Đọc truyện Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất – Chương 22: Cuộc thi Toán
Khi danh sách những người đủ điều kiện tham gia cuộc thi Toán chuyền đến tay tôi, tôi ngất trên cành quất.
Không phải vì không tìm thấy tên của mình, mà là, vừa liếc qua tên mình đã đập vào mắt, đó cũng là nguyên nhân khiến tôi phát ngất.
Tôi là người rất hiểu mình hiểu người, học sinh có thành tích môn Toán như tôi, căn bản không thể nào xuất hiện ở trên được. Vậy cho nên, tôi bắt đầu lần tìm từ dưới danh sách đi lên, và rồi tôi hân hạnh phát hiện ra, tên mình nằm chiễm chệ ở vị trí đội sổ.
Họ tên: Dung Dung, thanh tích tham khảo: 89 điểm. Thành tích tham khảo này chính là thành tích môn Toán của tôi vào kỳ thi cuối kỳ năm ngoái.
Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu 5% yếu tố bất ngờ ngoài dự liệu thầy giáo Địa lý nói đến trước khi phân ban là gì rồi, cô chủ nhiệm từng nói cơ sở để xét tuyển vào lớp Thực nghiệm 2 chủ yếu dựa vào thành tích môn Toán, sau đó mới xem đến môn Chính trị.
Cũng có nghĩa, nếu cô chủ nhiệm không ra tay giữ tôi lại, đoán chừng có lẽ bây giờ tôi đang học ở lớp Chính trị kém hơn. Suy nghĩ này khiến tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Đắn đo một lúc lâu, tôi miễn cưỡng đánh một dấu X bên cạnh tên mình ở vị trí cuối cùng, dù cực kỳ không muốn tham gia, nhưng cả lớp tôi đều đăng ký, tôi không muốn khác người, hơn nữa thành tích môn Toán của tôi đã đủ hấp dẫn sự chú ý lắm rồi, nếu bây giờ lại đóng vai người nổi bật nữa, tôi chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Xem ra sắp tới không thể đến thư viện chỉ để nhàn hạ đọc tiểu thuyết được nữa, ahuhu.
Bạn cùng bàn Thang Tuyết Phân nhìn tôi không dám lên tiếng, thật ra thì chẳng có gì to tát lắm, dù sao tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với môn Toán rồi, vậy nên tôi cũng hồi máu lại từ trong trạng thái tê liệt nhanh thôi.
Thư viện.
“Hôm nay cậu đến sớm thế?” Bởi vì phải tập trung tinh thần cao độ học Toán, vừa ăn cơm xong tôi vội vàng chạy ngay đến thư viện, ai ngờ người nào đó còn đến sớm hơn.
“Tiết cuối của hôm nay là sinh hoạt lớp, giáo viên cho nghỉ sớm.” Thấy tôi đến, La Trạc Kiệt rất tự nhiên gom sách vở đặt trên bàn để ra sau ghế, nhường lại vị trí bên cạnh cho tôi.
“À.” Tôi ừ một tiếng, để sách và vở bài tập Toán xuống bàn, sau đó ngồi vào chỗ.
Sau đó, hai chúng tôi không ai nói tiếng nào nữa, cậu ấy làm bài tập, tôi xem sách Toán.
Thư viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt thỉnh thoảng vang lên. Không thể phủ nhận, đây là một nơi cực kỳ thích hợp cho việc tự học. Có điều…
Tôi thực sự không xem nổi nữa, trong lòng chỉ có một mong ước là được chạy lên tầng trên mượn một quyển tiểu thuyết! Tôi âm thầm gào thét. Càng xem mấy đề Toán này, tôi càng nảy sinh kích động muốn ra tay giết người!
Thình lình một quyển “Tuyển tập tác phẩm văn học thanh thiếu niên” xuất hiện trước mặt tôi, tôi đực mặt ra, sau đó quay đầu nhìn sang cậu ấy.
Cậu ấy đưa tay chỉ về phía kệ xếp những tạp chí, sách báo xuất bản định kỳ, không nói gì. Tôi nhận lấy, vui vẻ lật ra xem.
15 phút sau.
Cậu ấy vỗ vai tôi, chỉ vào quyển vở đã gập lại của mình, rồi chỉ sang quyển tạp chí tôi đang xem dở, ý bảo mình phải đi rồi.
Tôi đành trả quyển tạp chí lại cho cậu ấy. Haizz, đồ nhỏ nhen!
Sau đó, tiếp tục cúi đầu xem sách Toán.
….
Tại sao lại tính không ra, ở đây đặt 6X là ẩn, tại sao sau khi giải ra lại không thấy Y đâu, đề bài yêu cầu tìm Y cơ mà? Không lý nào lại làm mất Y được!
Vậy là tôi múa bút hết 3 tờ giấy nháp viết chằng chịt các bước giải, có điều vẫn không tìm ra đáp án. Đồ môn Toán phiền phức!
