Đọc truyện Bình Giấm Nhỏ – Chương 28
Nghe xong câu của Khâu Thừa đang bất an hỏi thì Thi Nhiêu khẽ bắt chéo chân rồi cong môi lên, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn như đang đàn một bài hát.
“Anh không sợ mẹ anh sẽ bị em chọc tức đến một ngày gọi cứu thương ba lần sao?”
“…….”
Nét mặt Khâu Thừa cứng lại, nghĩ thầm : Cuộc sống sao mà khó khăn thế này?
“Trước kia không phải ít nhất hai người vẫn có thể giữ trạng thái chung sống hòa bình sao? Anh không yêu cầu gì nhiều, không cãi nhau không đánh nhau là được rồi.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, anh cũng biết một khi em đã thoát khỏi phạm vi của Tạ gia thì em chẳng phải ngoan hiền gì mà.”
Cô thật sự cũng chẳng biết mình bị thế nào, chỉ cần vừa tiến vào phạm vi của Tạ gia liền sẽ thu hết gai nhọn, cụp đuôi lại, chẳng dám làm bất cứ điều gì.
“Em…..”
Khâu Thừa há miệng muốn nói nhưng chẳng biết nói gì để ứng phó với cô.
Nghe bên kia điện thoại có tiếng thở dài nhưng chẳng biết nói gì thì Thi Nhiêu gãi gãi đầu vô tội nói.
“Khi nào thì anh sẽ mang dì ấy ra ngoài?”
“Nhanh thôi, để bà ấy sống ở đấy chịu ủy khuất không bằng sớm rời đi chẳng phải sẽ tốt hơn sao.”
“Vậy anh nhanh đón dì ấy ra ngoài đi, tạm thời đừng quan tâm đến em, em cũng chưa định công bố chuyện của hai chúng ta đâu.”
Ngẫu nhiên sẽ ăn chung bữa cơm hay hẹn hò gì đó thì không sao, nhưng nếu chuyển qua sống cùng anh thì chưa nói cô không đồng ý, Tạ gia và Đường Tỉ sẽ xử cô trước mất.
“Chuyện ở Khâu gia là cuộc chiến lâu dài, có một số chuyện phải bàn bạc từ đầu nếu không sau này sẽ không công bằng với em.”
Hiện tại không công khai nhưng tương lai thì sao, đâu thể sẽ ẩn hôn cả đời.
Sau kết hôn không có khả năng anh và Thi Nhiêu ở riêng, cũng chẳng thể bỏ mặc mẹ anh một mình.
Không công bằng với em – những chữ này giống như những viên đá được ném vào một mặt hồ yên tĩnh thành những gợn sóng, lòng cô cũng vì thế mà thật lâu cũng chẳng thể bình tĩnh lại được.
“Em….kỳ thật vẫn ổn, cũng không quá chán ghét mẹ anh, nhưng em sẽ không làm được kiểu con dâu ngoan hiền luôn nhẫn nhịn khom lưng với dì ấy đâu.”
Cô vẫn luôn là : Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất đả thương người.
Chỉ cần mẹ của Khâu Thừa đừng được nước làm tới, lấy thân phận người lớn mà la trên hét dưới với cô thì chắc cũng chẳng đến nổi cãi nhau.
“Bất quá nếu anh đón dì ấy đến sống cùng anh thì sau này chúng ta hẹn hò ở đâu? Không phải ở biệt thự của em chứ?”
Lúc không có làm việc thì cô đi đâu cũng được, nhưng nếu đã đi làm rồi thì cô đi đâu cũng sẽ có một đám người theo dõi, dưới tình huống này thì đừng mong che giấu được tình yêu.
“Em cho rằng anh chỉ có căn chung cư nhỏ đó thôi? Lúc giá nhà vừa bắt đầu tăng thì anh đã chuẩn bị luôn nhà tân hôn của chúng ta, biệt thự hơn 400m vuông đủ cho 3 người sống rồi chứ?”
Nghe vậy Thi Nhiêu khẽ nhướng mày, nghĩ thầm : Chuyện lớn như vậy anh cũng chưa từng nói với em.
