Đọc truyện Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất – Chương 37: Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi (2)
“Ê Cá, người La Trạc Kiệt thích không phải cậu đấy chứ?” Chúng tôi chuyển địa điểm đến một quán ăn nhỏ bên cạnh, vừa gọi món xong, con nhỏ háo sắc nào đó đã lên tiếng hỏi.
“Ha ha, sao cậu nghĩ thế?” Nội công tâm pháp Thái cực quyền lấy tĩnh chế động gì đó chính là thứ tôi thích nhất.
“Thôi đừng giả vờ, cậu mà bảo không biết mình là người đầu tiên không tin đấy!” Thang Tuyết Phân khinh bỉ ra mặt, “ngoài mặt ra vẻ không thèm quan tâm, cái gì cũng không để ý, chẳng qua trong lòng tường tận đến từng ngóc ngách, tính toán cụ thể rõ ràng hết cả rồi chứ gì. Cậu tưởng qua mặt được mình chắc?”
Ha ha, trực giác của động vật đơn bào nhạy thật đấy. Mặc dù trước nay tôi cũng chẳng cố ý giấu diếm tính cách thật của mình với cậu ấy.
“Thì mình biết đấy, rồi làm sao?” Tôi nở nụ cười xấu xa, “nhường cậu ấy cho cậu đấy, có được không?” Sau đó tôi cầm cốc nước trên bàn, tự ảo tưởng bản thân đang cực kỳ duyên dáng uống một ngụm, gì thì gì hình tượng vẫn rất quan trọng!”
“Mình thèm vào, trai của cậu còn lâu mình mới thèm!” Thang Tuyết Phân bĩu môi.
“Sặc! Khụ khụ…” Tôi ngồi nghe mà muốn phun nước bọt, có điều đại não lại phản ứng ngược, hại tôi bị sặc nước. Nghiên Bân vội vàng vỗ lưng cho tôi.
Tôi khó khăn điều hòa hơi thở, lại bắt gặp ánh mặt quái dị từ xung quanh chiếu vào người mình, trời ạ, hôm nay quả nhiên là ngày tôi bị ăn hành mà!
“Khụ, mình với cậu ấy chẳng có gì cả, cậu cứ thích cậu ấy đi! Mình lấy nhân cách của mình đảm bảo nhân cách cậu ấy hoàn toàn không có vấn đề!” Tôi chỉ tay lên trời lập lời thề.
“Chẳng có gì sao cậu phải lấy nhân cách của mình ra đảm bảo nhân cách của người ta? Đổi lại là mình, cậu có chịu lấy nhân cách của cậu ra đảm bảo nhân cách của mình không?” Ánh mắt của Thang Tuyết Phân đang nói rằng “đồ gà như cậu chết đến nơi còn cứng miệng.”
Tôi cứng họng, thực sự bị cậu ấy đẩy vào thế khó rồi, ôi nửa câu sau của cậu ấy, “đương nhiên rồi, mình sẽ dùng nhân cách để đảm bảo với người chịu mua cậu rằng cậu nhất định sẽ giúp người ta đếm tiền!” Tôi rất hiền lành nói.
“Con cá mập chết tiệt!” Về vấn đề đạo hạnh ấy mà, cậu ấy vĩnh viễn cũng không thông nổi, “mình mà thèm á, người tiểu thư đây thích chỉ được phép có một mình tiểu thư đây trong mắt thôi nhé! Tên nhóc La Trạc Kiệt đi thích một nữ yêu quái như cậu kia ấy mà, dù cũng được xem là một cổ phiếu tiềm năng, có điều tiểu thư đây ngại để mắt tới lắm!” Bạn nữ nào đó hùng hồn tuyên bố.
“Thế cơ à?” Tôi nói mát.
“À phải, lúc nãy cậu với La Trạc Kiệt chém gió những gì thế?” Biết thừa tôi muốn biết nhưng tuyệt đối không đời nào mở miệng hỏi, Nghiên Bân lên tiếng thay tôi.
“Bọn mình nói nhiều chuyện lắm, có điều cậu ấy giỏi lắm ấy, cho dù mình đẩy đề tài câu chuyện ra xa đến đâu, cậu ấy cũng có cách nội trong vòng 3 câu kéo nó về lại trên người Cá.” Thang Tuyết Phân hơi thất bại nói, sau đó nghiêm khắc quay sang tôi: “Cá, một con người thế này, cậu nhất định phải túm cho thật chặt đấy!”
