Bạn đang đọc Biểu Tượng Thất Truyền (The Lost Symbol): Chương 73 – 75
Chương 73
Chỗ ẩn náu. Câu trả lờiMấy từ đó cứ ong ong trong tâm trí Langdon khi anh cùng Katherine bước qua cửa ngách Toà nhà Adams ra trời đêm mùa đông lạnh lẽo. Người gọi bí mật kia đã chỉ dẫn vị trí của mình theo kiểu mã hoá, nhưng Langdon vẫn hiểu. Katherine có vẻ tin tưởng đích đến ấy một cách đáng ngạc nhiên: Còn nơi nào tốt hơn để tìm một Đức Chúa Đích thực?Vấn đề là làm sao tới được đó.Langdon nhìn quanh, cố gắng xác định phương hướng. Trời tối om, nhưng may là trong trẻo. Họ đang đứng trong một khoảnh sân nhỏ. Phía xa, Mái vòm Điện Capitol hiện lên tráng lệ, Langdon sực nhớ đã mấy tiếng rồi kể từ khi đặt chân tới đây, bây giờ anh mới được bước chân ra ngoài trời.Bài thuyết giảng của mình quá cực nhọc.- Robert, nhìn kìa, – Katherine trỏ về phía Toà nhà Jefferson(75).Phản ứng đầu tiên của Langdon khi nhìn thấy toà nhà là sự ngạc nhiên, bởi họ đã di chuyển thật xa dưới lòng đất bằng một cái băng chuyền. Tuy nhiên, phản ứng thứ hai của anh là giật mình cảnh giác.Lúc này Toà nhà Jefferson rất ồn ào, xe tải và xe con ùn ùn kéo tới, tiếng người la hét, quát tháo. Lại có cả đèn rọi thì phải?Langdon nắm lấy tay Katherine.- Mình đi thôi!Họ băng qua khoảnh sân, lao về phía đông bắc, mau chóng khuất dạng sau một toà nhà hình chữ U rất đẹp. Langdon nhận ra đó là Thư viện Folger Shakespeare. Toà nhà đặc biệt này xem ra là lớp nguỵ trang rất thích hợp cho họ tối nay, vì ở đó có bản thảo gốc tiếng Latin cuốn Newatlantis của Francis Bacon, trình bày một quan điểm viễn tưởng mà những người sáng lập nước Mỹ dựa vào để xây dựng mô hình thế giới mới trên nền tảng tri thức cổ xưa. Mặc dù vậy. Langdon vẫn không dừng lại ở đây.- Chúng ta cần một chiếc taxi.Họ đến góc giao giữa phố Số 3 và phố East Capitol. Xe cộ khá thưa thớt, Langdon đưa mắt tìm taxi, lòng thấy mất dần hy vọng. Anh và Katherine vội vã đi dọc phố Số 3, tiến lên phía bắc, cố tránh xa Thư viện Quốc hội. Đi hết cả một dãy nhà Langdon mới nhìn thấy một chiếc taxi đang vòng qua góc phố. Anh ra hiệu cho xe chậm lại, chiếc xe sáp tới.Radio xe đang bật nhạc vùng Trung Đông. Anh chàng lái xe gốc Ả rập mỉm cười thân thiện. Đợi hai người chui vào xe xong, anh ta hỏi.- Đi đâu đây?- Chúng tôi cần tới…- Khu Tây bắc! – Katherine xen ngang, chỉ theo hướng phố Số 3 chạy xa khỏi Toà nhà Jefferson – Cho xe về Nhà ga Union, sau đó rẽ trái vào Đại lộ Massachusetts. Chúng tôi sẽ cho anh biết phải dừng lại chỗ nào.Người lái xe nhún vai, đóng vách ngăn bằng kính Plexiglas và lại vặn nhạc lên.Katherine dùng ánh mắt nhắc nhở Langdon: “Đừng để lộ hành trình”. Cô trỏ tay ra cửa sổ. Một chiếc trực thăng màu đen đang bay là là cố tiếp cận khu vực này. Chết thật. Rõ ràng Sato rất quyết tâm lấy lại cái kim tự tháp của Solomon.Khi chiếc trực thăng đáp xuống giữa hai toà nhà Jefferson và Adams, Katherine quay sang Langdon, nét mặt thêm lo âu.