Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 30: Hội thao cấp trường


Đọc truyện Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất – Chương 30: Hội thao cấp trường

Sau trận bóng chuyền đầy xấu hổ vừa rồi, lớp chúng tôi một lần nữa không thể không đối diện với một hạng mục cũng xấu hổ không kém sắp tới, đó chính là hội thao cấp trường. Lần này, cán sự lớp môn Thể dục tay cầm danh sách đăng ký mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Chương trình hội thao gồm tổng cộng 20 hạng mục thi đấu, ngoại trừ 3 hạng mục thi đấu đôi nam – nữ có khả năng khơi dậy sự hứng thú, những cái khác đều được tổ chức theo hình thức đơn nam hoặc đơn nữ. Không lý gì con trai lớp tôi bỏ cuộc toàn bộ, chẳng qua ai mà không biết bên ngoài kia có bao nhiêu người đang đợi sẵn xem trò cười của chúng tôi?

Cho nên bốn chàng trai nổi tiếng của lớp sau khi mất ăn mất ngủ suy nghĩ, quyết định nêu cao tinh thần dũng cảm, à nhầm, xả thân vì lớp mới đúng. Các cậu ấy chia đều nhau các môn thi, trung bình mỗi người tham gia 4 đến 5 hạng mục. Không cần phải nói, việc làm này đã khiến hình ảnh các cậu ấy trong mắt cả lớp được nâng lên đến mức nào.

Bất ngờ hơn cả là tin tức sốt dẻo cán sự môn Thể dục đích thân tham gia thi vừa chạy vừa lắc vòng. Biểu cảm của cả lớp có thể gói gọn lại thế này: cơ mắt co giật hệt như nhìn thấy quỷ. Con trai lớp chúng tôi chính là khác biệt với con trai bên ngoài như thế đấy, đặc biệt ít ỏi, đặc biệt yếu ớt và đặc biệt không nỡ nhìn thẳng.

Tôi đăng ký nhảy xa, thực ra cũng là không trâu bắt chó đi cày cả thôi, cả lớp không ai nhiệt tình với mấy môn vận động, lúc này cán bộ lớp không gương mẫu đi đầu thử hỏi còn nói ai được nữa? Có điều so với cuộc thi nhảy xa ba bước năm ngoái năm nay dễ thở hơn nhiều, ít nhất có lẽ lần này tôi sẽ không đến nỗi nhảy ba lần vẫn chưa xuống được hố cát, vừa nghĩ đến chuyện cũ lại thấy nhục không thể tả.

Hội thao trường ngày đầu tiên khai mạc, cả trường nhộn nhịp như trẩy hội.

Tất cả các khối lớp tập trung đầy đủ trong sân trường, đợi đến lượt mình tiến vào sân thi đấu. Bầu không khí nói cười rôm rả, hoàn toàn bỏ qua ánh nhìn cảnh cáo nghiêm khắc của giáo viên trực ban.

Bên cạnh chúng tôi là lớp Thực nghiệm 2, lúc nhìn thấy La Trạc Kiệt tôi mỉm cười chào cậu ấy, sau đó chán nản nhìn Trinh Nhan đứng hàng đầu tiên say sưa đùa giỡn với bạn nữ đứng bên cạnh, không mảy may phát hiện ra tôi đang nhìn mình. Ngược lại, bạn nam đứng gần cậu ấy lại là người chú ý đến ánh mắt của tôi, lại còn vô cùng lịch sự gật đầu chào.

Người này là ai thế? Không quen! Đại não tôi có phản ứng đầu tiên.

Ớ? Không đúng, nhìn vóc dáng này hình như đây là bạn nam chạy đến bắt chuyện lúc tôi đến lớp các cậu ấy xem phim vào tối hôm nọ! Mặc dù gương mặt cậu ấy ra sao tôi hoàn toàn không có ấn tượng, có điều cảm giác hơi giống, hẳn là không sai vào đâu được.

