Đọc truyện Bình Đạm Như Thủy – Chương 16
CHƯƠNG 16.
Buổi tối nằm trên giường, hai người đều không ngủ được. Giường rất lớn, kích cỡ bình thường rất ít gặp. Kỳ Vân ôm chăn bông lăn qua lăn lại, mấp máy như chú mèo nhỏ. Thẳng đến cuối cùng lăn vào lòng La Tĩnh Hòa, bị anh ôm lấy, mới chịu ngoan ngoãn nằm yên.
“Anh với Lý Húc Phi nói chuyện gì vậy? Trông rất hào hứng ấy.”
“Tụi anh nhắc lại truyện hồi trước thôi. Đều là mấy chuyện xui xẻo ấy mà… Ha ha.” Ngón tay thon dài mạnh mẽ của La Tĩnh Hòa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kỳ Vân. Lông mày, đôi mắt. Lông mi Kỳ Vân vừa dài vừa cong, nhẹ nhàng quét qua ngón tay La Tĩnh Hòa. Vì thấy hơi ngứa,, Kỳ Vân cứ chớp mắt suốt. Ngón tay La Tĩnh Hòa tiếp tục trượt xuống, đôi má, cằm. Lần nữa quay về trên môi Kỳ Vân. Không tính là dày, lại thực mềm mại. La Tĩnh Hòa thích lấy ngón tay nhẹ nhàng chà đạp môi cậu, nhìn chúng đỏ lên, trở nên phúng phính. Trong tiềm thức nam giới hoặc ít hoặc nhiều đều có phần bạo ngược, không thể tránh được. “A, đúng rồi, cậu ấy xin ứng trước thời gian nghỉ phép của sang năm, trở về thành T kết hôn. Ngày cưới vẫn chưa xác định, nhưng cũng chỉ trong vòng mấy tuần này thôi.”
Kỳ Vân ngạc nhiên: “Tụi anh một năm nghỉ phép được mấy ngày?”
Tĩnh Hòa nhẹ giọng đáp: “Không giống nhau. Cấp quản lý của tổng công ty một năm một tháng, chư hầu phương xa như tụi anh một năm ba tuần. Húc Phi đã ba năm rồi không nghỉ phép, đều dồn lại cho năm nay. Nhưng tên ranh kia cũng thật khôn khéo, sang năm tổng công ty muốn phái cậu ấy đi Đức bồi dưỡng một năm, vốn cũng chẳng có gì gọi là nghỉ phép.”
Kỳ Vân nhắm mắt lại, a một tiếng: “Em vẫn thấy trong nhà thiếu gì ấy, hôm nay Lão Từ mới phát hiện giúp. Anh nói nhà chúng ta thiếu gì?”
La Tĩnh Hòa say sưa với thân thể Kỳ Vân. Nhẹ nhàng vuốt ve, da thịt cậu thực nhạy cảm mà run rẩy, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao: “Hửm, thiếu gì?” Rõ ràng chẳng hề tập trung gì vào đề tài này.
“Xung quanh vườn tùng bách sồi nhiều như thế, dù là thời điểm này vẫn xanh um tươi tốt, nhưng vào cửa thì đến một cái cây cũng không có… Ư.” Kỳ Vân rên rỉ một tiếng. Ngón tay La Tĩnh Hòa lướt dọc theo cổ cậu, một đường hướng xuống bên dưới, ngực, bụng, đùi, sau khi lưu luyến một vòng thì tiến vào mảnh đất huyền bí kia.
“Anh biết rồi.” La Tĩnh Hòa đáp lại.
Sau đó bọn họ dĩ nhiên không còn tâm tư nào quan tâm xem “người ta” đã nói gì.
.
.
.
Chiều hôm sau, Kỳ Vân tiếp điện thoại của La Tĩnh Hòa.
“Ở nhà nhỉ.” Giọng nói trầm ấm của La Tĩnh Hòa từ bên kia ống nghe truyền tới.
“Ở nhà.” Kỳ Vân cười đáp.
“Đợi lát nữa sẽ có người đưa mấy chậu hoa đến, vừa lúc em mở cửa nhé.”