“Ý của anh là sau này em với anh sẽ nói chuyện yêu đương ngay dưới con mắt của mẹ anh? Anh không sợ bà ấy sẽ tức đến ngất xỉu ư?”
“Sao lại khoa trương đến vậy, mẹ anh cũng chẳng phải đồ cổ….”
Nói đến đây trong đầu Khâu Thừa như thoáng qua điều gì, anh nhanh chóng hỏi.
“Muốn mua cái gì thì nói thẳng, anh mua cho em.”
Vòng đi vòng lại hơn nửa ngày cũng không bắt được trọng tâm, còn vắt hết óc thuyết phục cô nhưng quên mất tích cách Thi Nhiêu vốn luôn rất thẳng thắn mà.
Nếu cô không vui thì cô sẽ nói ngay là không, làm sao có chuyện cứ vòng đi vòng lại những chuyện vô nghĩa này.
Đợi lâu như vậy cũng đến lúc anh nghĩ ra, Thi Nhiêu thầm thở dài trong lòng.
“Chỉ là vật nhỏ thôi, một chiếc túi và một chiếc vòng tay, một lát em gửi qua rồi anh mua cho em nhé.”
“Nói từ lúc đầu không phải được rồi sao, làm anh lo lắng lâu như vậy.”
“Ai làm anh lo lắng? Chẳng phải là do anh phản ứng quá chậm sao, anh yên tâm đi, chỉ cần mẹ anh không chọc em thì em bảo đảm sẽ không chọc bà ấy.”
“Có những lời này của em thì anh yên tâm rồi, về đến nhà anh sẽ mua cho em, chuyện về dàn nhạc đã liên hệ rồi, hai ba ngày nữa sẽ có, em đừng gấp.”
Nói đến chuyện ca hát thì rõ ràng giọng Khâu Thừa nhẹ đi rất nhiều.
“Sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Lúc trước anh ăn nói khép nép xin em em cũng chẳng thèm để ý.”
Nói đến chuyện này ngược lại ngữ khí cô phiền muộn hơn rất nhiều : “Kia cũng chẳng còn cách nào khác, làm người dù có nguyên tắc nhưng vẫn phải có sự kiêu ngạo, đã thế em chẳng phải là người làm chính mình bị uỷ khuất, không thể chấp nhận được việc có người muốn trèo lên đầu em ngồi.”
“Dù cho em có nhờ quan hệ để ngồi lên chiếc ghế cố vấn kia thì cũng chẳng đến phiên những người cặn bã kia sau lưng em nói ra nói vào.”
Vốn cô định chỉ ngồi yên tĩnh trên ghế cố vấn làm bình hoa, nhưng ai biết được luôn có những thành phần thiểu năng ghen ăn tức ở cho rằng mình đúng, nếu không đánh trở lại một lần thì tương lai bọn họ sẽ vẫn dai dẳng mãi.
“Ra là thế a, mà đã kéo được em xuống núi thì coi như đời này của bọn họ sống không uổng rồi.”
Nếu không phải do vị thế không thích hợp thì có lẽ anh đã vỗ tay khen ngợi những người thiểu năng kia, làm tốt lắm!
“Sao khoa trương như vậy, đã rất lâu rồi em không hát đấy.”
“Nhiều năm không hát thì bất quá giọng hát của em chỉ đang ngủ đông thôi, cũng tốt hơn so với việc hút thuốc uống rượu vào đúng không? Tiết mục đó hôm nào quay?”
“Anh muốn làm gì?”
“Đến trường quay xem thử, yên tâm anh chỉ nghe hát rồi rời đi chứ không làm bậy.”
“Đừng đến, lỡ như em nhìn thấy anh rồi mắc lỗi thì làm sao?”
“Anh bảo đảm không lộ mặt, nghe em hát là dược rồi.”
Đời này của anh đã không còn cơ hội ôn lại giấc mộng ngày đó, nhưng nếu có thể nhìn thấy cô một lần nữa đứng trên sân khấu thì đã tốt lắm rồi, không phải ai cũng biến được những ước mộng của mình thành hiện thực.