Đợi gần nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi vào sân, vì lớp Thực nghiệm 2 đi trước, các cậu ấy lại đi hơi nhanh, hại chúng tôi gần như phải chạy theo sau.

“Bớ Cá! Đợi mình với, dây giày của mình tuột rồi.” Thang Tuyết Phân phía sau thình lình hét lớn.

“Cậu nhanh nhanh lên!” Tôi thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn cậu ấy.

“Binh” một tiếng, chân tôi tê cứng. Quay đầu nhìn, thì ra do mình không cẩn thận tông vào một trụ cột của hàng rào bảo vệ.


“Cá, sao thế?” Thang Tuyết Phânvội vàng chạy đến.

“Không sao, chân hơi tê chút thôi, hai đứa mình mau bắt kịp vào hàng đi, nếu không giáo viên trên sân khấu nhìn xuống sẽ thấy đội ngũ lớp mình lộn xộn lắm.” Tôi kéo cậu ấy chạy đuổi theo.

Tôi không nói dối cậu ấy, chân tôi không đau, chỉ tê rần rần thôi, hẳn là không có việc gì lớn, có điều hạng mục nhảy xa chiều nay chắc không thi nữa được nữa.

Sau khi kết thúc chương trình khai mạc, tôi báo cáo tình hình của mình với cô chủ nhiệm, cô nói bỏ thi cũng không sao, với lại may mà hạng mục nhảy xa do cô phụ trách, đến lúc đó tôi không cần đến nữa cũng được.

Không cần thi thố gì nữa, tôi đành phải tạm thời ở lại “giữ nhà”.

“Nhà” của lớp tôi được bố trí bên cạnh khu vực thi ba bước nhảy xa. Nằm chếch bên cạnh hố cát thi nhảy xa chừng 20 mét là địa bàn của lớp Thực nghiệm 2.

Tôi ngồi trong “nhà”, vừa quan sát các bạn nữ thi ba bước nhảy xa, vừa cắn bút suy nghĩ nên viết bảng tin phát thanh cổ vũ lớp mình thế nào cho khí thế.

Thấy người ta nhảy thần sầu như thế, tôi lại nhớ đến chính mình nhục như cá nục năm ngoái. May mà năm nay không phải chịu nhục nữa.

“Cá, trai đẹp số 1 toàn trường đang phá kỷ lục nhảy cao kìa, bọn mình mau đến xem đi!” Tôi vẫn chưa kịp thả bút xuống, đã bị Thang Tuyết Phân kéo chạy băng băng.

Trai đẹp số 1 toàn trường là ai? Tôi có quen đâu, hắn ta muốn phá kỷ lục thì liên quan gì đến tôi? Nhưng mà hóa trường tôi cũng có nam hậu cơ à? Vậy mà nào giờ tôi cứ nghĩ nhân vật này chỉ có trong phim truyền hình thôi!

“Con trai lớp mình đâu?” Tôi nghĩ hẳn đây mới là vấn đề lúc này mình nên quan tâm nhỉ? Tuy rằng tôi cũng không quan tâm mấy, nhưng dù sao cũng phải gương mẫu, đúng chứ?

“Cá ơi, cậu tốt quá đi mất!” Quả nhiên sinh vật đơn bào Lương Chí bị cảm động rồi.

“Đừng nhắc đến các cậu ấy nữa, rớt đài ngay từ vòng gửi xe rồi.” Bạn học Thang Tuyết Phân không nể mặt chút nào. “Đi, đi xem anh đẹp trai!”

Hai chàng trai bị vứt bỏ ai oán nhìn chúng tôi, cho nên tôi đành phải quay đầu lại nói với các cậu ấy: “Trong ‘nhà’ có nước khoáng và bánh ngọt, các cậu bổ sung thêm năng lượng nhé, buổi chiều phải thi tiếp nữa đấy.” Suy cho cùng ba ngày tới ngày nào các cậu ấy cũng tham gia thi đấu, đả kích nặng nề quá các cậu ấy suy sụp thì sao!


