Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 51: Chia tay


Đọc truyện Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất – Chương 51: Chia tay

“Ối, sao lại mưa rồi? Đúng là bực mình!” Đám đông sinh viên đứng trước cửa khu giảng đường sau khi chuông tan học vang lên, cơn mưa bất chợt vô tình trở thành kẻ làm chậm bước chân của mọi người.

“Mới đó đã đến mùa này rồi, mình thấy năm nào mùa này trời cũng mưa mới hợp tình hợp cảnh.” Hồng Huy đứng bên cạnh cảm thán, chẳng khó để nghe được đôi chút hoài niệm trong giọng nói của cậu ấy.

“Ừ, bọn mình nên ăn mừng mới phải, lại có gần mười nghìn người sắp thoát khỏi bể khổ rồi.” Tôi cười nói, đúng mà, trong lúc không ai hay biết một năm nữa lại qua đi. Giờ đây hồi tưởng lại, những ký đó vẫn còn rõ ràng, vẹn nguyên đến thế.

Thời điểm này của một năm trước, có lẽ tôi đang ngồi trong căng tin trường cấp ba số 3 ăn bữa cơm trưa cuối cùng ở đây nhỉ? Lúc đó mắt trân trân nhìn bạn bè mới buổi sáng còn cùng mình kề vai chiến đấu giờ đã bỏ mình mà đi, bao gồm cả người nào đó. Thực ra sau khi biết thời gian biểu của kỳ thi, tôi không lúc nào không cắn răng ôm hận: nếu chọn Lịch sử mình đã có thể được giải phóng sớm nửa ngày rồi.

Buổi tối sau khi thi xong, việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là ngủ, không ăn cơm, không tắm rửa, ngả vật xuống giường ngủ liên tục 10 tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học mới hơn 5 giờ sáng đã gọi tôi dậy, làm cách nào cũng không ngủ được nữa. Nghĩ thế nào cũng thấy ghét bỏ chính mình, trước đây chỉ hận không thể ngủ thêm 10 giây, bây giờ muốn ngủ cho quên trời quên đất lại cứ tự động tỉnh giấc. Tôi bước ra ban công, ngắm áng mây trắng trôi xa phía chân trời, trong lòng ngập tràn mong đợi tương lai.

Những ngày tiếp theo tựa như nước trên thác Niagara, trôi qua trong tưng bừng và tốc độ: toàn khối tập trung chụp hình tốt nghiệp; phòng ký túc xá chúng tôi kéo nhau đến từng ngóc ngách trong trường, ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua, xếp thành đủ kiểu chụp hình lưu niệm; liên hoan lớp, liên hoan ký túc xá các loại, tụ tập bạn cũ bạn thân đủ hết; lên kế hoạch chuyến du lịch tốt nghiệp của lớp…, giống như muốn bù đắp lại niềm vui của cả một năm vừa rồi, trên gương mặt từng người, ai ai cũng tươi cười rạng rỡ.

Khoảng thời gian đó, tôi cứ mong đợi một người nào đó mà chẳng thấy xuất hiện, tôi vừa cười đùa vừa âm thầm chờ đợi.


Sau đó là ngày công bố kết quả thi, tôi nhớ rõ ràng mình đang đi làm thêm, bắt đầu từ sáng sớm đã bồn chồn như ngồi trên đống lửa, buổi trưa lên mạng xem kết quả, tiếp theo liều mạng gửi đi mười mấy tin nhắn thăm dò, sau đó bình tĩnh trong run rẩy ngồi đợi kết quả.

Ngày hôm sau đến trường, ai cũng cười tươi như nắng mùa hè, trải qua một đêm trong vùng “khí áp thấp”, tôi không tài nào đoán được mảy may kết quả của mọi người chỉ bằng vào vẻ mặt của các cậu ấy. Có điều, cuộc đời luôn dùng cách thức không công bằng để thể hiện sự công bằng của nó, dù không muốn tin, nhưng tôi biết ngày hôm qua nhất định có người trong lớp từng rơi nước mắt. Sau đó âm thầm nghe ngóng được có mấy bạn học thường ngày rất nỗ lực, nhưng lại không có duyên với các trường 2A, hơn nữa tận hai người trong số đó là của phòng ký túc xá chúng tôi! Tôi thật sự không biết nên an ủi các cậu ấy bằng cách nào, bây giờ nói gì với các cậu ấy cũng là một loại châm chọc phải không?

