Bạn đang đọc Biểu Ca Đừng Chạy – Chương 70: Trưởng Thành
Ngày hôm sau, đám nha hoàn người hầu ở phủ Khang Quận vương bắt đầu một ngày mới như bình thường, vẫn những công việc múc nước nấu nước nấu cơm không có gì thay đổi.
Chuyện đêm hôm qua trở thành cấm kỵ trong phủ, trước còn có kẻ hiếu kỳ chuyện đã xảy ra, nhưng sau khi có vài kẻ hầu bị xử lý, mọi người liền kính nhi viễn chi với viện phía Đông, dần dần không còn ai bàn tán về chuyện đêm đó, người từng là Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn cũng từ từ ra khỏi tầm mắt mọi người.
“Nạp Lạt thị vẫn niệm kinh trong tiểu phật đường?” Sự tình đã qua được mấy ngày, các nữ nhân của Huyền Diệp an phận không ít, Nạp Lạt thị vốn luôn thu mình còn xin Huyền Diệp ban một ân điển, xin được xây một phật đường trong phòng, ngoài việc thỉnh an Chỉ Lan, gần như không ra khỏi phòng.
“So với Nữu Hỗ Lộc thị thì cô ta thông minh hơn.” Chỉ Lan cảm thán, “Cô ta muốn niệm kinh thì cho niệm kinh, chuyện vừa rồi cô ta cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi.”
Chuyện của em trai Thược Dược thật ra là Nạp Lạt thị tiết lộ cho Thược Dược biết, kể ra cũng thật trùng hợp, Nạp Lạt thị cũng không biết Nữu Hỗ Lộc thị định làm gì, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là chỉ có hại người thôi, vì thế cô ta cho người nghe ngóng, khi phát hiện Đổng mama uy hiếp Thược Dược rồi thủ tiêu em trai Thược Dược, cô ta đã báo cho Thược Dược biết.
Thật là một viên phân chuột làm hỏng nồi cháo, dù Nữu Hỗ Lộc muốn làm gì cũng thất bại. Nhưng Nạp Lạt thị thật không ngờ một ý niệm lại khiến cô ta đâm đầu vào vũng nước đục, vì thế chỉ còn cách đầu hàng Chỉ Lan, dùng hành động thể hiện với Chỉ Lan rằng cô ta an phận, cô ta vô tội.
Thật ra kẻ chủ mưu vẫn là Nữu Hỗ Lộc thị, Chỉ Lan chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi, khi viên ngọc “cảnh báo nguy hiểm” phát sáng, Chỉ Lan còn có cảm giác rốt cuộc cũng đến. Đổng thị mang thai rồi nhanh chóng sẩy thai càng khẳng định ý nghĩ của nàng, vì thế mới có một màn kia.
Nhắc tới Nữu Hỗ Lộc thị thật là ví dụ điển hình cho nữ nhân hậu trạch, an bài một màn tác động gần như tất cả những người khác, chỉ cô ta “không phiến lá dính thân”, những nữ nhân khác thì chỉ có thể đâm đầu xuống bùn.
“Tin tức đã tới tai Vương gia chưa?”
“Vương gia hẳn là đã biết, nhưng mà… làm vậy có ổn không?” Uyên Ương thực lo lắng, cô ấy cảm thấy như chọc giận Vương gia.
“Có gì không ổn, ta cũng đến lúc trưởng thành rồi, không phải sao?” Chỉ Lan nhìn bản thân trong gương, rõ ràng vẫn là nét mặt ngây thơ trong sáng, nhưng nàng đã đủ thủ đoạn vờn Nữu Hỗ Lộc thị như mèo vờn chuột, nhưng sao vẫn không thấy vui vẻ?
Chỉ Lan thở dài, quả nhiên nàng không có tố chất làm “thiếu nữ nghệ thuật”, đi xem bảo bối đang làm gì có vẻ hay hơn.
“Tiểu chủ tử tỉnh chưa?” Chỉ Lan đứng dậy ra ngoài.
“Vừa tỉnh, Đại aka đang ầm ĩ đòi có người chơi cùng.” Uyên Ương cười nói, em bé sáu tháng tuổi đã làm được không ít hành động.
“Uh.” Chỉ Lan rảo bước nhanh hơn.
“Uyên Ương và Tử Quyên ở lại, những người khác lui ra ngoài hết.” Nhóm nô tài đã quen với thói quen quỷ dị này của phúc tấn, mỗi ngày kiên trì ở riêng cùng tiểu chủ tử nửa canh giờ, không biết làm gì trong phòng, dù sao cũng không liên quan tới bọn họ, nhắm mắt giữ miệng mới là bổn phận.
