Biểu Tiểu Thư Luôn Rất Bận

Chương 26: Hào Môn Biểu Muội Của Ta 2


Đọc truyện Biểu Tiểu Thư Luôn Rất Bận – Chương 26: Hào Môn Biểu Muội Của Ta 2


Quân Tử Thư thở dài vì tình huống này, cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề.

Phải mang lại tình yêu và sự công bằng đó.

Quân Tử Thư tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt rồi lại mang vào lần nữa, rời giường, đến phòng vệ sinh.

Trong gương phản chiếu dáng vẻ của một cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi, để tóc ngắn, gương mặt có chút ngọt ngào thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, có đeo một cặp kính tròn trên mũi, dung mạo thông minh.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Quân Tử Thư đến trước gương điều chỉnh nét mặt của mình một chút, làm bản thân thoạt nhìn đơ đơ rồi im lặng bước ra cửa phòng.

Chủ nhân của thân thể này tên là Quân Gia Dao, là con gái nuôi của dì của mục tiêu nhiệm vụ – Tần Hựu Nhiễm.

Dì của Tần Hựu Nhiễm là Tần Hiểu Mạn không thể sinh con, nên cùng chồng đến cô nhi viện nhận nuôi một bé gái về.

Bé gái này chính là Quân Gia Dao.

Cha mẹ Quân Gia Dao mất trong một vụ nổ súng.

Tần Hiểu Mạn thấy nàng lớn lên đáng yêu, thân thế đáng thương, lại vừa hay nàng cùng họ với chồng nên dẫn về.

Tính cách Quân Gia Dao trầm ổn, không thích nói chuyện lại hơi ngốc, có một làn da tối màu bẩm sinh, vô cùng ngay thẳng nghĩ sao nói vậy, cũng rất chăm chỉ.

Kỹ năng đặt biệt của nàng là có thể vô hình trong đám đông, hạ sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Dựa theo quỹ đạo vận mệnh lúc đầu, hôm nay Quân Gia Dao ra cửa sẽ bị biển quảng cáo lỏng lẽo rơi trúng, cấp cứu không thành kết quả tử vong.

Sự xuất hiện của Quân Tử Thư khiến vận mệnh này có thể tránh khỏi.

Quân Tử Thư mở tủ quần áo, lấy áo sơ mi trắng và quần dài ra, sau khi mặc xong thì mở cửa xuống lầu.

“Dao Dao tỉnh rồi à, vừa lúc đến ăn sáng này, mẹ còn định kêu con rời giường đấy.”
Tần Hiểu Mạn ngoắc tay, cười tủm tỉm.

Bà không phải mỹ nhân cao gầy truyền thống, gương mặt thoạt nhìn tròn trịa, thần sắc rất tốt, có vẻ quý phái.

Khi nhìn bà giống như nắng ấm tháng ba rất là ôn hòa.

Quân Tử Thư gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Cha Quân cũng đã ngồi ở vị trí của mình, đang cầm tờ báo xem tin tức.

“Sắp tới kì sát hạch rồi, Dao Dao nghĩ kỹ muốn báo danh vào trường cấp ba nào chưa?”
Tần Hiểu Mạn dọn xong dao nĩa.

Bữa sáng hôm nay là kiểu Tây Âu, chiên trứng hình trái tim, bên cạnh là một lát bánh mì, trên bàn đặt thêm nước xốt salad.

“Đã nghĩ kỹ rồi.”
Quân Gia Dao là một học sinh cấp hai sắp phải tham gia kì thi tuyển sinh, nàng phải tuyển báo danh vào trường cấp ba trước.

“Là trường nào? Hay muốn học chuyên ngành thiết kế?”
“Việc này không vội.

Con muốn học cấp ba, sau đó sẽ thi vào trường đại học mà con muốn.”
Mặc dù bây giờ Quân Gia Dao chỉ mới học cấp hai nhưng nàng từ nhỏ cực kì thích thiết kế, hơn nữa dưới sự trợ giúp của cha mẹ nên đã tiếp xúc với nghề nghiệp từ rất sớm.

Có thể nói nàng là một nhà thiết kế rất có năng lực, chủ yếu thiết kế đồ trang sức.

Tuy tác phẩm hiện tại còn tương đối non nớt, nhưng nếu so sánh với bạn cùng lứa thì vô cùng không tồi.

Tần Hiểu Mạn là người của Tần gia, bản thân đang làm kinh doanh trang sức, Quân Tề còn là một nhà văn nổi danh, giá trị nhân phẩm cũng tốt.

Trong nhà không hề thiếu các mối quan hệ cũng không hề thiếu tiền, Quân Gia Dao chỉ cần nỗ lực lâu dài thì tiền đồ chắc chắn vô hạn.

Nhưng đáng tiếc, mệnh không tốt.

“Vậy con đã nghĩ kĩ muốn vào trường nào chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi, con muốn vào Vân Ưng.”
“Muốn vào trường này sao? Mẹ còn tưởng con muốn vào trường bật nhất chứ.”
Tần Hiểu Mạn hơi bất ngờ, thành phố Trừng Hải có vài trường cấp ba xuất sắc, trong đó có trường trung học Nhất Trung được công nhận là trường có chất lượng tốt nhất.

Con gái luôn luôn theo đuổi thứ tốt nhất, sao lại muốn vào Vân Ưng nhỉ?
Trường trung học Vân Ưng cũng không tệ lắm, đó là một ngôi trường có chút đặc biệt.

Hầu hết các học sinh bên trong toàn là con nhà có tiền, đương nhiên học sinh nghèo cũng có.

Trong trường phân thành hai cực, con nhà nghèo với con nhà giàu ẩn ẩn hình thành quan hệ đối địch cạnh tranh.

Tần Hiểu Mạn cho rằng con gái mình sẽ không thích bầu không khí này.

“Con muốn vào học trường đó.”
“Được, nếu Dao Dao muốn vào thì cố gắng lên.”
Quân Tề uống một ngụm nước chanh, cỗ vũ cho con gái.