“Anh để em suy nghĩ lại đã, em phải đi luyện giọng rồi, nếu hiệu quả không tồi thì sẽ cho anh đến làm khán giả.”
Tiết mục được quay phát sóng nên có đầy đủ kỹ sư âm thanh và người chỉnh âm nên dù ngũ âm không đầy đủ thì cũng không cần quá lo lắng.
Đến khi nào xác định bài hát có thể nằm hoàn toàn trong phạm vi khống chế của mình thì cô mới để cho Khâu Thừa nghe thấy thanh âm không tỳ vết của mình.
“Được, anh chờ tin từ em.”
********
Trên mạng sóng gió vây quanh đương nhiên là có người đẩy thuyền phía sau, Thi Nhiêu cũng lười điều tra xem đó là ai, dù sao giới trải trí vốn chẳng có bạn bè tốt, chỉ có người cạnh tranh là nhiều.
Bên tổ tiết mục có phụ trách mời giáo viên thanh nhạc đến cho người mới, nhưng để giữ cảm giác thần bí nên cô đã tự bỏ tiền túi của mình ra mời một giáo viên đáng tin cậy, mượn phòng huấn luyện của Đường Tỉ rồi vui vẻ luyện tập.
Trừ giáo viên thanh nhạc ra thì chẳng ai biết giọng hát của Thi Nhiêu thế nào, ngay cả cô chọn bài hát kiểu gì cũng mờ mịt.
Tổ tiết mục cho người đến thăm dò quá trình nhưng cũng chẳng thu được kết quả gì, ai nấy trong lòng đều như bị mèo cào phải, ngứa ngấy không chịu được.
Có thể nói mãi đến khi diễn tập lần đầu tiên thì ngay cả trợ lý bên cạnh là Tiểu Diêu cũng chẳng biết trạng thái hiện tại của Thi Nhiêu, cho nên khi trên đường đến phòng duyệt thử thì Tiểu Diêu luôn nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, muốn xem nhẹ điều đó cũng khó.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
“Em, em muốn biết chị chọn ca khúc gì thế.”
Nhìn Tiểu Diêu còn khẩn trương hơn so với mình thì Thi Nhiêu nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi, cười trêu ghẹo.
“Chị còn tưởng rằng em muốn hỏi chị có biết ca hát không đấy.”
“Hát thì đương nhiên có thể, dù sao chị cũng từng hát qua nhạc phim rồi, nhưng những ca khúc đó đều là nhạc tương đối trữ tình, không thích hợp để mang lên sân khấu đâu.”
“Ừ, nói đúng lắm.”
“…..”
Nhìn Thi Nhiêu hoàn toàn chẳng để tâm chuyện này thì Tiểu Diêu rất muốn nắm bả vai cô lắc vài cái.
Chị gái của tôi ơi, chị tỉnh táo một chút đi! Lỡ như có sai sót gì thì về sau không dám ngẩng mặt lên nữa mất!
“Em đừng kích động, trước cứ giữ trạng thái thần bí đi, đợi đến lúc diễn tập sẽ để em bên cạnh nhìn xem, được rồi chứ?”
Đối với sự trấn an này của cô hoàn toàn chẳng có tác dụng, Tiểu Diêu chỉ đảo tròng mắt xong sau đó nằm giả chết trên ghế trang điểm.
Trước kia cô nàng thấy Thi Nhiêu 365 ngày đều dính ở đoàn phim thì cho rằng quá vất vả, nhìn vào tình huống hiện tại mới phát hiện lúc ấy chính mình ở trong phúc mà không biết hưởng.
Khi đó dù mệt nhưng vị tiểu tổ tông này sẽ không làm loạn ở đoàn phim, đạo diễn bảo làm gì thì làm đó, đâu giống hiện tại hoàn toàn chẳng khống chế được nữa, người đại diện có tức hộc máu cũng mặc kệ.
