Đọc truyện Biểu Tiểu Thư Luôn Rất Bận – Chương 22: Tướng Quân Biểu Tỷ Của Ta 22
Quân Tử Thư nghĩ, nàng hẳn là nguyện ý.
Nếu nhiệm vụ liên kết với yêu đương thì có một mối quan hệ cũng xem như không tồi.
Ninh Thanh Hoan đối tốt với nàng như vậy, mà nhiệm vụ chính của nàng lại là làm cuộc sống của Ninh Thanh Hoan trở nên tốt đẹp, vậy theo một khía cạnh nào đó không phải là bất mưu nhi hợp* sao? Vậy thì cũng không có gì mâu thuẫn.
*bất mưu nhi hợp (不谋而合): không bàn trước mà tất cả những ý kiến và hành động của hai bên đều hợp nhau, có thể hiểu ngắn gọn là tư tưởng lớn gặp nhau.
Còn về việc có thích Ninh Thanh Hoan hay không…!Quân Tử Thư không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì trước tiên nàng phải hiểu, thích là gì.
Thừa nhận là nàng có thiện cảm với Ninh Thanh Hoan, nàng cảm thấy Ninh Thanh Hoan là một cô nàng có tính cách rất tốt, dù làm chị em hay làm bạn bè đều rất hợp.
Lại tiến thêm một bước, nàng không bài xích tiếp xúc thân thể với Ninh Thanh Hoan, cũng không cảm thấy ghê tởm nụ hôn của nàng ấy.
Nhưng…!Có lẽ cũng không đến nỗi thích.
Trước mắt nàng còn chưa sinh ra ham muốn độc chiếm và thân mật đối với Ninh Thanh Hoan.
Đúng như những lời Ninh Thanh Hoan đã nói, thích thì sẽ không kiềm chế được mà muốn chơi trò lưu manh, thân thiết hơn nữa, nàng không có loại cảm giác như vậy với Ninh Thanh Hoan.
Nhưng nếu Ninh Thanh Hoan thất hứa, đã nói thích nàng lại chạy đi thích người khác, nàng sẽ thương tâm và tức giận.
Vào ngày thứ hai, Quân Tử Thư vừa giúp đỡ Ninh Thanh Hoan gói gém đồ đạc, vừa nói chuyện với nàng.
“Tỷ tỷ…!Ta nghĩ, ta đã nghĩ xong rồi.”
“Hả? Ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Ngươi có cần thời gian suy xét thêm không?”
Tay Ninh Thanh Hoan đang cầm y phục thì khựng lại, vẻ mặt hơi thấp thỏm.
“Ta nguyện ý ở bên ngươi, nguyện ý gả cho ngươi…!làm thê tử.”
Khi nói ba chữ cuối, Quân Tử Thư có chút thẹn thùng quay đầu đi, vành tai đỏ ửng như máu.
“Thật ư? Không phải lừa ta chứ, ta đây ghét nhất bị người khác lừa gạt, ngươi đã đáp ứng rồi thì phải theo ta cả đời đó.”
“Ừm ừm, ta nghĩ kỹ rồi.”
Ninh Thanh Hoan vui mừng khôn xiết, ôm ngang lưng Quân Tử Thư, bế nàng lên kiểu công chúa.
“Ta vui quá!”
Ninh Thanh Hoan ôm Quân Tử Thư xoay vòng vòng, quay đến đầu Quân Tử Thư choáng váng.
“Tỷ tỷ, thả ta xuống đã, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Quân Tử Thư ôm Ninh Thanh Hoan, vội vàng mở lời, cứ quay mòng mòng thế này thì nàng thật sự hôn mê mất.
“À à à được, ngươi nói đi!”
“Lần này xuất chinh, tỷ tỷ và cậu không biết đến khi nào mới có thể trở về, các ngươi đã quyết định muốn đứng về phe nào chưa?”
“Tại sao đột nhiên hỏi cái này?”
Ninh Thanh Hoan nghiêm chỉnh lại, vẻ mặt nghi hoặc.
“Cha còn chưa quyết định được, chủ yếu là muốn xem ý của thánh thượng.
Ngũ hoàng tử thì không thể nào, có thể là Thái tử, nhưng Tứ hoàng tử cũng khá nổi bật, khó nói.”
Ninh Thanh Hoan kéo Quân Tử Thư ngồi xuống, phân tích tình huống với nàng.
“Chuyến này ta cùng cha đi, không biết khi nào mới trở về, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không thay đổi.
