Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 77


Bạn đang đọc Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương – Chương 77


Tục ngữ có câu binh bại như núi [1], Hồ gia tan nát như vậy chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
[1] Binh bại như núi: Có nghĩa là binh quân suy sụp như núi sập, thất bại tan nát.
Hồ quý phi còn đang trong cung lo lắng đợi câu trả lời của Ngụy Lương, nhưng lại chờ được hoàng đế đến trước.
Khi đế vương vào bên trong cung điện của bà ta, thậm chí còn không có một giọng nói nào truyền đến, Hồ quý phi không hề phát hiện ra, bà ta vẫn còn đang sốt ruột ép bản thân mình uống xong trà dưỡng sinh, nghe thấy tiếng bước chân bà ta vô cùng đau đầu nói: “Chuyện gì?”
Người sau lưng cũng không đáp lời bà ngay.
Hồ quý phi uống một hơi cạn sạch tách trà, tức giận quay đầu lại: “Ta hỏi —” giọng nói cao vút của bà ta dừng lại, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ: “Bệ hạ!”
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào người phi tử làm bạn bên cạnh mình nhiều năm, ánh mắt bình tĩnh lạ thường: “Trẫm cho nàng dưỡng bệnh chưa đến mấy ngày, xem ra nàng đã làm không tốt.”
Trong lòng Hồ quý phi như có sóng to gió lớn, bà ta tự mình giữ bình tĩnh lại, nuốt nước bọt, hành lễ nói: “Cuối cùng bệ hạ cũng đến gặp thần thiếp.”
“Gặp.” Hoàng đế chậm rãi nói: “Nhưng chỉ sợ đây cũng là lần cuối cùng gặp nàng.”
Hồ quý phi nghe đến đó suýt nữa chân mềm nhũn quỳ xuống: “Bệ hạ nói như thế có ý gì…!Bệ hạ đang ở thời kỳ đỉnh cao, thần thiếp vẫn còn trẻ, có thể vẫn làm bạn hầu hạ bên ngài nhiều năm nữa.”
“Trẫm thấy ngươi không có ý này.” Hoàng đế nói: “Nhưng thế cũng tốt, ngươi thay trẫm làm những điều trẫm không làm được.”
Hồ quý phi nghe không hiểu, không dám tùy tiện nói tiếp, sau một hồi im lặng, bà ta lặng lẳng quỳ xuống, cầu xin: “Bệ hạ, nếu thần thiếp có làm sai điều gì, xin bệ hạ ở trước mặt trách phạt, thần thiếp nhất định nếu có sai sẽ sửa…”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn xuống Hồ quý phi đang quỳ dưới đất: “Ngay từ lúc đầu ngươi nên sớm biết kết quả thế này.

Trẫm dung túng Hồ gia mấy năm nay, là muốn kiềm chế Mạnh Hành, không phải khiến ngươi giẫm lên đầu trẫm mà đi.”
“Thần thiếp đối với bệ hạ tuyệt đối không có thay lòng đổi dạ!” Hồ quý phi vội vàng nói.

