Đọc truyện Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất – Chương 45: Học sinh lớp 12
“Nghỉ hè xong ai cũng mập ra nhỉ!” Trước giờ tự học buổi tối, cả lớp sôi nổi tám về kỳ nghỉ hè 10 ngày vừa kết thúc.
“Bây giờ tranh thủ mập, đến lúc gầy đi mới ít gây sự chú ý!” Đương nhiên tôi cũng tăng thêm không ít thịt, ăn được ngủ được, không mập mới lạ!
“Đừng lý do lý trấu nữa Cá ơi, nhìn mặt cậu trắng hồng hây hây, tình ý dào dạt kìa. Nói mau! Có phải đang hẹn hò không?” Vương Doanh Chi lại lời nói dụ dỗ quần chúng rồi.
“Ừ đấy, mình hẹn cậu ra rồi hò vào tai đấy.” Đúng là không còn gì để nói với con người này. May mà trước giờ cậu ấy cũng biết chừng mực, nếu không việc của tôi và La Trạc Kiệt đã truyền khắp toàn khối từ lâu rồi.
“Ê ê, các cậu biết gì chưa? Mình vừa từ phòng giáo viên về, nghe được tin thầy Ngữ văn chủ động đề nghị không dạy lớp mình nữa.” Lớp phó cực kỳ thần bí nói chen vào.
“Thế thì tốt quá còn gì? Cuối cùng cũng thoát khỏi thầy ấy rồi, thầy ấy mà theo lên lớp 12 thì tương lai của bọn mình tắt ngóm luôn ấy.” Thang Tuyết Phân nói nhỏ.
“Quan trọng bây giờ là lý do tại sao thầy ấy chủ động xin không dạy lớp mình nữa?” Tôi thấy lần này rắc rối tìm đến cửa thật rồi.
“Chắc không phải vì mấy phiếu đánh giá đâu? Chẳng phải giáo viên không được xem hay sao?” Thang Tuyết Phân ngờ vực lên tiếng.
“Không được xem đâu có nghĩa không biết kết quả? Đã không cho biết kết quả nhà trường còn tổ chức điền phiếu đánh giá phức tạp thế này làm gì?” Hơn nữa, nếu quả thật giáo viên không được xem mới là chuyện lạ ấy!
“Vậy cậu có nhìn thấy cô chủ nhiệm không?” Có vẻ đánh giá cả lớp dành cho cô chủ nhiệm cũng không cao hơn bao nhiêu.
“Không. Mà hình như trong phòng giáo viên các thầy cô đều đang bàn về chuyện này, với lại bên lớp Thực nghiệm 2 cũng có chuyện hay sao ấy.” Lớp phó tiếp tục tiết lộ.
“Lần này hay ho đây. Để mình đi hỏi Thu tình hình bên ấy.” Nói xong, Vương Doanh Chi liền cầm điện thoại duyên dáng lướt ra ngoài hành lang.
“Bọn mình cũng giải tán thôi, dù sao tiết đầu tiên ngày mai là môn Ngữ văn rồi, bây giờ có vội cũng bằng không.” Tôi dạt về chỗ ngồi của mình, bắt đầu mở sách tự học.
Miệng nói là tự học, thực ra tôi không tĩnh tâm nổi, cảm giác chuyện này sẽ không dừng lại ở đây, lớp 12 rồi, còn muốn làm cách mạng gì chứ? Dễ dàng lung lạc nhân tâm biết mấy, chỉ mong “ý kiến” của các cậu ấy không quá chướng mắt, nếu không lần này thật sự tiêu đời luôn.
….
Buổi tối, lại là tiết mục trò chuyện đêm khuya.
“Thì ra lớp Thực nghiệm 2 có người đánh giá thầy chủ nhiệm toàn bộ là điểm 1, lại còn nói thầy ấy lên lớp nói nhảm quá nhiều. Lúc đầu ai cũng nghĩ do Lý Cẩm Bội làm, sau đó mới có người tiết lộ là của Đại An!” Vương Doanh Chi thông báo tin tức bà tám cậu ấy vừa hỏi thăm được.