“Đại Bảo còn nhận ra ngạch nương không?” Chỉ Lan bế Đại Bảo lên, Đại Bảo nhìn Chỉ Lan, ngửi ngửi thấy là mùi hương quen thuộc mới bỏ ngón tay đang mút ra, nhìn Chỉ Lan không chớp mắt, túm áo Chỉ Lan, nói tiếng sao Hỏa.
“I i a a!” Tiểu Bối bên cạnh không muốn bị bỏ rơi bắt đầu lăn qua lăn lại gây sự chú ý với Chỉ Lan.
“Uyên Ương.” Chỉ Lan đưa Đại Bảo cho Uyên Ương, nhẹ nhàng bế Tiểu Bối, vỗ về lên lưng cô bé, Tiểu Bối thấy bản thân đã thành công nở nụ cười không răng với Chỉ Lan, sau đó bắt đầu mút ngón tay bụ bẫm trắng trẻo.
“Đừng mút, không được mút ngón tay.” Chỉ Lan nói chậm rãi từng từ, nàng huơ huơ ngón tay mình rồi làm động tác mút. Không ngờ Tiểu Bối hoàn toàn không hiểu cho lòng Chỉ Lan, ngược lại còn học theo nàng, huơ huơ tay mình rồi cười khanh khách.
Lần này đến lượt Đại Bảo bất mãn, bé bĩu môi, đưa tay về phía Chỉ Lan, há miệng chuẩn bị dùng tiếng khóc thu hút sự chú ý.
Chỉ Lan đã quen với phương thức tác chiến này của Đại Bảo, nàng sai Tử Quyên dùng chăn làm thành một vòng tròn, sau đó ý bảo Uyên Ương đặt Đại Bảo vào giữa. Quả nhiên Đại Bảo vỗ chăn không để ý tới Chỉ Lan, cậu bé chống vào chăn, nhờ thế có thể ngồi vững.
“Đại Bảo, thật thông minh!” Chỉ Lan chỉ chỉ Đại Bảo, lại dùng ngón tay ra dấu tuyệt hảo, quả nhiên Đại Bảo cao hứng vỗ tay nở nụ cười, vì vỗ tay nên tay không chống nữa, kết quả ngã ngửa ra sau.
Tử Quyên tiến tới bế Đại Bảo, hiển nhiên Đại Bảo không hài lòng với thất bại, vặn người khỏi vòng tay Tử Quyên, muốn Tử Quyên thả mình xuống.
“Đặt Đại aka xuống giường đi, đỡ dưới nách đừng để ngã là được.” Chỉ Lan nhìn thế liền bảo Tử Quyên giúp Đại Bảo đứng, Đại Bảo thấy đứng được, liền nói tiếng sao hỏa to hơn, như muốn cho những người khác đều biết cậu bé đã đứng được.
Đáng tiếc Tiểu Bối không hề để ý tới ông anh khoe khoang của mình, sự chú ý của cô bé dồn hết vào khuyên tai của Chỉ Lan, nhưng tay ngắn không sờ được.
“Nhìn này, đây là chuông.” Chỉ Lan thấy thế đặt Tiểu Bối xuống giường, lấy từ túi tiền ra một cái chuông, nghe tiếng chuông cả hai em bé đều hưng phấn, Đại Bảo rướn người về phía trước, tỏ vẻ muốn lấy chuông trong tay Chỉ Lan.
Chỉ Lan đặt chuông vào tay Đại Bảo, lại lấy ra một cái nữa đặt vào tay Tiểu Bối, hai em bé bất đầu lắc leng keng.
Đại Bảo lắc chuông một hồi cũng chán, vung tay ném chuông đi, sau đó bắt đầu cười khanh khách. Chỉ Lan lắc đầu bất đắc dĩ, nhặt chuông, huơ huơ trước mặt Đại Bảo, thấy cậu bé không có vẻ muốn chơi mới cất đi.
Đại Bảo bắt chước Chỉ Lan lắc đầu, vẻ mặt cũng bắt chước y hệt, Chỉ Lan lại làm mặt quỷ, Đại Bảo cũng nhăn mặt theo, một lớn một nhỏ bắt đầu trò chơi bồi đắp tình cảm.
“Vẫn đang chơi sao?” Huyền Diệp hồi phủ phát hiện Chỉ Lan không có trong phòng liền biết đang ở chỗ bảo bối.
“Biểu ca cũng qua đây đi, nói chuyện với các con.” Em bé đã phát âm được một số từ đơn giản, vì thế khi nói phải nói thật chậm, câu ngắn dễ hiểu.