- Tôi xem điện thoại di động của anh một lát được không?Langdon đưa điện thoại cho cô.- Peter kể với tôi rằng anh có khả năng ghi nhớ bằng hình ảnh – cô vừa nói vừa hạ kính cửa xe xuống – Và anh nhớ tất cả mọi số điện thoại anh từng bấm phải không?- Phải, nhưng mà…Katherine ném mạnh điện thoại ra ngoài. Langdon xoay người trên ghế nhìn chiếc điện thoại di động của mình lăn lông lốc và vỡ tung trên vỉa hè phía sau họ.- Sao chị lại làm thế?- Ngắt liên lạc, – Katherine nói, ánh mắt nghiêm trang – Kim tự tháp là hy vọng duy nhất để tìm ra Peter. Tôi không định để CIA giằng nó khỏi tay chúng ta.Trên hàng ghế trước, Omar Amirana lắc lư đầu và rên ư ử theo tiếng nhạc. Đêm trôi thật chậm, anh cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có khách. Chiếc taxi vừa chạy qua Công viên Stanton thì giọng nói quen thuộc của nhân viên điều hành vang lên trên bộ đàm.- Trung tâm điều phối đây. Các xe trong khu vực Công viên Quốc gia chú ý. Chúng tôi vừa nhận được một bản tin từ chính quyền, thông báo có hai kẻ bỏ trốn gần Toà nhà Adams…Omar ngạc nhiên lắng nghe nhân viên điều phối mô tả đúng đôi trai gái ngồi trong xe anh. Anh lén nhìn qua kính chiếu hậu. Omar phải thừa nhận, anh chàng cao ráo kia thật sự trông rất quen. Hay là mình đã nhìn thấy anh ta trên chương trình America”s Most Wanted(76) nhỉ?Rất thận trọng, Omar với lấy máy bộ đàm.- Trung tâm điều phối? – Anh nói khẽ vào bộ đàm – Đây là xe một-ba-bốn. Hai người mà trung tâm vừa nhắc đến đang ở trong xe tôi…Trung tâm lập tức hướng dẫn những việc Omar cần làm. Tay run bắn, người lái xe bấm phím gọi số máy mà nhân viên điều phối vừa đưa. Giọng trả lời rất ngắn gọn và hiệu quả, như của một quân nhân.- Đặc vụ Turner Simkins, Nhóm tác chiến CIA đây. Ai đấy?- A tôi là lái xe taxi… – Omar đáp – Trung tâm bảo tôi gọi cho ông để thông báo về hai…- Những kẻ chạy trốn đang trên xe của anh phải không? Chỉ trả lời đúng hoặc không thôi.- Đúng.- Họ có nghe được cuộc trò chuyện này không? Có hoặc không?- Không. Vách ngăn…- Anh đang chở họ đi đâu?- Hướng tây bắc, đến Đại lộ Massachusetts.- Địa điểm cụ thể?- Họ không nói.Đặc vụ CIA lưỡng lự.- Hành khách nam còn mang theo cái túi da không?Omar liếc qua kính chiếu hậu, quét nhanh mắt sang bên cạnh.- Còn! Cái túi đó không có chất nổ hay thứ gì bên trong…- Nghe kỹ đây, – đặc vụ kia nói – Anh không gặp nguy hiểm chừng nào anh làm theo đúng hướng dẫn của tôi. Rõ chưa?- Vâng, thưa ông.- Tên anh là gì nhỉ?- Omar, – anh chàng lái taxi đáp, mồ hôi vã ra như tắm.- Nghe này, Omar, – người kia bình tĩnh dặn – Anh hành động rất tốt. Tôi muốn anh lái xe chậm hết mức để tôi kịp cho người chặn đường. Anh có hiểu không?- Vâng, thưa ông.- Xe anh có thiết bị đàm thoại nội bộ để trao đổi với khách ngồi sau chứ?