“Lời này giữ lại nói cho mình nghe đi.” Trong giọng nói hoàng đế không chút cảm xúc nào, ông ta đang muốn xoay người rời đi, nhưng lại quay đầu lại nói: “Hồ gia ngã, bây giờ ngươi còn có đứa nhỏ trong bụng nữa, đứa nhỏ thật ra có thể giữ, hôm nay tước phẩm cấp của ngươi, đổi sang chỗ khác dưỡng thai.”
Hồ quý phi đột nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ đến bản thân che dấu con bài cuối cùng chưa lật thế mà đã bị hoàng đế phát hiện từ lâu rồi.
Hoàng đế cũng đang chăm chú nhìn bà ta, trên khuôn mặt già nua của ông ta không có chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ là rất rất bình tĩnh: “Ngụy gia? Đã nhiều năm qua ta không trông cậy vào Ngụy gia mạnh vì gạo bạo vì tiền [2], chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ là vì sao à?”
[2] Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả.
Trong đầu Hồ quý phi gần như không thể suy nghĩ nữa.
Bà ta chỉ mới gửi thư đến Ngụy Lương mấy ngày, thậm chí đối phương còn chưa trả lời lại, nơi dựa dẫm của bà ta đã bị người khác rút củi dưới đáy nổi hủy hoại rồi.
Ngây người nhìn hoàng đế một lúc lâu, Hồ quý phi mới phản ứng lại được, bà ta suy sụp ngã ngồi xuống đất, hai mắt thất thần nói: “Ngụy Lương bán đứng ta…”
“Hắn ta giá họa cho ngươi.” Hoàng đế bình tĩnh nói: “Cho đến bây giờ hắn ta cũng không phải đồng minh của ngươi, sao lại bán đứng ngươi được? Vốn dĩ hắn ta bị ép đến tức nước vỡ bờ, vì sao lại không lợi dụng?”
Hồ quý phi thì thào lặp lại từng lý do của hoàng đế: “Tức nước vỡ bờ…!coi tiền như rác…”
“Duy nhất chỉ có cách kết thúc này của ngươi rất có tác dụng.” Hoàng đế nói xong, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vẻ vừa lòng.
Hồ quý phi hỗn loạn suy nghĩ một lát, bà ta bỗng nhiên gọi hoàng đế đã muốn đi ra đến bên ngoài, không cam lòng hỏi: “Sau khi Hồ gia ngã, người có lợi nhất đến cuối cùng là ai?”
Hoàng đế ở trước đại điện dừng chân lại, quay đầu nhìn chằm chằm bà ta một cái.
“Bây giờ là Tiết gia của Đại Khánh.” Ông ta nói: “Mạnh Hành và Thẩm Trạm cũng thế, bọn họ chém giết nhau là tốt nhất, ngươi ở đây xứng với tư cách của một quân cờ.”
*
Sau khi biết mấy chục người có lớn có nhỏ ở Hồ gia đột nhiên bị tống vào ngục, Thịnh Khanh Khanh cũng không trở tay kịp.
Ban đầu chỉ có mỗi Hồ thị bị bắt đưa đến Đại Lý tự, đã khiến người trong Biện Kinh rất hay nói về nó, nhưng đột nhiên bây giờ, hình như không có một tiếng động nào báo trước cả, một đám người Hồ gia cao ngạo đều bị tống hết vào ngục, làm ánh mắt của mọi người trong Biện Kinh như muốn rớt ra ngoài.
Bởi vì Hồ quý phi có quyền thế nhiều năm, lại được hoàng đế yêu thương, tuy dưới gối có vô số nữ nhân, nhưng Hồ gia vẫn luôn ở trên mây xanh, trở thành một người to lớn ẩn mình trong Biện Kinh.

Ai có thể khiến cây đại thụ này ngã, nhưng lại không cho người khác một cơ hội được biết trước như thế.
Đương nhiên Mạnh Hành không phải người mù, hắn nói hết những chuyện mấy ngày trước cho Thịnh Khanh Khanh nghe một lần.
Sau khi Thịnh Khanh Khanh nghe xong thì cẩn thận thu xếp lại, lập tức nói: “Đó không phải đã thu thập rất nhiều manh mối từ trước rồi à, đều bị Ngụy gia giá họa lên đầu Hồ gia, không phải?”
“Hai ba phần thôi.” Vẻ mặt Mạnh Hành vẫn rất bình tĩnh: “Mọi chuyện đều sẽ để lại dấu vết, trong lòng nóng vội, Ngụy Lương cũng không thể nào che dấu dấu vết mấy năm trời được.”
“Thế thì tốt rồi.” Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra: “Ta thật sự lo lắng cho Vương ca cố gắng điều tra nhiều năm như thế đột nhiên lại bị cho một mồi lửa, phải đi lại từ đầu, thế thì rất hời cho Ngụy gia rồi.”
“Ngụy gia không thể trở mình được.” Mạnh Hành dứt lời, như nhớ đến chuyện gì đấy, lại nhíu mày lại: “Nhưng trước kia cùng muội nhắc đến người họ hàng xa, đương nhiên ta muốn đi một lần.”
Thịnh Khanh Khanh thoải mái gật đầu, lập tức hỏi: “Hành ca ca đuổi theo manh mối, trong lúc này ta ở Biện Kinh có thể làm chuyện gì được không?”
Vốn dĩ Thịnh Khanh Khanh thầm nghĩ sẽ từ từ lẻn vào trong Ngụy gia để điều tra, không cần nóng lòng để tránh rút dây động rừng, bởi thế hôn sự kéo dài tận hai tháng cũng không vội vã, nhưng ai biết Mạnh Hành và Vương Đôn đã trong một, hai tháng này điều tra được hơn phân nửa rồi, trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều cũng có chút bất an.
– — Dường như nàng giống như đang ăn chùa của người khác.
Vốn dĩ Mạnh Hành muốn nói không có, nhưng nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh đang nâng đôi mắt đầy tín nhiệm lại chờ mong chờ hắn phân phó, thì lời đến miệng lại sửa thành: “Có một việc.”
“Là gì thế?”
“Ngụy Lương đoán được là ta đã ra tay đối phó ông ta, kể từ đó, tuy Vương Đôn an toàn, nhưng trong lúc ta rời khỏi Biện Kinh, có lẽ ông ta sẽ làm hại Mạnh phủ.” Mạnh Hành giải thích nói: “Tổ mẫu có rất nhiều người Mạnh phủ, Tôn Tấn sẽ canh gác, muội đến hỗ trợ và trông chừng đến khi ta trở về.”
Thịnh Khanh Khanh lập tức gật đầu: “Được, Hành ca ca đi đi, ta nửa bước cũng không rời Mạnh phủ.”
Mạnh Hành nhướng mày nhìn Thịnh Khanh Khanh.
Hắn đã lo lắng gần mười năm rồi, sao có thể nói không quan tâm thì không quan tâm luôn được.
Nghĩ như thế, Mạnh Hành vươn tay, động tác vô cùng tự nhiên nghịch ngợm mấy sợi tóc mai của Thịnh Khanh Khanh, nói: “Vẫn luôn quan tâm.”

