Đọc truyện Bình Dương Công Chúa – Chương 96: Đại Kết Cục 1
Gió lạnh thổi y phục bay phất phới, Thôi Tiến Chi híp mắt, nhìn cửa hoàng thành vẫn đóng chặt, một lát sau, y giơ tay ra hiệu:
“Phóng hỏa, đốt cửa thành.”
Quân của y không mang theo bất kì khí giới tấn công nào khác, dùng sức phá cổng là bất khả thi, chỉ có cách phóng hỏa, không những phá được cửa thành, mà còn khiến đám quân đang ngoan cố thủ phía sau phải tránh hết ra.
Thời tiết khô lạnh, lửa bén rất mau, Thôi Tiến Chi ghìm ngựa rút ra ba mũi tên, khớp hàm siết chặt, lần đánh cược này một là có tất cả, hai là chết.
Cho dù là tội tạo phản, cho dù là tội bức vua thoái vị, y không nề hà, điều duy nhất y muốn là giúp Thái tử thượng vị, dù phải trả giá thế nào, y cũng tình nguyện trả để đạt được mục tiêu.
Y đi theo Thái Tử lâu như vậy, chỉ khi Thái Tử thượng vị, y mới có thể trở thành người có công phò trợ lớn nhất, Thôi gia và các thế gia khác mới có thể tiếp tục duy trì, trăm năm vinh quang, không thể kết thúc trên tay của y được.
Y gánh trên vai gánh nặng gia tộc, người khác có lẽ sẽ cho rằng y vì quyền, vì dục, nhưng Thôi Tiến Chi rõ ràng trong lòng, mọi thứ y làm là vì chấn hưng gia tộc.
Nếu Chính Nguyên Đế không chèn ép Thôi gia, Thôi Tiến Chi cũng sẽ không đi lên con đường tạo phản này.
Năm đó hai vị huynh trưởng phải chết trận sa trường, bây giờ cũng nên để Chính Nguyên Đế cảm nhận nỗi đau đó.
Thôi Tiến Chi nhấp môi, ánh mắt kiên định, càng không có dao động hay lùi bước, y hạ lệnh:
“Thêm lửa, tiếp tục đốt!!!”
Cửa cung dày nặng, lại thêm thị vệ bên trong liên tục dội nước, trong thời gian ngắn khó có thể phá được.
Thôi Tiến Chi chăm chú nhìn cổng lớn, suy tính khi nào có thể mở được cửa cung, chợt nghe thân binh phía sau hít vào một ngụm khí lạnh, Thôi Tiến Chi nhíu mày quay đầu, thấy đám thân binh cùng nhìn về một phía:
“Đại nhân……!Ngài xem……”
Thôi Tiến Chi nhìn theo bọn họ, chỉ thấy ở một góc kia, một tòa phủ đệ đang ngập trong ánh lửa.
Hướng đó……!là phủ Thôi quốc công!
Ánh mắt Thôi Tiến Chi nheo lại, cơ hồ như xuống xuyên qua ánh lửa, bàn tay y siết chặt dây cương.
Lão Thôi quốc công tuổi già thể nhược, nằm trên giường nhiều năm, đã mất khả năng đi lại, nếu hỏa hoạn xảy ra……!Thôi Tiến Chi quả thực không dám nghĩ, phụ thân y sợ rằng sẽ phải táng thân trong lửa!
Y bất chấp suy nghĩ rốt cuộc là ai phóng hỏa, giơ roi chuẩn bị quất ngựa, lại bị một thân binh bắt lấy tay: “Đại nhân, ngài bình tĩnh một chút!”
“Thuộc hạ sẽ phái một đội nhân mã đi cứu hoả, chúng ta còn đang ác chiến ở đây, tam quân không thể không có chủ soái, ngài tuyệt đối không thể rời đi, nhất định phải tọa trấn ở đây chỉ huy toàn cục!”
