Đọc truyện Bình Giấm Nhỏ – Chương 33
Sau khi tổ chức một buổi biểu diễn hoành tráng không nhạc đệm xong thì giọng của Thi Nhiêu khô khốc như muốn bốc khói, cô nhanh chóng lấy ly nước vừa uống vừa xòe bàn tay ra trước mặt chị gái.
Tạ Dư cũng không phải người keo kiệt gì nên lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản.
Nghe được âm thanh thông báo Thi Nhiêu nhanh chóng buông ly nước ra, nuốt nước trong miệng rồi cầm lấy điện thoại xem nhận được bao nhiêu.
“300 vạn(*)? Được đấy, chị càng lúc càng hào phóng nha.”
(*)~11 tỷ
Nếu không phải do hát quá đau họng thì có lẽ cô sẽ hát đến khi Tạ Dư phá sản mất.
“Xem như là tiền mừng khi cô và Khâu Thừa kết hôn đi, đến lúc kết hôn thật đừng tìm chị đòi tiền nữa.”
Nói xong câu đó Tạ Dư cầm điện thoại đi lên lầu, Thi Nhiêu nhìn về phía cô làm mặt quỷ.
Nhưng mà có câu : Làm người không thể quá đắc ý.
Cô chỉ vừa vui vẻ được mấy phút đã bị mẹ tra hỏi : “Lúc trước mẹ cho con học violon, học 3 tháng trời cũng không chút tiến bộ, vậy thì học hát lúc nào?”
“…..”
Thi Nhiêu cứng nhắc gãi gãi đầu trước ánh mắt của mẹ, chột dạ chuyển ánh mắt sang nơi khác.
“Ca hát thì đâu cần học, nghe nhiều là biết ngay thôi.”
“Phải không?”
“Phải mà.”
Sợ mẹ tiếp tục tấn công nên cô nhanh chóng cầm điện thoại luồn qua khe giữa sô pha chạy nhanh lên lầu.
Kết quả khi đi ngang phòng Tạ Dư vô tình nghe có tiếng cãi nhau trong phòng, Thi Nhiêu ma xui quỷ khiến đứng lại áp tai vào cửa, híp mắt tập trung nghe lén.
Tạ Dư xoay người qua thì phát hiện ngoài cửa hơi sai sai, cô dùng tay đóng cửa lại làm Thi Nhiêu mém chút bị kẹp trúng mặt.
“Mẹ kiếp, sao chị lại bạo lực như vậy chứ?”
Nge lén đã bị phát hiện nên dù có cho cô thêm mười lá gan cũng không dám tiếp tục ở đây, vì thế chỉ có thể hậm hực đi về phòng.
“Hàn…cái gì Hàn thế nhỉ? Chỉ nghe được họ chứ không biết tên, chẳng lẽ là bạn trai chị ấy? Trước giờ chưa từng bắt gặp chị ấy cãi nhau qua điện thoại đấy….”
Thi Nhiêu khó hiểu mà lầm bầm đến khi về phòng, gần đây Khâu Thừa rất bận, bận đến mức không có thời gian lo cho Nhạc Vi Vi nên cô cũng không nghĩ làm anh phân tâm.
Bên công việc thì có người đại diện và phòng làm việc xử lý nên cũng chẳng cần cô động tay.
Cô nằm trên giường nhìn trần nhà rồi thở dài.
“Chán…Quá…Đi…Mất!!!”
Làm một người nổi tiếng nên không thể cứ thích là chạy ra ngoài chơi, nếu không may có thể sẽ bị papazazzi viết bậy bạ.
Ở trên giường lăn lộn hơn 5 phút thì cô bật dậy như đã quyết định được điều gì, nhanh chóng mang giày rồi chạy ra ngoài.
Bên này bực tức trong lòng Tạ Dư còn chưa kịp tan đã nghe tiếng đập cửa thình thịch làm cô giật mình, mở cửa ra nổi giận với người đứng ngoài.
“Chị đây hiện tại không muốn nói chuyện với cô!”
“…..”
Thi Nhiêu nhìn chị gái muốn nổi điên thì rụt tay lại vô tội nói.
“Em không tìm chị nói chuyện, chúng ta xuống dưới đánh cầu lông đi, ở trong nhà thật sự rất chán.”
Tạ Dư hiểu ra mình hiểu lầm, nhớ lại hành động vừa rồi cảm thấy mình thật ngu ngốc.
“Cô tìm người khác đi.”
“Chị đã ở nhà thì em tìm người khác làm gì? Đi đi, không chừng ra ngoài vận động thì lòng sẽ thoải mái hơn.”
Tâm trí Tạ Dư đang vô cùng phiền não khi nghe lời này thì suy nghĩ một lúc, qua được 3 giây rồi gật đầu đồng ý.
“Vậy chị thay quần áo đi, em xuống dưới chờ trước.”
“Được.”
Hai chị em đều một thân quần áo thể thao làm cho mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc, sợ hãi lắp bắp không ngừng.
“Hai chị em muốn làm gì thế?”
“Chơi cầu lông!”