Đã nhiều ngày qua, mỗi ngày đều gặp mặt Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh không biết từ khi nào đã quen dần thói quen bị đối phương đụng chạm rồi — Hoặc là nói, cho đến bây giờ nàng chưa từng chán ghét việc hắn đụng chạm nàng — sau khi bị hắn đụng vào cổ tay đến hai má, nàng cũng chỉ trừng mắt nhìn, nghiêng đầu nở nụ cười hỏi: “Ta hỏi từ khi nào mà Hành ca ca lại quan tâm ta như thế?”
Nàng còn đặc biệt nhấn mạnh từ “Ta”, Mạnh Hành đương nhiên biết ám chỉ trong câu đó của nàng.
Từ sau khi biết trong mơ của hắn cũng có một “Thịnh Khanh Khanh”, thì trong lòng Thịnh Khanh Khanh vẫn luôn rất để ý đến chuyện này.
Mạnh Hành đã mấy lần cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi ngày ấy đã dựa vào trực giác để giải thích với nàng, nếu không không biết sau đó sẽ mang theo bao nhiêu tai họa ngầm.
Hắn rũ mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh một hồi lâu.
Nhìn Thịnh Khanh Khanh rất buồn cười, mùa đông nắng ấm, khi nàng cười rộ lên thì khiến lòng người ta rất ngứa, coi như sắc xuân đã không chịu được muốn phá băng đi ra, làm cho ai cũng không thể từ chối được khuôn mặt tươi cười như thế, huống chi Mạnh Hành còn rất mềm lòng với nàng, lòng hắn so với đậu hũ còn dễ tổn thương hơn.
Mạnh Hành vốn dĩ không hay cười nhưng chỉ nhìn nàng hai mắt và khóe miệng nhịn không được cũng phải cong lên, phải dùng rất nhiều sức mới có thể mím môi thành một đường thẳng được.
Nhưng cơn ác mộng và hung ác quấn lấy Mạnh Hành vào nửa năm trước, bây giờ dường như đó chỉ là giấc mộng của hắn.
Chỉ cần Thịnh Khanh Khanh cứ như thế sống cả đời bên cạnh hắn, Mạnh Hành cảm thấy bản thân mình sẽ không còn phải rơi vào những ký ức đen tối, tối đến mức năm ngón tay cũng chẳng nhìn thấy được.
“Quan tâm?” Mạnh Hành nắm tay Thịnh Khanh Khanh, rũ mắt bọc các ngón tay của nàng lại với nhau thành hình nắm đấm, sau đó lại rút một ngón tay ra nói: “Là lần đầu tiên muội suýt nữa té bị thương ở Sùng Vân lâu.”
Hắn nói xong, không đợi Thịnh Khanh Khanh phản bác lại rút ngón tay thứ hai của nàng ta, sau khi mở hết tất cả những ngón tay ra, hắn chậm rãi nói: “Đi đến cạnh đình, xém chút nữa bị ngã rơi vào trong nước.”
Ngón tay thứ ba: “Mỗi lần ra cửa, tam hoàng tử quấn lấy muốn lấy muội.”
Ngón tay thứ tư: “Gả cho Ngụy gia dù biết rằng họ không tốt với muội, nhưng lại không nói gì với ta cả.”
Ngón tay thứ năm: “…!Tiết Nghĩa.”
Một bàn tay đếm xong rồi, Mạnh Hành cũng không thả ra nữa, hắn đưa mắt nhìn gương mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ của Thịnh Khanh Khanh, hắn lại gập từng ngón tay của nàng lại.
“Muội còn sống tốt.”
“Đến Biện Kinh này.”
“Nhìn ta.”
“Chưa từng trốn tránh.”
Sau khi không nhanh không chậm đếm xong bốn điều, Mạnh Hành không lập tức ấn ngón tay cuối của nàng lại, hắn chỉ nhẹ nhàng vu0t ve ngón tay nàng, im lặng một lát mới nói: “…!Còn cái cuối cùng chờ khi ta trở lại thì sẽ nói với muội sau.”

