Bạn đang đọc Bình Dương Công Chúa – Chương 70: Cuốn 《 Dư Địa Ký 》 Kia Đẹp Lắm
Trong hồ nước nổi lên động tĩnh, Lý Thuật hạ mắt, thấy một con cá chép đang quẫy đuôi.
Con cá chép toàn thân như dát vàng, chỉ có đuôi hơi đỏ, xinh đẹp quý giá, ngoại trừ trong cung, không nơi nào có thể nhìn thấy loài cá đẹp đẽ như vậy.
Thẩm Hiếu ban nãy cũng ngắm đến xuất thần.
Lý Thuật dời mắt khỏi mặt hồ, nhìn Thẩm Hiếu, nghiêm nghị: “Cá này không thể câu.”
Cá chép vàng là cống phẩm, vô cùng quý giá, Thẩm Hiếu đừng có ngứa nghề câu nó lên.
Lý Thuật vẫn còn nhớ rõ chàng đã câu hết mấy con cá quý trong phủ mình như thế nào.
Thẩm Hiếu:……???
Còn cần nàng nhắc à? Chàng có phải bạ đâu cũng câu đâu!
Tính ra hai người từ đầu tháng mười gặp nhau ở chùa Thiên Phúc đã gần một tháng chưa gặp lại.
Chủ yếu là Thẩm Hiếu bận rộn, phải thẩm tra việc tham ô của quan lại cai quản vùng đất ven Hoàng Hà.
Thẩm Hiếu vô thức vuốt lòng bàn tay, rũ mắt mỉm cười nhìn nàng.
Hôm nay nàng mặc trang phục lộng lẫy, tóc đen búi cao, bộ trâm vàng mã não lóng lánh.
Mày dài tô đậm, môi cũng tô son đỏ, gương mặt phá lệ minh diễm.
Lý Thuật hơi gầy, tướng mạo lạnh lùng, khôn ghợp với thẩm mĩ châu tròn ngọc sáng của Đại Nghiệp, bởi vậy chưa từng có ai xem nàng như một mĩ nhân.
Nhưng nàng trang điểm tỉ mỉ, phục sức xa hoa, mày đen môi đỏ, gương mặt vô cùng kiều diễm động lòng người.
Khi nàng nói chuyện, viên mã não đỏ tươi trên chiếc khuyên tai khẽ lắc lư, đặt trên nền da trắng đến lóa mắt của nàng càng đẹp đến mức khiến người ra đánh rơi hồn phách.
Thẩm Hiếu không thể dời mắt khỏi nàng, sau một lúc lâu mới tìm về giọng nói của bản thân:
“Cuốn 《 Dư địa ký 》 kia đẹp lắm.”
Lý Thuật tặng chàng không ít sách, trong đó có《 Dư địa ký 》lí giải địa thế quốc gia, gehe chép lại tất cả những nơi kì thú và những câu chuyện lạ, là cuốn sách rất trân quý.
Đương nhiên, 《 Dư địa ký 》rất đẹp, nhưng bông hoa nhỏ nàng vẽ còn đẹp hơn.
Lý Thuật cười, nàng đoán Thẩm Hiếu sẽ thích cuốn sách đó.
Thẩm Hiếu nếu đã hiểu cách trị thủy Hoàng Hà, chắc chắn đối với chuyện sơn thủy rất có hứng thú, may là trong thư viện của nàng có rất nhiều, cẩn thận tặng cho chàng vài cuốn.
Thẩm Hiếu thầm nghĩ, sinh thần nàng sắp tới rồi, nàng đã tặng mình một bộ sách quý không còn xuất bản, mình phải tặng gì mới có thể hợp ý nàng?
Sầu đến thối người mất.
Một bên Kim Thành đứng đực tại chỗ, con người ta sống sờ sờ nhưng Lý Thuật và Thẩm Hiếu chẳng nhìn nàng ta lấy một cái, như thể nàng ta không tồn tại.
Kim Thành nhìn Lý Thuật rồi nhìn Thẩm Hiếu, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng không tính đặc biệt gần, bảo trì trong một phạm vi khách khí, nhưng dù vậy, giữa hai người lại không có cảm giác xa lạ mà ngược lại vô cùng thân thiết.