Bỏ lại những lời này thì Tạ Dư bỏ ra ngoài trước, Thi Nhiêu cũng cầm vợt phất phất tay về phía mẹ rồi nhảy nhót theo sau.
Tạ gia không có sân thể thao nhưng trong khu bên cạnh có, hai chị em đứng hai bên lưới sẵn sàng vào cuộc.
“Một lát nữa chị sẽ không nương tay đâu.”
Đối mặt với sự khiêu khích của chị gái thì Thi Nhiêu cũng chẳng chút sợ hãi, còn kiêu ngạo nói : “Chị yên tâm, em cũng chẳng phải kém cỏi đâu.”
Mười phút sau Thi Nhiêu liên tục bại trận, rốt cuộc cũng chấp nhận được sự thật là mình kém cỏi trước Tạ Dư.
“Không được rồi, em muốn nghỉ ngơi một chút, mệt quá rồi!”
“Mới được bao nhiêu phút đâu, tiếp tục!”
Nói xong Tạ Dư ném cầu lên không rồi nhón chân nhảy lên đánh về phía đối diện.
Thi Nhiêu thở hổn hển chạy theo để đỡ cầu, nhưng sau bốn năm nhịp thì cầu vẫn rơi ở phía cô.
“Em, em cần nghỉ ngơi 10 phút.”
“Không được, chị còn chưa chơi đủ.”
Lời còn chưa dứt Tạ Dư đã nhặt cầu lên ném vào người Thi Nhiêu, làm cô thật muốn ngồi xuống khóc một trận.
Mẹ nó vì sao lại rủ Tạ Dư chơi cầu lông chứ? Tại sao? Không phải chỉ nói đấu hòa bình thôi sao, như này còn hòa bình chỗ nào?
Cuối cùng, nhờ một lần Tạ Dư đánh cầu bay trúng đầu Thi Nhiêu nên cô đã nhanh chóng té xuống ăn vạ, trận chiến kết thúc.
“Nếu không phải mặt đất dơ thì em thật muốn nằm xuống luôn, cả người đều là mồ hôi, quá khó chịu.”
Tạ Dư đang uống nước nhìn xuống mới thấy cô đang cầm vợt rồi chụp hình tự sướng, ngón tay cầm chai bỗng nhúc nhích như muốn tạt thẳng vào người kia.
“Đã đầy mồ hôi sao cô còn chụp ảnh?”
“Chị không hiểu đâu, tiết mục của em đêm nay phát sóng nhưng em còn chưa đăng Weibo chúc mừng gì, chụp rồi gửi ảnh này cho phòng làm việc bọn họ sẽ bị xử lý giúp.”
“Những người fan đó biết Khâu Thừa không?”
“Không biết, em còn chưa nghĩ công khai, hơn nữa bây giờ Đường Tỉ cũng chẳng cho em công khai.”
Nghe được tên anh họ Tạ Dư mới khó hiểu nhăn mày hỏi.
“Liên quan gì đến anh ấy?”
“Đương nhiên là liên quan rồi, anh ấy là ông chủ của em mà, nữ diễn viên khi công khai hẹn hò sẽ bị mất fan, đã thế sự nghiệp của em đang trên đà phát triển thế này chắc chắn sẽ mất càng nhiều.”
Nhìn Thi Nhiêu đang cố nũng nịu mà Tạ Dư muốn tạt luôn nửa chai nước còn lại vào.
“Cô nói chuyện bình thường không được sao? Giả vờ trẻ con làm gì?”
“Em không cần giả vờ vẫn trẻ hơn chị mà, ít nhất là ba tuổi đấy!”
Vừa nói xong thấy trong mắt Tạ Dư hiện lên sát khi thì Thi Nhiêu nhanh chóng bò dậy, ôm vợt rồi chạy về phía nhà.
Theo kinh nghiệm bao lâu thì Tạ Dư sẽ không đánh cô trước mặt ba mẹ và bà, nhưng ở bên ngoài thì chưa chắc.
Tạ Dư nhìn bóng dáng rất chi buồn cười của cô thì khẽ lắc đầu, khom lưng nhặt chai nước lên rồi bình tĩnh đi theo sau.
Kỳ thật Thi Nhiêu gọi cô ra ngoài là để hỏi chuyện bạn trai, nhưng do tình huống chiến đấu quá ác liệt nên cô chẳng có cơ hội mở miệng.
Cho nên chờ khi Tạ Dư đi làm thì cô cũng phải về công ty để chuẩn bị cho đại ngôn sản phẩm mới.
Tiết mục của cô sau khi phát sóng đã được các đài lớn cắt ra trình chiếu, các ngôi sao nổi tiếng hơn cũng lên tiếng khen ngợi nên Weibo một ngày có thể tăng đến 500 vạn(*) người theo dõi, chỉ số Baidu(**) và Wechat gia tăng cấp tốc.
(*) 5 triệu
(**) Sử dụng tương tự Google
Nhờ sức của một người mà tạo nên kỳ tích cho chương trình, trên mạng một đêm không dưới 20 lần thông báo là show thực tế có sức ảnh hưởng nhất hiện nay.
