Bạn đang đọc Biểu Tượng Thất Truyền (The Lost Symbol): Chương 31 – 33
CHƯƠNG 31
Biểu Tượng Thất Truyền
Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng
Chương 31
Rời khỏi ánh đèn rực rỡ của Khối hộp và bước vào bóng tối thăm thẳm, Trish Dunne lại thấy lòng trào lên cảm giác sợ hãi quen thuộc. Bảo vệ ở cổng trước của SMSC vừa gọi vào báo vị khách của Katherine, bác sĩ Abaddon, đã đến và cần có người dẫn tới Khoang 5. Trish đề nghị được ra dẫn khách vào, chủ yếu là vì hiếu kỳ. Katherine nói rất ít về người đàn ông sắp ghé thăm họ, nên Trish cảm thấy hết sức tò mò. Rõ ràng là Peter cực kỳ tin tưởng anh ta, gia đình Solomon chưa từng mời ai tới Khối hộp cả.
Đây là trường hợp đầu tiên.
Mình hy vọng anh ta không sợ hãi màn đi bộ, Trish vừa nghĩ vừa dò dẫm qua vùng tối đen đặc. Cô háo hức muốn thấy vẻ kinh hãi của vị khách đặc biệt khi nhận ra những gì cần phải làm để tới được phòng thí nghiệm. Lần đầu luôn là lần tệ nhất.
Một năm về trước, Trish tới đây lần đầu tiên. Cô nhận lời mời làm việc của Katherine, ký hợp đồng và theo sếp mới tới SMSC để xem phòng thí nghiệm. Hai người phụ nữ đi bộ hết chiều dài của “đường phố”, đến trước một cánh cổng kim loại có dòng chữ KHOANG 5.
Mặc dù Katherine đã cố gắng chuẩn bị tinh thần cho cô gái bằng cách mô tả vị trí khá hẻo lánh của phòng thí nghiệm, nhưng Trish vẫn hết sức bất ngờ khi cửa khoang mở ra.
Trước mặt cô là một khoang tối đen trống rỗng
Katherine bước qua ngưỡng cửa, tiến vài bước vào vùng tối đặc quánh ấy, rồi ra hiệu cho Trish đi theo.
– Cứ tin tôi. Cô sẽ không bị lạc đâu.
Hình dung ra cảnh mình lần mò trong một căn phòng rộng bằng cả cái sân vận động nhưng tối đen như mực, Trish thấy toát mồ hôi.
– Chúng tôi có một hệ thống chỉ dẫn để giúp cô không lạc đường – Katherine trỏ xuống sàn – Rất thủ công thôi.
Trish nheo mắt, cố nhìn phần nền xi măng thô cứng qua bóng tối.
Cũng phải mất một lúc cô mới nhận ra nó, đúng là có một đường dẫn hẹp bằng thảm. Lớp thảm tuôn dài như một lối đi, mất hút trong bóng tối.
– Hãy nhìn bằng chính bàn chân cô – Katherine nói, xoay người cất bước – Cứ theo ngay sau tôi là được.
Thấy Katherine đã biến mất trong khoảng tối, Trish cố nén nỗi sợ hãi và bước theo. Đúng là điên rồ! Cô mới đi được vài bước trên thảm thì cánh cửa Khoang 5 sập lại phía sau, dập tắt những tia ánh sáng cuối cùng. Tim đập thình thịch, Trish tập trung hết tinh thần để cảm nhận lớp thảm dưới chân mình. Cô chỉ mới đánh bạo bước vài bước theo lớp thảm mềm thì cảm nhận được cạnh chân phải chạm vào lớp xi măng cứng lạnh. Giật mình, bản năng bảo cô dịch sang bên trái, đặt cả hai chân lên lớp thảm mềm mại.
Giọng Katherine vang lên phía trước, trong bóng tối, thanh âm gần như chìm nghỉm giữa không gian thăm thẳm tẻ ngắt này.
– Cơ thể con người rất kỳ lạ – Katherine nói – Nếu cô lấy đi của nó một giác quan, thì những giác quan khác sẽ thay thế, gần như ngay tức thì. Lúc này, nói cho đúng nghĩa thì thần kinh ở chân cô đang điều chỉnh để trở nên nhạy cảm hơn.
Đúng thật, Trish nghĩ, lại dò đường đi lần nữa.
Họ im lặng di chuyển trong một khoảng thời gian dường như đằng đẵng.
– Còn bao xa nữa? – Trish không kìm được buột hỏi.