Tôi đã đối chiếu thành tích của mình, cứ tưởng mình phát huy khá tốt, ai ngờ lần này lại xếp hạng 10 trong lớp, không hiểu do ngựa ô quá nhiều hay năng lực bản thân quá có hạn. Nói tóm lại, so sánh xong tôi mới biết thành tích của mình thực ra không được lý tưởng chút nào.

Lại sau đó nữa, mức điểm sàn cũng được công bố. May mắn làm sao thành tích của tôi nằm vào mức giữa của các trường trọng điểm và các trường 2A, tôi biết tình hình có chút miễn cưỡng, có điều tôi vẫn muốn đăng ký vào đại học G. Đem vấn đề này bàn bạc với ba mẹ, thế là cuộc chiến tranh lạnh lần đầu tiên giữa tôi và ba bùng nổ. Tôi kiên quyết đăng ký vào đại học G, nhưng ba cho rằng thành tích này không khả quan lắm, nên đăng ký đại học W trong vùng thì an toàn hơn. Tôi vùng vẫy tận mấy ngày liền, hội chị em đều hy vọng tôi kiên định với quyết tâm của mình, buổi tối ngày trước khi đến hạn cuối cùng đăng ký, tôi trốn trong chăn khóc một trận đã đời, đến cuối cùng tôi vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Cuối cùng sau khi có điểm chuẩn, điểm của tôi vừa bằng mức điểm trúng tuyển của đại học G, vậy là cả hai ba con tôi đều cùng im lặng. Có lẽ đây mới là kết cục ổn thỏa nhất.

Khi mọi thứ đã ổn định lại, tất cả những tạm biệt đều diễn ra vội vàng trong sự kết thúc, chúng tôi vốn dĩ không có đủ thời gian để bi thương. Tận lúc này tôi mới nhận ra: người mình luôn chờ đợi thật sự không xuất hiện một lần nào. Những tin tức về cậu ấy, đều do tôi trong lúc tình cờ hay có ý nghe ngóng được: tôi biết điểm của cậu ấy cao hơn 30 điểm so với tuyến 1, tôi biết cậu ấy đăng ký vào đại học Công nghệ Nam Kinh, ngay sau đó tôi cũng biết điểm đầu vào năm nay của trường này cao hơn 50 điểm so với tuyến 1, cuối cùng tôi còn biết cậu ấy được nhận vào học ở trường đại học trọng điểm N tại Quảng Châu.

Tôi không dám nhắn tin cho cậu ấy, tôi không biết nên nói những gì, điện thoại của tôi mở suốt 24 tiếng, tài khoản QQ của tôi chỉ cần rảnh sẽ online, nhưng trước giờ chưa từng nhận được bất kỳ tin nhắn nào của cậu ấy. Tôi dần mơ hồ cảm thấy, thực ra cái mà trước đây tôi gọi là ăn ý, chỉ là mong ước đơn phương của một mình tôi mà thôi. Nói thật lòng, từ trước đến nay hai chúng tôi chưa từng hẹn ước điều gì. Mang theo chút tâm trạng nuối tiếc, tôi đặt chân đến trước cổng trường cấp ba số 3.


Từ sau khi tốt nghiệp, tôi gần như không bước chân sang huyện kế bên nữa, đại học W nằm ở nội thành. Còn cậu ấy dù từ Quảng Châu về, cũng sẽ trực tiếp xuống xe ở trạm xe huyện kế bên chứ không vào nội thành. Có lẽ, chúng tôi không bao giờ có cơ hội chạm mặt nhau nữa.