“Thôi nghỉ nói đã, ăn trước đã.” Đồ ăn dọn ra bàn rồi,tạm thời dừng câu chuyện lại đã.
Uống được mấy muỗng canh, còn chưa kịp động đũa người nào đó lại bắt đầu.
“Thật đấy, Cá à, người này rất rất không tồi đấy, lại còn học lớp Thực nghiệm 2 nữa, thành tích tuyệt đối không thể đùa được đâu. Mặc dù mới nhìn không có vẻ dễ gần cho lắm, nhưng mà vừa mở miệng là khác ngay, không những biết nói chuyện mà còn biết dẫn dắt đề tài câu chuyện nữa, chắc chắn là một người sâu sắc và chính chắn, phải ghép đôi với một người nham hiểm như cậu là cậu ấy bị thiệt đấy.” Bạn nữ háo sắc nào đó càng nói càng kích động.
Tôi băn khoăn không biết liệu có nên nói với Thang Tuyết Phân “ngại quá đi mất, mình không cẩn thận ép cậu ấy thích mình mất rồi” không nhỉ?
“Nếu ưu điểm nhiều như thế thật thì cậu lên đi! Cỏ thơm cho dù có chủ cậu cũng có thể nhổ cỏ mà, huống chi người này trước mắt vẫn chưa về tay đội nào.” Tôi không vui nói. Nhưng mà người cậu ấy nói thực sự là La Trạc Kiệt à? Tại sao không giống chút nào với người tôi biết thế nhỉ?
“Mình nhổ rồi đấy chứ, à không, ý mình là mình giúp cậu kiểm định rồi, cậu ấy bén rễ sâu lắm. Yên tâm nhé, ngoại trừ cậu, không ai nhổ cậu ấy lên được đâu, chẳng qua cậu nỡ nhổ hay không thôi?” Cậu ấy cười híp mắt nói. Bạn học, bạn nghĩ cậu ấy là sâu răng hay sao vậy?
Đương nhiên… không nỡ rồi, làm sao nỡ cho được?
“Ăn cơm của cậu kìa!” Tôi không muốn phản bác cậu ấy, bởi vì tôi phản bác không lại.
“Theo mình á, nếu bây giờ cậu ấy chưa tỏ tình với cậu chắc chắn vì muốn đợi thiĐại học xong, không lẽ cậu ấy muốn hai người đường đường chính chính yêu nhau à? Thật là một chàng trai quá tinh tế!” Thang Tuyết Phân thấy tôi không phản bác cho nên càng nói càng màu mè.
Đường đường chính chính à? Tôi cứ nghĩ vì cậu ấy không muốn ảnh hưởng đến việc học, phương diện này đúng là trước nay tôi chưa từng nghĩ đến.
Nhưng có thật là thế không?
“Cậu nghĩ quá nhiều.” Tôi không biết phải nói gì với cậu ấy nữa.
“Mình nghĩ quá nhiều hay cậu nghĩ quá ít chỉ có mình cậu biết thôi. Dù mình không biết rốt cuộc cậu và cậu ấy là thế nào, nhưng mà chỉ cần là quyết định của cậu, mình sẽ ủng hộ hết mình. Ai bảo cậu thông minh hơn mình, chắc chắn cậu có lý của cậu thôi.” Ánh mắt tin tưởng của Thang Tuyết Phân làm tôi hơi cảm động, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi những lời như vậy.
“Quả nhiên là cậu nghĩ quá nhiều. Với lại việc tiểu thư đây thông minh hơn cậu là đương nhiên!” Tôi vẫn cứng miệng nói, nghiêng đầu cười với Nghiên Bân nãy giờ vẫn duy trì chế độ im lặng.
Thái độ im lặng của cậu cũng là thay lời muốn nói sẽ ủng hộ tất cả quyết định của mình à? Xin hỏi, mình có thể suy đoán theo chiều hướng có lợi như vậy không?
Đột nhiên tôi cảm thấy những món ăn trên bàn hôm nay ngon vô cùng, rất thơm, rất ngọt.
Sau bữa ăn, vì buổi chiều Nghiên Bân phải đón em trai nên cậu ấy về nhà trước. Thang Tuyết Phân muốn đến siêu thị mua ít đồ, vốn dĩ tôi cũng định đi cùng cậu ấy, ai ngờ thình lình nhận được điện thoại của ba, bảo tôi đi mua Giáo trình Access, cho nên tôi đành phải lọc cọc quay lại nhà sách.