“Quào! Đẹp trai quá! Cá ơi mau nhìn kìa!” Thang Tuyết Phân cực kỳ kích động nói, “á, qua rồi, qua rồi! Anh ấy phá kỷ lục rồi!” Có phải cậu phá kỷ lục đâu, xin hỏi cậu kích động cái gì?

“Quào! Anh ấy nhìn qua bên này kìa!” Thang Tuyết Phân kích động túm chặt tay tôi.

“Ài, đau mà! Đừng nhìn nữa, trai đẹp ngắm thôi là được rồi, đừng hy vọng gì cả, cậu chưa nghe nói câu trai đẹp đều thiếu nhân tính à!” Như hai trai đẹp lớp Thực nghiệm 1 ngày trước ấy, sớm đã không coi người bạn cùng bàn như Nhạn ra gì. Vậy mới nói, trai đẹp chính là loại sinh vật bị con gái chiều hư mà thành.

Các hạng mục thi đấu buổi chiều khá sát sao, mà con trai lớp tôi cũng rất trâu bò, một người thi nhảy xa, một người chạy 200 mét, hai người chạy vượt rào, một trong hai người chạy vượt rào sau khi thi xong phải tham gia tiếp ba bước nhảy xa, cuối cùng cả bốn còn phải cùng nhau chạy 4 x 100 mét tiếp sức. Cho nên ấy mà, các cậu ấy thật không dễ dàng gì!

Dù cô chủ nhiệm bảo tôi không cần đến khu vực nhảy xa điểm danh, nhưng tôi vẫn cảm thấy qua thử bên đó quan sát tình hình thì tốt hơn.

Tôi đến bên cạnh cô chủ nhiệm đang chuẩn bị điểm danh từng vận động viên, lễ phép lên tiếng: “Thưa cô.”

“Dung Dung em không tham gia được thì cứ về trại của lớp trước đi, tôi sẽ giúp em ghi chú không tham gia.” Cô chủ nhiệm ngẩng đầu nói với tôi.

“Dạ, em cảm ơn cô.” Tôi xoay người định ra về, khóe mắt lại vô tình lướt qua người nào đó đang khiêng một chiếc ghế đi về hướng này.

Vì người của lớp Thực nghiệm 2 đều tập trung ở đây, giờ phút này nếu chào cậu ấy tuyệt đối là một việc làm lú lẫn, hơn nữa biết đâu chừng ngay cả cô chủ nhiệm cũng…, thế thì rắc rối to, cho nên tôi lập tức chuồn đi ngay.

Về đến “nhà”, tôi tìm một chỗ ngồi xuống, sung sướng như tiên, vì ai nấy đều đi cổ vũ, nhưngcũng phải có người trông “nhà”, cho nên thương binh một nửa tôi đây liền có thể ung dung, thoải mái ngồi một chỗ hóng gió. Những ngày tháng không cần phơi nắng dầm mưa thật tuyệt vời biết bao!

Nhìn thấy La Trạc Kiệt khiêng chiếc ghế đến ngồi đối diện cô chủ nhiệm, hai người một trái một phải hai bên đường chạy, giống như hai ông thần giữ cửa. Có điều, nhiệm vụ của cậu ấy nhẹ nhàng hơn cô chủ nhiệm của tôi nhiều, cậu ấy không phải ghi thành tích, chỉ là đeo hai chiếc điện thoại trước ngực, cứ thế quan sát cuộc thi mà thôi.

Ớ? Khoan đã! Chắc không phải vì thấy tên tôi trên danh sách thi đấu nên cậu ấy mới cố ý làm thế này đấy chứ? Chẳng là vì muốn đảm bảo tính công bằng của cuộc thi, nên trước khi hội thao bắt đầu cán sự môn Thể dục của mỗi lớp đều nhận được danh sách vận động viên đăng ký tham gia.        