“Dao Dao có cần mẹ giúp gì không?”
“Không cần đâu mẹ, con có thể mà.”
“Được đó, Dao Dao là tuyệt nhất.”
[Sao kí chủ lại nói không cần mẹ giúp chứ, nếu mẹ tham gia vào chuyện này thì không phải sẽ biết cô cùng trường với mục tiêu của nhiệm vụ sao? Như vậy có thể cho hai người vào cùng lớp rồi.]
Tiểu Hoa Tiên khó hiểu hỏi.

Loại chuyện này không cần bà ấy hỗ trợ.

Cậu chắc hẳn có thể hack vào hệ thống để tên tôi và nàng ấy đặt cùng lớp nhỉ.

[Đương nhiên!]
Vậy có thể rồi.

[Kí chủ không muốn mục tiêu nhiệm vụ biết các cô có quan hệ ư?]
Ừm.

Sau khi ăn sáng xong, Quân Tử Thư lau khô miệng, lên lầu về phòng của mình.

Quân Tử Thư nghiên cứu tính cách của mục tiêu nhiệm vụ.

Tần Hựu Nhiễm có chút ngạo kiều, tính tình đại tiểu thư.

Phương thức có thể khiến nàng ấy chú ý, tuyệt đối không thể thuận theo nàng ấy.

Trước đây Quân Tử Thư đã từng nói có một số người thích hợp để vuốt lông, nhưng có một số người lại thích hợp với các mối quan hệ cạnh tranh, làm cho bọn họ phát hiện điểm nổi bật và sự ưu tú của nàng, từ đó thu hút sự hiếu thắng trong lòng.

Trở thành đối thủ hoàn toàn không thể đánh bại mà bọn họ kính trọng, có lẽ là phương thức thuần phục bọn họ tốt nhất.

Có một số người, ánh mắt của họ vĩnh viễn luôn hướng về phía trước mà không quay đầu, họ sẽ luôn theo đuổi sự ưu tú ngày một tốt hơn thay vì nhìn lại.

Chỉ có nỗ lực bắt kịp tốc độ của họ, hoặc là vượt qua họ mới khiến ánh mắt của họ bền vững đặt trên người mình.

Nhận ra điều này nên không khẩn trương lắm, chờ sau này sẽ để lại cho nàng ấy một bất ngờ.

Quân Gia Dao có một số tính cách tương đối giống Quân Tử Thư, cho nên Quân Tử Thư thích ứng không tốn sức chút nào.

Ví dụ như Quân Gia Dao đặt biệt thích học hành và đọc sách, Quân Tử Thư cũng vậy, hơn nữa trình độ còn sâu hơn.

Quân Tử Thư nhìn lướt qua bộ sách trên kệ của Quân Gia Dao.

Đại đa số đều là về thiết kế, sách minh họa về đồ trang sức, còn có một quyển liên quan đến thiết kế trang phục.

Buổi trưa Quân Tử Thư đều dành thời gian nghiêm túc đọc sách.

Phần lớn thời giờ ở thế giới này thật sự quá nhàm chán, hệ thống có thể đưa bản text vào trong đầu nàng nhưng thật sự loại cảm thụ này không dễ chịu chút nào, cũng không phù hợp với thói quen đọc sách của Quân Tử Thư nên đành từ bỏ việc này, không có việc gì thì xem phim.


Đối mặt với một ký chủ mê học hành như vậy, Tiểu Hoa Tiên ở trong đầu lâm vào trầm mặc.

Quân Tử Thư không cố ý hỏi thăm tin tức của Tần Hựu Nhiễm, cũng không cố tình tiếp cận nàng, bản thân nên như thế nào thì sẽ như thế đó.

Tính cách của Quân Gia Dao khiến nàng hồi tiểu học và cấp hai không hề có bạn bè thân thiết gì, đứa bạn duy nhất của nàng chính là một cô bé lớn lên trong cô nhi viện với nàng.

Cô bé kia tên là Hà Bách Linh, giọng hát giống như tiếng chim sơn ca, vô cùng du dương và êm tai.

Hà Bách Linh chính là bạch nguyệt quang kia.

Không thể không nói, có đôi khi thế giới thật sự rất nhỏ bé, nhỏ đến mức trùng hợp.

Cảm giác Quân Tử Thư đối với bạch nguyệt quang vẫn rất phức tạp, bởi vì người này không giống bạch liên hoa làm người ta hoàn toàn chán ghét ở thế giới kia.

Đây là một cô gái từ đầu đến cuối đều rất cố gắng hướng về phía trước, hơn nữa cô ấy cũng là người bị hại trước nửa đoạn tình cảm này, cô ấy cũng không biết mình có quan hệ ái muội với nam sinh đã có bạn gái.

Sau khi phát sinh không còn ái muội nữa, chỉ duy trì quan hệ bạn bè, nhưng vẫn chống cự không đặng lời thề son sắt và bảo đảm không hề có tình cảm gì với Tần Hựu Nhiễm của nam sinh kia, còn bởi vì trong nhà yêu cầu nên không thể không duy trì quan hệ nam nữ ngoài mặt.

Sau đó tên tra nam kia còn phỉ báng Tần Hựu Nhiễm, nói nàng ấy đã sớm có đối tượng yêu đương.

Quân Tử Thư cân nhắc trong đầu một hồi, tức thì có chủ ý hoàn thiện.

Nàng muốn duy trì tình bạn với Hà Bách Linh trước, tốt nhất là trở thành bạn thân, sau đó khiến tra nam rời xa cô ấy, làm cô ấy vô cùng dứt khoát mà thoát khỏi tra nam, khiến tra nam đều thất bại hai bên.

Ngồi trong phòng thi xét tuyển, Quân Tử Thư lấy giấy bút và phiếu khảo thi xong, cảm khái một hồi.

Tiểu Hoa Tiên, tôi đã lâu rồi chưa thi.

[Ký chủ, tôi tin cô!]
Tôi cũng tin mình mà.

Tiểu Hoa Tiên, cậu nói nếu tôi vô tình đạt điểm tuyệt đối thì làm sao bây giờ?
Quân Tử Thư cảm thấy đây là một vấn đề.

