Bạn đang đọc Bình Dương Công Chúa – Chương 81: Tiểu Tuyết
Chính Nguyên Đế yêu thương vỗ đầu An Lạc, tựa nửa người vào gối dựa, lại phân phó một thái giám:
“Trời lạnh rồi, ai cũng ốm cả, chờ lát nữa kêu một thái y đi qua xem mạch cho Hoàng hậu đi.”
“Cuối năm công việc nhiều.
Nếu thân thể Hoàng Hậu không việc gì thì bảo nàng ấy tiếp quản lại việc hậu cung đi.
“
Thái giám hô “vâng”, cũng lui xuống.
Sự vui mừng trên mặt An Lạc làm sao cũng không giấu được, nàng ta ôm cánh tay Chính Nguyên Đế bắt đầu làm nũng, Chính Nguyên Đế bị nàng ta dỗ cười không ngừng.
Trong điện vẫn ấm áp hòa hợp, nhưng Lý Thuật lại chỉ cảm thấy cả người lạnh run.
Thái Tử sắp giải trừ được cấm túc rồi, phụ hoàng cũng không còn giận hắn như trước, hắn sẽ lấy lại sức ảnh hưởng rất nhanh, Hoàng Hậu cũng được nhận lại phượng ấn, thế lực Đông Cung sẽ lại hồi phục.
Lý Thuật không nhịn được thở dài một hơi, ngày tháng sau này e rằng sẽ khó yên ả.
Cậy lúc thái tử cấm túc, lão Thất nhờ có thiên tai Hoàng Hà mà có được chút chiến tích, chậm rãi gây dựng được chút thế lực trong triều.
Ba tháng này gió êm sóng lặng, không phải vì lão Thất mạnh đến mức không ai dám động, mà là vì Đông Cung rút lui, thu liễm thế lực, không rảnh động đến hắn.
Lần này Thái tử trở lại, ngày tháng của lão thất cũng không được êm đềm như vậy nữa.
Đông chí mới qua, mùa đông mới chớm, những ngày lạnh nhất còn chưa tới, gian khổ còn chờ phía sau.
Nhưng cường địch vờn quanh, nàng lại tứ cố vô thân.
*
Nửa tháng sau, cấm túc của Thái Tử được giải.
Ba tháng này có ảnh hưởng rất lớn đến hắn, gầy hơn, trầm tĩnh hơn, càng có phong độ của một Thái tử.
Chính Nguyên Đế nhìn Thái Tử, có chút chua xót, nghĩ thầm, cuối cùng ông ta cũng đưa hắn về chính đạo rồi, không uổng công ông ta nhẫn tâm như vậy.
Không nghiêm khắc thì không ra hiếu tử.
Thái Tử quỳ trên mặt đất, trên người quần áo đơn bạc, phảng phất thân thể còn ở tiết trời ba tháng trước.
Hắn khấu đầu thật sâu, trong thanh âm còn có chút khản đặc do phong hàn:
“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.
Lúc trước không nên dùng người như Cao Tiến, lại càng không nên……!bị mê hoặc nhận tiền tài hiếu kính của hắn.
Ba tháng này, nhi thần nghĩ lại rất nhiều, biết mình đã làm nhiều điều sai.
Nếu không phải nhi thần dùng sai người, năm nay Hoàng Hà cũng sẽ không xảy ra lũ lụt, nhi thần thẹn với lê dân bá tính.”
Thái Tử dập đầu một cái vang dội, vẻ hối lỗi rất hoàn hảo.
Chính Nguyên Đế than một tiếng:
“Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa.
Coni biết sai thì tốt, về sau không thể tái phạm.
Vô luận làm đến chức vị cao thế nào, có quyền lớn bao nhiêu, không được quên, bá tánh mới là gốc rễ.”
Thái Tử vội đáp “Vâng ạ”.
Chính Nguyên Đế cho hắn đứng dậy, cách một bàn trà nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau trên giường La Hán.
Trên bàn là rất nhiều tấu chương, có một phong còn đang mở, hiển nhiên Chính Nguyên Đế chưa xem xong.
Thấy Thái Tử nhìn qua, Chính Nguyên Đế liền nói:
“Đây là tấu chương của thất đệ con.
Nó phụ trách trị thủy ở Hoàng Hà, việc lớn như vậy, lại là lần đầu ra tay, khó được biết tiến biết lùi, không gây ra sai lầm.
Trước trẫm không nhận ra Lễ bộ còn ẩn giấu viên ngọc lão thất này.”
Chính Nguyên Đế còn muốn giáo dục Thái Tử:
“Tuy nói con là huynh trưởng, nhưng vẫn nên học tập người tài như thất đệ con.