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, có điều tôi cũng đâu thể chạy đến trước mặt nói với cậu ấy tôi bỏ thi được, suy cho cùng đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.

Cho nên cảm giác thoải mái lúc nãy một đi không trở lại, bây giờ tôi lại bắt đầu thấy bồn chồn.


“Cá ơi, mau đem hộp thuốc qua đây! Lương Chí ngã rồi!” Lớp trưởng ở phía xa hét lớn gọi tôi chạy qua đó.

“Ừ, mình đến ngay!” Suy nghĩ trong đầu bị cắt đứt, tôi theo bình thường người khác bảo gì làm đó.

“Chỗ về đích đường chạy vượt rào nhé, cả lớp mình đều ở đó!” Lớp trưởng hét lớn sau lưng tôi.

Tôi chạy thục mạng cả đoạn đường, chen vào giữa đám đông, ngồi xuống cạnh Lương Chí, nói: “Hộp thuốc đến rồi đây.” Sau đó, một thầy giáo Thể dục lập tức nhận lấy, bắt đầu khử trùng cho đầu gối của Lương Chí.

Đám con gái lớp tôi vây kín xung quanh cậu ấy, vẻ mặt ai nấy đều cùng một biểu cảm lo lắng giống nhau.

“Được rồi, các em cử hai bạn dìu bạn ấy đi về phía bục chào cờ, phòng y tế của trường ở bên đó, mặc dù nhìn qua hình như chỉ bị xây xát một chút, nhưng kiểm tra kỹ vẫn an tâm hơn.” Thầy Thể dục trả hộp thuốc lại cho tôi.

“Đi thôi nào.” Hai bạn nam khác trong lớp tôi vội dìu Lương Chí đứng dậy.

“Hay để con gái bọn mình đi cho, lát nữa các cậu phải thi tiếp mà, mà lát nữa hạng mục 4×100 mét các cậu bỏ thi luôn đi nhé.” Lớp phó dứt khoát nói, sau đó ra hiệu cho hai bạn nữ tương đối cao thay hai bạn nam dìu Lương Chí. Tuy hạng mục 4×100 mét điểm thành tích được tính nhân đôi, nhưng lần này chúng tôi không thể không bỏ cuộc.

“Nhưng mà…” Lương Vỹ vẫn muốn nói gì đó.

“Các vận động viên tham gia chạy ngắn 200 mét của bảng B lập tức đến khu vực thi đấu đăng ký! Nhắc lại lần nữa, các vận động viên…” Giọng thông báo dễ nghe từ đài phát thanh truyền vào tai mọi người.

“Thôi thế cũng được! Bọn mình đi đăng ký đã.” Lương Vỹ đành thỏa hiệp.

Tôi ôm hộp thuốc đứng dậy, nói với các bạn nữ vẫn còn đứng tần ngần tại chỗ: “Mình về doanh trại cất hộp thuốc đã, nếu được các cậu cứ qua đó cỗ vũ cho con trai lớp mình trước đi, mình mang nước khoáng đến sau.”

“Ừ, thế bọn mình đi luôn đây, cậu cũng nhanh lên nhé.”  Mắt thấy đứng đây cũng không giúp được gì, chi bằng đi cổ vũ cho mọi người có khí thế thi đấu mới là việc làm thực tế hơn.

Cho nên người nào đó đang ngồi ngốc bên khu nhảy xa đã bị tôi vứt ra sau đầu một cách gọn ghẽ, đẹp đẽ như thế.

Bởi vì bốn chàng trai lớp tôi vốn đã nức tiếng xa gần “thư sinh quèn trói gà không chặt”, giờ lại thêm một người bị “trọng thương”, cho nên ngay cả một điểm bốn chàng hiệp sĩ này không kiếm về được.