Giống như họ được bao trùm trong một không gian đặc biệt, khiến họ ngăn cách với thế gian, ai cũng không xen vào được.
Kim Thành bỗng cảm thấy mình như một người thừa, nàng ta cắn cắn môi, đến gần Lý Thuật tỏ vẻ lo lắng:
“Bình Dương tỷ tỷ, An Lạc tỷ tỷ tức giận bỏ đi rồi, có thể xảy ra chuyện gì không ạ? Hay muội đi xem một chút, nhỡ đâu hạ nhân không khuyên nhủ được.”
Lý Thuật thở dài.
Cái đồ tính thối An Lạc kia đúng là một giây cũng không để người khác yên tâm, không có ai canh chừng là y rằng gây chuyện.
Nàng nói với Kim Thành:
“Ta đi tìm cô ta, ngươi không cần đi.”
Tốt xấu gì nhỡ An Lạc nổi giận, Lý Thuật còn có bản lĩnh áp chế nàng ta.
Nếu để Kim Thành đi, chẳng khác nào tự dâng lên một bao cát trút giận.
Lý Thuật không dám chậm trễ, vội vã rời đi theo hướng An Lạc, cung nữ nhanh chân đuổi theo, trong nháy mắt bên cạnh hồ chẳng còn bóng người.
Thẩm Hiếu vẫn luôn nhìn theo Lý Thuật đi xa, cho đến khi hoa phục của nàng biến mất sau ngã rẽ chàng mới thu hồi ánh mắt.
Trên người không nhịn được toát lên vẻ thất vọng.
Mới gặp được một lát nói chưa được mấy câu nàng lại đi rồi.
Thẩm Hiếu nội tâm thất vọng, chợt nghe Kim Thành công chúa nhỏ giọng hỏi:
“Thẩm đại nhân và Bình Dương tỷ tỷ hình như rất quen thuộc?”
Thì đương nhiên.
Chàng còn được cầm tay nàng cơ mà.
Thẩm Hiếu đối với Kim Thành khách khí lại xa cách, trái lương tâm nói dối:
“Thần cùng công chúa cũng không thực sự quen thuộc, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau vài lần.”
*
Phía bắc Ngự Hoa Viên có một tòa lầu năm góc ngắm cảnh, Lý Cần theo sau Chính Nguyên Đế vừa đi vừa báo cáo tình hình trị thủy của hắn tại Hoàng Hà.
Đầu tháng mười Lý Cần tiếp nhận công việc, ngay hôm sau đã rời kinh tới Hoàng Hà khảo sát, màn trời chiếu đất, không ngại cực khổ đốc thúc người dưới làm việc, ngày đêm cũng không dám chợp mắt, tốt xấu hiện giờ miễn cưỡng ổn định được tình hình thiên tai..
Vì để kịp sinh thần Chính Nguyên Đế, hắn giục ngựa chạy vội từ Hoàng Hà về Trường An, bôn ba mấy ngày, thần sắc đượm vẻ mệt mỏi, nhưng ngược lại càng toát lên sự trầm ổn sau khi trải qua đại sự.
Lý Cần nói:
“Phụ hoàng, lũ lụt Hoàng Hà đã cơ bản khống chế được.
Một tháng này, nhi thần lệnh cho Công Bộ cùng Binh Bộ ngày đêm gia cố đê điều, không để hồng thủy thêm trầm trọng.
Nhưng dù vậy, vẫn có ba chỗ không chống đỡ được đã vỡ, nhi thần chỉ có thể sơ tán bá tánh ven bờ, may không xảy ra thiệt hại về người.”
Đây là điều không thể tránh khỏi, chỉ có ba chỗ vỡ đê đã xem như trị thủy kịp thời, nếu cứ mặc kệ, sợ là toàn bộ Hà Nam đều sẽ chìm trong nước.
Chính Nguyên Đế gật đầu, vừa mới nói một câu “Làm không tồi”, liền cảm nhận một cơn gió lạnh ùa tới, Hoàng Thượng liền ôm ngực ho khan.
Rốt cuộc tuổi cũng không còn trẻ, thân thể không bằng trước.
Lý Cần thấy thế, vội vàng dìu Chính Nguyên Đế vào tiểu lâu tránh gió:
“Thời tiết càng ngày càng lạnh, phụ hoàng đừng quá lao lực, ngài phải để ý thân thể.”
