Bình An Của Anh

Chương 15: Sao ta xa cách


Đọc truyện Bình An Của Anh – Chương 15: Sao ta xa cách

Trời mưa nên nhiệt độ giảm xuống, hơi đất bốc lên khó chịu. Tiểu Hoa
để cặp sách xuống nền rồi ngồi lên, thu chân lại, dù sao ngồi lên cặp
sách cũng thoải mái hơn. Thẩm Hi Tri bật công tắc đèn lần nữa rồi quay
về nhà. Trong khoảnh khắc cửa đóng lại Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng chàng trai mặc đồng phục học sinh, bóng lưng cao ráo mà thon
gầy, xương bả vai lộ rõ, xem ra anh gầy đi rất nhiều.

Phòng Lương Nhu vẫn sáng đèn, Thẩm Hi Tri nhẹ nhàng đi vào, thấy
Lương Nhu đã ngủ, nhưng bà ngủ không yên, hai tay che trên bụng, khuôn
mặt nhíu lại. Thẩm Hi Tri nhìn đồng hồ, ba nói đêm nay đi xã giao không
về, mà mẹ anh vì uống thuốc nên người khó chịu.

Tất cả chỉ vì muốn có thêm một đứa trẻ.

Đôi khi anh nghĩ, nếu có thêm em trai giống như Hứa Đống cũng tốt,
nhưng ba vì muốn sinh thêm đứa nữa mà nghỉ việc đi làm ăn, công việc
không thuận lợi nên số lần ba về nhà ngày càng ít, còn mẹ ngày nào cũng
đến bệnh viện, uống thuốc làm trị liệu đủ kiểu, tự làm mình trở nên tiều tụy gầy yếu.

Thẩm Hi Tri tắt đèn rồi đi ra ngoài, tiện tay cầm lấy áo khoác của
mình. Đèn ngoài hành lang lại tắt, Tiểu Hoa cứ tưởng Thẩm Hi Tri không
đi ra nữa, nhưng cô lại một lần nữa thấy anh. Anh đi về phía cô, khoác
áo cho cô, hỏi: “Bao giờ em vào nhà?”

Áo khoác cản gió, Tiểu Hoa cảm thấy ấm áp hơn, cô lắc đầu: “Không biết nữa.”

Ba không đi tìm cô, nên cô không thể trở về.

Trong lòng Thẩm Hi Tri không hiểu sao lại thấy khó chịu, định mở
miệng châm chọc mấy câu, nhưng kìm lại, bực bội châm một điếu thuốc.
Tiểu Hoa không muốn nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc của anh, nhanh chóng cúi đầu xuống. Một cơn gió thổi đến làm khói thuốc tạt qua, Tiểu Hoa không
nhịn được ho mấy tiếng, Thẩm Hi Tri dập tắt thuốc, nhìn sang. Nhà họ Hứa không còn tiếng khóc của Hứa Đống nữa, đêm đã khuya, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh. Tiểu Hoa dụi mắt, trong lòng cũng hiểu, ba đã quên cô rồi.

Thẩm Hi Tri không bật đèn, cùng Tiểu Hoa ngồi trong bóng đêm. Không
biết qua bao lâu Lương Nhu khoác áo đi ra tìm Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri
lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: “Sao mẹ lại ra đây? Mau vào nằm đi, không lát nữa lại khó chịu.”


Lương Nhu ừ một tiếng: “Con cũng vào ngủ đi… Đừng chờ .”

“…Vâng.”

Thẩm Hi Tri đứng trước cửa, hỏi: “Em có vào không?”

Đợi một lúc lâu mà không có tiếng trả lời, anh bước lại gần mới thấy
Tiểu Hoa đã ngủ thiếp đi. Sấm chớp chợt vang lên, ầm ầm bên tai, Thẩm Hi Tri vỗ vỗ má Tiểu Hoa nhưng Tiểu Hoa không tỉnh dậy, chỉ co người lại
cho đỡ lạnh. Anh thở dài, bế cô dậy, giơ chân đẩy cửa ra rồi bế Tiểu Hoa vào nhà. Sau đó lại đi ra cầm cặp sách của cô vào.

***

Tiểu Hoa nằm trên giường cảm thấy không quen, nắm chặt tay Thẩm Hi
Tri không chịu buông, anh đành để cô nắm tay như vậy, thầm nghĩ: Nếu em
tỉnh lại không biết chắc lại giận anh cho coi.

Mặc dù nghĩ thế, nhưng anh vẫn đắp chăn cho cô. Bàn tay nhỏ bé trong
tay anh dần ấm lên, sau đó ngày càng nóng. Lúc đầu anh tưởng Tiểu Hoa ấm lên, nhưng người cô nóng muốn phỏng, Tiểu Hoa mê man kêu lên: “Nội!
Nội!”

Anh biết, cô bé này cũng bệnh rồi.