Nó an tĩnh trầm ổn, làm việc không tranh giành, gặp phải đại sự cũng không trốn tránh.
Con phải thu liễm tính tình đi, tập trung làm việc, đừng lôi kéo thế lực này nọ nữa.”
Thái Tử cúi đầu nhận răn dạy, tỏ ra rất khiêm tốn:
“Phụ hoàng nói phải, chờ sang năm mới thất đệ quay về, nhi thần sẽ chăm chỉ học tập đệ ấy.”
Giọng nói rất điềm tĩnh, Chính Nguyên Đế không hề nhìn thấy oán độc trong mắt hắn.
Hay cho lão Thất, lợi dụng thời gian hắn bị cấm túc đã nhanh nhảu tạo ấn tượng với phụ hoàng rồi.
Ngươi cũng biết nắm cơ hội lắm!
Ba tháng cấm túc nào có thể thay đổi một người, Thái Tử chẳng qua chỉ giấu giếm đi những mặt tối phụ hoàng hắn không thích.
Nhưng Chính Nguyên Đế lại như bị tình thân che mờ mắt, thật sự cho rằng hắn có thể học hỏi.
Thái Tử cắn răng, hạ quyết tâm.
Trước là do hắn bị cấm túc, không có cách, giờ được thả ra điều đầu tiên chính là khai đao với lão thất! Giết gà dọa khỉ, để cho đám hoàng tử khác nhìn, xem ai còn dám tranh đua với hắn?!
*
Thái Tử được thả, Thái Tử Phi liền tổ chức một buổi tiệc, do phải khiếm tốn nên lần này không mời nhiều người, chỉ có một số thế gia thân thiết.
Lý Thuật cũng nhận được thiệp mời, dù sao nàng cũng coi như một trong số công chúa nổi bật nhất, Đông Cung mở tiệc lại không mời nàng không khác gì công khai xé da mặt với nhau.
Thái Tử Phi sẽ không làm loại chuyện này.
Lý Thuật nhìn thiệp mời, tất nhiên không thể không đi, sai Hồng Loa chuẩn bị hậu lễ, ngồi xe ngựa tới Đông Cung.
Nhưng hiện giờ dù sao nàng cũng đã mâu thuẫn với Đông Cung, gặp Thái Tử Phi gương mặt ngậm cười, nhìn kiểu gì cũng thấy giả.
Hà tất phải cho nhau nụ cười giả dối như vậy.
Lý Thuật đưa lễ vật cho Thái Tử Phi, nói một câu quan tâm không đau không ngứa rồi viện lí do không khỏe xin về trước.
Mọi người thấy thân thể nàng gầy yếu như da bọc xương nên cũng không nghi ngờ, Lý Thuật rốt cuộc có thể thoát thân.
Nàng đi dọc theo hành lang gấp khúc muốn rời Đông Cung, ai ngờ về sớm như nàng còn có một người khác.
Lý Thuật nhìn Dương Phương, có chút khó hiểu:
“Dương phò mã làm sao vậy, không ở cạnh An Lạc à?”
Thái Tử được thả, An Lạc cao hứng đến mức thiếu nước nhảy nhót, còn đang rất thân mật trò chuyện với Thái Tử Phi bên trong.
Dương Phương chỉ cười nhạt nhẽo:
“Cung yến quá ồn, lại toàn nữ quyến, ta đợi nàng ấy ở bên ngoài là được rồi.”
Lý Thuật nhíu mày.
Xưa nay mỗi lần tổ chức cung yến, Dương Phương luôn ở bên cạnh An Lạc, hầu như chưa từng xảy ra chuyện một mình rời đi sớm.
Hai người này bỗng nhiên lại xa cách, Lý Thuật nghĩ thầm không biết vì sao? Nàng còn tưởng An Lạc đã thấy rõ nội tâm của mình, hòa thuận với phò mã rồi chứ.
Hai người sóng bước cùng đi, ra đến Đan Phượng Môn, mắt thấy xe ngựa ở phía trước, Dương Phương bỗng ngừng chân, mở miệng:
“Công chúa, ai cũng nói người thông minh, nhanh nhạy với triều sự.
Có chuyện ta muốn hỏi người.”
“Dương phò mã mời nói.”
“Người cảm thấy Dương gia chúng ta thế nào?”
Lý Thuật nhíu mày.
Thấy thế nào ư?
Vấn đề hơi khó trả lời, nếu nói dễ nghe, tất nhiên Dương gia là gia tộc thi thư, con cháu thanh quý, khiêm tốn trầm ổn.