- Vâng, thưa ông.- Tốt. Vậy đây là những gì tôi muốn anh làm.Chú thích:(75) Toà nhà Thomas Jefferson là toà nhà lâu đời nhất trong số ba toà nhà của Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ, xây dựng trong thời gian 1890 đến 1897. Toà nhà này là nơi tập hợp các tác phẩm của những điêu khắc và hoạ sĩ trường phái “Phục Hưng Mỹ”, thể hiện sự tiến bộ của nền văn minh, được nhân cách hoá vào những vĩ nhân. Phần ngoại thất, các vòm cửa sổ được trang trí các đầu tượng chân dung – ND.(76) Chương trình America’s Most Wanted là một chương trình truyền hình Mỹ do hãng 20th Century Fox sản xuất, và là chương trình phát sóng lâu nhất trong lịch sử mạng truyền hình của Fox. Mục đích của chương trình là giới thiệu và hỗ trợ việc thực thi luật pháp trong việc bắt giữ những tội phạm trốn chạy bị truy nã, và cả những người có trong danh sách 10 đối tượng bị truy nã gắt gao nhất của FBI – ND.Chương 74Vườn Bách thảo Hoa Kỳ (USBG) – bảo tàng sống của nước Mỹ – nằm ngay cạnh Điện Capitol. Ở chính giữa vườn này là một nhà kính cao ngất, ôm trọn khu rừng mưa nhiệt đới có biệt hiệu Rừng rậm. Trong rừng trồng toàn những thân cao su lừng lững, những cây đa bóp cổ, và một lối đi có mái che dành cho các du khách ưa mạo hiểm.Bình thường, Warren Bellamy luôn cảm thấy tràn trề sinh lực trước mùi đất ngai ngái của Rừng rậm và ánh mặt trời lấp lóe qua lớp hơi nước mù mịt phì ra từ các vòi xịt trên trần kính. Nhưng đêm nay, Rừng rậm ngập trong ánh trăng lại khiến ông kinh sợ. Người đầm đìa mồ hôi. Bellamy oằn mình chống chọi cơn tê buốt đang lan khắp hai cánh tay vẫn bị trói quặt sau lưng.Giám đốc Sato đi đi lại lại trước mặt ông, thản nhiên rít thuốc lá – một hành động huỷ hoại sinh thái trong môi trường được chăm chút hết sức cẩn thận này. Gương mặt bà ta gần như ma quái sau đám khói thuốc trộn lẫn ánh trăng chảy xuống từ trần kính phía trên.- Vậy là tối nay – bà ta tiếp tục – khi ông đến Điện Capitol và phát hiện ra sự có mặt của tôi… ông đã quyết định. Thay vì thông báo cho tôi biết, ông lại lặng lẽ mò xuống SBB, táo gan tấn công Chỉ huy Anderson và tôi, rồi giúp Langdon tẩu thoát cùng kim tự tháp và cái chóp – Bà ta xoa xoa vai – Một lựa chọn thật thú vị.Dẫu lựa chọn lại tôi sẽ vẫn hành động như vậy, Bellamy nghĩ.- Peter đâu? – ông giận dữ chất vấn.- Làm sao tôi biết được? – Sato tỉnh bơ.- Bà biết tất cả mọi việc! – Bellamy quát lại, chẳng buồn che giấu nỗi nghi ngờ rằng con người này đứng sau tất cả mọi việc – Bà biết đường tìm đến Điện Capitol. Bà biết đường tìm Robert Langdon. Thậm chí bà còn biết chụp X quang túi xách của anh ta để tìm cái chóp. Rõ ràng có kẻ đã cung cấp cho bà rất nhiều thông tin tay trong.Sato cười lạnh tanh và bước lại gần Bellamy hơn.