Tuy nàng viết văn không thể bảo đảm không bị trừ điểm, nhưng đối với độ khó của kì thi khảo hạch lần này nàng vẫn rất có lòng tin.

[Cái này…!ký chủ nói quá.]
Mặc dù người giỏi nhất của kì thi này không chấn động bằng người giỏi nhất của kì thi đại học, nhưng nếu đạt điểm tối đa, hào quang trên người ắt không thể thiếu, nhất định sẽ khiến giáo viên bao gồm cả hiệu trưởng chú ý đến.

Dù gì sau này cũng phải nổi danh, bây giờ kiêu ngạo một chút dường như không vấn đề gì.

Quân Tử Thư nghĩ như thế, nội tâm thoải mái bắt đầu giải bài thi.

Khoa học tự nhiên là điểm mạnh của Quân Tử Thư, đương nhiên khoa học xã hội của nàng cũng không hề yếu.

Hơn nữa lúc thi lịch sử là đề mở nên độ khó khăn càng thấp, chỉ cần nhớ kỹ những kiến thức đó nằm ở trang nào là được, với lại còn có thể được đánh dấu nữa.

Quân Tử Thư bình tĩnh trả lời các câu hỏi trong đề văn và bắt đầu viết bài luận.

Hai ba ngày sau, mấy đợt thi cũng đã hoàn thành.

Tiểu Hoa Tiên sử dụng hệ thống kiểm tra độ chính xác của đáp án thì kinh hãi phát hiện, ngoại trừ một số câu không thể đánh giá bằng đáp án tiêu chuẩn ra, còn lại đúng hết toàn bộ.

[Không hổ danh là học bá! Ký chủ, tôi cảm thấy lần này cô có thể tạo ra kì tích đó.]
Chỉ là bọn họ không biết trọng nhân tài mà thôi, tính tôi khi dễ bọn họ.

Quân Tử Thư không để tâm, độ khó của bài thi này đối với nàng thật sự không đủ để vào mắt.

Thời gian nghỉ hè chỉ có hai tháng, Quân Tử Thư vẫn không tiếp cận Tần Hựu Nhiễm.

[Ký chủ thật phí phạm thời gian nha, vì sao không thừa cơ hội này để tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ chứ?]
Tôi có tính toán của mình, nếu cậu cảm thấy nhàm chán thì đi làm việc khác đi.

[Được òi.]
Quân Tử Thư vẫn duy trì quy luật một tuần ra ngoài một lần, ở nhà hầu như chỉ toàn đọc sách, đi ra ngoài chỉ vì đến nhà sách mua sách rồi thôi.

Tần Hiểu Mạn và Quân Tề đã quen với tính nết của con gái.

Bọn họ khác với Quân Tử Thư luôn luôn ở nhà, mà là tổ chức thành đoàn ra ngoài chơi, để lại một người giúp việc chăm sóc sinh hoạt thường nhật và mỗi ngày ba bữa cho Quân Tử Thư.

Quân Tử Thư ở nhà gần một tháng trời, rốt cuộc cũng ra ngoài.

Bạch nguyệt quang gọi điện, kêu nàng đi ra ngoài chơi.

“Gia Dao, chỗ này.”
Bách Linh đứng ở trạm xe buýt, vẫy tay với Quân Tử Thư.

Quân Tử Thư đã thuê xong, hướng cô đi tới.

Nếu nói thế giới này là một quyển tiểu thuyết thì Bách Linh thích hợp là nữ chính.

Thân là nữ chính, phương diện của cô chắc chắn không hề kém.

Một khuôn mặt lớn lên vô cùng xinh đẹp, là người hết sức hướng ngoại khiến người ta nhìn đã cảm thấy thật thoải mái.

“Đừng nói cậu ở nhà suốt một tháng đó nha.

Nếu tớ không rủ cậu ra ngoài, có phải cậu sẽ đợi đến khai giảng luôn hay không?”
Hà Bách Linh nhìn bạn thân có làn da cực kì trắng nõn dưới ánh mặt trời thì có chút bất đắc dĩ, biết ngay nàng ở một chỗ mà.

“Ừ.”
Quân Tử Thư gật đầu, hoàn toàn không nói gì khác nữa.

“Lời này tớ đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, khi cậu không có việc gì thì nên ra ngoài đi dạo một chút, luôn luôn ở trong nhà để làm gì?”
“Đọc sách rất thú vị mà.”
“Được được được, hôm nay chúng ta không bàn về mấy cuốn sách đó của cậu.

Biết cậu không thích đi dạo phố, chúng ta kiếm một nơi ngồi xuống đi.”
Bách Linh kéo tay Quân Tử Thư, dẫn nàng đi về phía trước.

“Đúng rồi, cậu còn chưa nói với tớ muốn thi vào trường nào.

Tớ đoán cậu nhất định thi vào trường Nhất Trung, dù sao nơi đó là nơi tốt nhất trong các trường cấp ba, thành tích của cậu còn tốt như vậy.”
Hà Bách Linh không bao giờ cắt đứt liên lạc với bạn bè.

Theo quan điểm của cô, bạn thân sinh hoạt cùng nhau đã qua nhiều năm, tình bạn này sẽ không bởi vì khoảng cách thời gian và không gian mà biến mất, trừ phi giữa các cô xảy ra bất hòa rồi yên lặng xa cách nhau.

Trong mắt Hà Bách Linh, Quân Gia Dao vẫn luôn là một người rất ưu tú.

“Không, tớ vào Vân Ưng.”
“Hả! Tớ cũng vậy nè! Nhưng không biết có thể vào được không nữa.”
Thật ra Vân Ưng rất ít khi vẫy tay chào đón học sinh phú quý hoặc khá giả, nếu muốn vào thì họ phải vượt qua khảo hạch mới được.

“Tớ đã lên kế hoạch, nếu như vào đó không được thì tớ sẽ vào Nhị Trung, học phí của Nhất Trung đắt hơn Nhị Trung một xíu, tớ sợ mình không đủ tiền.”
Hà Bách Linh chưa được người khác nhận nuôi nên luôn lớn lên ở cô nhi viện.