Sau khi tới nơi thì các thí sinh sẽ duyệt trước, cuối cùng mới đến cô, còn chưa đến thời gian nên hiện trường không có người xem, chỉ có nhân viên công tác.
Làm một người tự mang cả dàn nhạc lên sân khấu thì trước khi Thi Nhiêu nói chẳng ai biết cô sẽ hát gì, bất quá đến khi nhìn bộ nhạc cụ thì tất cả đều ngẩn người.
“Cô, cô xác định là sẽ dùng nhạc cụ thế này sao?”
Đối diện với ánh mắt khó tin của tổng giám chế âm nhạc thì Thi Nhiêu cong môi gật đầu.
“Đúng vậy, có phải nằm ngoài dự đoán không?”
Ánh mắt tổng giám chế đánh giá cô từ trên xuống dưới một chút, vẫn như lúc quay kỳ đầu, áo sơ mi màu làm nhạt cùng váy dài, thêm giày cao gót màu trắng, nếu cô nói hát tình ca thì khẳng định có người tin chứ cô như vậy mà chơi được rock and roll thì đánh chết anh ta cũng không tin.
“Đâu chỉ ngoài dự đoán, mà dàn nhạc mượn từ đâu thế, tôi cảm thấy hơi quen quen?”
“Ở nước ngoài.”
“…..”
Nghe thế mí mắt của tổng giám chế nhảy nhảy, sao anh ta cảm thấy dàn nhạc cụ này còn đắc hơn của tổ chương trình, phí này ai chi trả đây?
“Hát ca khúc gì?”
” của Nightwish.”
Nói xong cô cầm micro đi lên đài, trước tiên là chào một số đồng nghiệp rồi kế đến cúi người chào khán giả.
Ngay khi cô đứng thẳng người lên thì các nhạc công khẽ liếc nhìn nhau một cái, sau đó bằng những đôi tay đầy ma thuật làm cho tiếng nhạc cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, những tiếng va chạm của nhạc cụ truyền thẳng đến trai tim người nghe.
Càng làm mọi người ngạc hơn chính là giọng hát của Thi Nhiêu, tuy rằng không hoàn toàn hoàn hảo như bản gốc nhưng đủ dọa cho những người chưa từng nghe qua cô hát ở đây.
Sau trận nhạc điên cuồng kết thúc thì một lúc lâu sau mọi người vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh, tổng giám chế dùng vẻ mặt kinh ngạc vỗ tay, sau đó những người khác cũng đồng loạt vỗ tay theo.
“Thi Nhiêu, nên suy xét để tiến vào con đường ca hát đi, tôi thấy cô hoạt động trong lĩnh vực phim ảnh không đủ nổi bật đâu.”
Khó lắm mới thấy được một lần người tổng giám chế luôn nghiêm khắc vậy mà khen trực tiếp như vậy, cô cũng cầm micro ngây người một lúc.
“Tôi, tôi có hát được mấy bài đâu?”
“Ở đây không phải nói số lượng, mà là giọng của cô có thể kiếm cơm trong con đường này.”
“Đừng đừng đừng, con người tôi rất hay vì được khen mà kiêu ngạo.
Tôi vẫn nên yên bình ở trong lĩnh vực điện ảnh thôi, không sẽ bị lẫn lộn hết cả lên mất.”
Nói xong cô mang micro xuống đài, mới nói chuyện được vài câu với mọi người thì đã bị Tiểu Diêu kéo đến phòng trang điểm.
“Tiểu Diêu, hiện tại em yên tâm rồi chứ”?
“Em hiện tại có chút hoảng thì có, vừa rồi là chị hát thật sao?”
Cho dù ở ngay tại hiện trường nghe nhưng cô nàng vẫn không thể tin được, mà phải nói là cũng chẳng ai tin được Thi Nhiêu sẽ có một giọng hát như thế.
“Bằng không? Chị có thể tìm người hát thế trước bao nhiêu ánh mắt như vậy à?”
Vừa dứt câu điện thoại riêng của Thi Nhiêu khẽ rung lên, nhìn tên trên điện thoại xong thì cô ấn tắt.