Kỳ Vân cúp điện thoại chưa lâu, quả nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa. Một người thanh niên nhỏ gầy đứng trước điện thoại: “Xin hỏi đây có phải là nhà tổng giám đốc La không ạ?”
Kỳ Vân đáp: “Đúng vậy. Xin hỏi anh đến có chuyện gì vậy?”
Người trẻ tuổi nghiêng người lộ ra xe vận tải phía sau, bên trên đặt ngay ngắn khoảng mười chậu cây cảnh đủ kích cỡ được bọc bao nhựa: “Chúng tôi là nhân viên của công ty làm vườn, đến đưa cây cảnh.”
Kỳ Vân mở cổng điện tử ngoài vườn, sau đó mở tiếp cửa bảo hiểm phòng khách ra. Năm sáu chàng trai mặc đồng phục chỉnh tề khiêng mấy chậu cây cảnh đầy màu sắc tiến vào. Người có vóc dáng nhỏ con đưa danh thiếp ra, mặt trên in dòng chữ “Công ty nghệ thuật làm vườn Hối Cảnh”.
“Tôn tổng của chúng tôi tự mình chọn ra mười bốn chậu hoa, mùa thu vừa đổi đất xong, ngài vừa vặn không phải phiền toái. Vốn còn không ít, nhưng Tôn tổng sợ thiếu sức sống, chờ đến đợt hàng mới xin mời ngài và La tổng đến xem. Kỳ thật buổi chiều không phải là thời điểm tốt nhất để giao hoa, nhưng Tôn tổng bảo chút chuyện nhỏ này cũng không sao.” Mấy nhân viên phục vụ thuần thục cởi dây buộc, mở bao nhựa ra, khiêng chậu hoa nhìn Kỳ Vân. Người nhỏ con kia hỏi: “Xin hỏi chúng tôi có thể vào phòng khách không?”
“A, dĩ nhiên là được, làm phiền các anh.” Kỳ Vân vội vàng nhường đường. Nhân viên phục vụ dựa theo đặc tính của hoa cùng với mức độ mỹ quan mà lựa chọn nơi đón nắng hay khuất nắng để đặt.
“Lầu hai La Tổng đặc biệt dặn dò nghe theo ngài, ngài muốn đặt chậu nơi nào?”
Kỳ Vân chọn một chậu trường sinh, một chậu lan điếu, một chậu hương thảo, nghe nói ba loại thực vật này có thể làm sạch không khí. Ba người giúp khiêng tới phòng ngủ chính lầu hai, chọn chỗ thích hợp đặt xuống. Một chậu trúc quan âm cao gần một thước, Kỳ Vân nhờ họ khiêng vào phòng sách của La Tĩnh Hòa. Lần này đưa tới phần nhiều là cây cảnh cao cả thước. “Hoa cảnh lần sau sẽ đưa tới.” Người nhỏ con nói. Hai chậu long huyết và một chậu cây cảnh Brazil Kỳ Vân vô cùng thích, liền đặt tại phòng khách. Ngoài ra còn tặng kèm một hộp giấy, bên trong là cuốn sổ tay và dụng cụ thường dùng để chăm sóc cây. Người trẻ tuổi có vóc dáng nhỏ con lấy ra một chậu hoa be bé chỉ bằng bàn tay: “Cái này là do La tổng chọn đấy, bảo muốn một chậu hoa mini chỉ nhỏ bằng bàn tay, đặc biệt tặng cho ngài.” Kỳ Vân nhận lấy, bên trong chậu hoa mini màu đen là một cây tiên nhân cầu gai nhỏ, tròn vo ấy, mấy chiếc gai be bé nhìn qua non nớt mềm mại, đáng yêu không chịu được, Kỳ Vân bật cười.
Bài trí đâu vào đấy xong, tiễn nhân viên phục vụ về, Kỳ Vân thở dài, chạy loạn khắp nhà – được bày biện đầy thực vật xanh lá, cả ngôi nhà bỗng trở nên tràn trề sức sống tươi tốt thịnh vượng hẳn ra. Cậu đặt biệt đem chậu hoa bé xíu được đặt tên là Tiểu Cầu kia, đặt lên bàn trong phòng sách, sau đó nằm sấp lên chiếc bàn làm việc rộng lớn, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên mấy chiếc gai mềm mềm của Tiểu Cầu. Ánh mặt trời ấm áp phía sau nhoài qua lưng Kỳ Vân, chiếu rọi khắp người ấm áp vô cùng.