Chính Nguyên Đế than một tiếng:
“Gia sự quốc sự, cái nào không phải nhọc lòng.”
Sao có thể không lao lực?
Chính sự còn tốt, có triều thần chia sẻ, lão Thất hiện giờ cũng hiển lộ năng lực, có thể phân ưu.
Còn gia sự? Bắt Thái Tử đóng cửa cấm túc, Chính Nguyên Đế trong lòng đúng là có buồn khổ, dù sao đó cũng là đứa con trai ông ta coi trọng nhất.
Lên lầu hai, Lý Cần đỡ Chính Nguyên Đế ngồi xuống, dâng một chén trà nóng, Chính Nguyên Đế uống mấy hớp mới bớt ho khan.
Lý Cần khom người đứng bên cạnh Chính Nguyên Đế, vừa lúc chắn gió cho Hoàng Thượng:
“Nhi thần kế tiếp sẽ lệnh Công Bộ tập trung lao công sửa chữa những đoạn đê yếu của Hoàng Hà, sử dụng đê Dao và đê Lũ* để trị thủy: Dao đê có thể dự phòng thế nước quá lớn, Lũ đê có thể bảo đảm dòng nước cạn đi nhanh chóng, rửa trôi bùn.
Như vậy sang năm vào hạ, dù có mưa to cũng không xảy ra thiên tai như năm nay.”
(*縷堤, 遙堤: Dao, Lũ là tên hai trong bốn loại đê trị thủy do Phan Quý Tuấn thời Minh nghĩ ra.)
Chính Nguyên Đế vừa ho lạc giọng, lúc này thanh âm cũng khàn:
“Lần này trẫm còn lo toàn bộ Hà Nam đều bị lũ nhấn chìm, may có con nghĩ ra cách trị thủy.”
Lý Cần khiêm tốn đáp: “Đây là việc nhi thần phải làm.”
Chính Nguyên Đế hỏi:
“Ven Hoàng Hà có rất nhiều quận thủ bị cách chức, người mới thay thế có được việc không?”
Lý Cần: “Phụ hoàng yên tâm, người mới đều cần cù có năng lực, nhi thần trị thủy đều được họ giúp sức rất lớn.”
Chính Nguyên Đế gật gù:
“Bảo Thẩm Hiếu đi tra đám người kia, quả nhiên đúng đắn.
May là Thẩm Hiếu tra xét một lần đã có thể lôi được đám sâu bọ đó ra.”
Chính Nguyên Đế gần đây càng thêm nể trọng Thẩm Hiếu.
Thẩm Hiếu không chỉ mưu trí, làm việc cũng dứt khoát lưu loát.
Chàng lôi đầu từng tên tham quan ra xử trí, mặc kệ sau lưng hắn là thế gia nào chống lưng, đúng người đúng tội, không để lọt lưới bất cứ kẻ nào.
Chàng không quan tâm nhất cử nhất động của mình có thể đắc tội bao nhiêu người, cứ mỗi lần chàng gửi tấu lên trên, lại có một quận thủ ven Hoàng Hà bị bắt vào tù.
Chàng tựa như một thanh đao chém từng nhát lưu loát vào mạng lưới quan hệ rắc rối trong triều, nhưng đồng thời cũng đắc tội rất nhiều quan viên.
Chính Nguyên Đế càng ngày càng nể trọng Thẩm Hiếu, chính bởi vì Thẩm Hiếu càng đắc tội nhiều người, chàng lại càng chính trực và đơn độc.
Chính Nguyên Đế thích những thần tử như vậy, bởi vì người như vậy không có đường lui, chỉ có thể nguyện trung thành với Hoàng Thượng, sẽ không có bất luận tâm tư không nên có nào.
Hiện giờ trong triều, Thẩm Hiếu cơ hồ chính là đại diện của Chính Nguyên Đế.
Từ chỗ ghét chàng, thế gia giờ đây lại càng e sợ chàng.
Lý Cần thấy Chính Nguyên Đế chủ động nhắc tới Thẩm Hiếu, tự nhiên cũng khen theo:
“Nhi thần trị thủy thuận lợi, đều phải cảm tạ Thẩm đại nhân xử lí sạch sẽ đám ô lại ven bờ.”
