Bạn đang đọc Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương – Chương 69
Văn Nhân vốn nghĩ, có ngọn núi lớn là Mạnh Hành ngăn trước mặt cửu hoàng tôn, vị hoàng tôn điện hạ vốn có địa vị không thấp trong số các hoàng tôn này sẽ biết khó mà lui giống rất nhiều người khác — dù sao y cũng không giống những hoàng tôn có địa vị thấp khác mà tuyệt vọng thực sự cần tìm một thê tử có gia thế vững vàng, có thể cung cấp trợ lực cho bản thân mình.
Nhưng ai có thể nghĩ được cửu hoàng tôn chính là người mắt toét như vậy mặc dù y liên tục đụng trúng mấy cây đinh nhưng sau mỗi lần khôi phục lại thì sẽ nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, một lần nữa nghĩ hết cách rút ngắn quan hệ với Thịnh Khanh Khanh.
Tuy nói cử chỉ hết sức rõ ràng, nhưng đến cùng cũng quang minh lỗi lạc, khiến người ta không tìm ra được chỗ nào để chỉ trích.
Suy cho cùng cũng là nam chưa cưới vợ nữ chưa gả chồng, mặc dù có Ngụy Trọng Nguyên, nhưng khi chưa đính hôn thì giống như hư ảo vậy.
Thịnh Khanh Khanh lại không thể không cho vị hoàng tôn này có thể diện được, một tới hai lui, chiều hướng của quý nhân trong thanh Biện Kinh bèn chậm rãi thay đổi.
Ngay từ đầu có người khi nhắc đến Thịnh Khanh Khanh thì tiện thể nhắc đến Ngụy gia và Ngụy Trọng Nguyên, trong thời gian bảy tám ngày ngắn ngủi sau cung yến, tên của Ngụy Trọng Nguyên bèn không có ai hỏi han, mọi người đều vô tình hay cố ý mà ghép tên của cửu hoàng tôn và Thịnh Khanh Khanh lại với nhau.
“Giống như muốn cướp hôn vậy,” Thịnh Khanh Khanh âm thầm oán trách một câu với Thanh Loan: “Cũng không biết tin đồn truyền đi ở đâu trước.”
“Cô nương, vậy Ngụy gia muốn cưới người đoán chừng là nhìn trúng số tiền lão gia để lại, thế cửu hoàng tôn tiếp cận người không phải là cũng có nguyên nhân khác chứ?” Thanh Loan nói: “Không phải hắn nói bản thân ở cung yến mới gặp người lần đầu à, nào có cảm mến nhanh như vậy.”
Lời của Thanh Loan khiến Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ thêm một lúc, cảm thấy nếu Ngụy gia và Hồ gia có được tin tức về những số tiền đó, vậy những người khác đương nhiên càng có lý do biết được chuyện này: “Nhưng hắn là hoàng tôn mà, sẽ thiếu tiền sao?”
“Dưới gầm trời này nào có ai không thiếu tiền chứ.” Thanh Loan nói năng hùng hồn: “Người có tiền thì đều sẽ muốn tích lũy nhiều thêm một chút.
Lại nói, hoàng tôn cũng không phải Thái tử hay Hoàng đế, cuộc sống sau này thế nào thì ai mà biết được, không phải trong thoại bản cũng hay viết sao?”
Thịnh Khanh Khanh bị chọc cười, nàng chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Biết rồi, ta xem sao đã.”
Thật sự là biểu hiện của cửu hoàng tôn khiến Thịnh Khanh Khanh không tìm ra lỗi được, không nghi ngờ được, thậm chí còn có chút cảm thấy mình không tín nhiệm sự thẳng thắn của đối phương như vậy thì hơi có lỗi với đối phương.
Nhưng bây giờ nghiệt duyên giữa nàng và Ngụy gia hoàn toàn không cắt đứt được trong một thời gian ngắn, bất kể cửu hoàng tôn thích nàng tới mức nào, Thịnh Khanh Khanh cũng không thể thay đổi người đính hôn được.
Trong lúc xem xét chuyện trước mắt, Thịnh Khanh Khanh thu hồi lại suy nghĩ đứng lên nói: “Cũng nên lên đường đến nhà Hồng Tụ tỷ rồi.”
Bởi vì chuyện đính hôn với Ngụy gia bị trì hoãn, mọi chuyện tra xét liên quan đến Giang Lăng đều chỉ có thể do một mình Vương Đôn gánh trên vai.