Khi vừa bắt đầu vào cấp ba thì cô đi làm thêm, là một người rất tự lập.

“Tớ không phải đã nói, cậu không đủ tiền có thể đến mượn tớ mà?”
“Cậu cũng biết, trừ phi không còn biện pháp nào khác thì tớ sẽ không nhờ cậu đâu.”
Hà Bách Linh nhún vai, cô không phải thanh cao cũng không phải giận dỗi, chỉ là cảm thấy không cần phải vậy thôi.

“Nhưng mà sao cậu lại muốn vào Vân Ưng? Tại sao? Dựa theo tính cách của cậu, nói thế nào thì đáng lẽ sẽ chọn Nhất Trung mới đúng.”
Hà Bách Linh tò mò hỏi, kéo Quân Tử Thư qua đường lớn.

“Tớ đoán cậu chắc sẽ vào nơi đó, hơn nữa tớ cảm thấy chỉ tiêu đầu vào có yêu cầu rất cao, với tớ mà nói vào đâu mà chẳng như nhau.”
Quân Tử Thư đẩy mắt kính, giọng điệu thản nhiên.


“Cậu nói như vậy làm tớ nghĩ là vì tớ, siêu cấp vui vẻ mất thôi.

Tóm lại mượn lời tốt đẹp của cậu, hy vọng chúng ta có thể học cùng trường, nhưng ngay cả khi có học chung cũng không có khả năng chung ký túc xá nữa.”
Hà Bách Linh nói có chút mất mát.

Trường trung học Vân Ưng có sự phân chia thứ bậc mà cô rất chán ghét, nói chung là con nhà nghèo không thể học chung lớp với con nhà giàu.

Nhưng cô vẫn chọn học trường này vì lực lượng giáo viên thật sự rất hùng mạnh, hơn nữa về mặt khác thì số người đạt đề cử ở trường học này nhiều hơn so với trường khác, thành tích có thể cầm cờ đi trước, khả năng tranh thủ cho tương lai càng tốt hơn trường khác nữa.

“Không chắc đâu nha, lần này tớ không có nhờ mẹ hỗ trợ nên bọn họ không nhất thiết phải biết thông tin của tớ, đương nhiên vẫn có khả năng sẽ biết.”
“Nói chung là tốt lắm luôn! Đi đi đi! Chúng ta đi uống trà sữa! Tớ mời cậu! Hôm qua tớ mới nhận được tiền lương một tháng.”
“Cậu không cần phải tốn kém vậy đâu.”
“Nè nha, một ly trà sữa thôi mà, có phí phạm gì đâu.”
Hà Bách Linh gọi một ly trà sữa thông thường cho Quân Tử Thư, cũng cho mình một ly nữa.

Quân Tử Thư lẳng lặng nhìn cô, uống trà sữa mà không nói gì.

Ở thời điểm hiện tại, Hà Bách Linh vẫn chưa quen biết tên tra nam kia, chỉ chạm mặt một lần mà thôi.

Hà Bách Linh vừa uống trà sữa vừa ríu ra ríu rít nói chuyện trên trời dưới đất với Quân Tử Thư.

Quân Tử Thư chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Đối với Quân Gia Dao, nàng thật sự coi Hà Bách Linh là một người bạn thân, không hề chê cô phiền phức và cũng không hề bới móc, thật lòng rất tốt với cô.

Bất kể nàng có thân phận gì đi nữa, thái độ với cô trước đây không khác gì nhau.

Quân Gia Dao không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Quân Tử Thư biết rất rõ ràng.

Kỳ thật sự trưởng thành của Hà Bách Linh đã vượt qua các cô gái đồng tuổi, nguyên nhân là do thân phận nên cô ấy càng nhạy cảm và tự ti hơn những người khác rất nhiều.

Nhưng cảm giác này cô ấy sẽ không trực tiếp thể hiện ra, mà là lấy thái độ khác để che giấu.

Khi nhìn vào Quân Gia Dao, nội tâm đau khổ của Hà Bách Linh đã giảm bớt hơn một chút, bởi vì các cô biết tình hình của nhau nên cô ấy không cần phải gắn sức che giấu.

Mặc dù Quân Gia Dao sống tốt hơn cô ấy nhưng cô ấy không để ý đến cái đó, cô ấy biết có người hiểu nổi khổ của cô ấy và sẽ không vì vậy mà nảy sinh suy nghĩ khác là đủ rồi.

Về cơ bản, đây thực sự là một người vô cùng thiện lương.

Nhưng chính vì cô ấy rất thiện lương nên mới dây dưa không rõ với tên tra nam hết lần này tới lần khác.

Sự thiếu quyết đoán này dẫn đến rất nhiều bi kịch.

“Đợi lát nữa cậu với tớ đi dạo trung tâm mua sắm ha, cậu biết nhiều hơn, giúp tớ nhìn xem cái nào tốt.”
Hà Bách Linh đưa ra mục tiêu cuối cùng của chuyến đi này, kéo Quân Tử Thư đi, cô biết Quân Tử Thư nhất định sẽ không từ chối.

“Muốn mua gì đó?”
“Mua di động, không cần phải đặc biệt tốt, bình thường là được, tớ không cần dùng gì nhiều.

Sau này chúng ta có thể liên lạc bằng cách gọi điện hay gửi tin nhắn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu rồi.”
Hà Bách Linh không có di động, những lần trước liên lạc với Quân Tử Thư đều thông qua máy bàn trong cô nhi viện.

“Được, nhưng thật ra tớ cũng không biết nhiều lắm.”
“Không sao, đến lúc đó chúng ta đi hỏi một chút là được, tớ chính là muốn cậu đi cùng tớ cơ.”
Quân Tử Thư và Hà Bách Linh đến cửa hàng di động, mua một chiếc khoảng chín trăm.