– Chúng ta sắp đi được nửa đường rồi – Giọng Katherine giờ nghe có vẻ cách xa hơn.
Trish rảo chân bước nhanh, gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở của bóng tối dường như sắp nuốt chửng cô. Mình chẳng nhìn thấy gì hết, dù là đặt sát trước mắt.
– Chị Katherine? Làm sao chị biết khi nào thì không phải đi nữa?
– Cô sẽ biết ngay thôi, – Katherine nói.
Đó là một năm về trước, còn bây giờ, tối nay, Trish lại một lần nữa đi trong khoảng tối, tiến theo hướng ngược lại, ra khỏi gian phòng để đón khách của sếp. Một cảm giác thay đổi đột ngột ở lớp thảm dưới chân báo cho cô biết rằng cô còn cách cửa khoảng ba thước. Trish dừng ngay lại, móc thẻ khoá ra và dò dẫm men theo tường cho tới khi tìm thấy khe khoá và nhét thẻ vào.
Cánh cửa rít lên.
Trish nheo mắt trước ánh sáng tràn tới từ hành lang SMSC.
Lại như mọi khi…
Bước dọc theo hành lang vắng ngắt, Trish nghĩ đến văn bản lọc thông tin kỳ lạ mà họ đã tìm thấy trên một nguồn bí mật. Một cánh cổng cổ xưa? Một vi trí bí mật dưới lòng đất. Cô tự hỏi liệu Mark Zoubianis có đủ may mắn truy ra xem tài liệu bí ẩn ấy nằm ở đâu không.
***
Bên trong phòng điều khiển, Katherine đứng trong màn ánh sáng dìu dịu của bức tường plasma và nhìn đăm đăm cái tài liệu bí ẩn mà họ đã tìm ra. Cô vừa tách các cụm từ chính của mình và càng lúc càng thấy chắc chắn rằng tài liệu này nói về đúng cái huyền tích mà anh trai cô từng hé lộ với bác sĩ Abaddon.
… vị trí bí mật DƯỚI LÒNG ĐẤT nơi…
đâu đó ở Washington D.C., có toạ độ…
… phát hiện ra một CÁNH CỔNG CỔ XƯA dẫn tới…
… cảnh báo rằng KIM TỰ THÁP chứa…
… giải mã BIỂU HÌNH ĐƯỢC CHẠM KHẮC này để hé mở…
Mình cần xem phần còn lại của file này. Katherine nghĩ thầm.
Katherine đăm đăm nhìn một lúc nữa rồi bấm công tắc nguồn của bức tường plasma. Cô luôn nhớ tắt màn hình rất tốn năng lượng này để không lãng phí nguồn dự trữ hydro lỏng của các tế bào nhiên liệu.
Những cụm từ khoá từ từ nhoà dần, thu hẹp thành một chấm trắng nhỏ xíu ở chính giữa bức tường, cuối cùng tắt ngấm.
Katherine quay trở lại văn phòng. Chỉ lát nữa bác sĩ Abaddon sẽ đến, và cô muốn làm cho anh ta cảm thấy thoải mái.
CHƯƠNG 32
Biểu Tượng Thất Truyền
Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng
Chương 32
– Sắp tới nơi rồi, – Anderson dẫn Langdon và Sato đi xuống hành lang vô tận chạy suốt toàn bộ chiều dài tầng hầm phía đông của Điện Capitol – Thời Tổng thống Lincoln, nền lối này rất bẩn thỉu và nhung nhúc chuột bọ.
Langdon rất mừng là nền đã được lát gạch, anh vốn không ưa giống chuột. Cả nhóm tiếp tục đi tới, tiếng bước chân họ vang lên bập bõm, nghe rất kỳ cục trong hành lang dài. Dọc theo hành lang là những ô cửa, một số đóng kín, khá nhiều mở hé. Nhiều căn phòng ở tầng này trông như bị bỏ phế. Langdon chú ý thấy số hiệu trên các cánh cửa giảm dần, giảm đến tận cùng.
SB4… SB3… SB2… SB1…
Họ tiếp tục đi qua một cánh cửa không đánh số, nhưng Anderson dừng phắt lại khi số hiệu bắt đầu tăng.
HB1… HB2…
– Xin lỗi, – Anderson lên tiếng – Qua mất rồi. Tôi gần như chẳng bao giờ đặt chân xuống tận chỗ này.