Chúng ta đi rồi, cũng chỉ còn ngươi ở cùng nương, các ngươi nhớ phải cẩn thận.”
“Tỷ tỷ.” Quân Tử Thư nhìn Ninh Thanh Hoan, cảm xúc trong mắt khó phân biệt, “Ta nghĩ các ngươi nên chọn phe để đứng trước, còn có nên đứng về phía Tứ hoàng tử.”
“Ý ngươi là gì?”
Ninh Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nhìn Quân Tử Thư, vẻ mặt hơi trầm xuống.
“Ta đã giấu tỷ tỷ một số chuyện, mà trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào nữa.”
“Nói ngắn gọn.”
Ninh Thanh Hoan không vui, biểu muội lại có chuyện giấu diếm nàng, đã thế còn có thể liên quan tới Tứ hoàng tử!
Quân Tử Thư chọn lọc một số nội dung rồi nói với Ninh Thanh Hoan, đương nhiên đã qua chỉnh sửa.
Đại khái ý tứ chính là Tứ hoàng tử đã từng tâm sự một số phiền muộn với nàng, tưởng nàng nghe không hiểu nhưng nàng lại nghe hiểu, còn đề ra một số kiến nghị, tóm lại hiện tại đang chuẩn bị làm việc lớn cùng Tứ hoàng tử.
Ninh Thanh Hoan nghe xong thì ngẩn tò te, uống một ngụm trà ổn định lại tâm tình.
“Tiểu Uyển Nhi, ngươi thật là quá lợi hại! Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới…!Tại sao ngươi lại còn lớn mật hơn ta nữa chứ!”
Ninh Thanh Hoan không cảm thấy việc nàng muốn ra trận có chỗ nào khác người, nhưng nàng biết điều này cũng rất to gan, thế mà không nghĩ tới Quân Tử Thư càng to gan hơn, lại có thể thầm lặng bày mưu bố trận, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Điều khủng khiếp hơn là, thái độ của nàng sau khi trần thuật xong lại nhẹ nhàng bâng quơ như thể không cảm thấy mình đang làm một việc lớn lao cỡ nào, gần như chỉ vẻn vẹn là hỗ trợ.
“Uyển Nhi cũng không toan tính gì, ta chỉ là không thích Ngũ hoàng tử, không muốn để hắn đạt được mục đích mà thôi.
Thái tử không quen biết, không liên quan tới ta, Tứ hoàng tử đã cứu chúng ta, chúng ta và hắn còn là bằng hữu, cho nên đương nhiên phải giúp hắn.”
Quân Tử Thư duy trì nhân thiết (thiết lập nhân vật) tiểu bạch liên không sụp đổ, lại còn tạo cho mình nhân thiết càng thêm toàn năng.
Còn về mưu kế nơi triều đình, dù sao Ninh Thanh Hoan sẽ không biết tình hình xảy ra bên trong là gì, loại quả quyết không hợp nhân tình* này cũng không cần phải nói, chọn vài điểm khá tốt đẹp nói ra là được rồi.
*nguyên văn: bất cận nhân tình (不近人情)
Ninh Thanh Hoan cảm thán một tiếng, rót tách trà cho Quân Tử Thư uống.
“Nhưng hôm nay sẽ sớm thay đổi, ta đã thu được tin tức từ Tứ hoàng tử truyền đến, Thái tử hình như đang ngấm ngầm làm chuyện xấu, đã tóm được nhược điểm.
Bởi vì các ngươi sắp phải ra chiến trường, đây là cái cớ rất tốt để có thể dâng tấu chương, đến lúc đó người bị liên lụy chắc chắn sẽ không ít, xin tỷ tỷ hãy đi nói với cậu.”
“Được, ta sẽ nói với cha.”
Hai người đã xác định quan hệ yêu đương, Ninh Thanh Hoan liền trở nên ngốc ngốc dính người.
Buổi tối hôn nhẹ rồi dụi dụi, nhưng vẫn chưa làm tới bước cuối cùng.
Ninh Thanh Hoan cảm thấy, động phòng là phải chính thức, mà không phải không quang minh chính đại như vậy.
Bình minh lên, Ninh Thanh Hoan sửa soạn xong xuôi, cáo biệt người nhà.
“Nương, chúng ta đi đây.”
“Chờ ta trở lại.”
Ninh Thanh Hoan ôm Quân Tử Thư một chút, lại buông ra thực mau.
Quân Tử Thư nhìn nàng, gật gật đầu.
Đối với hành động Ninh Thanh Hoan lên tiền tuyến cùng Ninh tướng quân, thái độ hoàng đế là ngầm đồng ý.