- Đó là lý do khiến ông tấn công tôi phải không? Ông coi tôi là kẻ thù chăng? Ông cho rằng tôi đang tìm cách đánh cắp cái kim tự tháp bé xíu ấy? – Sato rít một hơi thuốc và phả khói qua lỗ mũi – Nghe cho kỹ đây. Không ai hiểu rõ hơn tôi về tầm quan trọng của việc giữ bí mật. Cũng như ông, tôi tin rằng có nhiều thông tin mà công chúng tuyệt đối không nên biết. Tuy nhiên đêm nay, có những thế lực đang tự tung tự tác mà tôi e rằng ông chưa lường hết. Cái gã bắt cóc Peter Solomon sở hữu quyền năng rất ghê gớm… một quyền năng mà rõ ràng ông chưa nhận ra. Tin tôi đi, gã là một quả bom hẹn giờ di động… đủ sức kích thích một loạt sự kiện chắc chắn gây đảo lộn cả thế giới này.- Tôi không hiểu – Bellamy nhổm khỏi ghế, cánh tay đau điếng vì cái còng.- Ông không cần hiểu. Ông cần tuân lệnh. Bây giờ, hy vọng duy nhất để ngăn chặn thảm hoạ ghê gớm là hợp tác với gã này… và trao cho gã đúng những gì gã muốn. Nghĩa là, ông hãy gọi cho Langdon và bảo anh ta quay lại cùng ngọn tháp và cái chóp. Với sự quản thúc của tôi, anh ta sẽ giải mã các văn tự trên kim tự tháp, thu thập các thông tin gã kia đòi hỏi và cung cấp cho gã đúng những gì gã muốn.Vị trí của cầu thang xoáy ốc dẫn tới những Bí mật cổ xưa ư?- Tôi không thể làm như vậy. Tôi đã thề giữ bí mật.Sato nổi cáu.- Tôi mặc mẹ chuyện ông thề thốt, tôi sẽ quẳng ông vào tù…- Cứ việc doạ dẫm – Bellamy thách thức – Tôi sẽ không giúp bà đâu.Sato hít một hơi thật sâu và thì thào bằng giọng đáng sợ.- Thưa ông Bellamy, ông chưa hiểu những gì đang thực sự diễn ra đêm nay, phải không?Sự im lặng căng thẳng kéo dài vài giây, cuối cùng được phá vỡ nhờ tiếng điện thoại của Sato. Bà ta thò tay vào túi, nôn nóng móc điện thoại ra.- Nói đi. – bà ta ra lệnh và chăm chú nghe trả lời – Taxi của họ đang ở đâu? Bao lâu? Được, tốt lắm. Mang họ tới Vườn Bách thảo. Lối dành riêng ấy, và nhớ phải lấy được cái kim tự tháp chết tiệt cùng chóp của nó nhé.Sato tắt máy, quay lại phía Bellamy với nụ cười tự mãn.- Giờ thì tốt rồi… ông sắp hết giá trị sử dụng rồi.Chương 75
Dan Brown
Biểu Tượng Thất Truyền
Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng
Chương 75
Robert Langdon ngó mông lung ra khoảng không, mỏi mệt đến nỗi xe đang chạy rề rề mà anh cũng chẳng buồn giục tài xế lái nhanh hơn. Bên cạnh anh, Katherine rơi vào trạng thái trầm tư, xem chừng chán nản bởi sự thiếu hụt thông tin về tầm quan trọng của kim tự tháp. Cô và Langdon vừa dượt lại tất cả các chi tiết quanh ngọn tháp, cái chóp và những sự việc kỳ lạ tối nay, song vẫn chẳng hiểu tại sao kim tự tháp này lại được coi là bản đồ chỉ dẫn.Jeova Sanctus Unus? Bí mật giấu trong Tổ Chức?Người liên lạc bí mật đã hứa sẽ cho họ biết câu trả lời nếu họ đến gặp ông. Ở một chỗ trú trong thành Rome, phía bắc sông Tiber.Langdon biết “thành Rome mới” của tiền nhân đã được đặt tên là Washington ngay từ buổi đầu lịch sử, nhưng những dấu tích về giấc mơ nguyên thuỷ của họ thì vẫn còn: nước