Đó không phải là mức giá vô cùng đắt, hơn nữa thương hiệu này ra từ đời nào rồi nhưng đối với Hà Bách Linh thì đây đã là giá cao nhất có thể chấp nhận được, máy thế hệ gì Hà Bách Linh không thèm để ý, cô cảm thấy còn khá tốt ấy chứ.

Sau khi cả hai đi dạo xong, Hà Bách Linh bắt xe buýt trở về cô nhi viện, còn Quân Tử Thư thì về nhà.

Đúc kết lại, lần đầu tiên gặp mặt bạch nguyệt quang mang lại cảm giác rất vui vẻ.

Quân Tử Thư lại ở nhà cho đến khi xuất phát đi học.

Sau khi xếp hạng ở kì sát hạch được công bố, mạng xã hội của nàng bùng nổ không thể giải thích được.

Không ít bạn học cũ ở cấp hai trước kia thêm nàng vào QQ*, tất cả đều bị nàng xem nhẹ.

*QQ (企鹅号): một ứng dụng tương tự như facebook, zalo, skype của Trung Quốc.

Những người này hoàn toàn không quan trọng, chẳng cần phải xã giao.

Sau khi Tần Hiểu Mạn biết tin tức này, bà và Quân Tề vội vàng trở về để chúc mừng cho Quân Tử Thư.

Ngay cả báo chí đều đăng chuyện này, đài truyền hình địa phương cũng có nói nhưng Quân Tử Thư từ đầu đến cuối không xuất hiện trong ống kính.

Đạt được danh hiệu xuất sắc nhất trong kì thi lần này khiến hiệu trưởng và giáo viên của các trường muốn lôi kéo người về tay.

Hiệu trưởng trường Vân Ưng sớm biết được tin tức thì mặt đầy vẻ kiêu ngạo, cao hứng cho người vào lớp ưu tú.

Tuy trường trung học Vân Ưng không cho những người thuộc tầng lớp khác nhau học chung, nhưng về phương diện này vẫn chèn xen thành tích vào lớp.

Quân Tử Thư không mang hành lí nhiều lắm, trừ quần áo ra thì chỉ có ba quyển sách, một mình đeo cặp đến trường báo danh.

Tần Hiểu Mạn và Quân Tề vốn dĩ muốn đưa con đến trường học, nhưng bị Quân Tử Thư từ chối.

Giả sử, nếu để Tần Hiểu Mạn và Quân Tề đi theo thì trăm phần trăm ở trong ký túc xá có thể gặp Tần Hựu Nhiễm, thân phận không phải sẽ bị bại lộ sao.

Đến lúc đó đừng nói là vui vẻ, tất cả cũng không còn gì nữa.

Không sai, là chung ký túc xá.

Tuy Tần Hựu Nhiễm không nhất định ở ký túc xá.

Quân Tử Thư đã kêu Tiểu Hoa Tiên sắp xếp thỏa đáng.

Bởi vì nguyên nhân là do thành tích của nàng, Tiểu Hoa Tiên không cần phải hack vào hệ thống mà Tần Hựu Nhiễm vẫn có thể cùng lớp với Quân Tử Thư.

Về phần chung ký túc xá thì do Tiểu Hoa Tiên động tay động chân.

Mặc dù Tần Hựu Nhiễm là một đại tiểu thư nhưng không hề sống phóng túng, vì từ nhỏ đã phải tiếp thu những nền giáo dục tốt nhất.

Nàng có lòng hiếu thắng vô cùng mãnh liệt, không đặc biệt thích học nhưng đầu óc cực kì thông minh, phần lớn thời giờ đều dành để học tập khiến bản thân đạt thứ hạng khá cao, tư tưởng phấn đấu để dành chiến thắng* rất rõ ràng.

Bản thân hồi cấp hai là người đầu tiên được tiến cử vào trường Vân Ưng, đối với mấy kẻ liên quan đến ăn chơi trác táng, sự tồn tại của nàng xứng danh học thần.

*nguyên văn: tranh cường háo thắng (争强好胜)
Trường trung học Vân Ưng bố trí nơi ở rất tốt, đương nhiên khu gia đình bình thường hoặc nghèo khó với khu cho người có tiền không cùng một bậc.

Bản thân Quân Tử Thư không cần mang đệm chăn hay đồ đạc khác, chỉ cần mang một cái balo là được.

Phòng ký túc xá dành cho hai người, nơi này xem như rộng rãi, hai chiếc giường được đặt khá xa nhau, không gian hoạt động công cộng ở chính giữa cũng khá lớn.

Ở trần nhà còn treo một cái móc nối nhỏ, ở đó có thể treo lên một bức rèm ngăn cách thành hai không gian.

Quân Tử Thư đặt đồ trong ký túc xá rồi đến lớp báo danh.

Trong lớp đã ngồi không ít người, bọn họ tò mò nhìn chằm chằm mỗi một bạn học mới đi vào.

Khoảng khắc đầu tiên khi Quân Tử Thư tiến vào lớp đã nhìn thấy một sự hiện diện rất chót mắt trong phòng học.

Tần Hựu Nhiễm mặc một chiếc áo phông màu đen, tóc buộc đuôi ngựa nhìn rất ngầu, trong miệng đang nhai kẹo cao su.


Giá trị nhan sắc này khiến tất cả mọi người trở nên thấp kém trong giây lát.

Quân Tử Thư có hơi đoán không ra, mắt tra nam bị mù à.

Vì sao một nữ sinh đẹp như vậy lại có thể bị phụ lòng.

“Họ tên.”
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ mặc đồ công sở, trên mặt đeo cặp kính màu vàng trông cẩn thận tỉ mỉ.

“Quân Gia Dao.”
“Em là học sinh đó à, cứ tùy tiện ngồi.

Bởi vì đang bắt đầu học kỳ mới, chỗ ngồi còn chưa cố định nên trò muốn ngồi bên cạch ai thì ngồi bên cạnh người đó.

Đến lúc khai giảng cũng chính là ngày mai, chúng ta sẽ dựa theo tình hình mà điều chỉnh một chút.”
Nét mặt cô chủ nhiệm trở nên dịu dàng rất nhiều, ánh mắt nhìn Quân Tử Thư vô cùng yêu quý.