Tiếng ngựa chạy lọc cọc lọc lọc, đại quân rời xa, để lại gió bụi cuồn cuộn nổi lên phía sau, Ninh phu nhân dựa vào Quân Tử Thư, dùng khăn xoa xoa khóe mắt.
Ninh Thanh Hoan rời đi, Quân Tử Thư vẫn ở trong phòng của nàng, mỗi ngày bận rộn lừa người, thương lượng đại sự quốc gia với Tứ hoàng tử, còn có bầu bạn với Ninh phu nhân, thông qua hệ thống để xem Ninh Thanh Hoan thế nào, sợ nàng bị thương.
Khi Ninh Thanh Hoan và Ninh tướng quân đến biên cảnh, bố trí các tướng sĩ xong, đi tìm huynh trưởng của Ninh Thanh Hoan, Ninh Vân Lang.
“Tiểu muội? Sao ngươi lại tới đây?”
Ninh Vân Lang nhìn thấy Ninh Thanh Hoan, vẻ mặt kinh hách.
“Tới kề vai chiến đấu cùng ngươi đó, ca ca thân ái.”
Ninh Thanh Hoan vỗ vai Ninh Vân Lang, nhìn cát vàng nơi xa, ánh mắt lạnh băng.
“Tiểu muội, đây không phải là…”
“Trò đùa, ta biết, những lời này bọn họ đều đã nói rồi, ta biết mà, ngươi cứ nhìn đi.”
Ninh Thanh Hoan nắm lấy tay Ninh Vân Lang, kéo hắn đi.
“Có câu đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, một nhà chúng ta đều tới rồi, nhất định có thể thắng.”
Dáng vẻ Ninh Thanh Hoan hào hứng, nụ cười còn xán lạn hơn ánh nắng nơi đại mạc kia.
“Thật là bó tay với ngươi, nhưng mà ngươi đừng liều mạng lao đầu lên phía trước đấy.”
“Khó mà làm được.
Ca ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không mạo hiểm đâu, ta còn phải sống sót để trở về gặp nương chứ.”
Còn có Tiểu Uyển Nhi của nàng.
Trải qua thời gian sống trong máu tươi và tàn sát, Ninh Thanh Hoan trưởng thành rất nhanh.
Nàng không che dấu sự thật chuyện mình là nữ tử, dáng vẻ chỉnh tề, do nguyên nhân là Ninh tướng quân và Ninh Vân Lang nên ở một mình một lều trại.
Đương nhiên có rất nhiều tướng sĩ có ý kiến, hầu như là tất cả, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Ninh Thanh Hoan không hề chùn bước xuất trận giết địch, bị thương cũng không kêu rên tiếng nào, thái độ mới từ từ thay đổi.
Lúc này giới tính đã không còn quan trọng, bọn họ chỉ cảm thấy hổ phụ không chỉ sinh hổ tử, mà còn sinh hổ nữ.
Một nữ tử anh dũng xông pha trận mạc giết địch, có khí thế sấm vang chớp giật, phương diện chiến thuật cũng rất cao.
Bọn họ có tư cách gì, có thể diện gì mà không tôn trọng, có nguyên nhân gì mà còn không quyết liệt tiến lên?
Quân Tử Thư thông qua hệ thống nhìn Ninh Thanh Hoan trưởng thành, trong lòng có chút bùi ngùi.
Ninh Thanh Hoan đã bị thương rất nhiều lần, mỗi lần đều khiến nàng lo lắng sợ hãi, nhưng trong bức thư của Ninh Thanh Hoan truyền về, lần nào cũng kể chuyện tốt, chưa bao giờ nói nàng bị thương lần nào.
Thật ngốc, lại ngốc đến làm người đau lòng.
Mùa đông tháng mười một.
Giống như cái thời tiết băng giá này, tình hình trong hoàng thành cũng rất gay gắt.
Thái tử liên tiếp bị một loạt tấu trình vạch tội, bên trong phố phường cũng lan truyền việc này đến ồn ào huyên náo.
Thái tử lạm dụng quyền lực, mưu cầu tư lợi, sống xa hoa lãng phí, coi mạng người như cỏ rác, từng cái từng cái tội danh, khiến đế vương tức giận.
Hơn nữa, còn có quan lại bẩm báo rằng quốc khố vốn đang nguy cấp vì chiến sự ở Bắc Nhung ngày càng có xu thế giằng co, Thái Tử còn xa hoa như vậy, đúng là không xem con dân, không xem quốc gia ra gì, khiến hoàng đế càng thêm tức giận.