sông Tiber vẫn chảy vào sông Potomac, các thượng nghị sĩ vẫn họp bên dưới bản sao mái vòm giáo đường St. Peter, các vị thần Vulcan và Minerva vẫn nhìn xuống ngọn lửa đã tắt từ lâu của Nhà tròn. Những câu trả lời mà Langdon và Katherine tìm kiếm rõ ràng đang đợi họ ở phía trước, cách đây vài dặm. Hướng Tây bắc, trên Đại lộ Massachusetts. Đích đến của họ trên thực tế là nơi lánh nạn nằm mé bắc nhánh sông Tiber của Washington. Langdon mong sao người lái xe tăng tốc. Đột nhiên, Katherine bật dậy trên ghế cứ như thể vừa đột ngột nhận ra điều gì.- Chúa ơi, Robert! – Cô quay sang anh, mặt trắng bệch, do dự một lát rồi nhấn mạnh – Chúng ta đang đi sai đường!- Không, đường này đúng mà, – Langdon gạt đi – Hướng tây bắc, trên Đại lộ Massachu…- Không! Ý tôi là chúng ta sẽ tới nhầm chỗ!Langdon bối rối. Anh đã cho Katherine biết người đàn ông nọ ám chỉ địa điểm nào. Nó có mười tảng đá lấy từ núi Sinai, một hòn từ thiên đường, và một hòn mang nét mặt người cha bí ẩn của Luke. Chỉ có duy nhất một toà nhà phù hợp với mô tả trên, và chính là điểm đích của chiếc taxi này.- Katherine, tôi tin chắc đúng là nơi đó.- Không! – Katherine kêu lên – Chúng ta không cần tới chỗ ông ấynữa. Tôi đã đoán ra kim tự tháp và cái chóp! Tôi biết chúng chỉ điều gì rồi!Langdon tỏ ra ngạc nhiên.- Chị biết rồi!- Đúng! Chúng ta phải tới Quảng trường Tự Do!(77) Langdon không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Quảng trường Tự Do, mặc dù gần đây thôi, nhưng nghe chừng chẳng liên quan chút nào. Jeova Sanctus Unus! – Katherine giải thích – Một đức Chúa đích thực của người Do Thái. Biểu tượng thiêng liêng của người Do Thái là ngôi sao Do Thái, dấu ấn của Solomon, một biểu tượng quan trọng đối với Hội Tam điểm! – Cô moi tờ một đô la trong túi ra – Cho tôi mượn cây bút. Langdon rút bút khỏi túi áo.- Xem này – Katherine trải tờ tiền lên đùi, đón cây bút và trỏ vào dấu Quốc ấn ở mặt sau tờ tiền – Nếu áp dấu ấn Solomon lên dấu Quốc ấn của Hoa Kỳ… – Cô vẽ biểu tượng ngôi sao Do Thái lên đúng hình kim tự tháp – Hãy xem anh thấy gì nào!Langdon ngó xuống tờ tiền rồi ngơ ngác nhìn lại Katherine.- Robert, hãy nhìn kỹ hơn xem Anh không nhận thấy tôi đang chỉ ra thứ gì ư?Langdon quan sát lại hình vẽ.ẢNHÝ cô ấy là sao?Langdon đã từng nhìn thấy hình ảnh này. Nó rất quen thuộc với giới lý luận, như một “bằng chứng” cho thấy Hội Tam điểm nắm giữ ảnh hưởng bí mật đối với nước Mỹ thời kỳ đầu. Khi ngôi sao sáu cánh được đặt trùng khít lên dấu Quốc ấn của Hoa Kỳ, đỉnh ngôi sao sẽ trùng với con mắt thông huyền… và, rất kỳ lạ, năm cánh còn lại trỏ đúng các chữ cái M-A-S-O-N (Hội Tam điểm).- Katherine, đây chỉ là một sự trùng hợp, tôi không thấy nó có liên hệ gì với Quảng trường Tự Do.