móng vuốt, trợ lý mập cảnh giác lùi ra sau, mặt mày có vẻ đấu tranh dữ lắm, tới lúc nghe Giản Minh nói “Tôi thấy tối nay cũng không đói lắm, thôi giảm cân về nhà đọc kịch bản” thì mới tâm không cam tình không nguyện thò đầu sang. Giản Minh hài lòng sung sướng xoa xoa mấy cái, “Lên xe đi ăn cơm!”
Châu Hiểu Ngữ cảm thấy bị áp bức quá đáng.
Mấy hôm nay cô ở luôn tại nhà Giản Minh, vì đi lại xa quá mệt mỏi nên cứ tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm ông chủ, ông chủ nằm phòng ngủ, cô nằm phòng cho khách. Cô còn phải chăm lo ngày ba bữa, thống nhất thời gian địa điểm ông chủ ra ngoài làm việc, thật ra cũng không hề nhàn hạ, không ngờ lại còn thêm một bước: Cho ông chủ xoa đầu mua vui.
Nhưng tới lúc vào quán rồi, ăn được một miếng bò sốt cay, cô lập tức vứt hết chỗ ấm ức đó ra sau đầu.
Bởi vì quán ông chủ chọn vị quá chuẩn, ngon hơn nhiều so với những chỗ cô đã từng ăn, cay tê tươi ngon, một bữa tiệc thịnh soạn luôn.
Cô ăn rất vui vẻ, môi ăn cay trở nên đỏ hồng ướt át, trên trán còn xuất hiện mấy giọt mồ hôi li ti, hai má đỏ hồng, cứ một ngụm trà lạnh một miếng thịt bò cay, ăn vui quên trời.
Ngược lại, Giản Minh ngồi đối diện nhìn cô ăn vui vẻ là no bụng, tiện tay ăn mấy miếng rồi bỏ đũa.