Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 75


Bạn đang đọc Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương – Chương 75


Thịnh Khanh Khanh không thể nào làm lại sức lực của Mạnh Hành, vặn cổ tay cũng không thể nào giãy ra được, chỉ mới dây dưa một chút cũng đủ để Mạnh Sính Đình đuổi kịp rồi.
Mạnh Sính Đình dừng bước trước cửa viện, nàng ấy nhìn Thịnh Khanh Khanh và Mạnh Hành, trên mặt lộ ra một nụ cười hiểu rõ lòng người: “Đường huynh.”
Mạnh Hành thấy Mạnh Sính Đình nhìn thấy thì hai cặp lông mày nhăn lại: “Ầm ĩ cái gì?”
Dù sao thì Mạnh Sính Đình vẫn thấy hơi sợ cái thế lực được Mạnh Hành xây dựng nhiều năm, nàng ấy lập tức thu nụ cười lại, rất có nề nếp nói: “Đang nói chuyện Lục muội muội phải đến phủ tam hoàng tử, Khanh Khanh hỏi muội là có chuyện gì xảy ra.”
Đầu sỏ gây chuyện Mạnh Hành: “…”
Mạnh Sính Đình lại nói tiếp: “Sau đó Khanh Khanh lại hỏi muội, Lục muội muội và tam hoàng tử hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, muội nói, tóm lại chắc nhỏ hơn chín, mười tuổi, thì Khanh Khanh bỏ chạy.”
Thịnh Khanh Khanh tức giận dậm chân: “Tỷ không nói giống lúc nãy!”
Tuy nàng hỏi như thế, nhưng Mạnh Sính Đình lại rẽ trái rẽ trái rồi lại nói ra một chuyện hoàn toàn khác với khi nãy.
Đừng nói là Thịnh Khanh Khanh, ngay cả Mạnh Hành nghe thấy hai từ “Chín tuổi” này cũng nhanh chóng hiểu ra vì sao khi nãy Thịnh Khanh Khanh nhìn hắn lại xấu hổ mà chạy đi.
Thì ra Mạnh Sính Đình lấy hai người ra để trêu ghẹo.
Mạnh Sính Đình mình nhiều chuyện uổng công rồi nên lập tức thuận tiện nói, hơi cúi người thu lễ nói: “Đường huynh đến tìm Khanh Khanh à? Vừa khéo, muội đi thăm Lục muội muội thử, không biết muội ấy có chịu gặp người khác không?”
Mành Hành không buông tay, hắn gần như là kéo Thịnh Khanh Khanh đang mặt đỏ tai hồng ra giấu sau lưng mình nói: “Không cần đi, muội ấy còn chưa tỉnh.”
Mạnh Sính Đình hiểu rõ: “Vừa khéo, để muội đi chọn vài thứ rồi kêu người đưa đến cho muội ấy.” Nàng ấy dừng một chút, hỏi ý của Mạnh Hành: “Thay Khanh Khanh đưa lên một phần nhé?”
“Không cần.” Mạnh Hành lắc đầu.
Đương nhiên Mạnh lục cô nương hận Thịnh Khanh Khanh tận xương tủy, không cần thiết phải mất thời gian để lấy mặt mũi này nọ.
Còn nữa, trên danh nghĩa Thịnh Khanh Khanh vẫn đang hai bàn tay trắng, có thể tặng cái gì đây chứ?
Mạnh Sính Đình gật đầu nghe theo, xoay người cáo lui, lúc gần đi còn vô cùng có ý tứ nhìn thoáng qua Thịnh Khanh Khanh đang núp phía sau lưng Mạnh Hành.
Thịnh Khanh Khanh ở phía sau lưng Mạnh Hành ló đầu ra, mở to mắt nhìn Mạnh Sính Đình đang xoay người trốn đi, đột nhiên lại muốn đùa giỡn, nàng nhìn Mạnh Sính Đình làm mặt quỷ.