Khi tôi chuẩn bị hại đến tờ giấy nháp thứ 4, đột nhiên La Trạc Kiệt đưa tay sang cầm lấy cây bút trong tay tôi, dọa tim tôi suýt nữa đã nhảy ra ngoài.
Lúc đầu ngón tay chúng tôi vô tình chạm vào nhau, cậu ấy hơi đỏ mặt, sau đó đến lượt gương mặt tôi cũng nóng rần lên, vậy là có hai quả táo đỏ tươi ngon mới hái ra mắt thị trường đây, mời mua mời mua.
Cậu ấy lấy giấy nháp và bút của tôi, kéo sách Toán của tôi đặt giữa hai người, bắt đầu nhỏ giọng giải thích cho tôi.
“Đầu tiên phải biến X thành Y, khi thay vào nhớ cẩn thận không được để điều kiện đã biết này đánh lừa, cuối cùng thay vào Y là được rồi, cậu tự làm thử đi.” Cậu ấy giảng giải từng chi tiết cặn kẽ cho tôi một lần, sau đó trả giấy nháp để tôi tự mình làm.
Tôi nhận lại bút, thấy cậu ấy dường như không có ý định quay đầu về, đành nói: “Cậu đọc sách trước đi, làm xong mình sẽ đưa cậu kiểm tra.”
……
Hai năm sau khi đã bắt đầu cuộc sống đại học lưu lạc, mỗi lần vào thư viện nhìn thấy một cặp tình nhân ngồi tựa sóng vai thì thầm giảng bài cho nhau, tôi đều không kiềm được nhớ lại hình ảnh của ngày hôm nay.
…..
Mấy ngày tập trung tinh thần cao độ tuyệt đối không đem lại thay đổi trời long đất lở gì đối với thành tích môn Toán của tôi, chẳng qua giờ đây tôi đã hiểu rốt cuộc học kỳ này giáo viên giảng những gì mà thôi.
Vì số lượng học sinh đăng ký tham gia cuộc thi Toán tương đối nhiều, nhà trường đặc biệt sắp xếp cuộc thi được tổ chức ở giảng đường bậc thang của khu nghệ thuật. Những lớp ban Xã hội chúng tôi thi ở phòng 101, ban Tự nhiên ở phòng 102.
Tôi được xếp ngồi hàng đầu tiên, khi giáo viên mở cánh cửa thông giữa hai giảng đường, vì ngồi ở vị trí chính diện cửa bên này, cho nên vừa ngẩng đầu lên tôi đã thấy Lý Cẩm Bội ngồi đối diện mình ở phía bên kia.
Cậu ấy híp mắt nhìn tôi một lúc, sau đó lấy mắt kính trên bàn mang vào, lại nhìn thêm lần nữa, cuối cùng quay đầu sang bên cạnh, rất lớn tiếng hô lên: “Mập, cậu ấy ngồi đối diện kìa!” Người trong cuộc tôi đây trên đầu chảy đầy vạch đen.
May mà tôi không nhìn thấy La Trạc Kiệt, các bạn lớp tôi cũng không biết “cậu ấy” trong miệng Lý Cẩm Bội là ai, nếu không mặt mũi tôi xem như không còn gì nữa.
Đề thi vừa phát xuống, tôi dành 5 phút xem qua toàn bộ câu hỏi, biết ngay đây chính là bi kịch đời tôi mà.
Phần trắc nghiệm, không câu nào biết làm, chọn tất cả đáp án A, so với đánh lụi cách làm này có khả năng kiếm điểm cao hơn.
Phần điền vào chỗ trống, hết cách rồi, dựa theo nguyên tắc cũ mà làm vậy. Chắc chắn có một câu đáp án không phải 1 thì là 0, vậy nên tôi đành ăn may một nửa điền 1 nửa còn lại điền 0.
Sau đó tập trung tinh thần giải bài tập lớn, không biết làm cũng phải viết được công thức, như thế kiểu gì cũng có điểm.
Đến tận lúc nộp bài, tôi chỉ biết làm một nửa phần bài tập lớn, những cái khác nghe theo ý trời. Tại sao chỉ có một nửa? Bởi vì nửa còn lại tính không ra, tính đi tính lại đến mấy lần vẫn bế tắc nên tôi khỏi tính luôn.
Về đến lớp, mọi người đều rôm rả bàn đề, nửa chữ tôi nghe cũng không hiểu, vậy nên tôi kéo Nghiên Bân cùng ra sân thể dục tản bộ.
“Bánh bao cậu biết không? Các cậu ấy ai cũng nói La Trạc Kiệt thích mình.” Tôi vừa đi vừa đưa chân đá những hạt nhựa màu đỏ trên đường chạy điền kinh.
“Cho xin đi, chỉ cần thấy ánh mắt cậu ấy nhìn cậu cũng đủ biết rồi, mình ám hiệu cho cậu mười vạn tám ngàn lần rồi, chỉ có bản thân cậu chưa được giải ngố thôi.” Nghiên Bân không đồng tình nói với tôi.