Huyền Diệp không thích ứng với việc chơi với em bé, tuy hồi nhỏ Hoàng ama có chiều hắn nhưng cũng không làm những việc này, có thể nói các phụ thân cổ đại đều tạo hình tượng nghiêm phụ rất thành công.
Chỉ Lan cũng không thèm để ý, nàng tiếp tục làm mặt quỷ và nói tiếng sao hỏa với bảo bối, còn cầm mấy miếng gỗ để bảo bối với.
“Bảo bối mệt rồi, để nhũ mẫu cho bú đi.” Chơi nửa canh giờ em bé sẽ mệt, phải cho bú rồi cho đi ngủ, Huyền Diệp cũng nhớ rõ trình tự này để lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng.” Chỉ Lan hôn tạm biệt Đại Bảo và Tiểu Bối, nhìn hai đứa con bú rồi mới cùng Huyền Diệp về phòng.
Huyền Diệp về phòng liền cho người hầu lui hết, nghiêm mặt, nếu bảo Chỉ Lan miêu tả, nàng sẽ nói giống như cô chủ nhiệm hồi trung học.
Chỉ Lan nheo mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ vẻ xun xoe pha một ấm trà cho Huyền Diệp, rồi nịnh bợ bóp vai, thấy Huyền Diệp có vẻ thả lỏng hơn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Biết sai chưa?” Huyền Diệp hưởng thụ rồi chậm rãi nói.
“Biết ạ biết ạ!” Chỉ Lan gật đầu như gà mổ thóc.
“Sai ở đâu?” Huyền Diệp nhắm mắt dưỡng thần hỏi.
“Sai là không nói thật với biểu ca.” Chỉ Lan mếu máo nhìn Huyền Diệp, đáng tiếc Huyền Diệp đã rất kinh nghiệm nhắm mắt trước đó, không thể dùng chớp mắt thần công tấn công hắn.
“Còn gì nữa?” Huyền Diệp nhếch môi, Chỉ Lan lo nhận sai bỏ lỡ khoảnh khắc đấy.
“Tự quyết định, không bàn bạc với biểu ca.” Chỉ Lan cúi gằm.
“Còn gì nữa?” Huyền Diệp vẫn không buông tha.
“Hết rồi ạ.” Chỉ Lan lắc đầu, hết thật mà.
“Hết thật sao?” Huyền Diệp mở mắt, mặt không đổi sắc nhìn Chỉ Lan.
“Hết thật mà ạ.” Chỉ Lan ý đồ dùng vẻ mặt khẩn thiết tác động Huyền Diệp.
“Haizzz.” Huyền Diệp thở dài, “Không ngờ biểu muội trưởng thành rồi, còn học được cách dùng thủ đoạn đùa giỡn biểu ca.” Dứt lời còn lắc đầu, dáng vẻ đau đớn tổn thương khiến Chỉ Lan cảm thấy mình đúng là tội không thể tha.
“Em có nói với biểu ca đấy thôi?” Chỉ Lan giải thích, nếu thật sự muốn lừa Huyền Diệp nàng đã không giao chứng cứ trước lúc phát sinh màn kịch, ai bảo Huyền Diệp không nghĩ ra ngay, thật sự không thể trách nàng.
“Ai cho em dùng phương pháp mập mờ thế?” Huyền Diệp vỗ vỗ đùi, “Không thể nói chuyện trực tiếp với biểu ca sao?”
“Em sợ dọa biểu ca sợ?” Chỉ Lan tự giác ngồi xuống đùi Huyền Diệp, “Em nghe chuyện mà sợ hết hồn, vì không muốn biểu ca khổ sở, em mới dùng biện pháp uyển chuyển hơn.”
“Uyển chuyển đến mức hôm nay tôi mới được biết?” Huyền Diệp lại chỉ chỉ vào cổ mình.
“Ai bảo biểu ca quan tâm không đúng mức, nếu anh nghiêm túc như chuyện công khẳng định còn làm tốt hơn em, mỗi người một chuyện môn.” Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp.
“Nhưng gạt tôi thì sai là sai, em nói xem nên phạt thế nào.” Huyền Diệp nheo mắt cười, tội gì không tranh thủ đòi quyền lợi.
“Biểu ca muốn làm thế nào cũng được, tùy ngài xử lý.” Chỉ Lan phà hơi vào tai Huyền Diệp, còn chớp chớp mắt với hắn.
“Tôi thích nhất mấy chữ cuối cùng.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan đứng lên, ném đùa nàng lên giường, thả màn, *đoạn này bị kiểm duyệt*.
Rạng sáng hôm sau, “Biểu ca, em đói bụng.”
“Vẫn chưa no sao?”
“No rồi no rồi! Tuyệt đối no rồi!”
“Lần sau còn lừa biểu ca không?”