Cả nhóm lùi lại vài thước, tới một cánh cửa kim loại cũ kỹ mà bấy giờ Langdon mới nhận thấy. Nó nằm ở điểm chính giữa hành lang – nơi phân chia Tầng hầm Thượng viện (SB) và Tầng hầm Hạ viện (HB). Thực tế cánh cửa này có đánh số, nhưng đã quá mờ, rất khó nhận ra:
SBB
– Đây rồi – Anderson nói – Sẽ có người mang chìa khoá tới ngay.
Sato cau mày và nhìn đồng hồ.
Langdon nhìn dòng chữ SBB và hỏi Anderson.
– Tại sao chỗ này lại thuộc phía Thượng viện mặc dù nó ở chính giữa?
Anderson lộ vẻ bối rối.
– Ý ông là sao?
– Nó ký hiệu là SBB, tức là bắt đầu bằng chữ S chứ không phải chữ H.
Anderson lắc đầu.
– Chữ S trong SBB không phải là viết tắt của Thượng viện. Nó…
– Chỉ huy? – tiếng một nhân viên an ninh cất lên phía xa. Anh ta hối hả băng qua hết hành lang để tới chỗ họ, giơ ra một chiếc chìa khoá – Xin lỗi anh, phải mất vài phút đấy. Chúng tôi không thể xác định được chìa khoá chính của SBB. Đây là cái dự phòng lấy từ một hộp phụ.
– Cái gốc bị mất à? – Anderson hỏi, giọng lộ rõ ngạc nhiên.
– Chắc là mất, – người kia đáp, thở hổn hển – Lâu lắm rồi có ai yêu cầu xuống đây đâu.
Anderson cầm lấy chiếc chìa khoá.
– Không có chìa phụ cho SBB13 à?
– Xin lỗi, cho đến lúc này chúng tôi vẫn không tìm thấy chìa khoá của bất kỳ phòng nào trong SBB cả. MacDonald đang tiếp tục tìm – Viên cảnh vệ rút bộ đàm và gọi – Bob? Tôi đang ở chỗ Chỉ huy. Có thêm thông tin gì về chìa khoá SBB13 chưa?
Bộ đàm của viên cảnh vệ có tiếng xột xoạt, và một giọng nói vang lên.
– Thực ra là có đấy. Lạ lắm. Kể từ khi chúng ta vi tính hoá, chưa có trường hợp nào vào đó, nhưng theo sổ đăng ký thì tất cả các phòng kho trong SBB đều đã được dọn sạch và bỏ không hơn hai mươi năm nay. Giờ chúng được ghi rõ là khu vực không sử dụng – Anh ta ngừng lại – Tất cả, chỉ trừ SBB13.
Anderson giật lấy bộ đàm.
– Chỉ huy đây. Cậu nói sao, tất cả chỉ trừ SBB13 thôi à?
– Vâng, thưa sếp – giọng kia đáp lại – tôi tìm thấy một câu chú giải viết tay cho biết SBB13 là phòng “riêng”. Đã từ lâu lắm rồi, do chính Kiến trúc sư viết và ký nháy.
Langdon biết, cụm từ Kiến trúc sư không phải để chỉ người đã thiết kế Điện Capitol mà là người điều hành toà nhà. Tương tự như viên quản lý, người được bổ nhiệm vào chức Kiến trúc sư Điện Capitol sẽ chịu trách nhiệm về tất cả mọi việc, bao gồm bảo dưỡng, tu bổ, an ninh, thuê nhân viên, và phân bổ các phòng làm việc.
– Điều lạ là – giọng trên bộ đàm nói – chú thích của Kiến trúc sư ghi rõ rằng “khu vực riêng” này dành cho Peter Solomon sử dụng.
Langdon, Sato và Anderson đưa mắt nhìn nhau thảng thốt.
– Tôi đoán, thưa sếp – giọng nói tiếp tục – ông Solomon giữ chìa khoá gốc xuống SBB cũng như mọi chìa khoá của SBB13.
Langdon không thể tin vào tai mình. Peter có hẳn một phòng riêng trong tầng hầm ĐiệnCapitol ư? Anh vốn biết Peter Solomon có nhiều bí mật, nhưng điều này thì vượt quá mọi sự hình dung.
– Tốt lắm – Anderson nói, rõ ràng là không thích thú gì – Chúng tôi hy vọng có thể tiếp cận được SBB12, cho nên cứ tìm chìa khoá phụ đi.