Chọn sách xong, tôi đưa mắt liếc đồng hồ đeo tay, mới 2 giờ chiều, về nhà sớm thế này cũng chẳng có việc gì làm, thế là tôi đến khu vực sách kinh điển rút ra một quyển “Những người phụ nữ nhỏ bé”. Sách đã hơi cũ, hẳn là có chút lịch sử, chẳng qua không biết là do bị nhiều người lật xem nên cũ, hay do bị người ta xếp vào một góc, từ trước đến nay trong nhà sách chỉ có duy nhất một quyển này. Có điều theo tôi đoán chắc là vế sau, cứ nhìn quyển sách đáng thương bị nhét tận cùng dưới đáy của giá sách, cô đơn trơ trọi chỉ có một mình thì biết.
Tôi khom người thương tiếc cầm quyển sách lên, đi đến khu vực đọc sách chọn một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ ngồi xuống, lại gọi một cốc cà phê, sau đó chầm chậm thả hồn vào thế giới trong sách. Cho tôi một lần trải nghiệm cảm giác của giai cấp tiểu tư sản xem nào.
Sau khi đọc xong tôi gập sách lại, theo thói quen muốn dùng tay day day mắt cho đỡ mỏi.
Bất thình lình một cánh tay như thể mọc ra từ trong không khí giữ cánh tay đang định đưa lên mắt của tôi lại, tôi sợ đến nỗi thiếu chút nữa hét toáng lên.
“Dọa cậu hả? Xin lỗi nhé.” Chắc vì nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng của tôi, người nào đó cũng bị giật mình, vội vàng thả tay tôi ra.
Tôi ngoảnh đầu nhìn cậu ấy, tay vẫn đưa lên dụi mắt theo thói quen.
“Không được đâu, sách bẩn đấy, đừng đưa tay lên mắt.” Cậu ấy một lần nữa giữ cánh tay tôi lại.
“Hả?” Đại não của tôi vẫn chưa kịp phản ứng.
“Lát nữa nhớ đi rửa tay đấy!” Cậu ấy dặn dò.
“Ồ!” Tôi lại theo thói quen gật đầu.
Á? Làm gì thế? Tôi có phải con nít đâu! Cho nên, cuối cùng tôi cũng tỉnh rồi đấy.
“Sao cậu vẫn còn ở đây?” Tôi nghi ngờ, cậu ấy đến từ lúc nào thế nhỉ?
“Lúc mình đến thấy cậu đang đọc sách nên không gọi, ai ngờ thành ra dọa cậu một trận.” Cậu ấy ngại ngùng nói.
“À, không sao, giật mình thôi mà.” Do cảm giác và phản ứng của mình quá đỗi chậm chạp, không thể trách người khác được.
“Khụ, hơn 5 giờ rồi, hay là bọn mình cùng đi ăn rồi hãy về được không?” Cậu ấy đỏ mặt hơi do dự lên tiếng đề nghị, giống như câu hỏi này đã mọc rễ trong lòng cậu ấy lâu lắm rồi.
“Ừ, được.” Vì tôi đói bụng rồi, vì… tôi cũng muốn ở bên cạnh cậu ấy lâu thêm một chút.
Trong mắt người khác cậu ấy thế nào, thực ra không quan trọng với tôi lắm, điều tôi quan tâm chính là cậu ấy ở trước mắt tôi.
Một người cẩn thận từng li từng tí, rất dễ dàng đỏ mặt, rất tỉ mỉ nhưng cũng rất kiên trì. Cảm giác khi ở bên cạnh cậu ấy, yên tĩnh, thoải mái và dễ chịu.
“Đến quán nào? Nghe nói ở đây có một quán gà nướng ngon lắm.” Cậu ấy chỉ một cửa hàng thức ăn nhanh kiểu tây có tên Wallace hỏi tôi, nhìn từ bảng hiệu bên ngoài, cửa hàng này không khác mấy so với McDonald và KFC.
“Ừ, được, mình cũng muốn thử xem.” Trong vấn đề ăn uống, tôi không phải người kén cá chọn canh, cậu áy cứ quyết định là được.