Kỳ thực suy nghĩ cho cẩn thận, tuy rằng tôi luôn tin tưởng sau khi thi đại học cậu ấy sẽ tìm mình nói chuyện, nhưng tôi thật sự chưa từng tưởng tượng ra hai chúng tôi sẽ ở bên nhau như thế nào. Có lẽ tôi nên xem cậu ấy là một ký ức đẹp, một ký ức bởi vì còn điều nuối tiếc mà trở nên đẹp đẽ. Ký ức của tôi về cậu ấy, cố định vào khoảnh khắc một buổi tối cậu ấy đưa lưng về phía tôi chạy đi.

“Ê, Cá! Hết mưa rồi, mau đi thôi!” Giọng nói của Hồng Huy kéo tôi ra khỏi hồi ức.

“Bọn mình nên đến căng tin nào đây?” Hồng Huy kéo tay tôi, cẩn thận tránh từng vũng nước đọng trên đường.

“À?” Bóng lưng của bạn nam đi phía trước thật quen thuộc, bỗng dưng tôi cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. Sau đó, tôi lập tức chế giễu mình, sao có thể là cậu ấy được? Bây giờ cậu ấy đang ở Quảng Châu mà? Rõ ràng tôi cho rằng mình đã hoàn toàn buông tay, thế mà, tại sao lần nào nhìn thấy một dáng người gần giống cậu ấy xuất hiện trong trường, bản thân lại thiếu kiểm soát mà mất tập trung. Xem ra cũng giống như trước kia cậu ấy đã nói, thói quen thực sự rất đáng sợ. Tại sao một năm trôi qua rồi, tôi vẫn chưa bỏ được thói quen xấu này?

“Này, cậu đang nhìn ai đấy?” Thình lình một bàn tay xuất hiện, vẫy qua vẫy lại trước mắt tôi, tôi nhìn sang, Hồng Huy đang nhìn tôi cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

“Ha ha, có gì đâu, đi thôi, mình mời khách!” Tôi kéo cậu ấy bước dài về phía trước, cố gắng vứt những điều phiền não ra khỏi đầu.


“Ê! Đừng đạp nhầm vũng nước kìa! Nước văng lên rồi đó, quần của mình! Con cá mập chết tiệt!” Sư tử Hà Đông lại ra uy.

“Ớ ớ, đau, mình biết sai mà!” Tôi thật sự rất muốn lớn tiếng hét lại: tại sao lúc nào người chịu tổn thương cũng là mình?

Tôi và La Trạc Kiệt không hẳn là hoàn toàn mất liên lạc, tuy không gặp mặt, nhưng những lúc lên QQ, thỉnh thoảng cũng nói với nhau câu được câu chăng. Thỉnh thoảng lễ tết gì đó, chúng tôi cũng gửi tin nhắn chúc mừng đối phương. Chỉ là không hiểu tại sao phương thức sống chung này lại khiến tôi cảm thấy cực kỳ giả tạo, làm màu. Có những lúc tôi cảm thấy giữ liên lạc thế này còn không bằng khỏi liên lạc cho xong, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ấy tìm mình trên QQ tôi lại không nhịn được trả lời lại, lễ tết cũng không nhịn được nhắn tin cho cậu ấy. Hai chúng tôi bây giờ chẳng biết được tính là gì của nhau, cứ tiếp tục dây dưa như thế, chớp mắt lại một năm nữa trôi qua.

“Cá ơi! Cậu lại ngẩn người rồi đấy!” Đợi khi tôi giật mình lại, hoàn toàn trong dự liệu nhìn thấy ánh mắt hung thần của Hồng Huy.

“Có đâu, chẳng phải lúc nãy cậu nói là…” Ách, tôi thật sự không biết lúc nãy cậu ấy vừa nói gì, rõ ràng lúc nãy tôi có nghe mà!

“Mình bảo cậu nhìn đôi tình nhân phía bên kia, cô gái đó là phụ đạo viên của bọn mình, cậu thấy sao?” Nhìn là biết Hồng Huy muốn động tay động chân với tôi lắm rồi.

“Cô gái kia hả? Đẹp, còn biết trang điểm nữa! Có điều mình thấy anh kia chẳng ra làm sao cả.” Tôi nhìn theo ánh mắt của Hồng Huy.

