Đọc truyện Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất – Chương 13: Nhập hội ăn tiệc BBQ (2)
Sau khi mọi người ăn được lưng lửng bụng, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi giữa hiệp.
“Chúng ta chơi trò gì đi.” Lý Tự Phong đề nghị.
“Trò gì mới được?” Lô Tiểu Nghiên là người đầu tiên có phản ứng.
“Thật hay Thách, thấy sao?” Trưởng phòng có ý kiến.
“Được đấy!”
“Okê con dê!”
“Ủng hộ hai tay hai chân!”
….
“Mình không chơi, làm khán giả được không?” Tôi yếu ớt hỏi, “ăn no quá, muốn nghỉ ngơi một lát!”
“Không được, Ngư mập cậu lười nhát thây thế nào, bảo sao không tròn nung núc!” Bạn học Hiểu San lại nhảy vào miệng tôi ngồi.
“Mình tròn nung núc chỗ nào hả?” cao 1m63 nặng 50kg là đạt chuẩn đấy, biết chưa hả? Haizz, thật ra tôi hơi mập một chút, nhưng mà muốn tôi giảm cân á? Chuyện không thể nào!
“Cùng nhau chơi!” Hồng Huy trừng tôi.
“Rồi, chơi thì chơi.” Tôi vẫy cờ trắng đầu hàng.
“Vậy mọi người lại đây nào!” Lý Tự Phong cầm một chai coca không đặt lên bàn đá, cả đám chúng tôi lần lượt ngồi xuống vây xung quanh, “nếu sau cùng cái chai chỉ về hướng người nào, người đó phải đứng dậy chọn Thật hay Thách.”
“Bắt đầu ngay và luôn nhé!” Lý Tự Phong dùng tay xoay chai coca.
Chỉ cần không chỉ trúng tôi là được, tôi tham gia cho đủ quân số thôi, tôi có niềm tin nhân phẩm của mình sẽ không kém đến mức ấy đâu – tôi thầm an ủi bản thân.
Tốc độ quay của vỏ chai dần chậm lại, ánh mắt mọi người cũng chăm chăm dồn vào đó, xem xem ai là người xui xẻo bị điểm danh đầu tiên, ai yo nói sai rồi, là người may mắn mới đúng.
Cuối cùng, vỏ chai từ từ dừng lại, miệng chai chỉ về phía… Ngô Chí Kiên.
“Người anh em, nói đi, Thật hay Thách?” Lý Tự Phong cười đến là “từ bi”.
“Cây ngay không sợ chết đứng, mình chọn Thật.” Bạn học Ngô chính khí lẫm liệt.
“Là cậu nói đấy nhé, bây giờ mình hỏi đây!” Nụ cười của Lý Tự Phong lại càng “từ bi” hơn nữa, “nghe nói cậu từng qua đêm ở nhà Hân Hân, xin mời hãy trả lời ‘phải’ hay ‘không phải’.”
Giang hồ tương truyền Hân Hân chính là bạn gái của Ngô Chí Kiên, không phải học sinh trường tôi. Thế mới nói, lớp tôi toàn là trâu bò cả, không cần biết bạn học trường nào, chỉ cần bạn có quan hệ với bất kỳ ai trong lớp, ngay cả một ngày bạn đi nhà vệ sinh mấy lần cũng có người biết.
“Đó là vì…” Ngô Chí Kiên đỏ mặt tía tai vội vàng giải thích.
“Xin hãy trả lời ‘phải’ hay ‘không phải’.” Lý Tự Phong nhấn mạnh.
“…. Phải.” Trong vòng một nốt nhạc bạn Ngô từ anh trai tiêu sái biến hình thành anh trai tiêu điều.
“Wào, A Phạm thì ra cậu sống thoáng đến mức này?” Con người Đàm Kiện ấy mà, chỗ nào có náo nhiệt nhất định phải đến góp vui mới chịu.
“Uổng cho mình coi cậu như anh em, hóa ra cậu là đồ cầm thú! Mình nhìn nhầm cậu rồi!” Lương Chí cũng là một nhân tài chuyên bỏ đá xuống giếng.
“Hô hô hô, ra cậu là người như thế!” Thực tế là minh chứng hùng hồn nhất, trên đời này thể loại chỉ chờ cháy nhà lao vào hôi của không đâu không có.
“Các cậu nhớ kỹ đó cho mình!” Ngô Chí Kiên căm phẫn nói. Nhưng mà hình như chẳng đem lại chút tác dụng gì, chỉ khiến đám người kia càng cười khả ố hơn.
Đến lúc Ngô Chí Kiên cầm chai coca lên, không một ai có thể cười nổi nữa.