Mạnh Sính Đình: “…” Nàng ấy kiêu ngạo không nhìn nữa quay đầu bỏ đi, tưởng rằng khi mới đến Mạnh phủ sẽ có được một người biểu muội rộng lượng, biết phải biết trái, nhưng bây giờ sao nàng ấy càng sống càng đi thụt lùi thế.
Đều là do cái người nghiêm túc nào đó nuông chiều mà thành đấy.
Sau khi Thịnh Khanh Khanh thôi làm mặt quỷ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt Mạnh Hành, nàng lập tức thu hồi vẻ mặt mình lại, ánh mắt lại bất giác liếc nhìn sang hướng bên kia.
Vốn Mạnh Hành cũng cảm thấy một chút xấu hổ, nhưng nhịn không được mà đưa lực chú ý của mình lên đôi lông mi dài không ngừng chớp chớp của Thịnh Khanh Khanh, bỗng lại cảm thấy chân tay luống cuống hết cả lên.
– — So với hắn Thịnh Khanh Khanh càng trông thất thố hơn.
Ý thức được điều này, khóe môi đang mím chặt của Mạnh Hành thoáng buông lỏng.
“Tiết Nghĩa đến rồi?” Hắn hỏi.
Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một lát mới nhớ được Tiết Nghĩa chính là tên của cửu hoàng tôn, nàng gật đầu, không dễ dàng mới thuyết phục bản thân mình nghĩ đến chuyện chính: “Nói một chút rồi đi.”
Nàng dừng một chút, lại nghĩ đến thái độ tương đối cứng rắng của mình đối với cửu hoàng tôn khi ấy, mặc dù khi đó biết là không ổn, nhưng khi đứng trước mặt Mạnh Hành lại có chút không yên lòng.
– — Giống như đệ tử đến trường để nộp bài cho phu tử xem.
“…!Ta nói với hắn ta, ta biết hắn có mục đích khác.” Thịnh Khanh Khanh ngại ngùng cúi đầu, xấu hổ nói: “Thế là ngả bài với hắn ta luôn.”
Nàng nói xong, lại bất giác ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn Mạnh Hành.
Mạnh Hành bị một cái liếc mắt của nàng khiến tim hắn ngứa hết cả lên, mặt lại mất tự nhiên, yên lặng vuốt cằm: “Đừng lo.”
Thịnh Khanh Khanh lập tức thở ra: “Sau đó hắn ta rời đi.”
Mạnh Hành nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Chuyện phía sau không cần lo lắng nữa.”
Tuy Thịnh Khanh Khanh cũng không cảm thấy Hoàng đế sẽ xé rách mặt với nàng vào lúc này — đương nhiên ông ta còn muốn lợi dụng nàng và khối tài phú kia để dụ Thẩm Trạm đến — Nhưng mà nghe thấy Mạnh Hành nhẹ nhàng nói một câu không cần lo lắng, thì Thịnh Khanh Khanh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thả lỏng, không để ý di chuyển hạ thể.
Sau đó phát hiện cổ tay mình còn bị Mạnh Hành không nặng không nhẹ nắm lấy, hắn nắm thật chắc cổ tay nàng trong lòng bàn tay, nàng không thể không nhìn Mạnh Hành.

“Chuyện của Tiểu Lục muội cũng đừng quản nữa.” Mạnh Hành làm như không để ý nói: “Muội ấy sẽ không….!kiếm muội gây phiền phức nữa đâu.”
Thịnh Khanh Khanh nghi ngờ nói: “Ngoại tổ mẫu và tứ cửu cửu thật sự để nàng ta đến phủ tam hoàng tử làm thiếp thất thật hay sao?”
Mặt Mạnh Hành vẫn không thay đổi nói: “Tam hoàng tử cũng không phải chưa từng làm qua mấy chuyện này.”
Hắn không tính để Thịnh Khanh Khanh biết mấy chuyện nhà họ Mạnh.
Thịnh Khanh Khanh nửa tin nửa ngờ à một tiếng, lại nói: “Nhưng lục cô nương hình như cũng không vui lắm.”
“Muội ấy sẽ đi.” Mạnh Hành lời ít mà ý nhiều để trả lời việc này, không muốn nói mấy hành động mờ ám của mình cho Thịnh Khanh Khanh nghe, nhanh chóng dời lực chú ý của nàng đi: “Ngụy gia có chút manh mối rồi.”
Thịnh Khanh Khanh rất quan tâm đến việc này, vừa nghe Mạnh Hành nhắc đến thì ngẩng đầu hẳn lên nhìn thẳng vào hắn chờ hắn nói, cũng quên mất Mạnh lục cô nương, cũng quên mất Mạnh Hành còn nắm tay nàng.
Mạnh Hành dừng một chút, xóa suy nghĩ ngắn vừa mới xuất hiện trong đầu, sửa lại suy nghĩ dài dòng lại, vừa nắm lấy Thịnh Khanh Khanh trở về trong viện.
Thịnh Khanh Khanh cũng như con mèo nhỏ mới nhận chủ nhắm mắt đi theo bên cạnh hắn.
Thấy nàng nghe theo tâm trạng Mạnh Hành rất vui vẻ như muốn bay lên, hắn chậm rãi nói: “…!Mặc dù tin tức chính xác nhất được Vương Đôn cung cấp đã sớm bị người ta phá hư, nhưng dù sao cũng sẽ để lại chút dấu vết.