Nhưng Dương Phương rõ ràng không muốn nghe cái này.
Nếu để miêu tả, Lý Thuật đại khái sẽ dùng hai từ “Trung dung”.
Không nổi bật, cũng không nịnh hót, không xuất sắc, cũng không có sai phạm, không theo phe phái, cũng không có dị tâm.
Ai đứng trên ngai vàng liền ủng hộ người đó.
Tất nhiên không có quyền thế ngập trời, nhưng cũng sẽ không chịu tai họa lớn.
Lý Thuật nghĩ nghĩ, chỉ có thể hình dung như vậy: “Dương thị con cháu khắc kỷ kính cẩn, giữ mình đoan chính.”
Dương Phương nghe xong thì cười tự giễu:
“Nhất định trong lòng công chúa không nghĩ như vậy.
Thật ra không cần phải lựa lời làm gì, nhà chúng ta từ khi lập quốc đến nay luôn chọn cách bo bo giữ mình.”
Không cần biết triều đình chia bè kéo phái như thế nào, bọn họ đều sẽ không tham gia.
Một khi tham gia, nếu thành, thì đường phú quý rộng mở, nhưng nếu bại, chính là họa diệt môn.
Đối với một gia tộc mà nói, đó không phải lá bài tốt để kéo dài vinh hoa gia tộc.
“Công chúa, người cảm thấy bốn chữ bo bo giữ mình này sai sao?”
Lời Dương Phương nói thật khó hiểu, Lý Thuật lại không có quan hệ gì với Dương gia.
Nhưng sắc mặt hắn xám xịt, thần sắc lại mông lung, không biết nên làm thế nào.
Lý Thuật xốc lại áo choàng, cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Dương Phương và An Lạc hiện giờ xa cách nhau—— chính là quan điểm chính trị khác biệt.
An Lạc là muội muội ruột của Thái Tử, huyết thống quyết định rằng nàng ta sẽ đứng về phía thái tử.
Nhưng Dương Phương giữ mình trung lập, không muốn bị cuốn vào tranh đấu, tất nhiên không có ý nghĩ trợ giúp Thái Tử.
Lý Thuật không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi:
“Bo bo giữ mình không sai, ngả theo hướng gió không sai, theo đuổi danh vọng tiền tài cũng không sai.”
Nàng nói: “Đều chỉ là lựa chọn mà thôi.”
Trước kia Thái Tử như mặt trời ban trưa, mâu thuẫn giữa Dương Phương và An Lạc chỉ là về vấn đề tình cảm, ngày rộng tháng dài, sẽ đến một lúc nào đó Dương Phương có thể thu phục được trái tim nàng ta.
Nhưng hôm nay giữa hai người lại là phe cánh chính trị, một vực thẳm không thể nào vượt qua.
Sao họ cũng lại đi đến nông nỗi này.
Lý Thuật không biết nhớ tới điều gì, thở dài một cái, hơi thở nóng trong không khí lạnh ngưng tụ thành một màn sương trắng, mênh mang giăng trước mắt nàng.
Dương Phương chưa từng thấy qua Lý Thuật buồn bã, liền hỏi: “Công chúa thở dài vì điều gì?”
Lý Thuật cười nhẹ: “Không có gì, ta chỉ nghĩ, phàm là người có dính dáng đến hoàng thất đều không tránh khỏi phải lựa chọn giữa tình và quyền.”
Ánh mắt nàng ảm đạm, không biết nhớ tới ai.
Dương Phương ngỡ ngàng, cũng cười chua chát: “Câu này của công chúa thật hay.”
Tình và quyền, người ta sẽ chọn vế nào.
Mấy ngày nay An Lạc thường xuyên gặp gỡ Thôi Tiến Chi, Dương Phương biết rõ ràng.
Hắn không xấu xa đến mức nghĩ đến chuyện hai người đó vụng trộm với nhau, thực tế với tính của An Lạc, nếu họ có tư tình thì nàng chắc chắn sẽ tự xin hòa li, chứ không lén lút làm chuyện ssai trái.
Chỉ có thể liên quan đến triều sự.
Bởi vì Thôi Tiến Chi luôn trợ giúp Đông Cung, còn hắn thì không, nên An Lạc chọn thân cận với đối phương, bỏ qua hắn.
Nếu hắn muốn kéo gần khoảng cách với An Lạc, chẳng lẽ lựa chọn duy nhất chỉ có thể là về phe Thái Tử giống như Thôi Tiến Chi? Nguyên tắc trung lập trước giờ của Dương gia bọn họ chẳng lẽ chỉ vì một chữ Tình mà bị phá vỡ.