Thịnh Khanh Khanh có chút áy náy đối với chuyện này, nhưng Vương Đôn cũng không chấp nhận: Trước khi nói cho Thịnh Khanh Khanh biết tình hình thực tế, y cũng một mình đi trên con đường nguy cơ tứ phía này.
— Huống chi, điều Vương Đôn giấu giếm Thịnh Khanh Khanh chính là, khi nàng đến đã mang theo một sự trợ giúp mạnh mẽ.
Có Mạnh Hành bảo vệ che chở, Vương Đôn quả thật như hổ thêm cánh, sự tiến triển trong mấy tháng nay đã sắp vượt qua thành quả mấy năm trước của y rồi.
Chỉ là Mạnh Hành quyết tâm giữ kín, Vương Đôn suy tính đến sự an toàn của Thịnh Khanh Khanh nên cũng gật đầu đồng ý, khi đối diện với lời hỏi thăm của Thịnh Khanh Khanh, y chỉ có thể lựa chọn để lộ ra chút tin tức từ giữa kẽ tay cho nàng biết.
Lần này Thịnh Khanh Khanh lại đến phủ Vương Đôn chính là đã hẹn trước, vì để trao đổi tin tức.
Chỉ là khi vừa đi đến cổng Mạnh phủ, Thịnh Khanh Khanh đúng lúc bắt gặp ở cổng có người mang theo bái thiếp tới thăm hỏi, người đó còn miễn cưỡng xem như là người quen.
Thịnh Khanh Khanh từng gặp đối phương trên thuyền hoa của Văn phu nhân, nàng ta là một trong những thị nữ thân cận bên cạnh Văn phu nhân, địa vị cao hơn những thị nữ khác.
“Thịnh cô nương.” Thị nữ nhận ra Thịnh Khanh Khanh, mang theo nụ cười tiến lên mấy bước hành lễ: “Nhìn thấy người thật là vừa khéo.”
Nàng ta không đợi được câu trả lời của Thịnh Khanh Khanh là đã mỉm cười đưa thiếp mời ra: “Đây là thiếp mời mà Văn phu nhân cho Thịnh cô nương, mời người ngày mai qua phủ một lần.”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc nhìn qua thiếp mời không giống với tiệc đàn lần trước nhưng vẫn trang nhã tinh xảo, hai tay nhận lấy rồi mới nói: “Văn phu nhân tìm ta có chuyện gì không?”
Từ sau lần trước hỏi thăm Văn phu nhân về chuyện của Thịnh Hoài, Thịnh Khanh Khanh vẫn chưa từng có liên hệ lại với vị đệ nhất cầm sư của Đại Khánh này nữa.
Huống chi là Văn phu nhân chủ động mời.
“Cũng là ý của Văn Nhân cô nương,” Thị nữ che miệng cười một tiếng: “Ngày mai người đến, nhìn thấy phu nhân là sẽ biết thôi.”
Thịnh Khanh Khanh đành phải cất thiếp mời gật đầu: “Được, làm phiền chuyển lời đến Văn phu nhân là ta sẽ đến.”
Thị nữ cúi đầu hành lễ rồi chậm rãi rời đi, sau khi Thịnh Khanh Khanh ngồi lên xe ngựa thì mở thiếp mời ra nhìn kỹ nội dung trong đó, trong lúc cắn chữ tìm từ thực sự không nhìn ra được cái gì, đều là từ ngữ mời khá là bình thường.
Nhưng lúc Văn Nhân muốn gặp nàng thì đều sẽ chủ động chạy tới Mạnh phủ tìm người, ngay cả bái thiếp cũng không đưa một tấm nào, sao lại đột nhiên muốn dùng đến thiếp mời?
“Cô nương?” Thanh Loan nhẹ giọng gọi: “Có chỗ nào không ổn sao?”
“…!Điều này thì không nhìn ra được.” Thịnh Khanh Khanh một lần nữa cất thiếp mời đi, cười nói: “Đã nói đến ngày đi là biết, vậy thì ngày mai đi xem sao.
Văn phu nhân và Văn Nhân dù sao cũng sẽ không đến mức hại ta đâu.”
Nói thì nói vậy, Thịnh Khanh Khanh nghĩ đi nghĩ lại một hồi, trong lòng luôn có chút dự cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được đối với cuộc gặp mặt ngày mai.