“Đại An á? Không phải chứ? Mình nhớ lúc trước cậu ấy ít nói lắm, sao lần này phản động thế? Với lại thầy chủ nhiệm của các cậu ấy tốt nổi tiếng toàn trường mà?” Đại An là học sinh lớp Thực nghiệm 2 cũ, tôi không quen cậu ấy, chỉ nghe mọi người nhắc đến vài lần thôi.
“Phải đấy, thầy tốt với lớp thế mà cậu ấy còn làm ra chuyện như vậy, cả lớp bên đó ai cũng cảm thấy cậu ấy quá đáng hết.” Vương Doanh Chi đúng là đồng sức đồng lòng với anh bạn thân của mình.
“Không phải đã nói giáo viên không được xem à? Sao Đại An bị phát hiện vậy?” Châu Mẫn đặt ra nghi ngờ. Tôi biết ngay, làm gì có chuyện giáo viên không được xem chứ. “Lần này chết toi rồi, mình viết cô chủ nhiệm suốt ngày mặt hầm hầm, còn viết giáo viên Ngữ văn lên lớp giảng bài lộn xộn, chẳng ra câu cú gì!”
“Mình cũng viết nữa, chắc không bị lộ chứ?” Cẩm Nghênh cũng lên tiếng.
“Khó nói. Có điều, chắc giáo viên Ngữ văn xem hết rồi, nếu không sao lại xin không dạy lớp mình nữa.” Vương Doanh Chi nói.
“Không sao đâu, tập thể phạm tội tức là vô tội, có ai không viết đâu? Sợ gì?” Châu Mẫn hết sức AQ hùng hồn tuyên bố.
“Mình không viết.” Thang Tuyết Phân dè dặt nói, “Cá nói với mình nên viết uyển chuyển một chút, nhưng mình chẳng biết nên uyển chuyển thế nào nên không viết gì hết.”
“Con Cá kia!” N người cùng đồng thanh.
“Mình có viết, mình viết là cô chủ nhiệm không có sở trường điều tiết không khí, giáo viên Ngữ văn giảng bài chuyên tâm quá nên hơi khó tiếp thu. Đại khái là như vậy, cụ thể thì không nhớ nữa.” Tôi có phần chột dạ thanh minh. Nhưng mà dù lúc đó tôi lớn tiếng bảo mọi người nhớ viết uyển chuyển một chút, chưa chắc đã có mấy người nghe, dù sao lúc đó ai cũng hùng hùng hổ hổ, hơn nữa tôi đã nói thẳng mình không dám viết những lời như vậy rồi.
“Giờ tính sao đây? Giáo viên Ngữ văn tạm gác sang một bên đã, vừa nghĩ đến vẻ mặt hung thần của cô chủ nhiệm mình đã muốn rút gân rồi. Lần này cô không mắng bọn mình đến chết mới lạ ấy!” Châu Mẫn sợ hãi nói.
“Theo mình không chỉ cô chủ nhiệm đâu, cả phòng giáo viên chắc ai cũng biết rồi. Giáo viên mới có lẽ sẽ ấn tượng xấu với bọn mình lắm cho xem.” Vương Doanh Chi thở dài.
“Ừ, mai có tiết Ngữ văn, mong giáo viên mới không phải người giấu dao trong miệng.” Theo tôi vấn đề ở đây không phải là có những ai không viết, mà chỉ cần có người viết, cả lớp sẽ phải chịu chung trách nhiệm, giống như bên lớp Thực nghiệm 2 vậy.
“Mình nghe nói cô là một trong bốn nhân vật trùm ăn nói của trường đấy!” Tiết lộ của Vương Doanh Chi khiến tất cả chúng tôi thật sự cảm thấy năm tận thế 2012 đã đến rồi.
“Thôi ngủ đi, việc của ngày mai để mai tính, giờ có lo lắng cũng vô ích.” Nói thì nói thế, nhưng có người ngủ được mới lạ!