“Thích không?” Giọng nói của La Tĩnh Hòa rất trầm ấm, mang theo giọng mũi, không hiểu sao luôn có thể khiến Kỳ Vân nhớ đến bức thư pháp “Hậu đức tài vật” trước kia bà nội treo trong nhà. Chỉ cần anh vừa lên tiếng, không khí chung quanh đều trở nên mềm mại hơn.
Kỳ Vân như trước nằm sấp trên bàn, cầm điện thoại con trong phòng sách lười biếng trả lời: “Ừ, khắp nơi đều là xanh màu lá. Thật đẹp.”
“Buối tối muốn ăn gì?”
“Muốn ăn loại cháo có đậu xanh đậu đỏ với cả gạo mà anh nấu ấy.”
“Anh biết rồi.”
La Tĩnh Hòa chủ trương buổi tối nên ăn nhẹ chút. Trộn đậu xanh đậu đỏ với nhau đem nấu có tác dụng trơn dạ dày, uống vào buổi tối rất hợp. Hơn nữa cơm chiều La Tĩnh Hòa thường làm mấy món rau trộn, chẳng hạn như chọn rau cải dầu non mềm, bỏ vào nước luộc. Vớt ra, trộn với dầu mè và muối, Kỳ Vân cực kỳ thích ăn.
Cơm La Tĩnh Hòa làm, luôn mang theo hương vị không thể nói rõ.
.
.
Nhưng một lát sau, La Tĩnh Hòa lại gọi về: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Kỳ Vân ngạc nhiên hỏi: “Hiếm thấy thật ấy, không phải anh ghét đồ ăn khách sạn dùng mỡ lợn với vị tinh để chiên sao?”
La Tĩnh Hòa cười: “Không, lần này là vợ sắp cưới của Lý Húc Phi mời chúng ta đi ăn.”
Kỳ Vân vừa nghe ba chữ “Lý Húc Phi” liền kiên quyết từ chối: “Không được, em tuyệt đối không ăn cùng một bàn với anh ta nữa.”
La Tĩnh Hòa biết kỳ thật hôm qua Kỳ Vân có chút tức giận, đành phải ấm giọng nói: “Ôi, anh nhỡ đồng ý với người ta rồi. Huống hồ cũng không phải Húc Phi mời, là vợ sắp cưới của cậu ấy, em không muốn nhìn xem cô ấy trông thế nào sao?”
Kỳ Vân vừa nghe nói Lý Húc Phi sắp lấy vợ thì trong lòng cũng mừng thầm, dường như có vẻ yên tâm thêm phần nào.
“Vậy thì đi. Mấy giờ ạ?”
“Sáu giờ anh tan ca. Trở về đón em là được.”
Đối với người phụ nữ có thể trói được Lý Húc Phi lại, Kỳ Vân thực sự tò mò. Vào phòng ăn riêng phút chốc cậu liền hiểu được.
Ngồi trong phòng là một người phụ nữ ăn mặc khéo léo, nét cười dịu dàng, nói năng bình tĩnh thản nhiên. Giới tính khác nhau, nhưng giơ tay nhấc chân thần sắc điềm tĩnh không màng danh lợi lại giống hệt La Tĩnh Hòa.
La Tĩnh Hòa nhìn không ra, Kỳ vân lướt qua liền hiểu được. Sau khi mọi người giới thiệu lẫn nhau xong, người phụ nữ này tên Lâm Cầm, là cây táo trong nghĩa cổ.
Giữa buổi Lý Húc Phi và La Tĩnh Hòa uống nhiều, đều ngà ngà say, tựa vai nhau mà nói chuyện, giọng thoáng cao thoáng thấp.
Lâm Cầm chỉ cười nhìn họ, vẻ mặt không nhìn ra có điểm nào không thoải mái.
Kỳ Vân và Lâm Cầm nói với nhau không mấy lời, nhưng chỉ qua ánh mắt đầu tiên, đã đủ để họ biết rõ đối phương.