Vốn dĩ Thịnh Khanh Khanh đối với Mạnh Hành không biết nên khóc hay nên cười, nhưng chờ đến khi hắn nói được nửa đường thì nụ cười cũng dần nhạt dần.
Nàng ít nhiều cũng tự cảm thấy, những hành động và sự cáu kỉnh của Mạnh Hành khi hai người mới gặp nhau lần đầu, nó không giống với từ “bệnh” mà nàng đã đoán trước đó, mà là…
Bởi vì nàng.
Cứ việc mình không biết gì cả, toàn bộ đều không hề có ký ức gì, Thịnh Khanh Khanh cũng tự cảm thấy mình như một nửa tội đồ.
Mặc dù đối với lần gặp mặt đầu tiên, Thịnh Khanh Khanh cũng mang theo lòng cẩn thận và ý tốt thông thường, đối với mối quan hệ thân mặt bây giờ của Mạnh Hành, thì sự áy náy đó càng nghiêm trọng hơn.
Càng cảm thấy Mạnh Hành đối với giấc mơ dài kia mãi canh cánh trong lòng, thì Thịnh Khanh Khanh càng muốn làm phẳng con đường chông gai đầy rẫy vết thương lòng này của Mạnh Hành.
Vì thế, nàng yên lặng đợi Mạnh Hành nói xong, Thịnh Khanh Khanh bỗng cong khóe môi, giật giật ngón tay cuối.

Hóa bị động thành chủ động nắm chặt lấy ngón tay út của Mạnh Hành, còn nghịch ngợm lắc lư hai lần.
“Vậy khi mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.

Khi Hành ca ca rời Biện Kinh, muội sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ Mạnh phủ; chờ Hành ca ca trở lại, rồi nói cho ta biết chuyện chưa nói ngày hôm nay.”
Mạnh Hành nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.
Từ trước đến nay hắn không phải người nói nhiều, hắn biến những suy nghĩ thoáng qua trong đầu thành lời nói, sau đó kể lại chi tiết, nhưng không thể thì nói ít mà gây ra hiểu lầm, đối với Mạnh Hành mà nói thật sự là chuyện lãng phí thời gian và sức lực.
Nhưng đối với Thịnh Khanh Khanh, tinh thần nãy cũng không quá lãng phí lắm, thậm chí hắn còn lo lời nói của mình không thích hợp lắm.
Ở chuyện này Thịnh Khanh Khanh hơn hắn rất nhiều, chỉ cần nàng bằng lòng, mỗi lời nàng nói ra đều như mũi tên nhọn đâm thẳng vào chỗ quan trong nhất của người nghe, cũng không hề chảy máu, mà rơi xuống đất sẽ hóa thành ánh sáng mặt trời làm hoa nở rộ.
Các ngón tay của Mạnh Hành nhanh chóng móc lại, sức lực không nhẹ không nặng, đan với những ngón tay của Thịnh Khanh Khanh.
“Được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.