Giọng của Quân Tử Thư không lớn nhưng vẫn bị các bạn cùng lớp đang ngồi phía trước nghe rõ rệt.

Bọn họ khẽ bàn tán, làm người ở đằng sau cũng nghe thấy.

Bọn họ đang nói về cái tên của Quân Tử Thư.

Ngay cả những người ngày thường không quan tâm đến thành tích hay những người không thèm để ý phương diện này, vào năm nay đều nghe qua cái tên đó.

Người giỏi nhất kì thi sát hạch – Quân Gia Dao.

Có người nói cái này có gì ghê gớm, không phải hàng năm đều sẽ có sao.

Người khác trả lời, nhưng năm nay không giống, năm nay đặc biệt trâu bò.

Đạt điểm tuyệt đối!
Đây quả thực chính là học thần chuyển thế.

Theo như người ta nói, chính là Văn Khúc Tinh* hạ phàm.

*Văn Khúc Tinh (文曲星): là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian.

Truyền thuyết kể rằng Tỉ Can, Phạm Trọng Yêm, Bao Chửng, Văn Thiên Tường đều là Văn Khúc Tinh quân hạ phàm chuyển thế.

Những người lớn thì khen nức nở, còn các bạn học sinh thì cảm thấy người này lớn lên làm sao mà lợi hại đến vô lý thế, quả thật là yêu quái.

Có lẽ nếu ở lớp khác, mọi người sẽ không phản ứng lớn như vậy, nhưng trong lớp này đều là học sinh ưu tú đến từ các trường khác nhau, không một ai không phải là học bá.

Tần Hựu Nhiễm nghe thấy cái tên đó, ngẩng đầu nhìn người trên bục giảng.

Thì ra người thắng nàng chính là người như thế này.

Vóc dáng trông cũng không cao, để tóc ngắn, có đeo cặp mắt kính, xem ra là kiểu người không thích nói chuyện, chắc là mọt sách, Tần Hựu Nhiễm nghĩ thầm.

Tần Hựu Nhiễm thật không ngờ sẽ có một người như vậy đoạt đi sự nổi bật của nàng.

Thật ra nàng không muốn lấy toàn bộ hạng nhất, nhưng với số điểm tuyệt đối toàn môn học này thì thực kinh khủng nên khiến nàng nổi lên hứng thú rất lớn.

Thế nhưng thời điểm nhìn thấy người, Tần Hựu Nhiễm khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Nếu thật sự là con mọt sách thì quả thật không vui chút nào.

Tần Hựu Nhiễm cúi đầu, tiếp tục nghịch điện thoại.

Nàng lại ngẩng đầu vì bên cạnh vang lên một giọng nói.

Giọng điệu nhàn nhạt nhàm chán y như chủ nhân nó vậy.

“Bạn học, thật ngại quá, có thể nhường xíu không, tôi muốn ngồi ở chỗ này.”
Quân Tử Thư chỉ chỉ vị trí phía trong Tần Hựu Nhiễm.

“Không phải trong lớp còn nhiều chỗ trống khác sao, cậu tùy tiện chọn một cái là được rồi, vì sao phải ngồi bên cạnh tôi.

Xin lỗi, tôi nghĩ rằng không thể.”
Tần Hựu Nhiễm để điện thoại xuống, hơi ngửa đầu nhìn Quân Tử Thư.

[Haiz…!Kí chủ đại đại, hình như mục tiêu nhiệm vụ lần này không hề thích cô á.]
Nàng ấy đương nhiên không thích tôi, trong lòng còn rất khó chịu nữa kìa.

[Tại sao? Cô có động đến nàng ấy đâu.]
Nói chung là sự trái ngược giữa tưởng tượng với thực tế.

[Hả?]
Tần Hựu Nhiễm hy vọng tôi là một người thú vị, nhưng nhìn lại thì thấy tôi thực nhàm chán.

[Kí chủ kí chủ, thật ra cô có thể hơi OOC mà, đâu có vấn đề gì.]
Xin lỗi, tôi là người chuyên nghiệp, không thể OOC, tuyệt đối không sụp đổ hình tượng.

“Nhưng tôi muốn ngồi bên cạnh bạn.”
Quân Tử Thư đứng thẳng, không có ý định rời đi.

Tần Hựu Nhiễm có hơi bất ngờ mà nhướng mày, nhếch môi rồi đứng lên.

Mặc dù Tần Hựu Nhiễm nhỏ hơn nửa tuổi so với Quân Tử Thư nhưng lại rất cao.

Bây giờ vóc người nàng có chiều cao khoảng 1m66, mang thêm giày có thể tới 1m68.

Tuy Quân Tử Thư không thấp nhưng trước mắt chỉ có 1m60 thôi.

Cho nên lúc Tần Hựu Nhiễm đứng lên, Quân Tử Thư phải ngửa đầu nhìn nàng.

Nhắc đến khí thế thì Tần Hựu Nhiễm thắng áp đảo.

Nhưng Quân Tử Thư hoàn toàn không lúng túng, bình tĩnh đối diện với Tần Hựu Nhiễm.

Mãi đến khi Tần Hựu Nhiễm tránh sang một bên, để nàng ngồi xuống.

Cô chủ nhiệm đang ở trên bục giảng khẽ thở phào, nếu hai đứa này xảy ra mâu thuẫn thì cô thật không biết nên xử lý thế nào nữa.

Tần Hựu Nhiễm là tiểu thư Tần gia nhất định không dễ chọc, Quân Gia Dao là quán quân kì khảo hạch, bối cảnh gia đình tuy cô không rõ lắm nhưng nghe nói chắc hẳn không tầm thường.

Nếu ngay ngày đầu tiên đã bắt đầu xảy ra mâu thuẫn giữa hai người, cô không thể tránh khỏi lo lắng một phen.

Chờ tất cả mọi người đều tới đủ, cô chủ nhiệm yêu cầu từng người một lên nhận sách.