Chính Nguyên Đế gật đầu: “Thẩm Hiếu là một người có năng lực.”
Nói đến người nào liền thấy người đó, Chính Nguyên Đế nhìn thóng qua bên dưới, vừa hay bắt gặp thân ảnh Thẩm Hiếu xa xa.
Ven bờ hồ, Thẩm Hiếu đang đứng cạnh……!Kim Thành?
Từ xa nhìn lại, một người cao ráo đĩnh đạc, một người xinh xắn uyển chuyển, trông rất xứng đôi.
Mà bên hồ lúc này, Lý Thuật đã rời khỏi, Thẩm Hiếu cũng không muốn cùng Kim Thành công chúa dây dưa gì cả, huống hồ chàng cùng Kim Thành lại không thân, không có gì để nói.
Chàng hành lễ cáo lui: “Thần còn có việc, trước xin cáo lui.”
Xoay người rời khỏi, để lại Kim Thành chôn chân tại chỗ, nhưng ánh mắt lại dõi theo từng bước chàng đi.
Dưới gối Chính Nguyên Đế có hơn hai mươi con gái, ngoại trừ một số ít được sủng ái, số còn lại ông ta cũng không nhớ mặt nổi.
Lúc này nhìn Kim Thành, Chính Nguyên Đế cũng không biết đó là khuê nữ thứ bao nhiêu, nhưng trong bất tri bất giác nổi lên ý nghĩ, hóa ra cũng thành đại cô nương rồi.
……!Có thể dùng để liên hôn.
Chính Nguyên Đế tâm niệm vừa động, bỗng hỏi: “Thẩm Hiếu hình như chưa có gia thất?”
Thế gia con cháu có thể liên hôn lôi kéo quan hệ, bởi vậy thành hôn đều rất sớm.
Người giống Thẩm Hiếu đến hai mươi lắm tuổi vẫn còn cô đơn thì đúng là phải khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Từ khi Thẩm Hiếu trở thành hồng nhân trước ngự tiền, có một ít quan viên không có qua lại với thế gia nhắm vào chàng, muốn gả con gái cho.
Lý Cần mẫn cảm nhận ra trong lời của Chính Nguyên Đế có thâm ý —— phụ hoàng muốn để Thẩm Hiếu làm con rể?
Thẩm Hiếu là một cô thần, lại có tài năng kiệt xuất, phụ hoàng ngày càng trọng dụng thì cũng chàng muốn nắm chắc trong lòng bàn tay.
Huống chi Thẩm Hiếu là ví dụ sống cho chính sách nâng đỡ hàn môn của phụ hoàng, gả công chúa cho hàn môn chính là khích lệ lớn nhất với bọn họ?
Tuy nói Thẩm Hiếu không có gia thế, nhưng hắn có năng lực, thăng quan không cần phải nói, công chúa giống như Kim Thành trong hậu cung cả đống, chọn bừa một người gả ra ngoài đều không khiến phụ hoàng phải suy nghĩ hay đau lòng.
Lý Cần trả lời:
“Nghe nói Thẩm đại nhân không có hôn phối, phỏng chừng trước đây quá tập trung vào chuyện học hành, bỏ lỡ mất tuổi đẹp thành hôn.”
Dừng một chút, Lý Cần lại không đầu không đuôi nói đến một chuyện khác:
“Nhắc đến hôn phối, Bình Dương hoàng tỷ hòa li cũng non nửa năm, hôm nay người muốn lôi kéo hoàng tỷ rất nhiều.
Hoàng tỷ rất quan ngại, cung yến chưa tan đã chạy tới chỗ nào đó trốn tránh.”
Chính Nguyên Đế nghe xong bật cười: “Tính của Bình Dương ghét người khác cứ vòng vo trước mặt nó, nhiều người cái là lại tìm chỗ an tĩnh ở một mình.”
Thẩm Hiếu dù sao cũng là triều thần, không có tình cảm gì; nhưng Bình Dương là khuê nữ, hôn sự của khuê nữ mới là điều khiến Chính Nguyên Đế đau đầu.
Lý Thuật được sủng ái, ai cưới được nàng đều có được món lợi không nhỏ, cũng khó trách nhiều người lại nhìn chằm chằm vào hôn sự của nàng.