“Cậu ta học lớp mình đấy.” Hồng Huy cố ý thấp giọng trả lời.


“Lớp các cậu á?” Tôi kinh ngạc, “phụ đạo viên của các cậu năm mấy rồi?” Thả thính đàn chị cơ đấy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

“Năm ba, hai người mới chính thức quen nhau từ tháng trước thôi, cậu bạn đó theo đuổi chị phụ đạo viên kia tận nửa năm mới được người đẹp đồng ý.” Hồng Huy nhiều chuyện, “có điều mình thấy cậu ấy không xứng với đàn chị!”

“Khục, nhìn bề ngoài thì đúng là không xứng, nhưng mà, bọn mình phải xem vẻ đẹp tâm hồn chứ!” Tôi không đồng ý lên tiếng, mặc dù có lẽ Hồng Huy sẽ nói tiếp tâm hồn của bạn nam kia cũng chẳng ra sao.

“Vẻ đẹp tâm hồn gì đó nửa lạng liên quan đến cậu ta cũng không có nữa là!” Quả nhiên, Hồng Huy lại cảm thán: “Chẳng hiểu nổi tại sao lên đại học, đi đến đâu cũng thấy người ta có đôi có cặp.”

Thì thế, lên đại học giống như thật sự được giải phóng, giống như bóng bay màu hồng từ đâu bay đến bỗng dưng lấp kín đầu óc của mọi người. Hồng Huy đặt mục tiêu cho mình là nói không với yêu đương trong trường đại học, có điều lần nào lên QQ nói chuyện với cậu ấy người trả lời cũng là Châu Chí Ngạn; Văn Tuệ cũng đã có bạn trai; Thang Tuyết Phân và một bạn nam cùng lớp cũng trong giai đoạn yêu đương thắm thiết; Tịnh Bình cũng tìm thấy Mr. Right của mình rồi; Trinh Nhan và cậu bạn tên Lam cũng đã quang minh chính đại nắm tay nhau…, dần dà hội FA chỉ còn sót lại một mình tôi.

Thực ra giá thị trường của tôi cũng không hoàn toàn xuống thấp đến thế, chỉ là không muốn vì muốn được yêu đương nên yêu đương, cho nên tôi chặn hết những điều ám muội lại ngoài cửa. Thực ra cách phân trần này có chút đuối lý, nhưng tôi tuyệt đối không thừa nhận lý do là vì bản thân đang đợi người nào đó. Giữa hai chúng tôi về cơ bản sẽ không có khả năng xảy ra điều gì, hai chúng tôi không phải nam nữ chính trong phim truyền hình, đòi sống đòi chết gì đó là hoàn không không thể, thầm lặng hy sinh chờ đợi nhau cả đời cũng là việc hão huyền. Tôi tình nguyện tin tưởng tình yêu, nhưng tôi không chọn lựa tin tưởng đến cuồng dại, thế giới này rất thực tế, tình cảm cũng vậy. Tôi biết rất nhiều bạn nữ xung quanh mình, tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng của họ có sự can thiệp rất nhiều của yếu tố vật chất, việc này không thể trách ai được, nếu muốn một đoạn tình cảm được duy trì lâu dài, có những vấn đề không thể không suy nghĩ đến, chỉ là con người ta không thể tránh khỏi những lúc hồi niệm về ngày tháng đơn thuần mà thôi.

Sau đó đột nhiên có một ngày, chữ ký trên QQ của cậu ấy cũng bay đầy bong bóng màu hồng, cậu ấy rất khoa trương để tất cả bạn bè đều biết, cậu ấy có bạn gái rồi. Tôi nhớ lúc đó mình rất thản nhiên bình luận xuống phía dưới: “Chúc mừng nhé!” Sau đó đăng xuất, tắt máy, quyết tâm từ nay về sau không liên lạc gì nữa.

Tôi không nói nổi cảm giác lúc đó của mình là gì, chỉ biết cuối cùng mình cũng tìm được một lý để hoàn toàn buông tay cậu ấy rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.