Thôi Tiến Chi quay đầu lại, không biết có phải ánh lửa vấn đề hay không, hai mắt y đều cũng đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Đó là phụ thân của ta.”
Y không phải vì ham muốn quyền lực mà trên triều đấu đá đến ta sống ngươi chết, y chỉ muốn lấy lại vinh quang năm xưa của gia tộc, giúp phụ thân đòi lại công bằng.
Đó là chấp niệm của Thôi Tiến Chi, làm sao y có thể trơ mắt nhìn lửa lớn thiêu rụi ngôi nhà có phụ thân mình ở đó.
Thôi Tiến Chi giơ roi quất vào mặt thân binh, sau đó kẹp bụng ngựa, con ngựa hí vang một tiếng, xông ra ngoài như mũi tên, hướng về phía Thôi quốc công phủ.
Binh lính đang ra sức châm lửa ngơ ngác nhìn y rời đi, họ vốn đang gánh vác áp lực tâm lý rất lớn với hành động tạo phản, bức vua thoái vị, nếu không phải Thôi Tiến Chi kiên định đến cùng, binh lính sao dám cùng y tấn công hoàng cung.
Thôi Tiến Chi đi khỏi, ba quân như mất trái tim, một quân đội không còn nòng cốt có thể uy hiếp được ai?
*
Theo sau Thôi Tiến Chi là trăm kỵ binh tinh nhuệ, dọc đường không ngừng vó, những bông tuyết bay lả tả.
Hẻm Văn Đức, khi vó ngựa đến nơi, nhìn rõ bóng người trước ánh lửa ngập trời, Thôi Tiến Chi chợt ghìm ngựa.
Trăm con tuấn mã cùng kêu vang, mà Lý Thuật đứng trước cổng lớn của phủ Thôi Quốc công, phía sau là lửa nóng rực trời, một thân hoa phục, lẳng lặng chờ.
Nàng đón ánh mắt đỏ rực như máu của Thôi Tiến Chi không một chút e ngại.
Không biết vì sao, bên cạnh Lý Thuật không có thị vệ hay thị nữ, nàng chỉ đứng một mình, Thôi Tiến Chi nhìn nàng đăm đăm, cho đến khi đôi mắt muốn nhỏ ra máu, y mới tung người xuống ngựa.
Do ai phóng hỏa, đã rõ ràng.
Không cần phái người đi cứu hoả nữa, trong không khí tràn ngập mùi dầu, Lý Thuật dùng dầu phóng hỏa, thế lửa rất lớn, e rằng người bên trong đã không còn cứu được.
Phụ thân y chân tay không tiện, một ngày ba bữa cũng không tự chủ được, sao có thể sống sót trong trận lửa dữ dội này.
Cách nhau chỉ hơn mười bước chân, Thôi Tiến Chi nhìn chằm chằm Lý Thuật, trong mắt y phản chiếu ngọn lửa sau lưng nàng, giống như con thú thấy máu, hoàn toàn đánh mất tính người.
Mỗi bước y đi đều có thể nghe thấy tiếng cột trụ rơi xuống ầm ầm trong phủ.
Lý Thuật nhịn không được lui về phía sau một bước, nàng lẻ loi một mình, căn bản không chống lại được Thôi Tiến Chi.
Lý Thuật siết tay thật chặt, ánh mắt lướt qua Thôi Tiến Chi nhìn về hướng hoàng cung—— quân đội từ đại doanh Tây Sơn bao giờ mới tới, liệu có kịp trấn áp kẻ này không?
Cửa cung dường như còn có ánh lửa, Lý Thuật thu hồi ánh mắt, nhấp môi đối mắt với Thôi Tiến Chi:
“Gậy ông đập lưng ông.
Thôi Tiến Chi, trước kia Thẩm Hiếu thiếu chút nữa bị ngươi giết chết.
Ngươi cũng nên nếm thử cảm giác đau đớn thấu tim.”