Nhìn chai coca xoay tròn tốc độ trên bàn, tôi âm thầm cầu trời: ngàn vạn lần đừng rơi vào con, con sẽ bị đám người này chơi đến chết! Tôi biết đây là tiếng lòng chung của tất cả mọi người đang ngồi đây, vấn đề là lúc nãy tôi không cười, sớm biết có ngày bị người ta giận chó đánh mèo, thể nào tôi cũng phải cười theo mấy tiếng, ít nhất không bị thiệt thòi đến nỗi này.
Khi miệng chai dần dần chỉ về hướng người nào đó, chúng tôi không thể không tin rằng: đây, là số trời!
“Người anh em, muốn Thật hay Thách?” Hãy nhìn sắc mặt của bạn học Ngô, chúng ta có thể hiểu thành ngữ “tiểu nhân đắc chí” được dùng trên thực tế như thế nào.
“Anh Kiên, mình sai rồi mà, mình chọn Thách có được không?” Lương Chí gương mặt toàn là nước mắt.
“Được chứ, nhìn thấy cô quét dọn đằng kia không?” Người họ Ngô nào đó đưa tay chỉ cô lao công cách đó không xa, “đi qua nói với cô ấy một câu là được.”
“Thật hả?” Lương Chí ơi là Lương Chí, mình chỉ có thể nói, cậu thật ngây thơ khờ khạo.
“Ừ, đi qua đó nói một câu ‘cháu yêu cô’ là được! Phải để bọn mình nghe thấy mới tính nhé!” Câu nói của Ngô Chí Kiên làm người nào đó cứ tưởng mình đã an toàn qua cửa hoàn toàn hóa đá.
“Đi nhanh về nhanh!” Bạn học Ngô đầy tình anh em đẩy Lương Chí một cái.
Thế là người người nào đó đau khổ bước lên trước từng bước.
Nhìn bóng lưng tang thương của chàng trai ấy, bỗng dưng tôi nhớ đến một câu thơ nổi tiếng của ông cha ngày trước:
Gió thổi vi vu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về.[1]
Bạn học, cậu lên đường bình an! Mặc dù không phải cậu ấy đi chết, nhưng với nhiệm vụ hiện tại cậu ấy sẽ sống không bằng chết.
Cho nên rất nhanh chúng tôi đã nghe được cậu nói: “Cô ơi, cháu yêu cô!”
Đúng đấy, tôi thừa nhận, không chỉ chúng tôi nghe thấy, toàn bộ những người đang tổ chức nướng thịt ở đây đều nghe thấy.
“Việc này, ý cháu là, cô ơi, chúng cháu ở đây vui chơi, nhưng cô lại không thể nghỉ lễ, cô phải giúp chúng cháu dọn dẹp sạch nơi đã bị chúng cháu làm bẩn. Cháu thực sự rất ngưỡng mộ cô!” Haizz, thật sự không đơn giản, còn biết chém gió nữa cơ đấy!
Nhìn gương mặt đầy cảm động của cô lao công, Lương Chí, cậu có tài!
Người nào đó đã thẳng lợi trở về, trò chơi lại phải tiếp tục.
Lần này cuối cùng cũng đến lượt con gái rồi, người bất hạnh bỏ mạng, không ai khác là Lương Hiểu San.
Có lẽ vì là con gái, thêm vào không quá thân thiết, cho nên Lương Chí không quá đáng làm khó cậu ấy. Nhưng chỉ là không “quá đáng” mà thôi.
Lương Hiểu San chọn Thật, câu hỏi mà cậu ấy phải trả lời là “bây giờ có thích người nào hay không?”
“… Có.” Lương Hiểu San hơi đỏ mặt.
“Ai thế?” Lương Chí hỏi tiếp.
“Này, đã nói chỉ được hỏi một câu thôi! Đây là câu thứ hai rồi, cho nên mình từ chối trả lời.” Hiểu San phản ứng cực kỳ nhanh.
Có điều cậu ấy chỉ có thể tự cầu phúc không trúng vào mình lần nữa, suy cho cùng câu trả lời của cậu ấy đã hấp dẫn tinh thần ‘bà tám’ của hầu hết mọi người trong đám rồi.
Trò chơi vẫn phải tiếp tục.
Chạy trời không khỏi nắng, đến lượt tôi. Tôi biết ngay mà, nhân phẩm gì đó sáng nay đã bị tôi dùng hết sạch rồi.
“Ngư mập ơi Ngư mập, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay mình rồi.” Không cần phải nói, người nào đó cực kỳ hài lòng với nạn nhân mà mình tóm được.
“Vậy, cậu chọn cái nào?” Bạn học Hiểu San vô cùng gian trá hỏi.
“Thật đi!” Hứ, tiểu thư đây mới không thèm sợ cậu! Phương diện tình cảm của tôi là mảnh đất trống trơn, để xem cậu ấy có thể hỏi được câu nào làm khó tôi không.