May mà trong nhà có thuốc dự phòng, Thẩm Hi Tri đem viên sủi hạ sốt
bỏ vào nước, thuốc tan đỡ cô dậy uống, lại vắt khăn lạnh đắp lên trán
cho cô. Làm xong mới nghĩ, hình như từ trước đến nay chưa thấy cô bệnh
bao giờ. Sau đó lại nghĩ, nếu lúc này không có anh bên cạnh, thì ai sẽ
chăm sóc cho cô?

Là thằng nhóc suốt ngày khóc nhè đòi bế kia sao?

Thẩm Hi Tri ngẫm lại liền buồn cười, anh vỗ tay Tiểu Hoa nói: “Nhanh khỏe lại nhé.”

Tiểu Hoa mê man dường như nghe thấy, giọng khản đặc ‘Ừm’ một tiếng, làm Thẩm Hi Tri giật mình.

Thẩm Hi Tri nằm sấp trên bàn học ngủ một đêm, hôm sau tỉnh dậy thấy

Tiểu Hoa ngơ ngác ngồi trên giường anh, vẻ mặt hoang mang không biết
mình đang ở chỗ nào. Anh cười thầm trong lòng, cũng không chủ động nói
mà im lặng chờ. Tiểu Hoa run rẩy bò xuống giường, lặng lẽ đeo cặp sách
rồi chạy ra ngoài, mãi tận 10p sau khi Tiểu Hoa trốn đi Thẩm Hi Tri vẫn
không tin được, Hứa Tiểu Hoa ngoan ngoãn hiền lành từ bao giờ lại trở
nên không lễ phép như vậy!?

Hôm sau Hứa Đống cục cưng vui vẻ chạy qua nhà anh hai chơi, lôi ra một túi chocolate, nói: “Anh hai ăn đi.”

Thẩm Hi Tri đang buồn đang chán, nói không ăn.

Hứa Đống cục cưng nhíu đôi lông mày nho nhỏ: “Anh hai ăn đi, chị bảo cục cưng ăn chung với anh hai.”

Thẩm Hi Tri chợt vui vẻ, nhìn túi chocolate hỏi Hứa Đống: “Chị em keo kiệt trước đây chỉ mua một đồng chocolate tiền vàng thôi, sao bây giờ
lại mua một túi?”

Hứa Đống ưỡn ngực: “Vì cục cưng ngoan ngoãn uống thuốc.”

Thẩm Hi Tri lắc đầu, nói ra sự thật tàn nhẫn: ‘Không phải mua cho em đâu.”

Hứa Đống cắn chocolate: “Mua cho cục cưng mà! Chị mua cho cục cưng, nói cục cưng ăn chung với anh hai!”

Thẩm Hi Tri cười:”Mua cho anh mới đúng.”

Anh lấy ra một viên chocolate, nghĩ thầm: Cũng được đấy.

***

Từ đó Tiểu Hoa thấy Thẩm Hi Tri lại đi đường vòng, không thể nói rõ
là vì sao, có lẽ chỉ vì không muốn để anh thấy dáng vẻ chật vật của
mình. Chớp mắt hè lại đến, Tiểu Hoa thuận lợi tốt nghiệp tiểu học, vì
cấp 1 và cấp 2 là giáo dục bắt buộc, nên cô được tuyển thẳng vào trường
trung học cơ sở gần nhà.


Cô giáo chủ nhiệm 6 năm của cô cho lời nhận xét là: Bạn Hứa Bình An
là học sinh đặc biệt, hiền lành, dịu dàng ít nói, hi vọng sau này em có
thể cố gắng nhiều hơn, giành được thành tích tốt hơn nữa.

Tiểu Hoa vuốt ve hai chữ “Bình An”, cẩn thận cất kỹ bằng tốt nghiệp.

Các bạn nhỏ chờ lên trung học bao giờ cũng rảnh rỗi, chỉ có mình Tiểu Hoa bận rộn. Trần Ái Lệ tiếp tục xuống lầu chơi mạt chược, quăng hết
việc nhà và bé Hứa Đống nghịch ngợm cho Tiểu Hoa. Hứa Đống cục cưng rất
vui vẻ, ngày nào cũng làm cái đuôi nhỏ của chị, hỏi đủ thứ về trường
học, vì qua hè này cậu bé sẽ vào lớp một rồi đó!

Tiểu Hoa không hiểu tại sao Hứa Đống lại mong chờ như vậy, nhớ lại
lớp 1 đúng là ác mộng trong đời cô. Cô thành thật nói cho em trai nghe,
là đi học sẽ không được nghịch ngợm nữa, nếu nghịch cô giáo sẽ tức giận, còn phải làm rất nhiều bài tập, không làm xong thì không được ngủ, cứ
một thời gian lại phải làm bài kiểm tra, nếu kết quả không tốt sẽ bị
đánh.

Hứa Đống cục cưng mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi đi hỏi anh hai, đáp án cũng không khác là bao. Thẩm Hi Tri cười xấu xa nói thêm: “Em cũng
không được ngủ nướng nữa, hồi trước không muốn đi nhà trẻ thì năn nỉ mẹ
là được, còn đi học rồi thì không, ha ha.”