Sau khi nhận sách xong rồi mở cuộc họp lớp ngắn, nói thời gian học của ngày mai, sau đó tuyên bố giải tán.

Quân Tử Thư và Tần Hựu Nhiễm là hai người rời khỏi phòng học cuối cùng.

Không phải Quân Tử Thư không muốn ra ngoài, mà là do Tần Hựu Nhiễm ngồi ở đó không đứng dậy, bên cạnh chính là vách tường, chẳng lẽ nàng có thể nhảy ra à?
“Cái này, bạn học à, mọi người đều đi hết rồi, bạn có thể đứng lên được không?”
Quân Tử Thư đẩy mắt kính, vẻ mặt nghi hoặc.

Tần Hựu Nhiễm đứng lên nhưng vẫn chắn phía ngoài, Quân Tử Thư vẫn không ra được.

“Cậu tên là Quân Gia Dao phải không?”
“Ừ, đúng vậy.”
Quân Tử Thư gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn cái tay của Tần Hựu Nhiễm đang khoát lên vai nàng, khi ngoảnh lại thì thấy gương mặt của Tần Hựu Nhiễm phóng đại trước mặt.

“Vậy cậu chắc chắn rất mỹ vị.”
Trên mặt Tần Hựu Nhiễm lộ ý cười xấu xa, nhấn mạnh giọng điệu bên tai Quân Gia Dao, còn phả khẩu khí.

Cao lương mỹ vị à.

Quân Tử Thư trấn tĩnh đẩy Tần Hựu Nhiễm ra, sửa sang lại quần áo của mình.

“Không thể ăn được.”
Quân Tử Thư nói rất đứng đắn, bước chân đi ra.

Tần Hựu Nhiễm đứng tại chỗ hừ một tiếng.

Quả nhiên là mọt sách, không thú vị chút nào.

Tần Hựu Nhiễm có đôi chân dài miên mang, chẳng mấy chốc đã vượt qua Quân Tử Thư.

Sau đó nàng phát hiện, Quân Tử Thư vẫn luôn đi theo sau nàng.

“Sao cậu cứ theo tôi vậy?”
“Tôi không có.”
“Chẳng lẽ cậu cũng đi hướng này?”
“Đúng á.”
“305?”

“Đúng rồi.”
“Vậy thì thật trùng hợp, tôi cũng thế.”
Tần Hựu Nhiễm đang mặc quần soọc ngắn với đôi chân trắng trẻo, nàng lắc lắc cái chìa khác đang treo bên hông của mình.

“Ồ.”
Quân Tử Thư gật đầu, viết hoa chữ lạnh nhạt.

“Ê cái người này, cậu có phải cực kì không biết nói chuyện hay không?”
Tần Hựu Nhiễm ngạc nhiên, phản ứng của người bình thường khi thấy bạn học mới lẽ ra không nên lạnh nhạt như vậy chứ?
Thật không đáng yêu chút nào!
“Bạn rất muốn nói chuyện với tôi hả?”
“Cũng không hẳn.”
Tần Hựu Nhiễm bĩu môi, ai muốn nói chuyện với nàng đâu.

Chỉ là trước nay Tần Hựu Nhiễm toàn không cho người khác mặt mũi, lần này thế mà lại có người không cho nàng sĩ diện.

Nàng cho rằng mình chính là người lạnh lùng nhất lãnh đạm nhất kiêu ngạo nhất, không nghĩ rằng có người còn lạnh lùng hơn lãnh đạm hơn kiêu ngạo hơn nàng!
Lại còn ồ! Còn ồ!
“Vậy không phải là vấn đề.”
Quân Tử Thư nói thản nhiên, mở cửa phòng ra.

Quân Tử Thư chọn giường phía ngoài, bởi vì giường phía trong đã đặt cái gì ở đó rồi.

Tần Hựu Nhiễm mang đồ đến cũng không ít, xem ra có vẻ là chuẩn bị ở lại ký túc xá của trường luôn.

Tần Hựu Nhiễm bắt đầu thu dọn đồ đạc, kéo cái rương của mình ra, dọn hết đủ loại đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da lên bàn, lọc cọc leng keng.

Quân Tử Thư nhìn sang bên kia một chút, bình tĩnh ngồi lên giường, bắt đầu sắp xếp lại đồ trong cặp của mình.

Tần Hựu Nhiễm bày mấy cái chai trên bàn rồi lại cầm xuống dưới hơn hai lần, còn quần áo thì được bày lên một lần, rồi lặng lẽ liếc nhìn Quân Tử Thư.

Nàng làm ra tiếng động lớn như vậy, nhỏ mọt sách kia sao không xem bên này của nàng?
Bằng cách này, nàng có thể giới thiệu đủ loại đồ quý khác nhau của mình một cách hợp lý*, làm cho nhỏ mọt sách kia hiểu rằng đến với thế giới không chỉ có học hành mà còn có một thế giới rộng lớn hơn.

*nguyên văn: thuận lý thành chương (顺理成章)
Nhưng nhỏ mọt sách kia không hề nhìn nàng! Liếc mắt một cái cũng không có!
Nàng chỉ thong thả lấy ra ba quyển sách từ trong cặp rồi đặt lên bàn, sau đó để một bộ quần áo tắm rửa vào trong tủ, tiếp đó lại ngồi ở mép giường đọc sách.

Đồ đạc lại chỉ có nhiêu đó! Cứ thế ngồi xem sách luôn!
Đúng là đồ mọt sách!
Tần đại tiểu thư mất hứng, lấy đủ kiểu đồ của mình từ trong vali ra, nhét lung tung vào trong tủ quần áo.

Sắp xếp mấy thứ này rất phiền phức, đợi lát nữa tìm người khác giúp nàng là được.

Quân Tử Thư nhìn thấy động tác thô bạo của Tần Hựu Nhiễm, đứng lên để sách xuống rồi đi qua.

Tần Hựu Nhiễm nhìn thấy hành động sang đây của Quân Tử Thư, thân thể ngừng một lát, chuẩn bị mở miệng nói chuyện nhưng chỉ nhấp miệng.