Thôi Tiến Chi nghe Lý Thuật nói, chợt an tĩnh lại, lửa lớn đều đã thiêu đốt toàn bộ hi vọng và sinh mệnh của y rồi.
Y nhìn Lý Thuật, bật cười:
“Nàng nói rất đúng, quả thật đau thấu tim gan.”
Thật đúng là phu thê nhiều năm, Lý Thuật rất hiểu mình.
Nàng biết tâm ma, biết nhược điểm của y, hai người cuối cùng cũng phải đi đến bước này, trong lúc chiến đấu sinh tử, đều không do dự tặng cho nhau lưỡi dao sắc nhọn nhất, cắm vào trái tim.
Không biết vì sao, Thôi Tiến Chi lại cảm thấy vui vẻ.
Y gánh vác quá nhiều, quá lâu, cũng từ bỏ rất nhiều, bao nhiêu chuyện dồn ép khiến y không thở nổi, lại vẫn phải kiên trì không gục ngã, đều là vì cái biển hiệu Thôi phủ này.
Ngọn lửa nuốt trọn biển hiệu, cũng như đang cắn nuốt sinh mạng y.
Y sinh ra tại phủ đệ to lớn này, trưởng thành trong những tháng năm nó huy hoàng nhất, cũng theo nó những ngày xuống dốc suy sụp, cùng nhau sinh, cũng muốn cùng nhau chết.
Tòa phủ đệ này chính là mạng của y.
Thôi Tiến Chi bỗng nhiên duỗi tay, bóp lấy cổ Lý Thuật.
” Ngươi giết phụ thân ta……” Y siết chặt cổ Lý Thuật, mu bàn tay nổi gân xanh run rẩy:
” Ngươi giết phụ thân ta! Ngươi huỷ hoại nhà của ta!”
Sức lực của y hoàn toàn bộc phát, vừa bóp cổ Lý Thuật, vừa ấn nàng về phía sau, Lý Thuật bị Thôi Tiến Chi ấn trên tường, ngọn lửa ngập trời, bức tường cũng nóng bỏng, xuyên qua y phục khiến da thịt Lý Thuật nóng rát.
Trong không khí đều là mùi khói, cháy, hừng hực liệt hỏa như ở mười tám tầng địa ngục, hít thở cũng đau đớn.
Lửa nóng khiến không khí vặn vẹo, ngay cả bóng người trước mặt cũng mơ hồ không rõ.
Thôi Tiến Chi nhìn chằm chằm Lý Thuật, lửa hiện lên trong mắt y, đỏ tươi tuyệt vọng.
” Ngươi giết phụ thân ta!”
Thôi Tiến Chi lặp lại những lời này, giờ khắc này, y giống như chỉ biết lặp đi lặp lại, nói một lần, lực lại tăng một phần.
Đó là phụ thân của y, vì nước chinh chiến bao nhiêu năm ròng rã, đến tuổi già lại bị ngờ vực, hai đứa con trai lớn đều chết trận sa trường, bản thân nằm liệt, nhìn phủ đệ ngày một xuống dốc, trong đôi mắt vẩn đục nhỏ lệ.
Sao Lý Thuật nỡ giết ông ấy, ông ấy còn chưa kịp nhìn thấy Thôi gia lần nữa khôi phục huy hoàng, Lý Thuật sao lại dám giết ông! Nếu phụ thân đã chết, cố gắng của y trên đời này còn có ý nghĩa gì, đó là thân nhân duy nhất còn lại của y, ngoài ông ấy ra, y không còn ai khác, Thôi gia đã không còn ai ngoài y nữa, y chấn hưng gia tộc để làm gì!
Một mồi lửa đã đốt sạch hi vọng của Thôi Tiến Chi, y gắt gao bóp Lý Thuật:
“Vì sao……!Vì sao ngươi nhất định phải gây khó dễ ta, hả, Lý Thuật.”