Mặc dù tạm thời không thể trực tiếp kết nối giữa Ngụy Lương và Giang Lăng, nhưng ta nắm được một chút mánh khóe của Ngụy gia, nhiêu đó cũng đủ kéo Ngụy Lương xuống ngựa rồi.

Bây giờ Ngụy gia dựa vào một mình Ngụy Lương chống đỡ, không có ông ta làm gốc thì nhiều nhất là ba ngày có thể biết được chân tướng rồi.”
Thịnh Khanh Khanh nhớ đến mấy đứa con của Ngụy gia, lại nhớ đến Ngụy Lương cũng không có huynh đệ, chỉ một mình đơn phương độc mã, trong lòng thế mà lại có chút đồng tình với ông ta.
Ngụy gia là một gia tộc lớn, lại chỉ có một người gánh vách trọng trách nặng nề, tuy nhiều con trai nhưng có thể giúp đỡ chuyện chính sự lại chẳng có ai cả.
Nếu một đứa không ra gì cũng không sao, đằng này tất cả đều không có ích…!Điều này không giống trùng hợp một chút nào cả.

“…!Ngoài ra Vương Đôn còn cung cấp một manh mối đang được kiểm chứng, nếu là thật, đến lúc đó có lẽ ta phải rời khỏi Biện Kinh ít ngày.” Mạnh Hành dừng bước nói: “Nhiều nhất một tháng, xác nhận thật giả xong ta sẽ mang theo chứng cớ trở về.”
“Manh mối ở thành Giang Lăng sao?” Thịnh Khanh Khanh mẫn cảm hỏi.
“Không phải.”
Thịnh Khanh Khanh rũ mắt, rồi lại nhanh chóng ngước lên hỏi: “Thế kết thúc trước tháng hai, Hành ca ca có phải vội trở về hay không?”
Mạnh Hành lắc đầu, mới nhớ đến trước kia hắn có hứa với Thịnh Khanh Khanh “Tháng hai ta có thời gian rảnh, đưa muội trở về Giang Lăng”
Hắn không tự chủ được mà thả lòng ánh mắt ác liệt từ trước đến giờ của mình, đưa tay lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận vu0t ve đầu của nàng: “Có thể chứ.

Khi đi ta sẽ đến gặp muội, sau đó trở về ta cũng lập tức đến gặp muội.”
*
Mạnh lục cô nương đến bước đường cũng không còn ai giúp nữa đành phải treo cổ tự tử, mà lúc này ở trong cung, Hồ quý phi bận rộn mấy ngày liền cũng chưa thể bước khỏi cung của mình cũng đang tức đến bốc khói.
“Sao không thể nghe ngóng được gì thế?!” Hồ quý phi tức giận đập bàn: “Ta muốn đi gặp bệ hạ! Ta quỳ một ngày một đêm ở bên ngoài tẩm cung của bệ hạ, ta không tin ông ta sẽ làm như không thấy ta!”
Nhũ mẫu nhanh chóng tiến lên ngăn bà ta lại khuyên: “Nương nương, trời đông giá rét, người đừng dày vò bản thân.

Hơn nữa, ngoài cửa nhiều người trong coi như thế, trong tay mỗi người đều cầm theo đao sẽ không để người đi ra ngoài đâu.”
Hồ quý phi cắn chặt đôi môi đỏ thẵm, đầu ngón tay ghim chặt vào lòng bàn tay.
Thuộc hạ đang trong coi ngoài cung của bà ta không biết từ đâu đến, mềm cứng đều không ăn, nói trông coi thì sống chết mà trông coi, Hồ quý phi nghĩ đủ biện pháp cũng không thể rời khỏi cung điện nửa bước.
Từ khi yến tiệc trong cung kết thúc cho đến nay, bà ta đã dùng đủ mọi thủ đoạn, rất phí thời gian, nhưng cũng không biết bản thân mình cuối cùng đã làm ra chuyện gì để bị phạt giam lỏng như bây giờ.
Nhưng như thế này cũng đủ để nói lên rất nhiều chuyện.
Trong cung chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, nếu thật sự không tìm hiểu được chuyện gì, thế thì chỉ có một nguyên nhân.
– — Hoàng đế không muốn để bất kỳ ai biết nguyên nhân này.
Nghĩ đến khả năng này, Hồ quý phi cũng cảm thấy rét run cả người.