Tôi nhắm mắt lại, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng muỗi vo ve ngoài mùng. Tôi cố gắng không nghĩ đến những việc này, nóng lòng chờ đợi cuộc gặp với thần ngủ.
Tiết Ngữ văn.
“Tôi là Hoàng Du Quân, giáo viên Ngữ văn mới của các em, có điều yêu cầu của các em cao như thế, tôi nghĩ có lẽ mình chỉ là giáo viên tạm thời thôi.” Rất tốt, mới chào hỏi thôi đã giương cung bạt kiếm với nhau rồi.
“Tôi tự nhận mình không bằng thầy Trần, con người tôi nói chuyện vô cùng thẳng thắn, vậy nên nếu các em có điểm nào bất mãn hoặc cảm thấy tôi đang làm tổn thương đến tâm hồn yếu ớt của mình, cứ kịp thời tố cáo với nhà trường, tôi cũng không muốn làm lỡ thời gian của các em.” Thầy Trần chính là giáo viên Ngữ văn trước đây bị chúng tôi ép phải bỏ lớp, nói vậy ý của cô là, cô không hề muốn nhận lớp, hơn nữa rất có khả năng sẽ gây khó dễ cho chúng tôi. Xem ra cô giáo này cực kỳ không ưa chúng tôi, lần này phiền phức lớn rồi.
Cả lớp im phăng phắc. Đây là hành động thị uy trắng trợn!
Tôi đoán có thể cô giáo Ngữ văn đã hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của chúng tôi, cho nên mặt cô lạnh như tiền gật đầu, sau đó mở sách giáo khoa chính thức bắt đầu tiết học.
Những tiết Ngữ văn tiếp theo, chúng tôi chết như ngả rạ, từ những câu hỏi khái quát cho những câu hỏi chuyên sâu, gần như cả lớp tôi chạy trời không khỏi nắng. Không hổ là nhân tài ăn nói, trước tiên không bàn đến do cô cố ý hay vốn bản tính đã thế, nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận quả thật trình độ Ngữ văn của lớp tôi quá có vấn đề, tuy hầu hết thời gian chúng tôi đều mở miệng oán trách thầy Trần, có điều thành thật mà nói, đại đa số chúng tôi cũng chẳng mấy chú tâm đến môn học này. Nói một câu khó nghe chính là: ngày hôm nay bị thế này hoàn toàn đáng đời chúng tôi.
Tiết thứ hai trong ngày là môn Lịch sử, giáo viên Lịch sử cũng nức danh khắp trường là miệng có gai, không ngại ngần tiếp tục đả kích chúng tôi. Cách nói chuyện của cô lại càng trực tiếp hơn nữa: “Tôi đứng lớp đã nhiều năm, đừng nói lớp Thực nghiệm, cho dù lớp bình thường, tôi cũng chưa từng thấy lớp nào như lớp này. Một đám con gái ào ào, vô kỷ luật thì không nói làm gì, bây giờ ngay cả người lớn cũng dám xem thường, thầy cô cũng dám đuổi đi, các em cũng có bản lĩnh lắm. Cô chủ nhiệm của các em là một giáo viên rất có trách nhiệm, thế mà cũng bị các em nói đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ, các em thật sự khiến cho giáo viên chúng tôi cảm thấy đau lòng!”
“Tôi đang lên lớp các em đấy, tốt nhất các em khiếu nại tôi với lãnh đạo nhà trường luôn đi, dù sao bây giờ cũng chẳng có mấy giáo viên muốn dạy lớp này. Tôi thực sự rất đồng cảm với giáo viên chủ nhiệm của các em. Nếu là tôi, tôi đã xin bỏ lớp rồi!”
Lần đầu tiên thấy cô Lịch sử tức giận đến mức này. Cả lớp không ai dám lên tiếng, trong lòng càng nghĩ lại càng sợ tiết cuối môn Chính trị sắp đến.
“Các em, chúng ta dùng tiết Chính trị này tổ chức họp lớp trước, ngày mai sẽ học bù.” Điều gì nên đến cũng phải đến, giọng nói mệt mỏi của cô chủ nhiệm từ bục giảng truyền xuống.