“Gà nướng của cửa hàng này rất có tên tuổi, nghe mọi người ăn ngon lắm, với lại cũng không đắt.” Chúng tôi cùng đợi đèn xanh để sang đường.
“Vậy à? Vậy nhất định phải thử một lần cho biết rồi.” Ban đầu cậu ấy đi bên trái tôi, sau đó đi được nửa đường cậu ấy lại vòng sang bên tay phải. Tôi chẳng hiểu nổi.
Mãi cho đến sau này có một ngày trong lúc dạo phố, tôi phải qua đường ở đoạn đường không có đèn giao thông. Tôi gặp được một bà lão không quen đang đi bên cạnh mình, bà dè dặt vòng từ bên phải sang phía bên trái tôi, sau đó nhìn ra dòng xe cộ nườm nượp không nghỉ, tôi mới vỡ lẽ hành động kỳ lạ của người nào đó ngày hôm nay.
“Chị ơi, phiền cho hai phần gà nướng, thêm hai coca nữa.” Cậu ấy nói với nhân viên phục vụ.
“Vâng, xin đợi một chút! Tổng cộng là 30 đồng, cảm ơn.” Nhân viên phục vụ khuôn phép đáp.
“Lần này mình mời nhé, lần trước cậu mời rồi. Lần này mình không mang cặp theo đâu.” Cậu ấy giữ ví tiền của tôi lại, hơn nữa còn nhắc đến việc tôi lén nhét tiền vào cặp mình lần trước.
“Ha ha, được thôi.” Chàng trai à, tên của cậu thật ra là chết vì mặt mũi chứ gì!
“Cậu đi tìm chỗ ngồi trước đi, một mình mình đợi ở đây là được rồi.” Cậu ấy nói.
“Ừ.” Tôi sảng khoái đồng ý, có điều quét mắt một vòng xung quanh mới phát hiện ra bây giờ đang giờ cao điểm khách trong quán quá nhiều, chỉ còn trống một băng ghế tình nhân, lại còn là của một đôi tình nhân vừa ăn xong để lại.
Trong lúc tôi đang do dự, mắt đã nhìn thấy bên ngoài lại có người vào, thế là tôi không cần suy nghĩ gì nữa, nhanh chân chạy đi chiếm chỗ, mọi việc cứ để tính sau.
“Sao cậu không ăn? Chắc không phải vì không hợp khẩu vị chứ?” Cậu ấy đẩy gà nướng đến trước mặt tôi.
“Không phải.” Tôi lắc đầu. Cậu muốn mình ăn bằng cách nào đây? Một phần gà, hai cái găng tay loại dùng một lần, điều này có nghĩa là gì? Thật sự phải dùng tay xé mới ăn được sao? Tôi hối hận lắm rồi.
Liếc nhìn mọi người xung quanh, ai cũng dùng tay ăn. Ài, tay thì tay, dù sao hình tượng gì đó cũng sụp đổ từ lâu rồi. Tôi nhắm mắt, làm như vừa chết đi sống lại.
“Gà nướng ở đây ngon quá, cảm ơn cậu.” Tuy rằng tướng ăn thật chẳng ra sao, nhưng đúng là rất ngon, tôi đang suy nghĩ lần sau có nên kéo cả đám đến đây ăn thử không, tất nhiên là không tính những người không thân, tôi cũng đâu muốn chà đạp hình tượng của mình thêm nữa.
“Vậy đi học gặp lại nhé!” Tôi vẫy tay tạm biệt cậu ấy, dõi mắt nhìn cậu ấy đi xa, sau đó chuẩn bị xuất phát về phía trạm xe bus cách không xa lắm của mình.
“Chào quý khách, đây là quà tặng đặc biệt của Wallace, hoan nghênh lần sau quý khách lại đến.” Aizz, tôi quên mất mình vẫn đang đứng trước cửa quán của người ta.
“Cảm ơn ạ.” Tôi nhận lấy quà tặng.
“Chào anh, chào chị…” Những vị khách khác cũng đi ra, cho nên nhân viên phục vụ đon đả quay sang họ.
Sau đó, vào khoảnh khắc nhân viên phục vụ đưa lưng về phía mình, tôi nhìn thấy câu khẩu hiệu quảng cáo trên lưng áo cô ấy.
Aizz, chỉ là trùng hợp thôi phải không? Tôi ngẩng đầu nhìn trời.
Trên lưng áo viết: Thích cô ấy, hãy đưa cô ấy đến Wallace.