- Xem lại đi! – Katherine yêu cầu, giọng gần như giận dữ – Anh không thấy chỗ tôi đang chỉ sao? Ngay đây này. Anh không nhận ra à?Chỉ trong tích tắc. Langdon nhìn ra. *** Đội trưởng nhóm tác chiến CIA Turner Simkins đang đứng bên ngoài Toà nhà Adams, tai áp chặt điện thoại di động, gắng sức lắng nghe cuộc trao đổi diễn ra ở băng sau chiếc taxi. Có chuyện gì đó vừa xảy ra. Nhóm của anh ta định leo lên một chiếc trực thăng Sikorsky UH-60 cải tiến để bay lên phía tây bắc và lập chốt chặn, nhưng tình hình đột ngột thay đổi. Vài giây trước, Katherine Solomon cho rằng họ đang đi sai địa điểm. Lời giải thích của cô về đồng đô la và ngôi sao Do Thái nghe thật rối rắm đối với anh chàng đội trưởng, và rõ ràng cũng chẳng mấy minh bạch với Robert Langdon. Chí ít là lúc đầu. Nhưng bây giờ xem chừng Langdon đã hiểu ý cô.- Chúa ơi, chị nói đúng! – Langdon buột miệng – Thế mà tôi không nhận ra sớm hơn!Tiếng đó Simkins nghe tiếng đập mạnh vào vách ngăn, rồi tiếng vách ngăn mở ra.- Thay đổi kế hoạch – Katherine nói như quát với người lái taxi – Đưa chúng tôi tới Quảng trường Tự Do.- Quảng trường Tự Do ạ? – Omar bồn chồn hỏi lại – Không lên phía tây bắc Massachusetts nữa à?- Khỏi cần! – Katherine dằn giọng – Quảng trường Tự Do! Rẽ trái từ đây! Đây! Từ đây?Đặc vụ Simkins nghe thấy tiếng taxi ngoặt gấp. Katherine tiếp tục thảo luận một cách phấn khích, lần này là về bản mẫu Quốc ấn bằng đồng đặt tại Quảng trường Tự Do.- Thưa bà, xin xác nhận lại – giọng người lái taxi xen vào, nghe rất căng thẳng – Chúng ta sẽ tới Quảng trường Tự Do ở góc Đại lộ Pennsylvania và Phố 13?- Phải! – Katherine đáp – Mau lên!- Rất gần thôi. Hai phút nữa.Simkins mỉm cười. Làm tốt lắm, Omar. Anh ta lao nhanh tới chiếc trực thăng, thét gọi cả đội.- Chúng ta tóm được họ rồi! Quảng trường Tự Do! Đi! Chú thích:(77) Quảng trường Tự Do (Freedom Plaza), thoạt tiên có tên Westem Plaza, là một quảng trường ở Tây Bắc Washington D.C., nằm tại góc giao của Phố 14 và Đại lộ Pennsylvania, ngay sát Công viên Pershing. Thiết kế năm 1880, quảng trường này chủ yếu bằng đá, được lát theo bản mô tả một phần quy hoạch Thành phố Washington của Pierre (Peter) Charles L’Enfant. Phần lớn quảng trường được nâng cao hơn so với cốt nền đường phố. Đầu phía tây của quảng trường có một đài phun nước lớn, còn đầu phía đông có bức tượng Kazimierz Pulaski cưỡi ngựa. Quảng trường được đặt lại tên theo Martin Luther King. Jr., người viết bài diễn thuyết “Tôi có một giấc mơ” tại Khách sạn Willard gần đó. Năm 1988, một hộp thời gian chứa cuốn Kinh thánh, chiếc áo choàng, và vài di vật khác của King được đặt tại đây. Nó sẽ được mở lại vào năm 2088. Vị trí của quảng trường chính là nơi giao nhau của các tuyến tàu điện ngầm. Nhà ga Federal Triangle Metro, đối diện với quảng trường qua Đại lộ Pennsylvania, dành cho tuyến Xanh lam và tuyến Da cam. Còn Ga Metro Center với các tuyến Đỏ, Xanh lam, Da cam thì nằm trên Phố 13, cách đó hai dãy nhà – ND.