— Trên người Văn phu nhân có vài chỗ mâu thuẫn, có lẽ ngày mai sẽ có được lời giải đáp.
Khi xác định được suy nghĩ này, Thịnh Khanh Khanh đã xuống khỏi xe ngựa trước cửa nhà Vương Đôn.
Vương phu nhân đang chờ ở cửa, nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, nàng ấy vui vẻ vẫy tay hô: “Mau vào đi, bên ngoài trời lạnh nhỉ?”
Thịnh Khanh Khanh bước nhanh đi về phía nàng ấy, giận trách: “Bên ngoài lạnh, Hồng Tụ tỷ còn ở bên ngoài chờ ta làm gì? Ta đã tới nhiều lần như vậy, cũng không phải là người ngoài gì, phải khách khí với ta như vậy à?”
Vương phu nhân nở nụ cười ha ha ha ha, nàng ấy ngẩng đầu nói: “Ta đây không phải là muốn nhìn thấy muội sớm hơn một chút sao? Đi đi đi, sủi cảo đã được gói xong rồi, chỉ chờ muội đến ăn đấy!”
Năm mới đã đến, Biện Kinh lại không có thói quen cả nhà ăn sủi cảo như khi ăn Tết ở Giang Lăng, Thịnh Khanh Khanh thật sự không ăn được sủi cảo trong Mạnh phủ.
Cả nhà Vương Đôn đều lớn lên trong thành Giang Lăng, đương nhiên đã giữ lại thói quen cũ này.
“Hồng Tụ tỷ tự mình gói sủi cảo, ta phải ăn đến mức không đi nổi nữa mới vừa lòng thỏa ý.”
Vương phu nhân liếc mắt nói: “Bây giờ muội đã là miếng bánh thơm ngon trong thành Biện Kinh rồi, không thể hành động tùy ý thả lỏng giống như lúc trước được nữa.”
“Ở nhà Vương ca và Hồng Tụ tỷ thì không sao,” Thịnh Khanh Khanh khẽ cười: “Hai người từ khi ta còn bé đã quen biết ta, không phải cuống.”
Đi vào trong Vương gia chưa được mấy bước, bóng dáng của Vương Đôn cũng vội vàng đi ra, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh thì theo bản năng sờ lên mũi, nói: “Đến nhanh vậy? Vẫn chưa phải giờ ăn cơm trưa mà.”
Thịnh Khanh Khanh bật cười: “Còn không cho ta đến sớm ăn chực à?”
Vương Đôn nắm tay lại ho khan hai tiếng: “Khi nào thì ta lại nói lời bạc bẽo này? Nhanh đi vào phòng ăn sủi cảo nói chuyện.”
Y liên tục xua tay ra hiệu cho mấy người đi vào trong, lại quay đầu nhìn thoáng qua hướng khi mình đến.
“Sao vậy?” Thịnh Khanh Khanh thấy hành động quái dị của Vương Đôn thì không khỏi hỏi.
“Không có gì, xem trong phòng bếp đã tắt lửa chưa.” Vương Đôn nói.
Thịnh Khanh Khanh nghe vậy thì cũng nhìn theo, nói: “Nhìn không thấy có khói bếp, chắc là tắt rồi.”
Vương Đôn thở phào nhẹ nhõm, di chuyển ngang một bước dùng thân thể cao lớn chặn ngang tầm mắt của Thịnh Khanh Khanh, y gãi gáy cười to: “Ta nghĩ thấy cũng phải, chỉ là có chút lo lắng thôi.”
Thịnh Khanh Khanh thật sự cũng không nhạy cảm, kéo cánh tay Vương phu nhân rồi đi vào trong nhà.
Mà Vương Đôn thì thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ lại mà sợ quay đầu nhìn phía sau — ai biết được Mạnh đại tướng quân lại không chọn thời gian như thế, có việc là đi thẳng tới cửa, suýt nữa chạm mặt Thịnh Khanh Khanh?
Trong chớp mắt, Vương Đôn đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, làm thế nào để tách bản thân ra rõ ràng, ném hết nồi cho Mạnh Hành sau khi bị Thịnh Khanh Khanh vạch trần chân tướng: Đại tướng quân hạ một câu mệnh lệnh, tiểu Thống lĩnh nào có quyền nói một chữ “Không”?