Ban đầu Hoàng đế cho rằng, Thái tử dù sao cũng có chút tài cán, hơi tầm thường cũng không vấn đề, quan trọng nhất chính là không hồ đồ là được.
Ngôi vị hoàng đế này thế nào cũng có thể, nhưng không thể làm người thiếu suy nghĩ, nhưng hắn lại không thể vứt bỏ con cái của mình, chỉ có thể bực tức Thái tử không biết đấu tranh.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử ai cũng không đi dây vào rắc rối, chỉ lẳng lặng quan sát.
Hai người bọn họ đều có tham dự vào việc này, thêm dầu vào lửa, làm lớn chuyện lên.
Quân Tử Thư ban đầu chỉ muốn xem cuộc vui, an an tĩnh tĩnh làm biểu tiểu thư trong phủ tướng quân, nhưng không ngờ lửa lại đốt lên người nàng.
Lửa kia, là Ngũ hoàng tử đốt.
Có người tới cửa phủ tướng quân hỏi cưới, cầu hôn cho con trai trưởng nhà đó.
Mặc dù Quân Tử Thư là người của phủ tướng quân, nhưng chỉ là biểu tiểu thư, xuất thân không được coi là quá cao quý, gả cho một người trai trưởng đã là việc không thể nào.
Hơn nữa gia tộc này không phải cửa nhỏ nhà nghèo, cho dù không thể sánh được với phủ tướng quân, nhưng cũng đã đủ tiêu chuẩn rồi.
Lần đầu Ninh phu nhân uyển chuyển từ chối, nhưng đến lần thứ hai, có vẻ như phu nhân kia không cầu cưới được thì không bỏ qua, làm Ninh phu nhân cực kì buồn bực.
Ninh phu nhân không chỉ vì đã đáp ứng với Ninh Thanh Hoan, mà còn bởi người của gia tộc kia kỳ thật là người của Ngũ hoàng tử.
Ninh phu nhân vốn chưa được rõ ràng lắm, nhưng Quân Tử Thư thoáng cái đã nghĩ ra ngay, nói rõ với Ninh phu nhân rằng Ninh Thanh Hoan đã nói với nàng, Ninh phu nhân lúc này mới kịp phản ứng, hiểu ra rằng kiên quyết không thể gả.
Nhưng mọi chuyện càng ngày càng khó giải quyết, phu nhân kia giả vờ tức giận hỏi có phải phủ tướng quân khinh thường nhà bọn họ hay không, Ninh phu nhân cũng không muốn gây mâu thuẫn, gấp đến mức không thể ngủ yên.
Nghĩ thầm có lẽ cô cháu gái này của bà sẽ không tránh được, phải tiến vào đầm rồng hang hổ một chuyến.
Nếu thật sự đi vào, cũng chỉ có thể trở thành vật hi sinh.
Nhưng Ninh tướng quân không ở đây, Ninh phu nhân căn bản không tìm được ai sẵn sàng can thiệp vào chuyện này, ngoại trừ Tứ hoàng tử.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện cưới xin cũng khó tránh khỏi.
Quân Tử Thư vốn định lấy lí do mình đã có người trong lòng để cự tuyệt, thế mà không ngờ tới Ngũ hoàng tử lại đích thân ra tay.
“Uyển Nhi muội muội, trước kia ngươi không phải khóc lóc kêu gào đòi gả cho Tiếu An à, sao bây giờ lại ngượng ngùng không chịu gả? Chẳng lẽ là yêu người khác rồi?”
Ngũ hoàng tử cười như không cười, giọng nói mang theo kinh ngạc.
“Ngũ điện hạ, ngươi đừng ngậm máu phun người! Uyển Nhi khi nào có quan hệ với người kia?”
Ninh phu nhân vỗ bàn, vẻ mặt giận dữ.
“Ngậm máu phun người? Ninh phu nhân, không bằng ngài chống mắt lên xem, ngày mai tin tức này đảm bảo tất cả mọi người đều biết.”
“Ngươi nghĩ phủ tướng quân không có người sao?”
“Phu nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, bổn điện chưa làm gì cả, chỉ là tốt bụng nói giúp để mai mối mà thôi.”
Ngũ hoàng tử trông vẻ vô tội nhưng trong lòng lại cười lạnh, nếu Ninh Thanh Hoan đã không niệm tình xưa, thì nàng cũng đừng nghĩ muốn sống thoải mái!.