“Á? Thật thế à? Quả nhiên ở gần Bánh bao, ai cũng bị ngốc đi.” Tôi cười đến là vô tội.
“Con cá mập chết tiệt, muốn chết chứ gì?” Thế là, người nào đó bắt đầu đuổi đánh tôi.
Các cậu đều biết thì tốt, trước mặt các cậu ấy, tôi không muốn bí mật của mình vẫn còn là bí mật.
….
“Phải rồi, dạo này cậu nhớ chú ý vào, giáo viên Toán đã tìm vài bạn trong lớp mình nói chuyện rồi, mình nghĩ chắc sắp đến lượt cậu rồi đấy.” Nghiên Bân là cán sự lớp môn tiếng Anh, vì nguyên nhân chất lượng giờ lên lớp, nên hiệu suất ra vào phòng giáo viên của cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều, những thông tin hành lang nho nhỏ cũng biết nhiều hơn tôi.
“Hả? Sao cậu không nói sớm? Sớm biết thế mình đã cố gắng thêm chút nữa trong cuộc thi Toán rồi, lần này hay ho đây, đến lúc đó nhất định sẽ bị mắng thảm thiết.” Gương mặt nhiều thịt của tôi xụ xuống, lần này chết chắc rồi.
“Cậu còn dám nói? Dạo này vừa tan học đã không thấy bóng dáng cậu đâu, mình nói bằng cách nào? Sau đó mình quên mất tiêu.” Nghiên Bân cũng cực kỳ sa mạc lời với tôi.
“Bánh bao cứu mình đi!” Tôi kéo tay áo Nghiên Bân.
“Ừ, nằm mơ đi, trừ phi cuộc thi Toán lần này cậu làm bài thật tốt, nếu không Tề thiên đại thánh cũng không cứu được cậu đâu.” Nghiên Bân độc ác nói.
……
Không ngoài dự đoán, không qua mấy ngày giáo viên Toán đã triệu hồi tôi đến phòng giáo viên tâm sự.
“Dung Dung tôi biết em là một học sinh rất chăm chỉ, nhưng tại sao thành tích môn Toán của em lại không cải thiện được? Mỗi lần kiểm tra, thành tích của em không phải 90 thì là 89, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Do cách giảng của tôi có vấn đề hay em đang gặp khó khăn gì? Em cứ thoải mái nói ra để mọi người cùng tìm cách giải quyết!” Ý tứ của giáo viên Toán làm tôi toát mồ hôi hột.
“Không có ạ, là vấn đề của bản thân em thôi ạ, cách giảng của cô rất hợp lý, rất hay ạ.” Dám nói cách giảng của giáo viên có vấn đề chắc? Sẽ chết rất thảm đấy.
“Vậy thì em cảm thấy môn Toán rất khó phải không? Vì sao trong giờ học lúc nào cũng thấy em ngơ ngác?” Xoa trước đánh sau là đây chứ đâu. Quả nhiên chạy trời không khỏi nắng, bị chỉnh là điều không thể tránh khỏi.
“Dạ, việc này, vì phản ứng của em hơi chậm, cho nên thông thường khi giáo viên giảng đến bài tiếp theo em còn đang suy nghĩ câu trả lời của bài trước.” Tôi giả vờ cực kỳ chân thành và vô cùng áy náy.
“Tôi tin em là một học sinh ngoan, có điều nếu môn Toán của em tiếp tục thế này thì không được! Cuối học kỳ trước em xếp thứ 3 trong lớp, nhưng môn Toán lại đội sổ. Tôi vừa lấy kết quả cuộc thi Toán vừa rồi của em, em xem đi, chỉ có 32 điểm, thấp nhất lớp, tôi cũng không dám cho mọi người xem, sợ em xấu hổ.” Giáo viên Toán cũng không biết nên làm thế nào với tôi.
Rất may lão đại người chỉ lấy kết quả, không xem qua bài thi của tôi, nếu không rất có khả năng bị tôi chọc tức chết, mà tôi cũng sống không nổi.
Phật tổ! Bồ Tát! Thượng đế! Amen! Chúa Jesu! Đội ơn tập thể các ngài!
“Em về lớp trước đi! Bình thường nhớ nhờ các bạn hướng dẫn thêm, có gì không hiểu cứ đến gặp tôi, ngày thường không thấy em tìm tôi bao giờ, không cần xấu hổ, không hiểu thì phải làm cho đến khi hiểu mới thôi!” Cuối cùng, giáo viên Toán đã quyết định buông tha tôi.
“Dạ, em biết rồi ạ!” Tôi vâng vâng dạ dạ trả lời. Kinh nghiệm mách bảo tôi rằng giờ phút này, nhất định phải tỏ ra ngoan ngoãn!
Ra khỏi phòng giáo viên, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối mịt, thở dài một hơi.