Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Chương 4


Đọc truyện Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt – Chương 4

Người hai nhà vào nhà, Phương Di ngồi xuống, kéo Điền Mật Nhi ngồi xuống bên cạnh bà, Điền Mật Nhi đẩy đẩy hai cái nói mình đứng là được nhưng dưới sự kiên trì của bà cũng phải ngồi xuống. Điền Mật Nhi cũng biết chút ít về tính tình của mẹ chồng, mặc dù bây giờ bà đang cười cười nói chuyện nhưng bà cũng là một người mạnh mẽ, tính tình của Triệu Phương Nghị và hai cô con gái đều theo tính bà.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”. Phương Di hỏi.

“Dạ, 17 rồi!”. Điền Mật Nhi đáp.

“Đang học lớp mấy?”.

“Cháu đang học lớp 11!”.

“Nghe nói mỗi lần thi cháu đều đứng thứ nhất phải không?”.

“Vâng”. Thật sự là nói hơi quá, từ sau khi sống lại dựa vào số kiến thức tích lũy lại không biết sau này sẽ thế nào.

Những vấn đề không có dinh dưỡng như vậy được lược bỏ n chữ.

“Ha ha, nói chuyện đã lâu nhưng còn chưa giới thiệu cho hai đứa nhỏ biết nhau rồi”. Có thân phân lớn nhất trong nhà là cậu cả Vương Đại Phát, trong nhà cậu đã có hai đứa con đã kết hôn nên cũng hiểu rõ quá trình.


Phương Di cười nói: “Đúng rồi, vừa nhìn thấy Điền Mật tôi đã thấy rất thích nên quên cả việc lớn ngày hôm nay. Giới thiệu với mọi người một chút, đây là con trai tôi, Triệu Phương Nghị”.

Điền Mật Nhi vừ nghe thấy thì cúi đầu xuống, gương mặt thẹn thùng nóng lên, trong lòng bàn tay chảy mồ hôi, mười ngón chân trong đôi giày vải cũng cuộn chặt lên. Điền Mật Nhi không thấy nét mặt của Triệu Phương Nghị, chỉ sợ mình làm ra bộ dáng khiến anh không thích, nhưng mà mặc cho mình an ủi trong lòng như thế nào nhưng vẫn không thể ngẩng đầu lên nhìn anh được, trong lòng quýnh lên đỏ cả hốc mắt.

“Con đi chuẩn bị cơm trưa”. Điền Mật Nhi bỏ chạy…. Vừa xuống dưới bếp thì bóng dáng màu ô – liu cũng xuống theo..

Điền Mật Nhi trốn được xuống phòng bếp thì lửa nóng trên mặt mới giảm được một ít, trong lòng thì thầm mắng mình lớn rồi mà như chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ vậy! Sau đó cô bị bóng dáng màu ô – liu dọa sợ, nhìn thấy anh hai má lại nóng lên, đầu lại rụt rè cúi thật thấp.

“Muốn giúp một tay không? Anh có thể giúp gì cho em?”.

Thực ra thì chuyện trong phòng bếp Điền Mật Nhi làm rất tốt nhưng lúc này Triệu Phương Nghị lại đứng ở đây nên tay chân cô luống cuống không biết đặt ở đâu, nói lí nhí như mèo kêu: “Không cần đâu, anh lên nhà đi, đừng làm bẩn quần áo”.

“Anh nhóm lửa giúp em!”. Nói xong thì kéo tay áo lên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

Nhìn xem nhìn xem, anh cường thế vậy đấy.

Đổ mồ hôi, em ở đây cong mông nấu cơm, anh lại ở đây nhóm lửa, rất lúng túng, có cảm giác không thuần khiết… Điền Mật Nhi không làm, Triệu Phương Nghị liền cầm cái bật lửa trên tay cô. Hai người đứng gần như vậy, Điền Mật Nhi cũng có thể thấy được hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của anh, lại nghiêng mắt nhìn đến cái cằm sạch sẽ cương nghị. Kiếp trước cô chỉ thấy sợ anh thì bây giờ lại tăng thêm sự yêu thương, cảm thấy cả người cũng bị anh đốt nóng rồi. May mắn là Điền Dã sợ em gái bị thiệt nên đến giải vây.


“Đàn ông con trai đứng ở phòng bếp làm gì, tôi dẫn anh ra phía sau núi, lát nữa cơm chín thì trở về”.

Triệu Phương Nghị nhìn đỉnh đầu Điền Mật Nhi một cái rồi mới đi theo Điền Dã lên núi. Lúc này Điền Mật Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha, Điền Mật nhà chúng ta cái gì cũng tốt nhưng mà da mặt lại mỏng. Nhưng mà đây chứng tỏ đứa nhỏ được dạy dỗ tốt, chứ phải người mới gặp mà như đã quen thuộc từ lâu thì cưới về nhà cũng không yên tâm lắm”. Bà Vương nói

Mặc dù Phương Di không thích lắm vì Điền Mật hay mắc cỡ những thấy lời này cũng cảm thấy có lý. Hơn nữa hình như con trai bà rất thích cô bé này, bà chưa thấy con trai để ý ai như thế, vừa rồi còn chủ động tiến lên nói chuyện.