“Việc phiếu đánh giá lần này, tôi tin các em đều biết cả rồi, vấn đề của tôi là do chính tôi làm không tốt, nhưng về phía thầy Trần, tôi mong các em có thể cử ra một đại diện đến xin lỗi thầy một câu. Thầy là giáo viên bị đánh giá thấp điểm nhất trong toàn khối, việc này gây ảnh hưởng không nhỏ đến tên tuổi của thầy, hơn nữa thầy cũng là một giáo viên rất có tinh thần trách nhiệm, có lẽ chỉ vì phương pháp dạy của thầy không thích hợp với các em.” Hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, cô chủ nhiệm không hề bùng phát với chúng tôi, nhưng như thế này lại càng khiến người ta thấp thỏm không yên.
“Hôm nay có lẽ đã có giáo viên nói các em rồi nhỉ? Hơi nặng lời một chút, cũng mong các em bỏ qua, suy cho cùng thầy Trần là một người rất được những giáo viên khác kính trọng.” Giọng cô chủ nhiệm rất trầm, khiến người khác nghe mà thấy hổ thẹn, “tiếp theo đây sẽ nói về vấn đề của tôi. Trước tiên tôi xin lỗi các em, những gì các em viết tôi đều đọc hết, bây giờ tôi mới biết thì ra các em có nhiều ý kiến với tôi đến như vậy.” Cô chủ nhiệm ngừng một lát, dường như đang suy nghĩ tiếp theo nên nói những gì, “rất cảm ơn các em đã chỉ ra những thiếu sót của tôi, tôi biết cho dù với tư cách của một chủ nhiệm lớp hay một giáo viên môn Chính trị tôi đều có những điểm chưa tốt, bây giờ tôi mới biết thì ra những lúc không cười gương mặt mình rất hung ác, khó coi.” Cô chủ nhiệm trào phúng nói, còn những học sinh ngồi bên dưới chúng tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Chúng tôi đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ bị mắng thật thảm, nhưng hoàn toàn không ngờ cô chủ nhiệm lại cực kỳ bình tĩnh, thân thiết nói với mình những lời này.
“Sau này lên lớp tôi sẽ cố gắng cười nhiều hơn một chút, cũng sẽ điều tiết không khí tiết học. Các em nhận xét tôi làm giáo viên chủ nhiệm rất lười, không quan tâm lo lắng cho lớp chỉ biết phê bình, vốn dĩ là vì tôi tin tưởng nên mới thả tay không can thiệp vào, nếu như các em cho rằng tôi phải là người đứng ra dẫn dắt, bắt đầu từ nay tôi sẽ chú ý hơn. Cuối cùng, nếu bây giờ các em còn ý kiến gì nữa, có thể nói ra.”
Nói thật lòng, tôi thực sự vô cùng bội phục tính tình của cô chủ nhiệm, nếu cô cũng giống như các giáo viên khác lớn tiếng chỉ trích hoặc phê bình, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy sợ hãi, sau đó dần dần sẽ không cảm thấy gì nữa. Nhưng bây giờ chúng tôi chỉ cảm thấy hổ thẹn và không yên, đối diện với một giáo viên chủ nhiệm đã cố gắng hạ mình đến hết mức có thể, chúng tôi hoàn toàn không cách nào không cảm thấy hổ thẹn. Nhìn gương mặt của những bạn học khác tôi biết hầu hết mọi người cũng đang hối hận giống mình. Cho dù cô chủ nhiệm có ý hay vô tình, tôi đều thực lòng bội phục cô, ván cờ này của cô đã có một bước đi vô cùng kỳ diệu.
Sau khi tan học, lớp trưởng thông báo cán bộ lớp ở lại họp, nội dung là viết thư xin lỗi thầy Trần và cô chủ nhiệm.
Đưa mắt nhìn những chú chim nhỏ nhảy nhót lích chích ngoài cửa sổ, tôi thầm nghĩ có lẽ sự việc này cũng nên đến đây là kết thúc được rồi?