– Rõ, thưa sếp. Chúng tôi cũng đang xử lý bức hình số mà anh yêu cầu…
– Cảm ơn – Anderson bấm nút thoại để cắt ngang lời người kia – Tốt lắm. Khi nào xong cậu gửi ngay file đó tới điện thoại Giám đốc Sato nhé.
– Rõ, thưa sếp – Máy bộ đàm im bặt.
Anderson đưa trả bộ đàm cho anh nhân viên đang đứng đấy.
Người này rút ra một bản sao sơ đồ toà nhà và đưa cho Chỉ huy.
– Thưa sếp, SBB tô màu xám, chúng tôi đã đánh dấu X vào gian phòng SBB13 nên cũng không khó tìm lắm. Khu vực này khá nhỏ.
Anderson cảm ơn thuộc cấp của mình và dồn mọi chú ý vào bản sơ đồ.
Người cảnh vệ trẻ tuổi vội vã rời đi. Langdon ngó xem, rất ngạc nhiên trước số lượng dày đặc các căn phòng nhỏ tạo thành mê cung kỳ dị bên dưới Điện Capitol.
Anderson nghiên cứu sơ đồ một lát, gật gù đút tọt nó vào túi.
Quay về cánh cửa có dòng chữ SBB, anh ta rút chìa khoá, rồi lại do dự, vẻ ngần ngại không muốn mở ra. Langdon cũng rơi vào tâm trạng e dè tương tự, anh không biết đằng sau cánh cửa này là những gì, nhưng anh tin chắc rằng dù là gì đi nữa, một khi đã cất giấu tít dưới này thì rõ ràng Solomon muốn giữ bí mật cho nó.
Hoàn toàn bí mật.
Sato hắng giọng, và Anderson hiểu ý. Viên Chỉ huy hít một hơi thật sâu, tra chìa khoá xoay thử. Chìa khoá không nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc, Langdon tràn trề hy vọng là không mở được.
Nhưng đến lần thử thứ hai, ổ khoá xoay, và Anderson kéo cánh cửa về phía mình.
Khi cánh cửa nặng nề kêu ken két và mở ra phía ngoài, mùi không khí ẩm mốc ùa ra khắp hành lang.
Langdon đăm đăm nhìn vào bóng tối nhưng chẳng thấy gì cả.
– Giáo sư, – Anderson cất tiếng, vừa mò công tắc vừa liếc Langdon – Về thắc mắc của ông, chữ S trong SBB không phải là Thượng viện. Nó mang nghĩa là bên dưới cơ.
– Bên dưới à? – Langdon ngơ ngác hỏi lại.
Anderson gật đầu và bật công tắc ngay mé trong cánh cửa. Ngọn đèn duy nhất soi rõ một cầu thang dốc đứng chạy sâu xuống vùng tối đen như mực.
SBB là tầng dưới tầng hầm.
()
CHƯƠNG 33
Biểu Tượng Thất Truyền
Dịch giả: Nguyễn Xuân Hồng
Chương 33
Chuyên gia an ninh hệ thống Mark Zoubianis ngồi sâu hơn vào chiếc phô-tơi, mặt cau có trước những thông tin hiển thị trên màn hình máy tính.
Địa chỉ này thuộc loại chó chết gì không biết?
Những công cụ xâm nhập tốt nhất của anh ta hoàn toàn vô hiệu trong việc đột phá vào tài liệu này cũng như xác định địa chỉ IP bí ẩn của Trish. Mười phút đã trôi qua mà chương trình của Zoubianis vẫn không thể vượt qua được tường lửa của hệ thống. Hy vọng xâm nhập rất thấp. Chẳng trách họ trả mình nhiều tiền thế. Anh ta định trang bị lại công cụ và thử một cách tiếp cận khác thì điện thoại đổ chuông.
Trish, lạy Chúa, anh đã bảo anh sẽ gọi lại cơ mà. Anh ta tắt tiếng chương trình bóng bầu dục và trả lời máy.
– Tôi nghe đây?
– Anh Mark Zoubianis? – một giọng đàn ông vang lên – Ngụ tại số 357 Kingston Drive ở Washington phải không?
Zoubianis nghe rõ tiếng trao đổi lào xào xung quanh người đang nói chuyện với mình. Lại một thằng cha tiếp thị trên điện thoại đây mà? Điên chắc?
– Để tôi đoán thử xem nào, chắc tôi vừa giành giải thưởng trong tuần tại Anguilla phải không?
– Không, – người kia trả lời, giọng không mảy may đùa cợt – Đây là An ninh hệ thống của Cục Tình báo Trung ương. Chúng tôi muốn biết vì sao anh lại tìm cách xâm nhập vào một trong các cơ sở dữ liệu đặc biệt của chúng tôi?