Cái loại mừng thầm, yên tâm cùng lòng hiểu nhưng không nói ra có hơi xấu xa này.
Có lẽ Lâm Cầm cũng biết chuyện giữa Lý Húc Phi và La Tĩnh Hòa. Nhưng mà gặp phải chuyện như thế này, chẳng ai có thể đóng vai Đức Mẹ nổi. Rõ ràng là người rất quen thuộc luôn cùng một chỗ với mình, thình lình nhảy ra một thanh mai trúc mãi thời niên thiếu. Bọn họ có chung những câu chuyện xưa, hạnh phúc có, đau xót có, đó là hồi ức không thể thay đổi được. Người khác chỉ có thể đứng ở đầu vực khác nhìn quanh, không qua được, không chạm vào được, chỉ có thể đứng nhìn họ vui sướng cùng nhau, không thể chia xẻ. Rất nguy hiểm.
Kỳ Vân cảm thấy bản thận quả thật là kẻ chỉ biết nghĩ cho riêng mình, lòng dạ hẹp hòi. Thế nhưng cậu không kiềm lại được, có lẽ là uất ức, có lẽ là hờn giận, hoặc thêm nữa, là ghen tị.
Lâm Cầm rời bàn ăn, như là ngại nóng, đến bên cửa sổ hóng gió. Kỳ Vân cũng đi theo.
“Cái đó… Lâm tiểu thư?”
Lâm Cầm quay đầu mỉm cười: “Tôi cũng gần ba mươi rồi, nói thế nào cũng lớn hơn cậu, cậu cứ gọi tôi là chị Lâm đi.”
Có thể đã chú ý tới cậu từ sớm. Những người như La Tĩnh Hòa Lý Húc Phi, liếc mắt một cái là có thể phân tích từng quy trình quan sát sự vật của một người. Như thế Lâm Cầm có lẽ cũng không thua kém gì.
“A. Chị Lâm.”
“Ừ, chuyện gì vậy?”
Kỳ Vân tỏ vẻ hơi có lỗi mà rằng: “Vừa rồi chỉ mới chào hỏi một tiếng, vẫn chưa nói với chị thêm được gì.”
Lâm Cầm cười nói: “Tôi xem cậu là cảm thấy đem bỏ mặc tôi, tôi sẽ tức giận đúng không.”
Kỳ Vân có hơi ngây người: “A?”
Lâm Cầm lắc đầu: “Không cần nghĩ vậy đâu. Tôi cũng không tức giận gì.”
Kỳ Vân có hơi ngượng ngùng: “Ừm.”
Lâm Cầm nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng hiểu rõ đúng không. Cảm giác đích thực không tốt đẹp gì lắm, cứ như là bản thân bị bỏ rơi ấy. Húc Phi lúc cùng một chỗ với tôi thì nói chuyện không nhiều lắm, ngẫu nhiên sẽ nói chút chuyện về anh La. Chúng tôi cứ như khán giả ngồi trong rạp chiếu xem phim ấy, những thăng trầm yêu hận sống chết trên màn ảnh, chẳng liên quan đến chúng tôi bao nhiêu.”
Kỳ Vân mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Cầm.
“Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không nghiêm trọng đến vậy. Mỗi người ít nhiều đều có những bí mật không muốn chia xẻ với người khác. Đây cũng không phải là chuyện đáng ngại gì, kỳ thật tôi cũng có đấy, cũng không muốn Húc Phi biết. Mọi người nếu đều ngang hàng nhau, cũng không tất yếu so đo nhiều như thế làm gì.”
Tầng cao của nhà hàng lớn, không khí đặc biệt tốt. Không khí bị ô nhiễm rất nặng, sẽ không tới được nơi cao như thế. Không trung tối đen, như tấm vải nhung đen được dùng để lót dưới trang sức trong tủ kính. Lâm Cầm tựa vào cửa sổ nhìn Kỳ Vân. Từ góc độ của cậu mà nhìn cô, khung cửa sổ được nhà hàng chạm khắc công nghệ tỉ mỉ viền khung quanh cô, tựa như một bức tranh vậy.