“Còn lừa biểu ca thì là con cún.”
“Cấm nói linh tinh, em là con cún thì tôi và bảo bối là gì.”
“Em lỡ lời.”
“Biết là tốt rồi.”
“Xin lỗi biểu ca, biểu ca thật tốt.”
“Đừng tưởng nịnh bợ một hai câu thì tôi có thể tha thứ cho em dễ dàng.”
“Vậy còn phải thế nào?”
“Sai lầm lần này của em tương đối nghiêm trọng, vì thế trừng phạt cũng phải nghiêm trọng.”
“Trừng phạt thế vẫn chưa đủ sao?”
“Em nói gì? Gió lớn tôi không nghe rõ.”
“Chưa đủ chưa đủ, đương nhiên trừng phạt chưa đủ, chỉ cần biểu ca nguôi giận, thế nào cũng được.”
“Uh, vậy lại trừng phạt tiếp.”
Vì thế, *đoạn này tiếp tục bị kiểm duyệt*.
“Chủ tử, Vương gia không tức giận sao?” Uyên Ương bất an hỏi, cô ấy biết chuyện nên rất lo lắng cho.
“Đương nhiên tức giận, thế này còn không gọi là tức giận sao?” Chỉ Lan theo bản năng xoa eo, giờ vẫn còn đau.
Quay lại chuyện đấy, lúc đầu Chỉ Lan không muốn cho Huyền Diệp biết mình có thủ đoạn, nhưng không muốn Huyền Diệp tiếp tục đánh giá mình mình là tiểu cô nương không rành thế sự, vì thế nàng tính nhân cơ hội này cho Huyền Diệp biết nàng đã trưởng thành. Trước đêm đó, Chỉ Lan giao hết chứng cứ cho Huyền Diệp, trong đó đương nhiên bao gồm những chuyện Nữu Hỗ Lộc thị đã làm, quyết định của nàng rất đơn giản, nếu Huyền Diệp nhìn ra vấn để thì để hắn làm, nếu hắn không nhìn ra thì nàng đi làm.
Thật không may Huyền Diệp cố chấp muốn đi tra gian phu, thậm chí bỏ lỡ tin tức quan trọng, sau đó Chỉ Lan giúp Huyền Diệp một phen, để hắn chứng kiến tận mắt cuộc chiến của nữ nhân hậu trạch, cũng khiến hắn hiểu thêm về nỗi khổ và sự bất đắc dĩ của nàng.
Ở chung lâu như vậy Huyền Diệp sao không nhận ra tối đó Chỉ Lan diễn kịch, tuy nàng diễn rất đạt nhưng đối mặt hắn không che dấu nhiều cảm xúc, vì thế Huyền Diệp nhìn thấy hết vẻ đắc ý hài lòng của Chỉ Lan
Khi về phòng Chỉ Lan cũng vẫn quấn quít lấy hắn, thoạt nhìn như con mèo con hoàn thành nhiệm vụ quan trọng chờ phần thưởng, thấy hắn không có phản ứng thì hụt hẫng mấy ngày. Khi đó hắn không hiểu chọc giận biểu muội thế nào, hôm nay mới hiểu thì ra là vì không khích lệ nàng.
Huyền Diệp nhìn chứng cứ vừa giận vừa tức cười, đây là lần đầu tiên hắn ý thức được tiểu biểu muội đã trưởng thành, dưới sự dạy dỗ của hắn nàng đã thành một phụ nữ thông minh bản lĩnh, còn biết dùng cách của mình cho hắn biết nàng đã trưởng thành.
Nhưng thế không có nghĩa là Huyền Diệp có thể tha thứ cho sự giấu giếm của Chỉ Lan, hắn cũng biết Chỉ Lan có mục đích gì, đơn giản chỉ là muốn hắn chứng kiến sự tàn khốc của nữ nhân tranh đấu. Hắn không có cách nào khác chỉ trích nàng, nếu không phải vì lời của hắn, nàng đã không phải đối mặt chuyện này. Hơn nữa nếu không phải Chỉ Lan phản ứng nhanh, có lẽ nàng chỉ có thể ngơ ngác chịu tiếng oan, vì thế Huyền Diệp chọn một phương pháp trừng phạt ôn hòa nhất, không tổn hại tình cảm nhất.
Huyền Diệp nghĩ từ này về sau hắn có thể yên tâm, bởi vì biểu muội đã trưởng thành, đủ để sánh vai hắn. Hắn sẽ nắm tay nàng, đi đến chỗ cao nhất Đại Thanh, ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, cùng hắn ra đi sẽ không chỉ có một cái cửu liên hoàn đã cũ, mà là vô số hồi ức với biểu muội.