Nhất định không thể mở miệng nói chuyện trước, điều này như thể nàng không cao ngạo bằng.

Không được, nhất định phải lạnh lùng hơn người này.

Tần Hựu Nhiễm không nói lời nào, Quân Tử Thư cũng không nói.

Hai người cứ đối mặt như vậy, bầu không khí lâm vào trầm mặc.

“Cậu tới đây đứng làm gì?”
Cuối cùng vẫn là Tần Hựu Nhiễm nhịn không được mà mở miệng trước, đứng lên nhìn Quân Tử Thư.

“Tôi tới giúp bạn.”
“Không cần.”
Có thể nói là cự tuyệt cực kì lạnh lùng.

Tần Hựu Nhiễm cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của mình nhất định rất lạnh lùng!
“Nhưng bạn làm như vậy rất lộn xộn.”
“Mắc mớ gì tới cậu?”
“Ồ.”
Quân Tử Thư quay đầu đi, trở về chỗ ngồi của mình.

Tần Hựu Nhiễm trừng mắt, nàng còn chưa nói hết mà!
Nàng đáng nhẽ định nói tiếp, nếu cậu thật sự có thành ý giúp đỡ chân thành như vậy, tôi đây sẽ miễn cưỡng để cậu giúp tôi sắp xếp gọn gàng một chút.

Thế nhưng Quân Tử Thư lại có thể xoay người rời đi.

Lại còn ồ! Còn ồ!
Cho dù là tức giận thì còn tốt hơn phản ứng này nhiều.

Tần Hựu Nhiễm nghẹn tức, rời khỏi ký túc xá.

Nếu ở chung không gian với người kia trong thời gian dài, nàng sợ mình sẽ nhịn không được mà tức chết.

Quân Tử Thư đối với việc nàng rời đi không có phản ứng gì, tiếp tục nhàn nhã* đọc sách.

*nguyên văn: khí định thần nhàn (气定神闲)
Tiểu Hoa Tiên phát hiện mình có phần không hiểu ký chủ, an tĩnh như gà trốn góc phòng xem cuộc vui.

Dựa theo quỹ đạo ban đầu, Hà Bách Linh không có vào Vân Ưng mà là vào Nhị Trung.

Quân Tử Thư nói chuyện điện thoại với cô, sau đó gọi cho cha mẹ, ăn cơm xong rồi từ từ trở về ký túc xá.

Tần Hựu Nhiễm không ở đây, Quân Tử Thư đoán chắc tối nay nàng sẽ không trở về.

Tần Hựu Nhiễm quả thực không có ý định về ký túc xá.

Bây giờ nàng đang ăn cơm với bạn bè, bao gồm cả bạn trai nàng – Lý Nghênh Lam.

Đương nhiên bạn trai này chỉ là ngoài mặt.

Tần Hựu Nhiễm cùng hắn yêu đương vào đầu tháng ba, mối quan hệ thân mật giữa hai người nhiều nhất chỉ là nắm tay.

Lý Nghênh Lam là con của Lý gia, thân phận xem như không tồi, bộ dáng trông cũng được.

Thời điểm bọn họ biết nhau là lúc đang học cấp hai.

Lý Nghênh Lam theo đuổi nàng rồi thổ lộ với nàng.

Nàng hơi bất ngờ, cũng có chút hứng thú nên đồng ý.

Nhưng vài ngày sau, Tần Hựu Nhiễm cảm thấy yêu đương không có gì thú vị, liền lạnh nhạt thờ ơ.

Nàng vốn định chia tay nhưng Lý Nghênh Lam nói nếu nàng chưa thích người mới thì trước hết đừng chia tay, nói không chừng bên nhau lâu dài sẽ có chút cảm tình thì sao.

Nếu lúc đó nàng thích người khác thì chia tay cũng không muộn.

“Đại tiểu thư, cuộc sống cấp ba thế nào á?”
Có người nháy mắt nhìn Tần Hựu Nhiễm và Lý Nghênh Lam.

Lý Nghênh Lam và Tần Hựu Nhiễm đều học Vân Ưng, nhưng Lý Nghênh Lam ở lớp thứ hai không cùng lớp với Tần Hựu Nhiễm.

“Thì vậy thôi.”
Tần Hựu Nhiễm cảm thấy không có gì hay ho để nói, chỉ là trong đầu bất chợt lóe lên gương mặt không biểu cảm của Quân Tử Thư từ lúc nào không hay.

“Trong lớp có trai đẹp không?”
“Ê ê ê, tôi còn ngồi ở đây đấy.

Cho dù có đẹp trai thì có tôi đẹp trai chứ?”
Lý Nghênh Lam nói đùa, tay khoát lên ghế của Tần Hựu Nhiễm.

“Đúng đúng đúng, anh đẹp trai nhất.”
“Chị Nhiễm, sao nhìn chị không hào hứng lắm?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm, bực bội.”
Tần Hựu Nhiễm uống đồ uống, nói có chút chán nản.

“Ai biểu chị Nhiễm là học sinh gương mẫu chứ.”
“Chị Nhiễm của tớ là học bá!”
Mọi người ồn ào một trận như đám sao vây quanh mặt trăng*, mà Tần Hựu Nhiễm chính là mặt trăng đó.

*nguyên văn: chúng tinh củng nguyệt (众星拱月)
Đây mới là Tần Hựu Nhiễm, nàng chính xác dùng phương thức này để kết bạn.

Tần Hựu Nhiễm cắn ống hút, hạ quyết tâm nhất định phải làm nhỏ mọt sách kia biết nàng có mị lực như thế nào, rồi nhận nàng làm chị đại!
Dù sao các nàng ở cùng lớp ngồi cùng bàn, còn cùng ký túc xá.

Muốn cho nhỏ mọt sách kia chống mắt lên xem nàng đáng sợ bao nhiêu!
Khiến nàng sau này không dám trả lời “Ồ” với mình nữa!
Tần Hựu Nhiễm nghĩ như thế, khóe miệng lộ ý cười.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.