Danh tiếng đã tăng cao nên không thể tiếp tục lười biếng, Thi Nhiêu mới vừa nghỉ được vài ngày thì đã bị người đại diện không ngừng gọi điện thúc giục về công ty để chụp quảng cáo, nhận phỏng vấn….!Thậm chí có người còn hỏi cô có muốn bước chân vào con đường ca hát không.
Làm việc suốt cả nửa tháng trời rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi, vì thế cô chạy thẳng đến nhà Khâu Thừa, vừa vào sân đã đụng phải Nhạc Vi Vi đang chăm sóc vườn hoa.
Hai người không đến nỗi chiến tranh ngầm như trước kia, nhưng cũng không thể nào hòa bình mà ngồi xuống trò chuyện uống trà, từ chán ghét đến yêu thích nhau là cả một quá trình.
“Khâu Thừa có ở nhà không dì?”
“Không có, nó còn chưa về.”
Thi Nhiêu gật gật đầu rồi không nói gì, thời gian hai người hòa bình ở chung đều là nhìn nhau không nói gì.
Ở trong sân xấu hổ một lát thì cô xoay người chạy vào trong nhà, bay thẳng vào phòng ngủ Khâu Thừa.
“Đêm nay anh có về nhà không?”
“Em qua sao?”
Gần đây vô cùng bận rộn, đã mấy ngày liền anh chưa về nhà.
“Ừm, đang ở chỗ anh này, nếu anh đang bận thì một lát em sẽ về.”
“Đêm nay anh sẽ trở về ăn cơm, em nói với mẹ anh một tiếng đi.”
Đối phó với một người trời sinh tính tham lam, biện pháp tốt nhất là cho họ một miếng mồi thật lớn.
Khâu Thừa gần đây vì miếng mồi này mà bôn ba khắp nơi để dẫn dụ ba và em trai dính câu, nếu dụ hoặc quá ít thì họ sẽ không mắc câu, mà dụ hoặc quá lớn sẽ làm họ nghi ngờ, trọng lượng của miếng mồi này thật sự rất khó tính toán.
“Được rồi, vậy em sẽ không đi.”
Biết anh còn đang bận nên Thi Nhiêu không nói thêm gì mà tắt máy, ném điện thoại xuống gì chạy ra ban công, dựa vào vành lan can mà hét lớn với người dưới lầu.
“Dì ơi, Khâu Thừa nói anh ấy đêm nay sẽ về ăn cơm!”
Sợ đối phương không nghe rõ nên càng lúc cô càng hét to hơn, hét xong thiếu chút nữa giọng cũng hỏng mất.
Nhạc Vi Vi nhìn lướt qua vườn hoa, thở dài thu dọn dụng cụ chuẩn bị vào bếp làm cơm cho con trai.
Từng vì để lấy lòng chồng nên bà đã học một khóa nấu ăn thời gian dài, nhưng sau này sự thật chứng minh, dùng sức đi lấy lòng một người vĩnh viễn không thương mình chỉ là tự rước lấy nhục.
Nhưng xem ra những tâm tư lúc ấy cũng không uổng phí, xem như là lấy dạ dày người đàn ông khốn kia luyện tập đi.
Nghe nói bà muốn xuống bếp nên mặt Thi Nhiêu đầy dấu chấm hỏi : “Dì biết nấu cơm?”
“Biết một chút, cô đi nghỉ ngơi đi, phòng bếp không thích hợp với cô.”
“….”
Thi Nhiêu cúi đầu nhìn mình từ trên xuống dưới thì phát hiện mình vẫn chưa thay quần áo, trên người vẫn là trang phục khi tham gia hoạt động.
“Con thay quần áo xong sẽ xuống giúp dì?”
“Không cần, trong nhà không thiếu người giúp việc, cô cứ đi xem TV đi.”
“……”
Đây là chính dì tự nói đấy, quay đầu đừng lại mách lẻo với Khâu Thừa là con lười.
Sau khi bị từ chối Thi Nhiêu mới yên tâm đi thay quần áo.
Buổi tối khi Khâu Thừa về đến nhà thì thức ăn đã sớm lạnh, nhưng ba người vẫn ngồi xuống ăn không nói gì.
Trên bàn ăn hai người trẻ tuổi này luôn thì thầm to nhỏ, mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình mà không hề đem người lớn là Nhạc Vi Vi để vào mắt.
“Tôi nói hai anh chị có thể thu lại một chút không, trong nhà còn có người khác đấy, chú ý một chút được chứ?”
“…..”
Nhìn ra được áp suất xung quanh của mẹ rất thấp nên tay Khâu Thừa cầm chặt đũa hơn rồi im lặng gật đầu, nhưng trong đầu Thi Nhiêu lại nghĩ điều khác.
Đã là năm nào rồi? Chúng con có ôm ấp gì đâu, chỉ thế này cũng không được?”
Vì thế do sự phản nghịch trong lòng nên cô gắp lên một miếng đậu hủ, dùng tay hứng phía dưới rồi cẩn thận đút tới miệng Khâu Thừa.
“A~ Há miệng nào~”