“Hình như hai đứa rất có duyên phận”. Dì Vương liếc mắt nhìn về phía phòng bếp cười.

Ba người nhà Triệu gia lại không nói lời nào, Điền Đại Hà ngồi bên cạnh không nói gì nhưng cũng đang suy nghĩ. Nhìn Triệu Phương Nghị không tệ, người chính trực nhưng lại bị tật lại hơi lớn tuổi nhưng mà đúng là điều kiện gia đình tốt, nếu không thì gia đình mình dù là nông thôn cũng không lấy con rể như thế. Mặc dù đúng là trong nhà mình có việc cầu người ta nhưng con gái nhà mình cũng không kém ai, hai bên là tình nguyện không cần thiết phải ra vẻ nịnh bợ, mình đang bàn bạc nói chuyện chứ không phải là mua bán. Huống chi hôm nay nhìn thấy người nhà Triệu gia đúng là khác mình, một trên trời, một dưới đất. Nhìn ba người phụ nữ của nhà này cũng không đơn giản, nếu gả con gái đi chỉ sợ nó bị người ta bắt nạt. Vì con trai hi sinh con gái không biết có đúng không.

Trong nhà mọi người đều im lặng. Phương Di cảm thấy với hoàn cảnh nhà mình cũng không cần chủ động, nói chính ra thì đây là cưới thấp. Mặc dù Điền Mật cũng khá ưu tú nhưng điều kiện gia đình này cũng không khá.

Bà Vương Tứ Nhi định nói gì đó nhưng Điền Đại Hà lườm một cái: “Ngồi đây làm cái gì, cũng trưa rồi, khách đi đường xa sợ là đã đói bụng, đi chuẩn bị cơm đi”.


Bà Vương Tứ Nhi không dám nói gì, Điền Đại Hà mặc dù không nói nhiều nhưng trong nhà luôn là nói một không hai, vội vàng cùng chị gái xuống dưới phòng bếp giúp đỡ Điền Mật. Điền Mật Nhi đang hầm cách thủy gà rừng. Đồ trong núi cần thời gian hầm lâu hơn, một món đã chiếm một bếp rồi. Sườn là do hôm qua mua thịt heo mới giết ở nhà hàng xóm, đem lên rán làm món sườn kho tàu. Rau xào và thêm một vài món nguội nữa, cuối cùng là món cá sông.

Những nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn từ hôm qua, phòng bếp lại chật không thể nhiều người đứng. Hai bà xuống dưới giúp đỡ nhưng thật ra đều đứng nghe ngóng chuyện trên nhà.

Điền Đại Hà hỏi: “Đứa nhỏ năm nay bao tuổi rồi? Vẫn đang ở bộ đội à? Về sau có chuyển nghề hay không? Nếu không thì sau này có thành thì ở riêng cũng là chuyện phiền toái”.

Đầu tiên Phương Di hơi xem thường việc bán con gái của Điền gia nhưng sau khi nghe Điền Đại Hà hỏi cũng có chút bình thường lại, coi ông như người cùng đẳng cấp.

“Phương Nghị năm nay 26 tuổi rồi, mặc dù hơi lớn hơn Điền Mật một chút nhưng đàn ông lớn tuổi mới biết thương vợ. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất kính nể quân nhân, ban đầu tôi và cha của nó đều phản đối nhưng không lay chuyển được nó, việc chuyển nghề cũng hơi khó. Nhưng nó cũng là đứa nhỏ có chí, lập được công trạng nên cũng làm đến thiếu tá rồi. Tôi và cha thằng bé đang tính đưa nó về địa phương, không đưa lên tiền tuyến, đến lúc đó thì người thân có thể theo quân được”.

Điền Đại Hà thấy thế thì cũng khá hài lòng, bây giờ có người nhà làm quân nhân, người thân cũng được vinh dự.

“Nhưng mà Điền Mật có ý muốn tiếp tục học tiếp không biết bên nhà có ý kiến thế nào?”.

Xì, dân quê chính là được voi đòi tiên, Triệu Phương Mỹ khinh bỉ. Ngồi trong phòng đều là người đã sống nửa đời rồi sao lại không hiểu được ý tứ trên mặt cô.