Cũng may Mạnh Hành vừa đi là Thịnh Khanh Khanh mới đến, mặc dù mạo hiểm nhưng đến cùng vẫn không thật sự gặp mặt đối mặt.
Vương Đôn vỗ ngực một cái, một lần nữa mang khuôn mặt đoan chính đi vào căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Lúc cả đoàn người vây quanh bàn ăn sủi cảo, Thịnh Khanh Khanh theo lệ thường hỏi tiến triển của Ngụy gia, dứt lời lại nói: “…!Đúng rồi, lúc ở cung yến ta đã gặp Ngụy Lương, con người ông ta thâm sâu khó dò, đều khiến ta cảm thấy có chút không rét mà run.”
Vương Đôn chống khuỷu tay trên bàn suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng nói: “Gần đây hình như Ngụy gia cũng đã chọc phải chút phiền phức.
Ta nghe nói mấy người làm việc không thể thiếu dưới tay Ngụy Lương đều bị bắt đi với các loại lý do, Ngụy gia bị ảnh hưởng không ít.”
Thịnh Khanh Khanh như có điều suy nghĩ mà nói: “Hình như ta đã từng đúng lúc gặp một lần.”
Nàng kể cho mấy người nghe về cảnh giằng co giữa Ngụy Lương và Mạnh Hành mà nàng nhìn thấy ở bờ sông.
Vương phu nhân theo bản năng nhìn Vương Đôn một cái, y lại sờ lên mũi, nói: “Ngược lại cũng không chỉ là Đại Lý Tự bắt người, có người vi phạm quân pháp, cũng có người bị Hình bộ bắt đi.
Cùng bị bắt có lẽ là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy thì không thể nào có sự trùng hợp được.”
Thịnh Khanh Khanh nói: “Cho nên, có lẽ ngoại trừ chúng ta thì còn có người âm thầm đối phó với Ngụy gia, đúng không?”
Vương Đôn nghiêm túc gật đầu: “Phải.
Hơn nữa người đó có thế lực không nhỏ, thậm chí có thể vượt qua Ngụy Lương một bậc, lúc này chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi thay đổi, ngồi yên xem hổ đấu nhau, nhìn kết quả rồi lại nói.
Bất kể Ngụy gia thắng hay thua thì đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt.”
Thấy Thịnh Khanh Khanh tựa như nhíu mày muốn phát biểu điều gì đó nữa, Vương Đôn nhanh chóng vượt lên trước ngắt lời nàng.
“ — Quyền thế của ta không thể so sánh với Ngụy gia được, thần tiên đánh nhau thì ta chính là cá trong chậu, không thích hợp để mượn gió bẻ măng vào lúc này.
Mà muội bây giờ cũng không thực sự có liên hệ với Ngụy gia, càng không thích hợp để nhúng tay vào.”
Thịnh Khanh Khanh cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với cách nói của Vương Đôn: “Được, vậy thì nhìn xem thế nào đi.”
Vương Đôn rất bình tĩnh mà thở phào nhẹ nhõm: “Còn Ngụy Lương kia, nói không chừng chỉ là nhìn mặt muội bèn nhớ tới Thịnh phu nhân, trong lòng cảm thấy khó chịu.”
“Nói phải thì cũng không phải.” Thịnh Khanh Khanh không chắc chắn lắm: “Có lúc ông ta chỉ nhìn ta một cái thôi mà ta đã cảm thấy ông ta đang thông qua ta để nhìn bóng của một người khác; nhưng duy chỉ có lần cung yến đó, ta cảm thấy trong lời nói của ông ta có hàm ý.”
“Dù sao Ngụy gia cũng sẽ gặp xui xẻo, trước lúc đó muội đi vòng qua ông ta là được rồi.” Vương Đôn vung tay lên: “Chỉ cần muội không động thủ, ông ta nể mặt muội và Thịnh phu nhân trông giống nhau như thế hẳn là cũng sẽ không làm khó muội đâu.”
“Sao Vương ca biết Ngụy gia nhất định là bên thua?” Thịnh Khanh Khanh bật cười: “Nửa câu sau lại phỏng đoán ra được từ chỗ nào vậy?”
“Mặc dù có lẽ trông Ngụy phu nhân rất hòa thuận với muội,” Vương Đôn cười lạnh một tiếng: “Nhưng trong lòng Ngụy Lương chỉ từng thích một người, người đó cũng không phải là Ngụy phu nhân.”
Thịnh Khanh Khanh: “…”.