Lần cuối cùng bà ta nhìn thấy tin tức trong cung bị phong tỏa nghiêm ngặt như thế, chính là những ngày mà hoàng đế bị ám sát không thể sống được mấy ngày nữa.
Trong khoảng thời gian đấy, hầu tước Võ định dẫn người đến trấn giữ Biện Kinh, tin tức Mạnh Hành chiến thắng liên tục truyền đến, hai người đồng tâm hiệp lực mới có thể chống đỡ được Đại Khánh, nhưng Hồ quý phi ấn tượng sâu sắc nhất là, hai lần thanh trừng trong chốn hậu cung và triều đình.
Thậm chí bà ta còn không nhớ rõ trong khoảng thời gian mấy tháng, đã có bao nhiêu người quyền quý có tiếng tăm lẫy lừng đã chết vào lúc đó.
Bây giờ, chẳng lẽ cũng như thế sao?
Có phải bà ta cũng sẽ là một trong những người bị chặt đầu máu chảy thành sông hay không?
Đặc biệt là, trong đầu Hồ quý phi có thể nghĩ bản thân đã từng dính dáng đến chuyện quan trọng của hoàng đế, và đó là một trong số những điều đó.
Bà ta muốn tìm hiểu thứ mà hoàng đế cũng đang nhìn chằm chằm, hơn nữa lại ở trong tối mà sắp xếp chuyện này, tự cho mình là thông minh nghĩ đến chỉ cần mình mượn tay muội muội và Mạnh tứ gia sẽ không bị ai biết.

Nói không chừng, có thể hoàng đế sớm đã biết rồi…
Suy nghĩ này cứ thế mà quay cuồng trong đầu Hồ quý phi một lúc lâu, càng ngày trôi qua càng không thể xóa mờ.
Bà ta lo lắng mở ngón tay của mình ra rồi nhanh chóng xoắn lại với nhau, sau mấy lần lặp đi lặp lại cuối cùng cũng đã hạ được quyết tâm: “Hôm nay ngươi tìm cơ hội ra ngoài, thay ta đưa một bức thư cho Ngụy Tần.
Nhũ mẫu kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ngụy Tần?”
Ngụy Tần là muội muội của Ngụy Lương, ai cũng biết Ngụy gia và Hồ gia có quan hệ không lạnh không nhạt, hai người cùng gặp và chào hỏi nhau nhiều nhất chính là ở trong hậu cung, không thân quen với nhau, sao đột nhiên vào lúc này Hồ quý phi lại muốn liên lạc với Ngụy Tần chứ?
“Đúng, Ngụy Tần.” Sau khi Hồ quý phi cắn chặt răng thì cười lạnh: “Để nàng ta tới thăm ta, ta có lời muốn nói với nàng ta.”
Trong lòng Hồ quý phi biết rõ nguyên nhân vì sao Ngụy gia muốn lấy Thịnh Khanh Khanh làm thê tử — Đương nhiên Ngụy gia cũng thèm muốn tài sản có giá trị kia của Thịnh Khanh Khanh, nên họ chính là châu chấu trên cùng một thuyền với bà ta.
Một khi đã như thế, lúc này bà ta sẽ xem Ngụy gia là đồng minh của mình.
Hồ quý phi vẫy tay kêu nhũ mẫu đến, thì thầm dặn dò vài câu với bà ấy, rồi phất tay để bà ấy lui ra, mệt mỏi dựa vào ghế đợi Ngụy Tần đến đây.
Bà ta không tự chủ được mà để tay lên bụng của mình, cẩn thận suy tính thời điểm thích hợp để sử dụng một chiêu bài cuối cùng này.
Đối với sự hỗn loạn của Hồ gia và Mạnh lục cô nương ngoài cung điện, bây giờ Hồ quý phi hoàn toàn không muốn để tâm đến nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.