” Ngươi là thê tử của ta, vì sao không chống đối ta thì không được!”
Đôi mắt y đỏ quạch, loang loáng ánh nước: “Vì sao ngươi lại giết phụ thân ta?”
Lý Thuật hô hấp khó khăn, cổ họng càng ngày càng bị thít chặt, nàng thở không nổi, mở miệng muốn nói, lại không thể thốt thành lời.
Nàng chỉ cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt biến thành màu đen.
“Không có……”
Thôi Tiến Chi nghe được thanh âm nàng đứt quãng từ dưới tay y truyền ra: “Không có……”
Lý Thuật dùng tay đẩy Thôi Tiến Chi, nhưng đẩy không được, nàng nhìn về phía hoàng cung, ánh lửa nơi đó đã tắt, không biết rốt cuộc là quân của Thôi Tiến Chi phá được cửa cung, hay đã có chi viện đến dập lửa.
Ngay lúc Lý Thuật cảm thấy tầm mắt tối sầm, nàng bỗng nghe được một tiếng mũi tên xé không mà đến, ngay sau đó bàn tay buông cổ nàng ra, Thôi Tiến Chi quỳ sụp trên đất, mũi tên dài xuyên qua đầu gối của y, đuôi mũi tên khảm lông chim còn rung lên trong không khí.
Cổ họng Lý Thuật mất đi chèn ép, cả người nhũn ra ngã xuống, nàng nhấc mắt nhìn lên, thấy vô số binh lính ùa vào hẻm, dẫn đầu chính là tì tướng của Tây Sơn đại doanh, tì tướng kia còn cầm trong tay một cánh cung lớn.
Thanh âm của hắn uy nghiêm, lạnh lùng truyền tới:
“Thôi đại nhân, phản loạn ở cửa cung đã bị trấn áp, thuộc cấp của ngài và phản quân đều đã bị bắt trọn.”
Tì tướng đi tới, rút trường kiếm gác lên cổ Thôi Tiến Chi:
“Phụng lệnh Thánh Thượng, bắt nghịch thần Thôi Tiến Chi.”
Tì tướng nhìn về phía Lý Thuật: “Công chúa, ngài không sao chứ.”
Lý Thuật suy yếu lắc đầu, nàng vịn tường đứng lên, thanh âm khản đặc:
“Các ngươi mau đi dập lửa.”
Thôi Tiến Chi quỳ trên mặt đất nghe vậy thì cười mỉa:
“Lý Thuật, không cần giả mù sa mưa.”
Người đã chết, phủ đệ cũng đã bị đốt không còn gì, nàng mới sai đi dập lửa, không cảm thấy buồn cười sao.
Ánh mắt Thôi Tiến Chi nhìn Lý Thuật lúc này chỉ còn thù hận.
Lý Thuật thấy thế cũng không giải thích, nàng chỉ kêu một sĩ binh lại đây, không biết nói gì đó, nàng suy yếu đến mức nói không ra lời, binh lính nghe xong nhanh chóng chạy vào ngõ nhỏ, không bao lâu, từ ngõ nhỏ chiếc xe ngựa màu đen của Lý Thuật xuất hiện, bên cạnh đều là thị vệ của nàng, chẳng trách ban nãy chỉ có mình nàng ở đây.
Xe ngựa rất nhanh đến gần, xa phu nhấc mành ra, Thôi Tiến Chi nhìn qua, cả người như bị sét đánh.
Trong xe, một bóng người già yếu đang nằm, đầy đầu tóc bạc, dáng vẻ tiều tụy, Hồng Loa cố gắng đỡ người nọ ngồi dậy, ông ấy nhìn Thôi Tiến Chi quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt đục ngầu chứa ánh lệ.
Ông há miệng thở dốc, nói gì đó, nhưng thanh âm như dính lại với nhau, nghe không rõ.
Nhưng Thôi Tiến Chi lại hiểu.
Con trai ta, con đi lầm đường rồi…….