***
Cách tầng đáy Điện Capitol ba tầng, trong không gian thoáng đãng của trung tâm khách tham quan, nhân viên an ninh Nunez đang khoá các cửa chính như anh vẫn làm vào giờ này hằng tối. Khi quay trở lại, băng qua sàn nhà bằng cẩm thạch rộng mênh mông, anh nghĩ đến gã đàn ông mặc chiếc áo choàng quân đội với những hình xăm.
Mình đã để hắn lọt vào. Nunez băn khoăn không biết ngày mai anh còn tiếp tục được làm việc không.
Khi Nunez tiến đến cầu thang máy, bỗng có tiếng đập ở cửa phía ngoài buộc anh phải quay lại nhìn. Nunez ngoái ra cửa chính. Một người Mỹ da đen đứng tuổi đang vỗ mạnh tay lên lớp kính chắn, ra hiệu xin vào.
Nunez lắc đầu và chỉ đồng hồ.
Người kia lại đập tay và bước hẳn ra chỗ sáng đèn. Ông ta mặc bộ đồ màu lam thẫm rất sang trọng, mái tóc muối tiêu cắt ngắn. Tim Nunez đập thình thình. Trời ạ. Cho dù còn ở cách xa một quãng, Nunez vẫn nhận ra người đàn ông này là ai. Anh vội vã quay lại cửa ra vào và mở khoá.
– Tôi xin lỗi, thưa ngài. Mời ngài vào ạ.
Warren Bellamy – Kiến trúc sư Điện Capitol – bước qua ngưỡng cửa và cảm ơn Nunez bằng một cái gật đầu nhã nhặn. Ông có vóc người mềm mại, dong dỏng, dáng đi thẳng, ánh nhìn xuyên thấu toát ra sự tự tin rằng mình làm chủ được mọi việc xung quanh. Bellamy giữ cương vị giám thị Điện Capitol đã suốt hai mươi lăm năm qua.
– Tôi giúp gì được ngài chăng? – Nunez hỏi.
– Có đấy cảm ơn anh – Bellamy nói với giọng rành rẽ, dứt khoát.
Tốt nghiệp ở một trong tám trường đại học danh giá nhất nước Mỹ, ông có cách diễn đạt chính xác chẳng khác gì người Anh chính gốc – Tôi được biết rằng các anh đã gặp một rắc rối tại đây tối hôm nay – ông lộ vẻ cực kỳ lo lắng.
– Vâng, thưa ngài. Đó là…
– Chỉ huy Anderson đâu?
– Ở tầng dưới cùng với Giám đốc Sato thuộc Văn phòng An ninh của CIA.
Mắt Bellamy càng mở to, lo lắng.
– CIA ở đây à?
– Vâng, thưa ngài. Giám đốc Sato xuất hiện gần như ngay sau sự cố.
– Tại sao? – Bellamy hỏi.
Nunez nhún vai. Tôi biết hỏi ai bây giờ?
Bellamy đi thẳng tới thang máy.
– Họ đâu rồi?
– Họ vừa đi xuống các tầng dưới – Nunez rảo bước theo sau.
Bellamy liếc nhìn lại với vẻ lo ngại.
– Xuống dưới à? Tại sao nhỉ?
– Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ nghe nói thế qua bộ đàm.
Bellamy bước nhanh hơn.
– Đưa tôi tới chỗ họ ngay.
– Vâng, thưa ngài.
Hai người vội vã băng qua quãng trống, Nunez thoáng nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng rất lớn trên ngón tay Bellamy.
Nunez rút bộ đàm ra.
– Tôi sẽ thông báo cho Chỉ huy biết ngài đang xuống.
– Không – ánh mắt Bellamy sáng quắc – Tôi không muốn thông báo trước.
Nunez đã phạm phải một vài sai lầm tối hôm nay, và anh không muốn tiếp tục phạm sai lầm bằng cách giấu Chỉ huy Anderson về sự hiện diện của Kiến trúc sư trong toà nhà.
– Thưa ngài? – anh lên tiếng, vẻ bất an – Tôi nghĩ Chỉ huy Anderson sẽ muốn…
– Anh có biết rằng chính tôi tuyển dụng Anderson không? – Bellamy nói.
Nunez gật đầu.
– Vậy thì tôi nghĩ anh ta muốn anh làm theo mong muốn của tôi.