Điền Đại Hà nói: “Yêu cầu này có vẻ hơi quá đáng nhưng đây là tương lai của đứa nhỏ, là cha mẹ thì chúng tôi cũng phải tính toán một chút. Nhà Triệu gia là nhà tốt, chúng tôi biết là nhà chúng tôi với cao, nếu bên nhà đồng ý thì sính lễ chỉ cần đủ học phí năm thứ nhất của Điền Dã là được rồi, những thứ khác chúng tôi cũng không muốn gì. Nếu như mọi người không đồng ý thì cứ coi như hôm nay đến thăm họ hàng là được rồi”.

Phương Di lườm Triệu Phương Mỹ một cái, cảm thấy xấu hổ, thật ra thì bà rất vui vì Điền Mật có ý cầu tiến: “Đứa nhỏ biết cầu tiến là tốt, nghe nói là thành tích học tập của con bé cũng không kém anh trai là mấy”.


“Vâng! Từ nhỏ hai đứa đã không ai nhường ai, khi Điền Dã có giấy khen là Điền Mật không thể không có. Bây giờ anh trai nó đi học đại học, trong tâm thì Điền Mật cũng muốn đuổi theo anh mình”. Bà Vương vừa nhắc đến hai đứa nhỏ thì cũng tự hào, đúng là hai anh em rất xuất sắc, dù nghèo nhưng vẫn rất cố gắng.

“Ha ha, thật ra thì đại học Công nghiệp ở tỉnh mình cũng rất được, đứng trong mười trường đứng đầu ở nước. Lên thủ đô thì hơi xa, sợ là sau này đứa nhỏ không nên đi học quá xa nhà”. Phương Di nói.

Người Điền gia nghe xong thì hiểu Triệu gia chọn Điền Mật rồi. Bà Vương Tứ Nhi ở ngoài nghe lén thì vui mừng nhưng cũng chua xót. Chuyện của con thành rồi nhưng đứa con gái ưu tú lại phải lập gia đình sớm như vậy, con dâu không dễ làm, vả lại còn là gả từ nông thôn vào thành phố.

Không để cho bà Vương Tứ Nhi đứng lo được lo mất, Điền Mật Nhi đã nấu xong thức ăn rồi, vội vàng sắp đồ lên nhà rồi ra sau gọi Điền Dã và Triệu Phương Nghi. Hai người đi không xa và cũng đi nhanh nên về rất nhanh. Trong tay Triệu Phương Nghị còn cầm một con thỏ núi và Điền Dã hái được ít rau núi.

Vương Tứ Nhi cầm con thỏ nhét vào lồng tre nói: “Đi một chuyến mà đã có thu hoạch rồi, buổi tối đem nướng lên, tay nghề nướng của cha Điền Mật là tuyệt nhất”.

Phương Di và hai cô gái nhà Triệu gia chưa biết đền thú núi nên thấy lý thú. Ông Vương giải thích rõ ràng, không khí trong nhà hào hứng vui vẻ.

Thức ăn được bày hết lên bàn, mọi người cùng ngồi xuống. Bình thường thì phụ nữ không được ngồi bàn nhưng Triệu gia là khách, đều là phụ nữ nên ba người Vương Tứ Nhi đều ngồi vào bàn. Điền Mật Nhi biết mình sẽ không có phần nên quệt quệt vài miếng cơm rồi vội vàng lên nhà phục vụ mọi người.

Mặc dù đồ dùng không đẹp nhưng đều rất sạch sẽ, thức ăn đều rất sạch. Kiếp trước Điền Mật Nhi sống một mình nhiều năm nên tay nghề rất khá. Triệu Phương Mỹ ban đầu còn không dám động đũa nhưng sau khi ăn hai miếng thấy không tệ thì cũng không bày ra vẻ mặt khinh bỉ nữa…. Triệu Phương Hà thì tính cách khá tốt, từ khi vào nhà đều rất bình tĩnh, dù không quá nhiệt tình nhưng nói chuyện vẫn để mặt mũi cho mọi người, tay vẫn gắp thức ăn. Vương Tứ Nhi thấy cô tính khí khá tốt, hi vọng sau này cô ấy sẽ chăm sóc thêm cho Điền Mật.

Phương Di ăn cũng hợp miệng, vừa ăn vừa quan sát con trai. Triệu Phương Nghị không còn im lặng mà nói chuyện rất hợp với Điền Dã, Điền Đại Hà và cậu cả mời rượu cũng không từ chối, rất thân thiết với người Điền gia. Gương mặt ngăm đen có vẻ hơi say nhưng đôi mắt lấp lánh có hồn. Có vẻ như hơi nóng nên cởi hai nút áo đầu tiên, lộ ra cần cổ…

Điền Mật Nhi bưng cơm vào liền thấy cảnh sắc như vậy, yết hầu trượt lên trượt xuống. Điền Mật nhi nhớ đến kiếp trước lúc hai tay mình vòng lấy cổ anh, thân hình rắn chắc, lúc anh hưng phấn nhất yết hầu cũng trượt lên trượt xuống như vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.