Hứa Đống cục cưng sợ hãi, cả kì nghỉ hè đều lo lắng không thôi, đến
khi nghe nói không được học cùng chị gái, cục cưng thấy trời đất như sụp đổ! Cậu cứ tưởng có thể nắm tay chị ngồi học chứ!

Tiểu Hoa không có thời gian đối phó với nước mắt của em trai, vì bây
giờ Trần Ái Lệ soi mói cô đủ đường, chỉ cần có chút sai sót nào liền mỉa mai chửi bới, nên cô phải cẩn thận vô cùng.

Trần Ái Lệ vạch lá tìm sâu không được gì, đêm ngủ thổi gió bên tai
Hứa Kiến Quốc, nói học phí trung học quá đắt, nhà dạo này thiếu tiền,
hai tháng nay con trai không có sữa uống rồi.

Hứa Kiến Quốc ngủ một bên không nói gì, không để ý lời Trần Ái Lệ.
Trần Ái Lệ đẩy đẩy ông ta, ông ta thở dài: “Cứ để nó đi học đi.”

“Còn định nuôi nó tới đại học à? Đại học tốn tiền lắm biết không? Con trai em phải làm sao?”

Hứa Kiến Quốc nói: “Rồi sẽ có cách thôi, cùng lắm học theo Thẩm Trung Nghĩa ra ngoài làm ăn.”

Trần Ái Lệ im lặng, trong lòng cũng rất hối hận. Hôm trước thấy Lương Nhu đeo một cái vòng vàng chói lóa, nếu ngày xưa để Hứa Kiến Quốc nghỉ
việc có phải tốt không, bà ta cũng có thể làm quý phu nhân.


Đêm đó Hứa Kiến Quốc nhớ tới mẹ Tiểu Hoa, mẹ cô ngày xưa làm văn thư
trong công ty, mỗi khi bà viết thông báo trên bảng, ông ta đều đứng sau
che dù cho bà, nhìn bà viết từng chữ xinh đẹp bằng phấn trắng.

***

Ngày khai giảng Hứa Đống lòng nặng trĩu đến trường, hôm sau sống chết không chịu đi, ở nhà khóc ầm lên: “Con bị bệnh, con không đi học được.”

Hứa Kiến Quốc quan tâm đến học tập của con trai hơn Tiểu Hoa nhiều,
nghe cậu bé khóc liền nhíu mày bế cả người lẫn cặp của Hứa Đống ra trước cửa nhà. Tiểu Hoa ngồi xuống cạnh em trai, nói: “Đi học quen rồi sẽ
thích thôi, ngày nào chị cũng đi đón em mà.”

Với Hứa Đống mà nói, thì chỗ tốt duy nhất của việc đi học là không
cần ngồi ngoài ghế đá chờ chị gái về nữa, mà có thể nắm tay chị đi học
về. Cậu hít hít mũi đứng dậy, nắm tay chị gái. Cùng lúc đó nhà đối diện
mở cửa, Thẩm Hi Tri nhướng mày nhìn hai chị em. Tiểu Hoa lập tức xoay
người xuống lầu, Hứa Đống làm nũng với anh: “Bế.”

Thẩm Hi Tri nói: “Là học sinh tiểu học rồi, không bế nữa.”

Hứa Đống nước mắt lưng tròng đập cửa: “Ba ba, con không đi học nữa hu hu hu…”

Bé Hứa Đống còn chưa đến giờ đi học, Hứa Kiến Quốc bị tiếng khóc của
cậu bé làm phiền, xách cậu vào rồi cho ít tiền tiêu vặt đuổi đi. Thẩm Hi Tri đi theo Tiểu Hoa, cách cô mấy bước, bây giờ hai người lại cùng nhau đến trường cùng nhau tan học.

Tiểu Hoa không được thoải mái, cảm thấy như mình đang bị theo dõi,
hôm sau rút kinh nghiệm đi muộn hơn Thẩm Hi Tri. Nhìn bóng lưng anh, cô
thầm nghĩ không biết đã bao lâu hai người chưa nói chuyện, anh đã cao
hơn một chút, cũng không còn là cậu bé nắm tay đi cùng cô ngày xưa nữa.

Mỗi ngày nhìn theo bóng lưng anh đến trường như thế, nên hậu quả là
khi trường tổ chức hội thao, giữa mấy trăm người đứng trong sân trường
Tiểu Hoa chỉ cần liếc mắt đã thấy Thẩm Hi Tri. Cô phát hiện bên cạnh
Thẩm Hi Tri lúc nào cũng có một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài
mượt mà, đôi mắt to tròn long lanh.

Còn cô, lúc nào cũng cô độc một mình, hôm khai giảng giáo viên sắp
chỗ ngồi cho cô, cô chủ động xin ngồi bàn cuối, giáo viên xem bảng điểm
tốt nghiệp hỏi cô có muốn làm đại biểu môn văn không, Tiểu Hoa lắc đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.