Cũng chính vì vậy, Chính Nguyên Đế sẽ không cho phép con cháu thế gia cưới Lý Thuật, nếu không chẳng phải tự dưng tặng cho bọn họ một phần thế lực hay sao!
Ngoại trừ thế gia đại tộc, trên triều chỉ còn dư lại chút quan viên nhỏ không đáng nhắc đến, những người đó cũng không xứng với Lý Thuật.
Lý Thuật tuổi cũng không nhỏ, tuy nói công chúa dù già thì vẫn là phượng hoàng, không lo không ai lấy, nhưng thanh xuân con gái được mấy năm, cũng không thể để Lý Thuật phí hoài thời gian như thế.
Sầu ơi là sầu, sao không có ai vừa có chức quan lớn, lại không có quan hệ quanh co vòng vèo với đám thế gia kia nhỉ?
Cái tên ban nãy mới nhắc bất chợt nhảy ra trong đầu ông ta.
Thẩm Hiếu?
Nếu Thẩm Hiếu cưới Bình Dương thì sao?
Thì một hòn đá có thể bắn ba con chim.
Đầu tiên giải quyết vấn đề hôn sự của Bình Dương, Thẩm Hiếu là cô thần, không thân gia không bối cảnh, Bình Dương được sủng ái, với người như Thẩm Hiếu mà nói cũng không tạo thành thế lực gì.
Thứ hai, Thẩm Hiếu trở thành phò mã, đồng nghĩa thực sự trở thành cận thần trong tay thiên tử, có quan hệ cha vợ con rể với Chính Nguyên Đế rồi thì nhất định sẽ cúc cung tận tụy, một lòng trung thành.
Thứ ba, Hoàng Thượng còn gả được con gái mình sủng ái nhất là Bình Dương công chúa cho Thẩm Hiếu xuất thân hèn kém, không khác gì lấy ngàn vàng mua xương ngựa, nhất định có thể hấp dẫn càng nhiều sĩ tử hàn môn vào triều phục vụ.
Nhưng cũng có chỗ khó xử.
Muốn cưới Bình Dương, quan giai của Thẩm Hiếu lại hơi thấp.
May là Thẩm Hiếu có năng lực, cố gắng dăm ba năm nữa kiểu gì cũng đạt được chức quan tam phẩm.
Nhưng không rõ Lý Thuật có đồng ý hay không, Lý Thuật tính tình ương ngạnh, vạn nhất vì đoạn tình cảm với Thôi Tiến Chi kia mà không muốn thành hôn, Chính Nguyên Đế cũng không nỡ bắt nàng phải cúi đầu.
Dù sao muốn liên hôn cùng hàn môn, trong hậu cung có rất nhiều công chúa tới tuổi, không phải Lý Thuật cũng không sao.
Phải bỏ chút thời gian hỏi ý của Bình Dương cái đã.
Chính Nguyên Đế trong lòng suy nghĩ một hồi, lúc này mới nói với Lý Cần:
“Cũng chẳng trách người khác nhắm vào Bình Dương, Bình Dương cũng nên có một mối hôn sự mới, không thể cô đơn mãi được.”
Lý Cần vội thưa vâng.
Ai nha, hắn vì muốn duy trì ổn định của chiếc thuyền giặc này mà thân Hoàng tử lại phải làm nguyệt lão một phen.
Lúc này chợt nghe thấy từ cầu thang truyền đến tiếng dậm chân bình bịch, tiểu thái giám chạy theo ngăn cản:
“An Lạc công chúa, ngài chậm một chút, nô tài đi bẩm báo cho ngài.”
Tiểu thái giám vừa dứt lời thì An Lạc cũng chạy đến nơi.
Đôi mắt nàng ta ửng đỏ, hướng về phía Chính Nguyên Đế kêu một tiếng, “Phụ hoàng.”
“Nhi thần cầu xin phụ hoàng, hôm nay là sinh thần ngài, toàn bộ hoàng cung đều vui mừng, nhưng chỉ có Đông Cung quạnh quẽ, đáng thương biết bao.
Hôm nay xin phụ hoàng tạm thời thả Thái Tử ca ca ra đi!”.