Có điều lúc tuyên bố thành tích của các lớp vào ngày thi đấu cuối cùng bế mạc hội thao, thế mà lớp tôi vẫn giành được vị trí thứ 5 của bảng B.


Điều đó cũng có nghĩa, giang sơn này hoàn toàn là một tay con gái chúng tôi gây dựng nên, thậm chí nếu nói lần hội thao này toàn bộ do con gái bao thầu cũng không quá đáng chút nào. Hơn nữa những lớp ban Tự nhiên muốn xem chúng tôi xấu mặt cũng bị chúng tôi đạp dưới chân không thương tiếc, lần này hẳn phải sầu đến nhăn nhúm mặt mày rồi.

Khi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bất ngờ nhìn hàng ngũ lớp tôi, chúng tôi càng thêm hưng phấn vỗ tay rầm rầm, nụ cười tự hào rạng rỡ trên gương mặt.

Đương nhiên, chúng tôi đã tức thời tự động hóa bỏ qua bốn gương mặt thảm thiết nào đó trong lớp rồi, ha ha.

Hội thao kết thúc, hiệu trưởng bất thình lình thông báo: tối nay giáo viên và học sinh toàn trường tập trung tại sân thể dục xem phim điện ảnh cách mạng “Chàng lính nhỏ Trường Ca”.

Lời vừa dứt, âm thanh bất mãn đã dậy sóng cả trường. Tuy rằng chúng tôi không bị bạo lực trấn áp, nhưng cũng chẳng có yếu tố bất ngờ gì xảy ra, phản đối của chúng tôi bị lãnh đạo trường ngó lơ hoàn toàn. Cho nên mọi người chỉ đành bất lực giải tán, chuẩn bị buổi tối lại tiếp tục.

(Sau đây là phần xì-poi:

Lúc hết phim ai nấy đều vội vàng tản đi, người qua người lại, tôi thả bộ thong dong không nhanh không chậm, thành công bị các cậu ấy bỏ rơi lại.

Tôi vốn nghĩ đứng tại chỗ đợi người khác đi hết sẽ an toàn hơn một chút, ai ngờ vẫn bị người ta bị đẩy mạnh một cái.

“Xin lỗi nhé!” Tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt, người vừa vấp phải tôi đã nhanh chóng biến mất giữa biển người.

Tôi đưa tay xoa bả vai bị đụng đau, trong lòng khẽ bi ai: quả nhiên Trung Quốc chẳng có gì nhiều, chỉ có người là nhiều nhất.

“Cẩn thận!” Có người dùng sức nắm chặt cánh tay phải tôi lại, kéo tôi sang một bên.

“Đứng ngơ ngẩn chỗ người ta qua lại dễ bị tông trúng lắm! Lần sau đừng có thế nữa!” Tôi ngẩn người một lúc, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cánh tay, ra là cậu ấy cơ đấy.

“Cảm ơn cậu!” Cậu ấy còn giận à? Sao tôi cứ thấy quái quái thế nào ấy?

“Đợi lát nữa hãy đi.” Giọng điệu cậu ấy hòa hoãn đôi chút.

“Ừ, cũng được.” Tôi cũng đang có ý này,mà không cần hỏi nguyên nhân tôi cũng đại khái đoán được vì sao cậu ấy tức giận rồi. Cho nên tôi cười thầm trong lòng, cảm giác bức bối lúc nãy đột ngột bốc hơi sạch sẽ.

Yên lặng đứng cạnh cậu ấy, nhìn đám đông chen chúc ồn ã, chúng tôi không ai nói điều gì.

Khung cảnh náo nhiệt xung quanh và chúng tôi yên tĩnh đứng đây tạo thành một sự tương phản quá lớn. Bỗng nhiên tôi có cảm giác dường như thời gian đang dừng lại ở giây phút này, giống như đi xem pháo hoa, đột nhiên trong chớp mắt có thể tìm thấy được sự vĩnh hằng.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.