“Cậu xem kìa, xem kìa, con người này làm màu thật đấy?” Nghiên Bân chỉ vào tôi, lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hiểu San, ý bảo cậu ấy bước qua đây, sau đó thì thì thầm thầm vào tai cậu ấy mấy câu gì đó.
Trực giác mách bảo rằng: tôi gặp rắc rối to rồi!
Quả nhiên, Hiểu San nghe xong liền nói với tôi: “Vậy được, Ngư mập, mình hỏi cậu: cậu có ấn tượng tốt nhất với bạn nam nào trong lớp?”
Đây, đây là thể loại câu hỏi gì thế? Con trai trong lớp có nói chuyện với tôi ước chừng không quá mười người, cậu ấy muốn tôi trả lời ra sao đây?
Ngược lại tôi hy vọng cậu ấy hỏi rằng: con trai trong lớp ghét người nào nhất? Tôi nhất định sẽ không hề do dự trả lời ngay: Phùng Giai Trình.
“Ngư mập, nhanh nói đi, bọn mình đang đợi cậu đấy!” Huỳnh Nghiên Bân, mình nhớ mặt cậu rồi nhé!
Ánh mắt tôi đảo một vòng, đuôi mắt lướt qua người nào đó, xin lỗi, chỉ có cách hy sinh cậu thôi!
“Đàm Kiện, chính là cậu ấy, mình thân với cậu ấy nhất!” Tôi tự nhiên như không trả lời.
Vậy là Đàm Kiện ngơ luôn.
“Ồ~~~” Âm thanh cường điệu lại lần nữa vang lên. Ánh mắt của tất cả mọi người thay phiên nhau chém giết trên tôi và Đàm Kiện.
Tôi không nao núng, vẫn giữ biểu cảm tỉnh bơ trên mặt. Đàm Kiện còn đang ngớ người.
“Đến lượt mình nhé!” Ha, tiểu thư đây là ai chứ? Giả vờ vô tội cái gì đấy vừa khéo chính là sở trường của tôi, “bắt đầu đây!”
Rất tốt, là Hồ Gia Lạc. Trưởng phòng đại nhân nâng mắt nhìn tôi, ra hiểu cho tôi phải có chừng mực với người ta. Quả nhiên, con gái trời sinh chỉ biết nghĩ cho người ngoài!
Có điều vừa phải có chừng mực lại vừa không được để mọi người mất vui? Hơi làm khó tôi rồi đây.
“Hi, anh đẹp trai, Thật hay Thách?” Tôi hỏi.
“Thật đi.” Tôi nghĩ cậu ấy cũng cảm thấy bản thân mình không có khả năng tùy cơ ứng biến mạnh mẽ như Lương Chí, nên mới không chọn Thách.
Aizz, vừa nãy tôi còn nghĩ để cậu ấy hôn má trưởng phòng một cái thì sẽ bỏ qua nữa đấy. So với chiêu của bạn học Ngô, đây chỉ xem như trò con nít thôi chứ mấy.
“Vậy cậu nói xem, những lúc riêng tư cậu xưng hô với trưởng phòng của bọn mình thế nào đi?” Lời tôi vừa dứt, bên dưới lại ầm ầm lên. Trưởng phòng đại nhân hung ác trừng mắt nhìn tôi.
Tôi hết cách rồi mà, ai bảo yêu cầu của cậu ấy có độ khó cao như vậy làm gì.
“…. Vợ.” Vậy là lỗ tai hai người trong cuộc đều đỏ rần rần.
….
Mặt trời ngả về tây, một ngày ăn chơi vui vẻ cũng nên kết thúc rồi.
“Trò chơi hôm nay chỉ là chơi thôi, mong mọi người coi đó như bí mật chúng của chúng ta.” Tàn cuộc, Lý Tự Phong nói với cả đám.
Thực ra tôi thấy lời này của cậu ấy hơi bị dư thừa, mọi người cũng xem như một nửa người lớn cả rồi, lời nào có thể nói, lời nào chỉ nên xem như chuyện cười, trong lòng chúng tôi đều rõ ràng cả.
Đùa giỡn phải có giới hạn, tám chuyện phải có nguyên tắc.
Mặt trời trốn ra sau núi, chúng tôi ai về nhà nấy, người nào tìm mẹ nấy.
Buổi tối ngủ ở nhà, không hiểu vì sao tôi lại mơ thấy mấy câu nói đầy ẩn ý của Lô Tiểu Nghiên hôm nay. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, tôi cười chính mình thật là suy nghĩ lung tung nhiều quá.
[1]: Hai câu này trích từ Dịch thủy ca: “Phong tiêu tiêu hề Dịch thuỷ hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn”. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.