Nếu thật sự đế nghiệp của Thái Tử thành, họ có công tòng long thì cũng thôi đi; nhưng nếu thua thì sao, cả gia tộc họ sẽ phải bồi mạng vào.
Nan đề như vậy, Dương Phương không thể đưa ra đáp án.
Hắn cười khổ:
“Đều nói đàn ông trời sinh quyết đoán, nữ tử nhu nhược.
Nhưng hôm nay xem ra, An Lạc quả quyết hơn ta nhiều, người lo trước lo sau, dao động không chừng ngược lại là ta.”
Hắn cúi đầu: “Đối với An Lạc mà nói, tình yêu ta dành cho nàng ấy chỉ là một thứ dễ dàng vứt bỏ.”
Hắn chắp tay với Lý Thuật rồi quay lại xe ngựa phủ nhà mình.
Hắn cũng không lên xe ngay mà khoanh tay lặng lẽ đứng một bên.
Lúc này tuyết bắt đầu rơi, từng lớp mỏng đậu trên mái tóc hắn.
Hắn cũng không phủi đi, im lặng đứng, không biết nghĩ gì.
Lý Thuật ngẩn người, chợt nhớ tới……!Thẩm Hiếu.
Người mà hai tháng nay nàng sống chết đè trong lòng, không cho bản thân tưởng nhớ, cứ như vậy bất chợt xuất hiện trong tâm trí nàng.
Lý Thuật nghĩ nghĩ, đi tới chỗ Dương Phương:
“Kỳ thật, lựa chọn đối với tất cả mọi người đều không dễ dàng.
Ngươi biết tính An Lạc, cô ta không phải người lãnh tình như vậy.
Ta nghĩ, cô ta lựa chọn có vẻ quả quyết, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu gì cho cam.”
Nhưng Dương Phương nghe xong lại chỉ nhếch môi:
“Ta không phải thần tiên, công chúa, ta không nhìn được trong lòng nàng ấy thế nào.”
Thứ hắn có thể thấy, chỉ là bóng dáng An Lạc mỗi lần rời phủ đi tìm Thôi Tiến Chi mà thôi.
Lý Thuật há miệng tính khuyên, nhưng lại không biết nên nói gì.
Nàng thở dài: “Các ngươi……!Các ngươi tự xem đi.”
Chia tay Dương Phương, Lý Thuật trở về xe ngựa của mình.
Hồng Loa vội vàng nhét lò sưởi vào tay nàng, sau đó nhanh nhảu cởi áo choàng của nàng ra, rũ rũ tuyết.
Hồng Loa bắt đầu lải nhải:
“Đây là trận tuyết đầu tiên sau khi lập đông, người ta nói tuyết rơi xong sẽ rất lạnh, sau này người phải mặc thêm nhiều áo vào.”
Lý Thuật ôm lò sưởi tay tựa vào thành xa, hơi vén rèm lên nhìn tuyết bay trong không khí, nói một câu không đầu không đuôi: “Hẳn nơi khác cũng có tuyết.”
Không biết Hà Nam có lạnh hay không.
Khi hồi phủ, hạt tuyết càng ngày càng lớn, trên mái che màu đen của xe ngựa đã phủ một lớp tuyết dày.
Trên mặt đất cũng đầy tuyết, khi bước chân vội vàng đi qua những hạt tuyết bị hất tung lên, xoay tròn một vòng, theo âm thanh cửa thư phòng đóng lại chậm rãi rơi xuống.
Lý Thuật ngồi trước thư án, cầm bút viết một bức thư cho Thất hoàng tử, kể những biến động triều chính thời gian vừa qua.
Thái Tử sắp trở lại, về sau mọi việc đều phải thận trọng mà làm, nếu không một khi xảy ra sai sót, Thái Tử đảng nhất định sẽ cắn chặt không buông, ép Thất hoàng tử xuống cho bằng được.
Viết trôi chảy từ đầu đến cuối, nét chữ mềm mại mà tiêu sái, đến cuối trang lại ngập ngừng.
Hành vân đình, lưu thủy phá*(mây ngừng trôi, nước ngừng chảy), ngòi bút dừng trên mặt giấy, có vẻ mười phần chần chừ.
Tạch.
Một giọt mực rơi xuống mặt giấy, tạo thành một chấm đen muốn tẩy cũng không được.
Lão Thất gần đây đang đốc công ở Lạc phủ.
Lúc này ngòi bút mới động đậy, bút tích không còn mềm mại trôi chảy như trước mà ngược lại thô cứng run rẩy, giống như trẻ con tập viết, sợ không cẩn thận viết sai.
“Tiết trời buốt lạnh, nhớ mặc áo ấm.”.