“Tán gẫu gì thế?” Giọng nói trầm ấm vang lên, dọa Kỳ Vân nhảy dựng. Lâm Cầm mỉm cười chào: “Anh La.” Kỳ Vân xoay người, nhìn thấy La Tĩnh Hòa chỉ mặc mỗi chiếc sơ-mi trắng sắc mặt ửng đỏ, mỉm cười đứng sau lưng cậu. Lý Húc Phi uống khá nhiều, nằm sấp trên bàn, không nhúc nhích. La Tĩnh Hòa điềm đạm nói với Lâm Cầm: “Thật xin lỗi, lâu rồi không uống rượu với Húc Phi, nhất thời cao hứng nên quên chừng mực mất. Tửu lượng của cậu ấy vốn không bằng tôi, là do tôi sơ sót.” Dừng một chút, anh lại nói: “Đều là do tôi sai, Lâm tiểu thư muốn phạt cậu ta quỳ bàn xát, tôi chỉ phải theo cậu ta chịu phạt thôi.” Lâm Cầm lắc đầu, trở về bàn rượu. Lý Húc Phi gắng đứng dậy, đến sô pha nửa nằm nửa ngồi. Lâm Cầm hỏi xin phục vụ chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho anh ta.
“Nói gì thế? Trông có vẻ rất hào hứng nhỉ.” La Tĩnh Hòa nhéo cằm cậu.
Kỳ Vân hơi giật mình. Hình như La Tĩnh Hòa không được vui. Chẳng lẽ anh đang ghen?
… Rượu vào thực sự khiến người ta có phần thất lễ.
Kỳ Vân kéo anh đến ngồi lên dãy ghế cạnh cửa sổ, sau đó đóng cửa lại: “Uống rượu ra một thân mồ hôi, không nên lại gần cửa sổ, dễ bị cảm lạnh.”
La Tĩnh Hòa chỉ nhìn cậu cười. Kỳ Vân ôm đầu anh: “Khó chịu đúng không?”
La Tĩnh Hòa chôn mặt vào lòng Kỳ Vân, mang theo chút cảm xúc tiếc nuối về những hồi ức cũ, nặng nề mà ừ một tiếng, giọng ồm ồm.
“Biết rồi biết rồi.” Kỳ Vân hiểu anh đang thoáng thương nhớ năm tháng xuân xanh mình từng có. Người ở độ tuổi ba mươi kỳ thật rất yếu đuối, hơn nữa dễ dàng sợ hãi. Thanh xuân vừa qua đi, đã đến tuổi trung niên, sau trung niên là lão niên… Có thể hiểu được.
Lý Húc Phi không thể lái xe. Kỳ Vân và La Tĩnh Hòa vốn cũng không chạy xe đến, La Tĩnh Hòa sớm đã đoán được sẽ phải uống đến say mèm. Kỳ Vân giúp Lâm Cầm gọi xe, tiễn họ về. Sau đó cậu và anh rảo bước dọc theo ngã tư đường chậm rãi về nhà.
Thành T một nửa ở trên núi, một nửa dưới đồng bằng. Đêm tối vừa kéo đến vùng núi không cao sáng một mảng đèn, như sao trời mắc xuống, rải trên đất, từng chút từng chút kéo dài xuống bên dưới.
Kỳ Vân nắm tay La Tĩnh Hòa bên dưới ống tay áo khoác. Chậm rãi tản bộ. Thành T xem như đại đô thị, đêm thu như trước náo nhiệt lạ thường.
Trải qua một buổi tiệc rượu, sau đó hai người nắm tay nhau về nhà. Cuộc sống vốn nên như thế, vậy mới là sống mà.
“Thanh Hòa?”
“Ừ?”
“Có thể cùng nhau về nhà thật là tốt.”
“Đúng đấy.”
La Tĩnh Hòa ngắm nhìn Kỳ Vân cười. Đèn đường hắt lên người cậu, chiếu sáng con ngươi âm thầm rực rỡ, thâm tình như thế đó.
————————————————————————————————————
Cây hương thảo Tiên nhân cầu
Lan điếu
Cây trường sinh Cây long huyết Cây cảnh Brazil Trúc quan âm